Mạc Phú Tuyết nói quan hệ của Ân Thứ cùng Tề Dịch cho cha cùng anh hai nghe, kết quả bọn họ không hề công khai lên án, tâm tình cô thực buồn bực. Ba mươi tết, lại thấy Ân Thứ cùng Tề Dịch xuất hiện thì thực chướng mắt. Ở nước ngoài cô gặp không ít Gay, chính là vẫn cảm thấy thực phản cảm, nhưng cố tình ở bên đó đồng tính là hợp pháp. Cô nghĩ quốc nội thì bảo thủ hơn, nào ngờ vừa mới về nước đã đụng phải một đôi, mà một trong đó lại là đối tượng kết giao mà cha muốn giới thiệu cho mình, người kia thì là đối tượng mà cô có hảo cảm chuẩn bị theo đuổi! Bởi vì Mạc Quân Ngôn không muốn đi Ân gia nên Ân Thứ cùng Tề Dịch quyết định trước tiên ăn tết cùng Mạc Quân Ngôn, chờ qua mùng một sẽ quay về Ân gia gặp cha mẹ Ân. Tuy Mạc Quân Ngôn nhìn không vừa mắt Ân Thứ, bất quá cũng không nói thêm gì. Chỉ có Mạc Phú Tuyết, ánh mắt cô nàng khá sắc bén, bất quá không dám đối diện với Ân Thứ, chỉ thường xuyên dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm Tề Dịch. Tề Dịch tự nhiên sẽ không so đo, theo quỷ khí thì có thể nhìn ra chỉ là cảm xúc phản cảm chứ không phải có tâm ý gì xấu xa. Ân Thứ thì không độ lượng như vậy, lẳng lặng giúp Tề Dịch ngăn cản Mạc Phú Tuyết, không để cô ta có cơ hội tiếp cận. Lúc ăn cơm tối, cả nhà ngồi trên sô pha cắn hạt dưa xem TV, không khí hòa thuận vui vẻ. Ân Thứ ngồi cạnh Tề Dịch, một tay ôm lấy eo cậu. Mà Tề Dịch mỗi khi trên tay có đồ ăn thì luôn quen thói đút cho người bên cạnh. Mạc Quân Ngôn thoáng nhìn qua, khóe miệng co rúm vài cái, sau đó bắt đầu hỏi thân thế bối cảnh Ân Thứ. Này vừa hỏi mới biết anh thế nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Ân Đạt, Ân Đạt ở M quốc cũng rất có danh tiếng, siêu thị, trung tâm mua sắp trải rộng các nơi, tài sản hùng hậu. Mạc Quân Ngôn tuy đoán được gia cảnh Ân Thứ rất tốt, nhưng không ngờ lại ‘tốt’ tới mức này. Người này thật lòng với Tề Dịch sao? Ân gia sẽ chấp nhận Tề Dịch sao? Mạc Quân Ngôn nhịn không được lo lắng. Mạc Cẩm Thư ở bên cạnh thì không có phản ứng gì, giống như đã sớm biết thân phận Ân Thứ. Sắc mặt Mạc Phú Tuyết thì càng bất bình hơn, một người đàn ông như Ân Thứ sao lại thích một kẻ bình thường như Tề Dịch chứ? Tề Dịch tuy bộ dáng không tồi, nhưng không cha không mẹ, chỉ làm công mà sống, lại còn là đàn ông, không thể sinh con dưỡng cái. Một gia đình như Ân gia, chẳng lẽ không cần người thừa kế sao? Mạc Phú Tuyết nhịn không được hỏi: “Ân gia cũng đồng ý hai người ở cùng một chỗ?” “Ừm.” Ân Thứ liếc mắt nhìn qua. “Nhưng tương lai hai người sẽ không có con được.” “Tôi còn một người chị gái.” Ân Thứ bình thản đáp. “Con của chị anh cũng đâu phải họ ‘Ân’.” Dừng một chút, Mạc Phú Tuyết còn nói: “Chẳng lẽ anh rể anh ở rể à?” “Phú Tuyết!” Mạc Quân Ngôn nghiêm khắc nói: “Chuyện nhà người ta con hỏi nhiều làm gì?” “Hỏi vài câu có sao đâu chứ?” Mạc Phú Tuyết không cam lòng nói: “Hai người đàn ông ở cùng nhau, chẳng lẽ không cần lo lắng chuyện này?” “Kia cũng không phải chuyện của con!” “Sao lại không liên quan? Con chính là chị trên danh nghĩa của Tề Dịch a. Nhà chúng ta cho nó ăn cho nó mặc, nuôi lớn thế này, kết quả lại cùng một chỗ với đàn ông, bảo chúng ta dấu mặt đi đâu đây.” “Mạc Phú Tuyết!” Mạc Quân Ngôn đứng dậy, chỉ vào mặt cô con gái mắng: “Cô thật sự là càng lớn càng không ra gì, mẹ cô rốt cuộc dạy cô thế nào hả?” “Con nói sai gì à? Chẳng lẽ ba không cảm thấy hai người đàn ông thực…” “Phú Tuyết!” Mạc Cẩm Thư lạnh giọng quát: “Cút về phòng mình đi.” Hai chữ ‘ghê tởm’ nghẹn trong cổ họng không nói ra được, Mạc Phú Tuyết đỏ mặt, nổi giận đùng đùng chạy về phòng. “Thật xin lỗi, nó bị mẹ nó chiều tới sinh hư rồi.” Mạc Quân Ngôn áy náy nhìn Tề Dịch cùng Ân Thứ. “Không sao, con không ngại.” Tề Dịch trấn an ông. Ân Thứ bình tĩnh không lên tiếng, nhưng quỷ khí lan tràn quanh thân lại làm người ta không rét mà run. Mạc Cẩm Thư nhìn chằm chằm Ân Thứ: “Tôi sẽ trông Phú Tuyết, không để nó gây phiền phức cho hai người nữa.” Ân Thứ ‘ừm’ một tiếng. Mạc Phú Tuyết trở về phòng, nặng nề mở lap, cơn giận không thể đè nén, thật sự không thể hiểu nổi vì sao ba ba cùng anh hai lại chấp nhận. Càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không được gửi bài trên diễn đàn —– ‘Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi Là Gay!’. Trong bài, cô thêm mắm dặm muối hư cấu viết thành một cuộc xem mắt ly kỳ, nói đối tượng xem mắt diện mạo tốt tính tình tốt, hơn nữa còn rất có hảo cảm với cô, cố ý muốn tiếp tục phát triển. Cô cảm thấy đối phương không tồi, liền muốn kết giao thử xem sao, kết quả cô phát hiện người đàn ông này lại là gay! Cô tận mắt nhìn thấy anh ta hôn môi một người đàn ông khác ở ngoài đường! Một tên Gay mà lại đi xem mắt, này không phải muốn lừa hôn à? Nhân phẩm sao lại kém như vậy, thật sự làm người ta giận sôi gan! Bài post vừa đăng lên thì lập tức có không ít người vào bình luận. ——- xoa xoa lâu chủ, gặp phải chuyện thế này quả thực đáng thương mà. ——- hiện giờ Gay đúng là quá tệ mà, thích đàn ông thì tôi đi lại còn gây họa tới phụ nữ nữa a! ——- tôi không kì thị gay, nhưng tôi kì thị gay đi lừa hôn! Chuyện này đúng là không thể chịu nổi mà! ——- đúng vậy, lừa hôn là loại người vô sỉ nhất. ——- lâu chủ show hình đi để mọi người biết, tuyệt đối không thể để người này có cơ hội lừa gạt cô gái khác. ——- duy trì lầu trên. Mạc Phú Tuyết thấy nhiều người ủng hộ mình như vậy thì tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp hơn chút, sau đó có người nói muốn xem hình, cô nghĩ đăng hình lên hẳn cũng không có việc gì, liền lấy hình trong điện thoại đăng lên. Trong ảnh, Tề Dịch đứng nghiêng người, cười khẽ nhìn pháo hoa ở xa xa, thắt lưng nhỏ gầy bị một cánh tay to lớn ôm chặt, chỉ là không chụp được chủ nhân cánh tay kia. Sau khi ảnh đăng lên, bài post xuất hiện một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, tiếp đó bắt đầu huyên náo. ——– lâu chủ, cô nói người này là đối tượng xem mắt của cô? ——– bộ dạng quả thực không tồi, thực muốn biết bộ dáng người bên cạnh, theo chiều dài cánh tay cùng độ cường tráng, khẳng định là một người đàn ông cao lớn đẹp trai. ——– lầu trên không biết người trong hình là ai à? ——– ai a? Chẳng lẽ là người nổi tiếng? ——– đó là nam thần của tôi a! Đổ kỹ siêu quần, tùy tiện chơi một ván bài đã hơn ngàn vạn, Bạch thiên vương còn mời cậu ta tham gia buổi tiệc tụ hội của mình a! ——– cậu ta chính là vương tử làm thuê đang nổi trên mạng, mọi người có thể qua weibo xem thử. ——– cầu link weibo! ——– nam thần đã công khai quan hệ tình cảm của mình trên mạng rồi, lâu chủ còn nói cậu ta đi xem mắt, còn có hảo cảm với cô? Có đánh chết tôi cũng không tin. ——– lâu chủ bịa chuyện, bó tay! ——– còn tưởng được gặp một tên cặn bã lừa tình, kết quả lại bị lâu chủ cho ăn bom. Lâu chủ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò bịa chuyện này hả? ——– hình chụp làm sao có được? Thoạt nhìn giống như đang ở nhà, lâu chủ cùng nam thần có quan hệ gì? ——– quả thực giống ở nhà, hơn nữa eo nam thần thật sự bị một người đàn ông ôm ngang nhiên như vậy, lâu chủ còn dám công bố mình bị lừa hôn? Người ta là quang minh chính lại biểu lộ tình yêu có được không? ——– thực muốn biết người ôm nam thần là ai a? ——– tất nhiên là ‘tổng giám đốc kỳ dị’ thường xuyên đăng bài trên weibo nam thần rồi! ——– ha ha, đúng rồi đúng rồi, tổng giám đốc kỳ dị! Luôn chụp mấy tấm hình manh muốn chết a. ——– a a a, tôi muốn xem! … Mạc Phú Tuyết trợn mắt há hốc nhìn bài post đang đi theo một chiều hướng quỷ dị, trước sau khác biệt cũng quá lớn đi, Z quốc đã tán thành đồng tính tới mức độ này rồi à? Vốn muốn bôi đen Tề Dịch, kết quả vừa up hình lên thì những người ủng hộ trước đó đều quay ngược, bắt đầu cao hứng sôi nổi bàn luận quan hệ của Tề Dịch cùng Ân Thứ, hoàn toàn không thèm để mắt tới cô nữa. “A a a a!” Mạc Phú Tuyết rống giận vài tiếng, không cam lòng theo link qua weibo Tề Dịch, từng trang từng trang dò xét, ý đồ muốn tìm ra chút yếu điểm nào đó. Nhưng, chỉ thấy lịch trình làm thêm phong phú mấy năm qua của Tề Dịch; còn có cậu đi khắp đại giang nam bắc, chụp lại vô số cảnh đẹp, vô số món ngon; nhìn cậu kết giao bạn bè, có trên vạn fan; cuối cùng, nhìn thấy vị ‘tổng giám đốc kì dị’ mà mọi người nói, người này thường xuyên up ảnh lên, chén, giường, nệm, giày, bàn chải đánh răng, những thứ thoạt nhìn rất bình thường nhưng trong ảnh anh chụp lại tràn đầy ấm áp. Nhìn những thứ này, trong đầu Mạc Phú Tuyết cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng căn nhà nhỏ của bọn họ. “Hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ?” Miệng thì ghét bỏ nhưng trong lòng lại thực hâm mộ. Bỏ qua thành kiến về gay, Tề Dịch quả thực xuất sắc hơn cô rất nhiều… Trầm mặc một lát, mở diễn đàn, xóa tài khoản. Ngoài cửa sổ tiếng pháo đùng đùng, ánh lửa chiếu vào phòng, lòe lòe nhấp nháy. Mạc Phú Tuyết mất mác nghĩ, mình có phải cũng nên tìm một người đàn ông tốt mà yêu đương? Ăn tối xong, Ân Thứ cùng Tề Dịch trở về phòng. “Sao vậy, không vui?” Tề Dịch từ phía sau ôm lấy thắt lưng Ân Thứ, thấp giọng hỏi. “Mạc Phú Tuyết kia, về sau ít tiếp xúc một chút.” “Đừng lo lắng, tuy tôi không hiểu biết nhiều về chị ta lắm, nhưng tôi cảm thấy chị ta không có ý xấu.” Tề Dịch trấn an: “Huống chi tôi có khi nào ăn lỗ đâu? Ân, không đúng, tôi toàn ăn mệt của anh còn gì.” “Nga?” Ân Thứ xoay người lại ôm cậu vào lòng, thản nhiên hỏi: “Em ăn mệt cái gì?” “Ai, một lời khó nói hết.” Tề Dịch cảm thán. “Không sao, dù sao cũng không ngủ được, có thể chậm rãi nói.” Ân Thứ ôm cậu tới giường, bộ dáng chăm chú lắng nghe. Tề Dịch liếc mắt, người này lại bắt đầu rồi! Cậu kéo chăn bọc kín mình, sau đó lấy di động ra, quay lưng về phía anh, nghịch game. “Nói a, rốt cuộc em ăn mệt gì nha?” Ân Thứ chui vào, từ phía sau ôm lấy eo cậu, không chịu buông tha quấy lấy. “Đừng hỏi tôi, tự hỏi mình đi.” Tề Dịch ghét bỏ gạt gạt. Người phía sau trầm mặc, một phút sau, anh thấp giọng nói: “Tôi cẩn thận nghĩ thì tôi đối xử với em rất tốt, cho em ăn cho em mặc, còn biến em thành đàn ông chân chính, nghĩ thế nào cũng không ăn mệt. Cho nên điểm mệt duy nhất đại khái chính là vấn đề cao thấp?” Cho ăn cho mặc gì đó nghe thật quen tai, còn có… “Anh nói rõ ràng a, rõ ràng là tôi cho anh ăn cho anh mặc!” Về phần thành đàn ông chân chính gì đó, hai bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân đi? Kinh nghiệm yêu đương đều là số 0, ai cười ai chứ! “Đêm đầu tiên của tôi nằm trong tay e.” “Của tôi cũng nằm trên tay anh.” “…ừm.” Ân Thứ chôn mặt vào gáy cổ cậu, cắn a cắn, hệt như đang làm nũng. “Này, đừng có động dục ở đây.” “Được rồi.” Ân Thứ chỉ có thể tiếc nuối thu hồi răng nanh. …