Boss lại sắp sa ngã
Chương 57 : Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 56
Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 56
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Không lâu sau, bên trong yên tĩnh hẳn.
Bạc Phong đi tới đầu cầu thang.
Trình Văn Hoắc hơi tò mò.
Làm gì thế nhỉ?
Hắn bèn dò đầu vào xem.
Sau đó, Trình Văn Hoắc cảm thấy mình bị tổn thương quá.
Bạc Phong đè một nữ sinh trên tường, đang cường hôn người ta.
Không biết vì sao mà bên hông cô ấy còn buộc một chiếc áo khoác.
Áo khoác rất lớn nên che khuất được một đôi chân dài trắng nõn.
Trình Văn Hoắc đỡ trán, đi ra.
Vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh Trình Văn Hoắc lại vui vẻ lên.
Nam Nhiễm bị Bạc Phong bắt rồi.
Cũng không phải hắn thổi phồng, cho dù Nam Nhiễm có ba đầu sáu tay nhưng chỉ cần Bạc Phong không thả người thì chắc chắn cô ta chạy không được.
Hơn nữa, Trình Văn Hoắc cảm thấy cần phải xem xét lại chỉ số thông minh của cô ấy.
Đặc biệt là từ khi nhìn thấy cô cầm mười tờ một trăm đồng nhân dân tệ đổi thành mười cái bánh.
Tiểu Hàm sẽ không mê mẩn cô ta nữa.
Trình Văn Hoắc đút tay vào túi, lộ ra nụ cười sáng rỡ.
Khuyên tai màu đen chói lóa dưới ánh mặt trời.
Trong sân vận động, sau khi Nam Nhiễm bị cường hôn liền nghe Bạc Phong hờ hững nói:
- Xem ra em không phục, cho em một cơ hội.
Nam Nhiễm ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Bạc Phong không cảm xúc nói:
- Trong lồng sắt chỉ có hai tình huống, một là chỉ có anh, hai là bất kì ai.
Tiểu Hắc Long:
【khẩn trương quá, khẩn trương quá, ký chủ, cô định cho cái gì vào lồng sắt đây? 】
Nam Nhiễm trả lời Tiểu Hắc Long:
- Lồng sắt là chuẩn bị cho dạ minh châu, còn những thứ khác cần gì lồng sắt?
Tiểu Hắc Long thầm nghĩ: Sao nó cảm thấy ký chủ nói lời này sẽ chọc cả hai bên nhỉ?
Bạc Phong đè Nam Nhiễm trên tường khiến cô không thể động đậy. Hắn cúi đầu, môi mỏng hé mở:
- Chọn đi.
Nam Nhiễm:
- Em… Ưm…
Cô vừa mới mở miệng đã bị người hôn tiếp.
Một lúc sau Bạc Phong buông ra.
Nam Nhiễm mở miệng:
- Cái đó… Ưm…
Lại bị hôn.
- Anh…
Cô đứng trước cửa sổ, bên ngoài mặt trời chói chang khiến cô nóng muốn chết.
Mệt mỏi không thể ra tay đánh hắn.
Mợ nó!
Bạc Phong nghe được đáp án muốn nghe nhưng mặt vẫn không biểu cảm:
- Đây là chính em chọn nhé!
Nói xong, kéo Nam Nhiễm vào trong lòng ngực.
Vẻ mặt Nam Nhiễm một lời khó nói hết, nhưng không có phản kháng hắn ôm ấp.
Tiểu Hắc Long không thể che dấu nội tâm khiếp sợ.
Nó vẫn luôn cảm thấy ký chủ không coi Bạc Phong là đồng loại mà chỉ coi hắn là một viên dạ minh châu.
Lúc trước Tiểu Hắc Long vẫn luôn lo sợ bất an.
Lỡ đâu sau này ký chủ ngược đãi hắn thì làm sao bây giờ?
Rốt cuộc ở trong mắt ký chủ, đây là viên dạ minh châu, nhưng không phải đồng loại.
Nhưng chỗ thần kỳ là đây.
Ký chủ có trí nhớ tốt như vậy, nhưng với những người khác thì gặp qua là quên luôn, không thể nhớ ai.
Chỉ riêng viên dạ minh châu này là cô liếc mắt một lần liền nhớ kỹ.
Thậm chí lần đầu tiên nói nó tên Bạc Phong là ký chủ nhớ ngay.
Hơn nữa chưa bao giờ quên.
Không chỉ như thế.
Tính tình ký chủ không ổn định, cô vốn dĩ không phải người sẽ chịu uy hiếp.
Thậm chí nghiên cứu kỹ có thể phát hiện mặt hung tàn của ký chủ.
Cô sẽ vì một lọ sơn móng tay của chị đại mà dẫm lên đầu cô ta ép người ta đồng ý cho.
Cô sẽ vì tìm bạn đời cho dạ minh châu mà nhốt chị kế vào phòng tối, rất có thể sẽ nhốt ba ngày ba đêm luôn.
Lại chưa từng suy xét qua nếu thật sự ở bên trong ba ngày thì e là chị kế không thể sống nổi.
Nhưng đối với Bạc Phong, tính tình cô xem như khá ổn định.
Không biết hắn đã ném bao nhiêu hộp đồ ăn trước mặt cô đó.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
100 chương
24 chương
75 chương
60 chương
88 chương
40 chương
197 chương