Bạch Dạ Hủy mở to hai mắt nhìn vào gương mặt góc cạnh của Ngạn Niên, nửa khuôn mặt rất hoàn mỹ, với sóng mũi cao thẳng, lông mi còn dài hơn cả của cô nữa, nếu như hắn mở mắt ra có thể đôi mắt cũng rất đẹp, mái tóc thì mượt mà, sạch sẽ, Bạch Dạ Hủy lắc đầu lia lịa, cô gạt bỏ suy nghĩ kia, sau đó nói:"Anh chết rồi có lợi ích gì, chỉ tại tôi thêm tội danh bác sĩ không cứu người để chết người tại phòng khám, như vậy là hại tôi". "Vậy sao em không đồng ý làm bạn gái anh đi, anh sẽ ,không chết nữa, như vậy sẽ có lợi cho anh và em, em thấy có đúng không?" "Không đúng, anh vốn đã nghi ra diệu kế này, chỉ cần tôi nói không anh liền chết, nói đồng ý anh sẽ không chết, anh rất khôn ngoan". "Cô bé, em nói nhiều như vậy làm gì, mau chống đồng ý đi?" "Có mà mơ" Nếu như, Bạch Dạ Hủy giống các cô bạn gái trước kia mà hắn quen, chắc chắn đã chấp nhận làm bạn gái của hắn rất lâu rồi? Nhưng mà, Bạch Dạ Hủy vốn dĩ không giống họ, điều đó hắn rất rõ, nhưng mà, hắn hôm nay rất thật lòng yêu một người, Ngạn Niên bưng mặt Bạch Dạ Hủy, xoay qua, mặt gần mặt với hắn, rất nhanh hắn đưa đôi môi phủ lên môi cô, trong lúc cô vẫn còn đang bất ngờ và không thể làm gì được. Cô bị cưỡng hôn rồi? Là nụ hôn đầu đời, đúng ! "Anh quyết định rồi, anh se, không chết nữa, nếu như em không đồng ý, mỗi ngày anh sẽ đến đây hôn em một lần, em ở nhà, anh vẫn sẽ đến nhà hôn em". "Anh có liêm sỉ không?"_Bạch Dạ Hủy lấy tay mau chùi đôi môi, mắng hắn đầy bực dộc. Đổi lại, là câu trả lời thản nhiên của hắn:"Liêm sỉ gì tầm này" "__...........". "Rốt cuộc em có chịu không?" "Được, như vậy được rồi chứ, mau đi về đi, tôi còn làm việc" Bạch Dạ Hủy chỉ là nói suông mà thôi, nếu không mỗi ngày hắn đến đây hôn cô, đến chừng đó cô không biết phải đối mặt thế nào? Ngạn Niên vui vẻ:"Tốt lắm! Vậy em làm việc đi. Anh đi về, bye bye bảo bối". Hắn mở cửa đi ra,Bạch Dạ Hủy run nhẹ đôi vai, cái gì mà bảo bối chứ? Nghe đến đón gai ốc làm sao?