Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn hóa, tiết thứ hai là thể dục.
Tiết thể dục của lớp cô học chung với lớp 11A13.
Sau khi giáo viên cho mọi người khởi động xong, thì yêu cầu học sinh nữ chạy hai vòng, học sinh nam chạy ba vòng, sau đó có thể hoạt động tự do.
Còn nếu muốn chơi dụng cụ gì thì có thể nhờ lớp phó thể dục đi lấy hộ.
Khi chạy bộ, tốc độ của Kiều Hi Âm có thể coi là khá nhanh trong các học sinh nữ, cô xếp hạng thứ năm, còn hạng thứ nhất là Giản Dĩ Du.
Thật ra nếu Kiều Hi Âm muốn thì cô hoàn toàn có thể vượt qua Giản Dĩ Du, thậm chí là các học sinh nam khác…
Chỉ là nếu làm như vậy thì sẽ quá gây chú ý, chuyện này vốn không cần thiết.
Nhưng cô hoàn toàn quên mất khi ăn trưa, cô đã vì món sườn heo chua ngọt mà chạy nhanh như một cơn gió.
Sau khi thức tỉnh dị năng hệ tinh thần và hệ mộc, hiện tại tuy rằng nhìn thấy Kiều Hi Âm yếu đuối mỏng manh, nhưng thật ra bên trong cơ thể cô đã trở nên tốt hơn không ít.
Việc thèm ăn là chuyện bình thường đối với một dị năng giả, chỉ có thể hấp thụ nhiều năng lượng thì cơ thể mới có thể hoạt động tốt hơn người bình thường.
Sau khi chạy xong hai vòng, có không ít người đi tới hỏi Kiều Hi Âm: “Kiều Hi Âm, tại sao cậu lại chạy nhanh được như vậy?”
Kiều Hi Âm chỉ nói: “Nghỉ hè tớ chỉ kiên trì tập luyện mà thôi.”
Mọi người cũng không hỏi gì nữa, tốc độ chạy bộ đúng thật là có thể nhờ kiên trì để tăng lên.
Giản Dĩ Du nhìn sang Kiều Hi Âm vài lần, cảm thấy cô không hề ‘yếu ớt’ như trong lời đồn của bọn họ.
Có lẽ lúc trước Kiều Hi Âm yếu ớt là do cô cố ý giả vờ?
Hôm nay biểu hiện như vậy, là vì phát hiện ‘yếu ớt’ không dùng được nữa, không thể hấp dẫn Tư Tinh Duệ được nữa, cho nên mới thay đổi chiến lược khác sao?
Giản Dĩ Du thật sự cảm thấy bản thân cô ta không thể nhìn thấu được con người này.
Kiều Hi Âm đứng ở sân thể dục chờ Hứa Viên Viên, hai cô đã hẹn chơi cầu lông với nhau.
Lúc này đột nhiên có một cô gái ngọt ngào đáng yêu, cả người đều hiện đầy câu ‘tôi không dễ chọc’ đi thẳng về phía Kiều Hi Âm.
Có người nhỏ giọng nói: “À, thì ra là Khúc Kiều Kiều.”
“Nghe nói nhà họ Khúc và nhà họ Tư là thế giao, Tư Tinh Duệ và Khúc Kiều Kiều đã lớn lên cùng với nhau…”
“Hoa đào của Tư thần thật là đáng sợ, cấp hai thì có thanh mai trúc mã là Khúc Kiều Kiều, lớp 10 thì có vị hôn thê là Kiều Hi Âm, hiện tại lớp 11 thì có thêm Giản Dĩ Du…ba cô gái chung một sân khấu, chậc chậc, có phim hay để xem rồi.”
Những người này đứng có hơi xa, nên giọng nói cũng rất nhỏ, nhưng Kiều Hi Âm đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần rồi, nên thính lực rất tốt, muốn giả vờ không nghe cũng không được.
Cũng nhờ những người này nhắc nhở nên Kiều Hi Âm mới nhớ ra cô gái có hơi quen mắt này.
Vốn dĩ Khúc Kiều Kiều học chung lớp với cô và Tư Tinh Duệ, nhưng năm lớp mười cô ta đã chọn ban xã hội nên mới chuyển sang lớp A13.
Lúc trước khi Kiều Hi Âm mang theo thân phận vị hôn thê bước vào nhà họ Tư và chuyển tới Nhất Trung Giang Thành, đã bị Khúc Kiều Kiều gây không ít phiền toái.
Chẳng qua lần nào Kiều Hi Âm cũng giống như cục bột, cô luôn im lặng trước những lời khiêu khích của Khúc Kiều Kiều, hơn nữa Khúc Kiều Kiều phát hiện Tư Tinh Duệ không hề thích vị hôn thê này chút nào, nên về sau cô ta cũng không tìm cô gây phiền toái nữa, nhưng mỗi lần đụng mặt nhau, thì cô ta đều phải khiêu khích cô vài câu thì mới chịu nỗi.
Lần này có lẽ cũng giống như vậy.
Quả nhiên, Khúc Kiều Kiều đi nhanh tới trước mặt Kiều Hi Âm, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng độc đoán.
“Này, Kiều Hi Âm, tôi nghe nói lớp cậu có một học sinh mới chuyển trường tới, được ngồi bên cạnh Tư Tinh Duệ, cậu còn vì chuyện này mà gây chuyện với anh Tinh Duệ, còn nói muốn dọn ra khỏi nhà họ Tư, là thật hay giả thế? Đừng có miệng nói mà tay không làm đấy!”
Từ khi lên trung học Khúc Kiều Kiều đã yêu thầm…éc, cũng có thể gọi là yêu công khai Tư Tinh Duệ.
Vì mối quan hệ làm ăn của hai nhà họ Tư và Khúc, nên Tư Tinh Duệ cũng không thể hiện thái độ quá chán ghét với Khúc đại tiểu thư.
Vì vậy, Khúc Kiều Kiều cảm thấy bản thân chỉ cần cố gắng một chút là Tư Tinh Duệ sẽ yêu cô ta, trước khi Kiều Hi Âm xuất hiện, cô ta luôn tự cho rằng thân phận bạn gái tương lai của Tư Tinh Duệ là của cô ta.
Về sau đột nhiên lại xuất hiện ‘vị hôn thê’ là Kiều Hi Âm, có thể biết được Khúc Kiều Kiều tức giận tới mức nào.
Nhưng Kiều Hi Âm là do ông nội Tư nhận định, nên khi Khúc Kiều Kiều gây khó xử cho Kiều Hi Âm, cô ta cũng không dám làm quá.
Sau đó Khúc Kiều Kiều nhìn ra được thái độ của Tư Tinh Duệ đối với Kiều Hi Âm, nên cô ta cũng chẳng thèm để cô vào mắt nữa.
Hiện tại, nghe nói đột nhiên Tư Tinh Duệ đồng ý cho một nữ sinh ngồi cạnh hắn, đương nhiên Khúc Kiều Kiều phải thật cảnh giác, cô ta cảm thấy Giản Dĩ Du kia mới là mối họa lớn!
Nhưng chỉ có thể làm cho Kiều Hi Âm rời đi, thì vị trí ‘vị hôn thê’ của Tư Tinh Duệ mới bỏ trống, có như vậy thì cô ta mới có thể quang minh chính đại theo đuổi Tinh Duệ được.
Chỉ cần Kiều Hi Âm dọn ra khỏi nhà họ Tư, thì từ hôn còn xa sao?
Vì vậy, Khúc Kiều Kiều trực tiếp đi tìm Kiều Hi Âm.
Kiều Hi Âm nhìn thoáng qua Khúc Kiều Kiều: “À, có liên cái rắm gì đến cậu?”
Khúc Kiều Kiều không hề nghĩ tới người luôn để mặc cho cô ta khiêu khích chế nhạo, không thèm hé răng nói lại, mà hôm nay lại trở nên cứng như vậy!
Khúc Kiều Kiều nổi giận ngay lập tức: “Cậu, sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Có tin hay không tôi làm cho cậu không được học ở đây nữa!”
Thành tích của Khúc Kiều Kiều chả ra gì, nhưng nhờ người nhà quyên góp không ít thiết bị thí nghiệm nên mới được vào học Nhất Trung, hơn nữa chú của cô ta còn là chủ nhiệm giáo dục của trường.
Kiều Hi Âm vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi không tin.”
Cô không làm trái với quy định trường học, đừng nói là chú cô ta là chủ nhiệm giáo dục, cho dù ba cô ta là hiệu trưởng thì cũng không thể làm gì được cô!
Kiều Hi Âm không nói quá nhiều lời, nhưng phong thái bình tĩnh của cô thật sự rất chướng mắt.
Khúc Kiều Kiều: “Được thôi, Kiều Hi Âm cậu chờ đó, tôi đợi sau khi cậu dọn ra khỏi nhà họ Tư, không có ông nội Tư làm chỗ dựa, thì xem tôi xử lý cậu như thế nào!”
Kiều Hi Âm chậm rãi nói: “Tôi sợ quá đi, nếu cậu đã uy hiếp tôi như vậy, vậy thì tôi không nên dọn đi nữa nhỉ?”
Đầu óc của em gái này có chút không tốt, cho dù cô có dọn ra khỏi nhà họ Tư, không có thân phận vị hôn thê với tên ngốc Tư Tinh Duệ kia, thì cô vẫn là cháu của ân nhân cứu mạng ông cụ Tư, chẳng lẽ cô ở trường bị người khác nhắm vào, thì không thể nhờ ông cụ Tư giúp à?
Khúc Kiều Kiều nổi giận: “Cậu, cậu không được không dọn! Cùng lắm thì về sau tôi không tìm cậu gây phiền toái nữa là được mà!”
Kiều Hi Âm: “Được thôi, là do cậu nói đó nhé, hiện tại, tôi đếm ngược ba giây, nếu cậu không biến mất ngay lập tức thì tâm trạng của tôi sẽ không tốt, sau đó sẽ ăn vạ nhà họ Tư không bao giờ rời đi nữa!”
Đây vẫn là lần đầu Khúc Kiều Kiều bị Kiều Hi Âm uy hiếp ngược lại, nhưng cô ta thật sự đã bị uy hiếp thành công: “Kiều Hi Âm, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Kiều Hi Âm mỉm cười: “Cảm ơn đã khen ngợi.
Ba, hai, một!”
Khúc Kiều Kiều rất muốn nói, ai con mẹ nó khen cậu?
Nhưng cô ta sợ Kiều Hi Âm không chịu dọn đi, vì vậy trừng mắt nhìn Kiều Hi Âm, sau đó bĩu môi xoay người rời đi.
Hứa Viên Viên đợi ở bên trong một lát rồi chạy ra, lúc này mới đi tới chỗ cô, nhìn Kiều Hi Âm giơ ngón cái lên: “Âm Âm, vừa rồi cậu thật sự rất soái! Nhưng cậu đã đắc tội Khúc Kiều Kiều rồi, về sau cậu có bị cậu ta trả thù không?”
Kiều Hi Âm: “Không đâu, tớ không còn là tớ của ngày hôm qua nữa rồi, hiện tại tớ là…”
Hứa Viên Viên nói tiếp: “Là Nữu Cỗ Lộc • Hi Âm.”
Kiều Hi Âm cứng họng một lúc: “Ừ, cũng không khác gì mấy.”
Cô nhớ rõ trong nguyên tác, mọi người thường hình dung cô là đóa hoa trắng nhỏ mong manh yếu ớt, còn Giản Dĩ Du, lại là một bông hồng đỏ có gai, Khúc Kiều Kiều là một quả ớt nhỏ.
Hiện tại cô lại mới trở về từ mạt thế, nhìn thì yếu ớt vô hại nhưng thật ra là một bông hoa ăn thịt người.
Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên chuẩn bị đi đánh cầu lông, thì đột nhiên lúc này có một trái bóng rổ bay nhanh về phía Hứa Viên Viên.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cơ thể Kiều Hi Âm đi trước não bộ, đột nhiên cô duỗi tay ra đỡ lấy quả bóng kia.
Hứa Viên Viên bị dọa cho ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại được, cô ấy vội vàng nói: “Âm Âm, tay cậu không sao chứ?”
Kiều Hi Âm nhìn lòng bàn tay hơi sưng đỏ của mình, không bị sao cả.
Cô nói: “Không sao hết.”
Lúc này có một nam sinh mặt đầy mụn chạy tới: “Thật xin lỗi bạn học, là do tôi không chú ý…Tôi là Trần Nhất Quang của lớp A13, tay của cậu có bị thương không, nếu bị thương thì tôi sẽ chịu tiền thuốc men cho cậu!”
Hứa Viên Viên bực bội nói: “Cậu chơi bóng kiểu gì thế? Nếu không phải Âm Âm đỡ được quả bóng này, thì nói không chừng tôi đã bị bóng đập thành kẻ ngốc luôn rồi! Còn nữa, cậu xem tay bạn của tôi đi, đều đỏ hết lên rồi kìa!”
Trần Nhất Quang biết bản thân mình sai, tiếp tục xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi…các cậu nói thử xem tôi phải làm gì mới được đây?”
Lúc này có một nam sinh nhuộm tóc đỏ, khuôn mặt du côn đẹp trai bước tới, hắn nắm lấy cổ tay trái không bị thương của Kiều Hi Âm rồi dắt cô đi.
Sắc mặt nam sinh này rất xấu, lạnh lùng nói: “Việc này để nói sau đi, em đi tới phòng y tế xem thử tay có sao không.”
Kiều Hi Âm bị nam sinh kéo đi, hoàn toàn không thoát ra được.
Cô nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ và đôi khuyên tai của nam sinh một lúc lâu, thì mới xác nhận được đây là người trong trí nhớ của cô.
“Thật sự không cần đến phòng y tế đâu, tay của em có bị gì hay không, em còn không biết sao?”
Lúc này Lệ Phong Nam mới dừng lại, bàn tay đang giữ cổ tay Kiều Hi Âm cũng thả lỏng ra, quay đầu nhìn chằm chằm Kiều Hi Âm: “Thật sao?”
Kiều Hi Âm rút tay lại, cười nói: “Dạ, không sao thật mà.
Chỉ là lòng bàn tay có hơi nóng thôi…Như vậy đi, cứ để đàn anh Trần đó mời em và Viên Viên đi ăn sữa hấp Song Bì(1), là chuyện này cho qua được rồi.”
(1) Sữa hấp Song Bì: double-layer milk pudding/custard, trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa.
(Nguồn: luhehe721.wordpress.com)
Lệ Phong Nam: “Chậc chậc, sao em vẫn còn thích ăn sữa hấp Song Bì như vậy? Để anh mời em đi ăn, em muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Bà ngoại của Lệ Phong Nam là hàng xóm của nhà Kiều Hi Âm.
Từ nhỏ Lệ Phong Nam đã sống cùng bà ngoại, hai gia đình cũng thường qua lại với nhau, bọn họ vẫn luôn là bạn học của nhau.
Về sau, khi Lệ Phong Nam đang học học kỳ đầu tiên của trung học thì bà ngoại hắn qua đời, mẹ ruột của Lệ Phong Nam đã tái hôn, không muốn đón đứa con của chồng trước về nhà, vì vậy Lệ Phong Nam lấy thân phận con ngoài giá thú, được người ba nhà giàu đón trở về.
Trong nguyên tác, ‘Kiều Hi Âm’ thi rớt đại học, sau đó không chấp nhận được việc vị hôn phu càng ngày càng gần gũi với Giản Dĩ Du, nên đã lựa chọn tự sát.
Chỉ có mỗi anh trai Lệ Phong Nam lớn lên từ nhỏ với cô, không chịu tin tưởng là cô đã tự sát, nên kiên quyết tranh đấu với Tư Tinh Duệ, cuối cùng đi tới hành động cực đoan nên đã bị cảnh sát bắt giam.
Lệ Phong Nam không phải anh trai ruột của cô, nhưng lại hơn cả anh trai ruột.
Kiều Hi Âm: “Anh Nam, anh vẫn còn nhớ rõ em thích sữa hấp Song Bì à.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Phong Nam tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng có chút vui mừng.
Hắn thấp giọng hỏi: “Không giả vờ không quen anh nữa sao?”
Lúc trước khi Kiều Hi Âm mới chuyển tới Nhất Trung Giang Thành, cô vẫn luôn muốn nhận người anh trai Lệ Phong Nam này, chỉ là có lần cô ở trước mặt Tư Tinh Duệ, gọi Lệ Phong Nam một tiếng ‘anh Nam’ thì Tư Tinh Duệ đã cảnh cáo cô, không được có quan hệ gì với con trai riêng Lệ Phong Nam này, người nhà họ Tư hắn không muốn có quan hệ gì với người này.
Từ đó về sau Kiều Hi Âm chỉ có thể giả vờ không quen biết Lệ Phong Nam.
Kiều Hi Âm nhẹ giọng nói: “Không giả vờ nữa, lúc trước là do em không tốt, anh Nam, thật sự xin lỗi.”
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220429/boss-he-moc-chi-muon-lam-ca-man-vuon-truong-5-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3220963718 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
SỮA HẤP SONG BÌ.
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
22 chương
534 chương
37 chương
96 chương