Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 40
Sáng sớm thức dậy, Ân Thứ một mình lắc lư vài vòng trong phòng khách vẫn không nhìn thấy Tề Dịch xuất hiện, nhịn không được cảm thấy kỳ quái, bình thường giờ này Tề Dịch đã làm xong bữa sáng chờ anh, hôm nay sao vẫn chưa dậy.
Anh đi tới gõ cửa phòng Tề Dịch: “Tề Dịch, dậy chưa?”
Gõ cửa vài lần cũng không thấy đáp lại, Ân Thứ nhíu mày, lấy chìa khóa mình lén làm trước kia mở cửa ra. Trong phòng, Tề Dịch vẫn còn nằm trong chăn, tựa hồ đang ngủ say, hoàn toàn không phản ứng với động tĩnh xung quanh.
Ân Thứ đi tới bên giường, thầm nghĩ, hôm qua ra ngoài xem diễn nên mệt mỏi quá sao?
Anh lặng lặng ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, ánh mắt xẹt qua cánh môi đầy đặn, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh hơi lộ ra ngoài cổ áo… Nhớ tới bộ dáng cậu nằm dưới thân mình đêm đó, nhịn không được vươn tay, muốn chạm tới.
Hử? Sao lại nóng như vậy? Ánh mắt Ân Thứ ngưng trọng, áp tay lên trán Tề Dịch, nhỏ giọng nói: “Phát sốt.”
Anh cúi người tính toán ôm Tề Dịch ra xe tới bệnh viện, bất quá nhớ ra thể chất hút tai nạn của mình thì cảm thấy không cần mạo hiểm thì tốt hơn. Vì thế liền gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà mình, bảo ông tới đây khám.
“Sao lại sinh bệnh?” Ân Thứ ngồi bên cạnh Tề Dịch, ánh mắt lộ rõ lo lắng.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, sau khi kiểm tra thì nói với Ân Thứ chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.
Ân Thứ hơi yên tâm, dựa theo bác sĩ căn dặn nấu một chén canh gừng, sau đó ôm Tề Dịch tới phòng tắm, dùng nước ấm lau người cho hạ nhiệt. Da dẻ Tề Dịch lộ ra màu hồng nhạt thản nhiên, cảm xúc cũng ấm áp trơn mượt. Ân Thứ lau một hồi thì ý chí bắt đầu hỗn loạn, cúi đầu ngậm lấy môi Tề Dịch, nhẹ nhàng nhấp nháp.
“Ngô…” Tề Dịch chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Em phát sốt, tôi đang tắm cho em.” Ân Thứ khôi phục bộ dáng đứng đắn.
“Nga.” Tề Dịch mềm nhũn tựa vào lòng Ân Thứ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo.
Ân Thứ không ‘chiếm tiện nghi’ nữa, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lau người, thay quần áo sạch sẽ, sau đó ôm cậu về giường.
“Tôi có nấu canh gừng cho em, đợi uống xong thì hảo hảo ngủ một giấc.” Ân Thứ nói xong liền đứng dậy ra phòng khách múc canh.
Tề Dịch không ngờ Ân Thứ cư nhiên cũng biết chăm sóc như vậy, yên lặng cảm động một phen. Nhưng lập tức cậu nhận ra không đúng, cậu sinh bệnh? Cậu sinh bệnh!
Sinh bệnh đối với người khác là thực bình thường, nhưng đối với người Tề gia có thể chất đặc thù thì rất hiếm thấy. Tề Dịch từ khi ba tuổi chưa từng phát bệnh, một lần cảm mạo cũng không có, ngẫu nhiên không cẩn thận bị thương thì cũng chỉ là trầy da linh tinh mà thôi, ngay cả băng keo cá nhân cũng không cần dán.
Người Tề gia cả đời không bệnh không đau không phải giả, nó là sự thực. Nhưng hiện giờ, cậu thế nhưng lại sinh bệnh? Lại còn là vô duyên vô cớ sinh bệnh.
Tiếng bước chân vang lên, Ân Thứ bưng canh gừng vào phòng.
Tề Dịch nhìn anh, có lẽ… cũng không phải vô duyên vô cớ.
“Này, uống canh đi.” Ân Thứ đỡ cậu dậy, điều chỉnh gối đầu, để cậu dựa vào thoải mái một chút.
Tề Dịch cầm bát canh, ngây ngốc thất thần.
Đêm đó cùng Ân Thứ phát sinh quan hệ, trừ bỏ cả người đau nhức thì không hề phát sinh dị trạng, hiện giờ xem ra, không phải không có mà là kéo dài tới giờ.
“Sao không uống, nóng quá à?” Ân Thứ hỏi.
“Không có.” Tề Dịch thầm than thở, ngay cả làm tình cũng xảy ra vấn đề, về sau còn có thể hảo hảo mà yêu đương sao? Cậu thực sự không phải đặc biệt ham thích, nhưng Ân Thứ tuyệt đối không phải dạng đàn ông thích yêu đương trong sáng.
Tề Dịch nhịn không được đau đầu, vận xui của Ân Thứ quả thực không thể nào tưởng nổi, yêu phải một kẻ đoản mệnh như cậu không nói, lại còn là một người yêu không có cách nào cùng anh lên giường!
Điều duy nhất Tề Dịch xác định hiện giờ là quỷ khí của Ân Thứ có ảnh hưởng tới thân thể cậu, chỉ là không biết ảnh hưởng tới sức khỏe hay tuổi thọ. Nếu vế trước thì có thể thừa nhận, nhưng vế sau thì… Chỉ sợ cậu không thể làm một người vì thỏa mãn dục vọng cơ thể mà trả bằng cái giá sinh mệnh.
Tựa hồ chỉ cần gặp phải Ân Thứ, vận may của cậu cũng giảm mạnh. Cậu thật muốn rống một câu kinh điển trong vở ‘Romeo và Juliet’: Romeo, anh vì sao lại là Romeo?
Về sau vẫn làm bằng hữu đi, trừ bỏ không thể lên giường, bọn họ chính là bằng hữu thân thiết nhất trên đời.
Bất quá trước đó, Tề Dịch muốn xác nhận lại một lần. Nếu thật sự lại sinh bệnh, cậu cũng không để ý; nhưng nếu giảm thọ, chỉ sợ cậu phải từ bỏ quyết định trở thành người yêu của anh…
Bệnh của Tề Dịch thực sự hết rất nhanh, qua hôm sau đã khỏe mạnh như thường. Nhưng chỉ có cậu mới rõ, nan đề chân chính chỉ mới xuất hiện.
Một chiếc Porsche đen ngừng lại trước cửa khách sạn, cậu bé giữ cửa tiến tới mở cửa xe, Tề Dịch cùng Ân Thứ ăn mặc trang trọng lần lượt bước xuống.
Hôm nay là ngày Bạch Bái tổ chức bữa tiệc tư nhân, Tề Dịch cầm vé mời tới dự.
Bữa tiệc này chỉ có khoảng bốn năm mươi người tham gia, trừ bỏ giới nghệ sĩ thì có thêm một ít con cháu thượng lưu. Nhóm Vinh Trinh, Lục Trạch lần trước chơi Poker với cậu đều có mặt.
Bạch Bái thấy Tề Dịch thì mỉm cười chào đón: “Hoan nghênh, lần trước đã quên hỏi tên, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Tề Dịch.” Tề Dịch đưa tay tới bắt tay.
Mọi người ở đây đều biết hôm nay Bạch Bái có mời ba fan hâm mộ tham gia, nhìn thấy gương mặt xa lạ, tự nhiên đoán được thân phận Tề Dịch, chính là không ngờ Bạch Bái lại thân thiện với fan như vậy.
Bất quá nhìn qua người đàn ông bên cạnh Tề Dịch, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Ân Thứ tuy rất hiếm khi lộ diện, nhưng người nhận ra anh cũng không ít.
“Ân tổng, có thể hân hạnh đón tiếp ngài đúng là vinh hạnh của Bạch mỗ.”
“Không cần khách khí.” Ân Thứ thản nhiên nói: “Ngài Bạch lựa chọn Tân Phú cũng là khẳng định khách sạn chúng ta, hi vọng ngài chơi vui vẻ, có cần gì cứ việc mở miệng.”
“Tân Phú chính là khách sạn nổi danh nhất A thị, nếu không phải có vận may, chỉ sợ ngay cả phòng cũng không đặt được a.” Bạch Bái vui đùa.
Ân Thứ bảo phục vụ mang tới một tấm thẻ VIP màu đen cho Bạch Bái: “Chút quà nhỏ.”
Trong mắt Bạch Bái hiện lên một tia kinh ngạc, thẻ VIP màu đen chính là có tiền cũng không mua được, không chỉ được hưởng ưu đãi ở tất cả các khách sạn của Ân Đạt, còn có được tất cả các đặc quyền cao cấp. Bạch Bái không cần chút tiền kia, nhưng thể nghiệm tôn quý thì đúng là ngàn vàn khó cầu.
Anh mỉm cười nhận lấy, lễ phép nói cám ơn, sau đó nhìn về phía Tề Dịch: “Này cũng là nhờ cậu Tề cả, không ngờ trong số fan của tôi lại có một nhân vật như cậu.”
“Còn không phải sao?” Một âm thanh chen vào, mang theo ý cười: “Ngay cả tôi đây cũng là bại tướng dưới tay Tề Dịch a.”
“Vinh thiếu, đã lâu không gặp.” Tề Dịch chào hỏi.
Phía sau Vinh Trinh còn có Lục Trạch cùng Khương Hiên, Tề Dịch liền nhất nhất gật đầu chào hỏi.
Lần này Bạch Bái thực sự kinh ngạc, cho tới giờ anh chưa từng nghe qua tên Tề Dịch, nhưng cậu ta lại quen biết với các vị thiếu gia thượng lưu ở A thị, thậm chí ngay cả Ân Thứ nổi danh khó tiếp cận nhất cũng là bằng hữu của cậu ta.
Bạch Bái cùng những người có mặt đều không khỏi nảy sinh hứng thú với thân phận của Tề Dịch.
“Tối nay chúng ta lại đánh một trận đi, lần này tôi nhất định không thua nữa đâu.” Vinh Trinh hưng trí dạt dào ước chiến.
“Tôi kỳ thực không thích đánh bạc.” Tề Dịch uyển chuyển cự tuyệt.
Lục Trạch lên tiếng: “Nếu nhóc chịu chơi, tôi sẽ tặng một chai Rothschild.
“Rothschild?” Vinh Trinh nhướng mi: “Chính là cái chai mà năm kia cậu bỏ ra 7w usd đấu giá ở Luân Đôn?”
“Đúng vậy.”
“Không phải cậu vẫn thực luyến tiếc lấy ra chia sẻ sao, giờ cư nhiên hào phóng như vậy?”
Lục Trạch nói: “Nhìn thấy cậu thua chính là lạc thú lớn nhất của tôi.”
Vinh Trinh căm giận trừng mắt, người này rõ ràng còn ghi hận chuyện anh tính kế thua tiền lần trước.
“Ha ha.” Khương Hiên cười nói: “Nếu Lục Trạch đã chịu chơi rồi thì tôi cũng không thể keo kiệt nha, tôi thì không có sưu tầm gì cả, tặng một bộ đồ gốm đi.”
Đồ gốm của Khương gia nổi danh toàn cầu, chiếm cứ phân nửa thị trường sản xuất gốm xứ Trung Hoa, Khương Hiên đã hứa tặng thì hiển nhiên không phải mặt hàng bình thường.
Tề Dịch vô ngữ, cậu căn bản không muốn đánh được không? Bọn họ tặng làm cái gì?
Ân Thứ mở miệng: “Đây là tiệc tụ hội của ngài Bạch, các anh đừng có mà lấn át cả chủ.”
Bạch Bái vội nói: “Không sao không sao, tùy ý.”
Anh hoàn toàn không dám xen mồm a, động một cái đã vung quà mấy chục vạn, thực hào sảng mà.
Lần này Tề Dịch làm ‘fan hâm mộ’ tham gia tụ hội, vừa mới tới đã gây chú ý, hoàn toàn đối lập với vị fan còn lại. Nhưng cô gái một chút cũng không thất vọng, có thể gặp nhiều danh nhân như vậy đã là một chuyện phi thường hạnh phúc. Đương nhiên, cô cũng không dám tùy tiện lôi kéo làm quen, bất quá đã chuẩn bị trở về đăng weibo khoe một phen. Ánh mắt cô nàng sáng như máy chụp hình, hưng phấn quay lại hết thảy những gì phát sinh trong hội trường.
Về phần cô nàng fan điên cuồng kia thì hiện giờ đang ngồi ở cục cảnh sát uống trà, Bạch Bái đương nhiên sẽ không để cô ta tham gia buổi tiệc.
Tụ hội tư nhân không có nhiều quy củ, mọi người kết giao bằng hữu, nói chuyện phiếm, dùng cơm, chơi các trò giải trí, hoàn toàn là một hoạt động xã giao đơn giản.
Tề Dịch sớm đã bị nhóm Vinh Trinh kéo qua một bên, không có cơ hội tiếp xúc với người khác. Ân Thứ hệt như hình với bóng, dùng hành động tuyên bố quyền sở hữu đối với Tề Dịch. Nhóm Vinh Trinh trong lòng thầm hiểu, không chút kinh ngạc. Nếu không phải có Tề Dịch ở, bọn họ chỉ sợ không có ai dám ở cùng Ân Thứ quá năm phút.
“Nghe các ngài nói vậy, tôi cũng thực tò mò với đổ thuật của cậu Tề, không biết có cơ hội khai nhãn hay không?” Bạch Bái nhìn về phía Tề Dịch.
Anh nhìn ra Tề Dịch không quá hưng trí, liền dùng thân phận ‘thần tượng’ thay nhóm Vinh Trinh mời cậu. Anh nghĩ Tề Dịch là fan của mình, hẳn sẽ cho chút mặt mũi.
Ân Thứ lạnh lùng liếc mắt, có chút không hài lòng.
Tề Dịch không hề có ý thức bản thân đang là ‘fan hâm mộ’ của Bạch Bái, nói: “Tôi không có đổ thuật gì cả, chỉ dựa vào vận may mà thôi, làm ngài Bạch thất vọng rồi.”
“Ai, vận may cũng tốt mà, chúng ta cá cược chính là vận may.” Vinh Trinh tiếp lời: “Đến một trận đi, nếu nhóc thắng, toàn bộ chi phí khách sạn của ngài Bạch hôm nay cứ tính cho tôi.”
Tề Dịch nhìn bọn họ, cũng không tiếp tục từ chối, gật đầu: “Được rồi, chúng ta chơi vài bàn vậy.”
Dù sao cũng là trò chơi mà thôi, thắng tiền của nhóm thượng lưu này, Tề Dịch không chút áp lực.
…
Hoàn Chương 40.
Tiểu kịch trường kích tình ——–
Ân Thứ: tôi không muốn làm bằng hữu, tôi muốn làm người đàn ông của em!
Tề Dịch: bằng hữu có thể hôn môi mười năm, đàn ông thì cùng lắm chỉ được làm tình năm năm.
Ân Thứ: kia tôi không hôn môi không làm tình thì có thể có được em mười lăm năm sao?
Tề Dịch: …thực xin lỗi.
Ân Thứ: vậy để tôi làm chồng em, cho dù không thể hôn em, không thể ôm em, nhưng khi chết đi, chúng ta có thể nằm chung một phần mộ.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
9 chương