Trong bóng tối ảo huyền, bất chợt ánh sáng len lỏi chiếu sáng bốn bức trường trắng xóa. Nàng đang ở đâu, sao nơi đây chẳng có gì ngoài bốn bức tường trắng xóa. Nàng nhìn trông xa xa. Những kí ức của nàng hiện lên một cách hi hữu. Từng kỉ niệm, đau thương, hạnh phúc, tất cả đang thay phiên nhau hiện lên. Bất chợt Cố Thiên Vũ từ xa bước tới. Nàng không nhìn rõ được gương mặt hắn, nhưng hình như hắn đang khóc. - " Thiên Vũ, sao anh lại khóc? ". Lúc này, nàng mới mở miệng nói, âm thanh dịu ngọt vang vội. Cố Thiên Vũ ngừng bước lại, bấy giờ, nàng và hắn chỉ cách nhau một mét. Cố Thiên Vũ mặc một bộ vest trắng, trên áo không biết là dính máu hay là họa tiết, bởi nàng chẳng nhìn rõ. Cố Thiên Vũ lặng im không nói gì, nước mắt trên mặt hắn từ từ lăn dài xuống. Lâm Nguyệt Y lúc này cũng không biết thật hay mơ vì mình chẳng nhìn rõ được gương mặt hắn. Từ từ Cố Thiên Vũ khuất dần sau bức tường trắng xóa. Lâm Nguyệt Y muốn lại đến ôm lấy hắn mà không được, đôi mắt nàng rơi lệ, giọng nói nàng bất đấu thét lớn, nhưng chỉ vọng xa chứ không thấy Cố Thiên Vũ đâu. Nàng sợ hãi, tuyệt vọng. - ------ Tít tít tít..... Máy đo nhịp tim trong bệnh viện đang kêu với nhịp điệu hơi nhanh. Bác sĩ vội chạy đến xem tình hình của Lâm Nguyệt Y. Nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Nhưng nước mắt của nàng rơi xuống. - " bác sĩ, chuyện này là sao? ". Mẹ nàng hỏi. - " bệnh nhân chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng có thể hoàn toàn khỏe mạnh, có thể là do cô ấy chưa muốn tỉnh lại, một có một sự việc gì đó cản trở cô ấy tỉnh lại. Nhưng người nhà yên tâm, có thể vào ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại ". Nói xong bác sĩ cùng với cô y tá ra ngoài. Trong khối trắng mù mịt, tại khu vườn xa lạ. Lâm Nguyệt Y vẫn đi, đi mãi mà không tìm được đường ra. Nhưng khối trắng càng nhiều, cùng theo đó nàng cảm thấy sợ và lạc lõng, Cố Thiên Vũ đâu, sao hắn không xuất hiện ở nơi này cùng nàng. Lâm Nguyệt Y mệt mỏi ngồi khụy xuống. Nàng ngước mặt lên nhìn. Cố Thiên Vũ từ xa bước tới, vẫn giống như ở bức tường trắng xóa kia, mờ mờ ảo ảo. - " Thiên Vũ, mau đưa em ra khỏi đây, em rất sợ ". Nàng sợ hãi lên tiếng, đôi chân bắt đầu đứng lên chạy lao đến ôm hắn. Nhưng vừa chạy đến ôm thì Cố Thiên Vũ biến mất. - " Thiên Vũ, anh ở đâu ". Nàng sợ hãi, thét lớn. Nàng quay về phía sau. Một hình bóng ấy lại xuất hiện. Vẻ mặt đau buồn của Cố Thiên Vũ ẩn hiện dưới lớp sương mờ ảo. Lâm Nguyệt Y bật òa khóc ức nở như một đứa trẻ. - " Thiên Vũ, anh làm sao vậy, em rất sợ, mau đưa em ra khỏi đây ". Nàng cứ thế òa lên khóc. Cố Thiên Vũ vẫn đứng từ xa đó không nói gì, lẳng lặng rơi nước mắt nhìn nàng. - " anh đừng như vậy, em rất sợ. Nào nắm tay em, chúng ta sẽ thoát khỏi đây ". Nàng lao đến nắm tay Cố Thiên Vũ, nhưng vừa lao đến, hắn đã biến mất lẫn vào sương khói. - ---------- - "Bác sĩ, làm ơn, xem dùm con gái tôi, nhịp tim nó đang không ổn định ". Mẹ nàng hoảng hốt gọi bác sĩ vào. Trên giường bệnh. Lâm Nguyệt Y nước mắt cứ tuông rơi kèm theo đó là tiếng tít tít tít từ trong máy đo nhịp tim phát ra. Hơi thở của nàng bất đầu yếu dần đi. Bác sĩ chuyển nàng sang phòng hồi sức nguy cấp. Cố gắng điều chỉnh hơi thở của nàng lại. Khoảng một lúc sau, mọi người mới nhẹ nhõm. - " bác sĩ, con tôi như thế nào rồi? " mẹ nàng rung rẩy cơ thể lo lắng hỏi. - " thật sự từ lúc tôi làm bác sĩ đến bây giờ vẫn chưa từng gặp trường hợp nào như bệnh nhân này, rõ ràng có thể rất tốt, nhưng tại sao hô hấp đột nhiên thay đổi ". Bác sĩ thắc mắc nói. - " rồi con tôi có làm sao không? ". - " hay là vậy đi, cô Lâm sẽ được ở phòng hồi sức này, các bác sĩ và y tá sẽ thay phiên nhau kiểm tra và chăm sóc cô ấy. Người nhà xin bớt lo lắng ". - " trông cậy vào bác sĩ ". - ------ Bên phía Cố Thiên Vũ. Sau khi biết tin Lâm Nguyệt Y được đưa vào bệnh viện. Hắn lo lắng vội vàng láy phi cơ quay về. Trên đường bão tố, giông gió lớn. Phi cơ của anh đã bị gãy cánh và rơi xuống. Trong lúc máy bay rơi, Cố Thiên Vũ vẫn không quên lo lắng, và nghĩ đến Lâm Nguyệt Y. Sợ nàng có bị làm sao không? Trong lúc gần như tuyệt vọng này, hắn đã niệm thầm tên nàng. Bùm.... Máy bay nổ lớn, làm hoang du cả một khu rừng rộng hơn mét. Có phải trong giấc mơ của Lâm Nguyệt Y đã báo trước điềm gỡ. Có phải sự lo lắng của Cố Thiên Vũ là sự báo trước. Liệu họ có thể vượt qua tử thần để đến được với nhau không? Một chuyện tình đẹp, cuối cùng cũng gần đến hồi kết.