Sức quật này dẫu có là ngã trên thảm lông cừu êm ái, vẫn khiến anh xây xẩm một hồi. Andrew quỳ gối cạnh anh, anh đột ngột nhấc chân đá thẳng vào sau đầu gã, gã cũng chẳng buồn ngoái đầu, vung tay gạt mạnh cổ chân anh đoạn rướn người về đằng trước, đặt toàn bộ thể trọng mình lên đầu gối anh, đồng thời giữ chặt cả hai cổ tay anh. Anh hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, chịu đau khẽ hừ một tiếng. Andrew dõi xuống anh từ trên cao, con ngươi màu xám trông không ra cảm xúc nào, chỉ nhìn anh cực kỳ chăm chú. Phải rất lâu sau gã mới cất tiếng hỏi, “Tại sao?” Anh hít sâu, cố gắng duỗi thẳng chân trên tấm thảm lông Thổ Nhĩ Kỳ nhằm giảm thiểu sức nặng từ Andrew lên cơ thể mình. Nghe thấy câu hỏi của gã, anh hỏi vặn, “Ngươi đang hỏi chuyện nào?” “Ngươi thừa biết, Diệp Vũ Chân.” Gã nhìn anh, “Sao phải chạy?” “Ta không bị chứng Stockholm, đi thích kẻ giam cầm mình.” Anh đáp vỏn vẹn. “Từ bao giờ mà ngươi chưa đánh đã khai thế hả?” Gã hạ tầm mắt, nhìn xuống bờ môi rớm máu của anh. Bèn đặt tay lên môi anh xoa xoa, anh túm chặt cổ tay gã theo bản năng, nhưng Andrew chỉ đơn giản là giúp anh lau vết máu, nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Sau đó gã mới nhìn vào mắt anh nói, “Vũ Chân, có vẻ ngươi quên luôn giấy kết hôn ngươi ký rồi… Ngươi đã quên mất từ đầu đến chân ngươi đều thuộc về ta.” Anh cũng trừng mắt, tức giận nói, “Vậy ra ngươi còn nhớ rõ nó là giấy kết hôn chứ không phải giấy bán mình!” “Rồi rồi, ngươi xem…” Gã chẳng hề dời mắt, “Hai ta vẫn còn giao dịch với nhau cơ mà, sao phải chạy làm gì?” Diệp Vũ Chân tuy bị con gấu này cắn chặt suốt ngần ấy năm qua, nhưng bị gã nhìn chòng chọc như vậy anh vẫn mất tự nhiên, liền ngoảnh mặt đi, đáp, “Andrew, ta chẳng còn gì để giao dịch với ngươi nữa…” Gã chớp mắt, bảo, “Tự lúc nào ngươi trở nên khiêm tốn thế hả? Thế đâu phải Diệp Vũ Chân? Ngươi dù có sợ đến mấy cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, chỉ khóc trong lòng, lời nói hay hành động vẫn luôn quyết đoán, ấy mới là ngươi chứ, Vũ Chân.” Anh bật cười khe khẽ, “Còn ngươi tự lúc nào cũng kiêm thêm cả nghề cố vấn tâm lý vậy?” “Từ sau khi quen ngươi đó!” Gã mỉm cười. “Ngươi muốn… lên giường?” Anh hít sâu một hơi, cuối cùng mới ướm hỏi. “Lên giường? Không, ta chưa buồn ngủ.” Gã lắc đầu. Anh chỉ biết nghiến răng trước cái kiểu bày đặt này của gã, hơi khép mắt rồi lại nhìn lên, “Ngươi muốn làm chuyện ấy với ta?” Gã gãi lông mày, cười đáp, “Ô hô, Vũ Chân, lần nào ngươi hỏi vấn đề này cũng đều dễ thương quá đáng… Cơ mà cái này ngươi dùng để giao dịch một lần rồi, tuy lần nào ta cũng phải trả thừa mức giá chỉ vì nó.” “Một lần”? Thế năm năm qua là gì? Rốt cuộc ai mới phải trả thừa mức giá? Đồ lưu manh… Anh nghe ngực mình nặng trĩu, cố gắng bình ổn tâm trạng rồi thở hắt một hơi, “Ngươi muốn … sống chung với ta?” Năm năm nay chẳng nhớ Andrew đã bao bận xâm nhập nhà anh bất hợp pháp, kiếm đủ mọi biện pháp để tạo dựng hiện thực là hai người đang sống chung. “Nó từng là một lựa chọn giao dịch tuyệt vời đấy…” Gã buông lỏng tay, “Bảo vệ chung cư nhà ngươi đúng là phát tài nhờ đống ổ khóa ngươi thay liên tục, nhưng mà…” Con mắt màu xám của gã nửa cười nửa không, “Nhưng mà, sau khi ngươi ký giấy kết hôn, sống chung đã là quá khứ đơn. Vả lại… Ta biết ngươi thỉnh thoảng cũng cần không gian riêng tư để yếu đuối, ta là người cực kỳ tâm lý mà lại” Anh khép hờ mắt, “Ta phối hợp hơn?” “Hửm?” Anh hít sâu một hơi, “Cởi quần áo chủ động hơn, hoặc là mở mắt nhìn ngươi tiến vào…” Andrew phì cười, nói từ tốn, “Ái chà, Vũ Chân, một đôi lover lên giường với nhau, chủ động cởi quần áo hay mở mắt ngắm nhìn lẫn nhau là nghĩa vụ hiển nhiên rồi. Nếu lên giường với ngươi là giao dịch, ta đã chẳng cần trả tiền chỉ vì loại yêu cầu ngươi chủ động cởi quần áo hay mở mắt cỏn con đấy, vậy chưa phải là người làm ăn khôn ngoan.” Gã bổ sung, “Thẳng thắn mà nói này, Vũ Chân, ngươi làm ăn chẳng để phúc gì cả. Có điều phải biết là… Diệp Vũ Chân là hàng để cất giữ, nếu một món đồ dùng để cất giữ ấy quá đỗi hiếm hoi, quá đỗi quý giá, phải trầy da tróc vẩy mới giành được phần mình, ai sẽ lại mất hứng chỉ vì không có hộp quà?” Anh nhịn cơn rúng động muốn phun máu, bèn gằn khẽ, “Cảm ơn ngươi đã tán thưởng.” “Đừng khách sáo, ngươi xứng đáng.” Gã bày vẻ quý ông. Anh nhắm mắt có phần mỏi mệt, “Andrew, ngươi thấy đấy, thật ra những gì ngươi cần ở ta, ngươi đều đã… chiếm đủ rồi, ta thật sự không nghĩ ra mình còn gì để trao đổi với ngươi được nữa!” “Ngươi còn!” Gã khẳng định chắc nịch. Anh hơi hé mắt, “Nói luôn đi, ngươi muốn gì ở ta?” Gã khom mình xuống, nhìn anh nằm trên thảm lông cừu, hạ lời nhỏ nhẹ, “Vũ Chân, ta muốn… con ngươi.” Một tích tắc ấy đôi mắt anh như đờ ra, mãi lát sau lông mi anh mới rung nhè nhẹ, ngoảnh mặt lại nhìn gã, “Ngươi nói gì cơ?” Gã nhìn thẳng vào anh, xác nhận chắc như đinh đóng cột, “Ta muốn có con ngươi, Vũ Chân, đứa con duy nhất ngươi có thể có…” Anh cho gã ăn ngay một đấm. Bị đấm đau, gã lập tức đè lại cổ tay anh ấn trở về thảm, hàng lông mày rậm rì nhướng lên ngang tàng, “Vũ Chân, làm sao mà lần nào người đòi giao dịch đều là ngươi, mà lần nào lần nấy ngươi cũng cứ như thể ta cướp bóc gì của ngươi không bằng? Ta chính là một người làm ăn cực kỳ tử tế!” “Khốn nạn!” Đành rằng đã chuẩn bị tinh thần sẵn, anh vẫn run lẩy bẩy không thôi. “Ta chỉ đưa ra nội dung, quyết định giao dịch hay không nằm ở ngươi…” Gã túm chặt cả hai cổ tay anh đặt lên đỉnh đầu, một tay khác của gã thì mân mê khóe miệng, nhíu mày phát ngôn chẳng thèm xấu hổ, “Nếu ngươi không muốn, chúng ta vẫn có thể duy trì kết quả giao dịch lần trước. Nếu chỉ cưới nhau mà không định có con sẽ hơi ảnh hưởng đến độ vững bền của gia đình, thế nhưng ngươi biết ta luôn luôn chiều chuộng ngươi mà. Lại nói, nếu ngươi cứ trơ trơ mà từ chối ta thế thôi, bốn tỷ kia cũng nào phải một con số nhỏ?” Gã tỏ vẻ chân thành, “Ta thật sự băn khoăn cái cục thịt béo quay, nước mũi lòng thòng ấy có thực sự đáng chừng đó tiền hay không đấy, kể cả nó là con ngươi đi chăng nữa.” Anh thở hổn hển… Gã lưu manh chết tiệt! Hồi lâu sau, anh nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi, mệt mỏi đồng ý, “Ngươi thắng, thỏa thuận.” So với một Diệp Vũ Chân từ bé đến lớn hoàn mỹ đủ điểm, thì một gã Andrew lưu manh lớn lên nơi đầu đường xó chợ càng hiểu rõ rằng, giành lấy thắng lợi nho nhỏ, từng chút từng chút một, mới là phương pháp đáng tin nhất để hướng đến thắng lợi vĩnh cửu. Chính bởi thế, gã ta càng nhiều mục đích, nhiều kiên nhẫn, và nhiều đeo bám bền bỉ hơn anh gấp trăm nghìn lần. Gã như một con mãnh thú chực ngoài hàng rào, mỗi một giờ hóng mát, mỗi một giờ thư giãn, hay thậm chí là mỗi một giờ vùng vẫy của chú cừu trong hàng rào, đều là cơ hội cho gã đạt lợi. Gã thả lỏng cổ tay anh, ánh mắt dịu dàng hẳn, “Vũ Chân, từ ngày đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết… ngươi là người thích làm giao dịch với thiên thần.” Giọng anh khản đặc, “Ngươi quá khen. Ta bấy lâu vẫn đều làm giao dịch với ác quỷ.” Gã liền mỉm cười, “Là vì ngươi quan niệm sai lầm thôi, Vũ Chân. Ngươi nghĩ phải trao đổi với thiên thần mới có thể giúp ngươi hóa thành một thiên thần không vướng tạp niệm… Song sự thực lại là, chỉ có kiên trì làm giao dịch với ác quỷ mới thực là thiên thần.” Gã cởi cúc cổ anh, rồi kế tiếp là từng nút xuôi dần xuống dưới, “Ngươi chính là thiên thần.” Thoáng nhìn cơ thể ngọc ngà lộ ra sau lớp áo sơ mi phanh rộng cùng đường cong eo xuôi về cạp quần, Andrew cúi xuống liếm ngực anh, nói lào thào, “Ngươi cứ gồng mình khống chế dục vọng, vừa mâu thuẫn vừa thống khổ. Nên ngươi chỉ có nước từ thiên thần sa đọa thành ác quỷ thôi, ngươi đã bao giờ nghe thấy từ ác quỷ mà sa đọa thành thiên thần chưa?” “Cảm ơn ngươi đã có lòng khen.” Anh cau có, “Làm ác quỷ mà giỏi kết luận như ngươi cũng không nhiều.” “Đừng khách sáo chứ, cơ thể hai ta đang gần gụi thế này, ta nghĩ nên tăng cường giao lưu tinh thần thêm nữa.” Gã đưa tay xoa phần ngực nhô lên của anh, cười tủm tỉm, “Sẽ giúp tình cảm gia đình chúng ta bền vững hơn.” Kích thích mãnh liệt khiến anh chau mày. Anh cắn răng, “Đấy đâu phải ưu điểm của ngươi, ngươi rất ưa tốt khoe xấu che cơ mà.” Lưỡi gã đột nhiên đánh vòng tại đầu ngực đã ửng hồng của anh, bức anh dật ra tiếng rên rỉ dường khóc. Gã ngẩng đầu cảm thán, “Có một trái tim luôn cầu tiến là chuyện tốt chứ bộ…” Nói xong câu này, gã lại tiếp tục đánh vòng lưỡi. Anh bị gã chẹt người, toàn thân cong lên, cố vùng vẫy, cắn răng nói, “Là ngươi thì phải sửa lại hai chữ đi, thành ‘có một trái tim luôn cầu dục vọng là chuyện…"” Anh nói đến đây vừa lúc Andrew mút ngực anh, thành thử ba chữ cuối cùng đều hóa thành tiếng hít thở. Gã bày đặt trả lời nghiêm túc, “Vũ Chân, phải ra mà nói, dục vọng như nước chảy, nó không thể bị khống chế, chỉ có thể khơi thông, dồn nén dục vọng cũng như dồn nén một dòng nước lũ, rồi cũng sẽ có ngày vỡ bờ.” Nhổm dậy cởi thắt lưng anh, gã nói thong dong, “Nên giải tỏa dục vọng một chút cũng không phải chuyện xấu, Vũ Chân, nếu không dù ngươi có là thiên thần, sớm muộn cũng có ngày sụp đổ mất. Ta chỉ đang giúp ngươi!” Anh khép hờ mắt, thở hổn hển. Gã kéo khóa quần anh xuống, đoạn cúi đầu nhìn hình ảnh anh nằm trên thảm lông cừu, làn da nhẵn nhụi màu mật nhạt trong lớp quần áo rộng mở, bên trên là mái tóc ngắn đen nhánh hơi bù xù, bên dưới là quần Tây màu đen đang được cởi ra, sau lưng là thảm Thổ Nhĩ Kỳ rực rỡ làm nền, thật hệt như một bức tranh hấp dẫn đến cực hạn. “Ta không thể không thừa nhận…” Andrew thở dài, chậm rãi tụt quần anh xuống, “Ác quỷ hiểu nhiều biết rộng như ta đây mà còn thấy ngươi là thứ dục vọng quá đậm đặc, đôi khi tốt nhất vẫn phải khơi thông, kẻo đến ác quỷ cũng khó lòng tiêu được.” “Ngươi khen thật là nhiều quá…” Anh chế giễu, “Ngươi khơi thông mọi nơi mọi lúc thì có, đâu phải là ‘đôi khi’.” Bàn tay gã mò vào quần lót anh, động tác xuống mỗi lúc một sâu đoạt mất mọi ý định cãi cọ từ anh, thay vào đó là tiếng thở gấp gáp. Anh khẽ hé môi. Bàn tay Andrew trong quần như thể có dòng điện nào đó, giật từng trận thẳng tắp khắp toàn thân anh, trí não cũng trở nên tê dại hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, vì cơ thể, mãi mãi luôn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Gã vươn một tay, quỳ chân hai bên người anh rồi chúi mình về đằng trước, giống hệt một con ó ngỗng quắp mồi, lập tức phủ kín môi anh, đầu lưỡi luồn thẳng vào theo hai vành môi mở hé để thở. Hơi thở nồng mùi kích thích tố, lẫn lộn với hương xì gà riêng biệt khiến thần trí anh nhảy bật qua mọi đắn đo suy nghĩ, chỉ biết đáp lại gã theo bản năng. Hai người quấn quýt đến tận khi sắp thở hết nổi, gã mới chịu buông anh ra, hôn vào lỗ tai rồi dời xuống cổ, gã tự cởi áo mình. Anh khẽ hé con ngươi đen láy như thể đang mông muội, gã vừa liếm vành tai anh vừa rầm rì, “Vũ Chân, ngươi nên chiêm ngưỡng dáng vẻ thả mình theo dục vọng là như nào đi, quả thật chẳng có điểm gì xấu…” Gã chèn một chân vào giữa hai chân anh cọ xát, nơi trần trụi chính giữa đụng chạm với quần Tây bức anh phải nhắm nghiền mắt, ngửa đầu ra sau hít thở, nuốt mọi điều muốn phản bác gã về. Andrew lúc lên giường cũng kiên nhẫn và nhắm thẳng mục tiêu như lúc gã đàm phán. Những khi ấy anh càng không thể không thừa nhận, gã ta ở trên giường càng giống ác quỷ hơn bất kể lúc nào khác, vô cùng tỉ mỉ, đẩy anh nhích từng bước vào tận sâu dục vọng, sau đó buộc anh cam tâm tình nguyện chịu thua dưới dục vọng chính mình. Và rồi gã có thể hùng hồn tổng kết, “Ngươi xem, đây là một cuộc mua bán song phương cùng thắng lợi, ta và ngươi đều giao dịch bình đẳng!” Ý nghĩ ấy lướt qua hỗn loạn trong đầu anh song không thể thành hình hài trọn vẹn. Ở rất nhiều thời điểm, con người khó mà tranh quyền kiểm soát cùng dục vọng, đặc biệt là khi bản năng đã chiếm thế thượng phong. Gã cởi hết quần dài và giày anh ra. Sa mạc Sahara ban ngày khá oi bức, dù rằng bây giờ đang chập choạng nhưng bão cát vẫn hung hăng đập vào vách lều, tới tấp như tiếng sấm dồn. Chúng che lấp hết thảy mọi chuyện đang diễn ra trong lều, dẫu là rên rỉ hay tiếng thầm thì vô thức đều bị che kín. Anh cảm thấy Andrew bế mình khỏi chỗ, sau đó anh đã được trầm mình vào nước, cảm giác mát mẻ giúp tinh thần anh tỉnh táo lại chút đỉnh. Thế nhưng ngay tiếp theo, môi Andrew đã lại ấn xuống, toàn thân gã nằm trên, đè anh trong bồn tắm lớn. Nước tràn ra không ngừng, anh bị gã đè hoàn toàn dưới nước, nụ hôn khác xa so với ban nãy gần như khiến người nghẹt thở, đến tận khi anh thiếu điều ngất đi, gã mới đột nhiên buông anh ra, anh bèn trồi lên mặt nước thở hồng hộc. “Đồ điên!” Anh nạt với vẻ buồn bực. “Giờ đã thấy Sahara mát mẻ hơn chưa?” Gã hôn nhẹ từng cái lên khóe miệng anh, cười nói, “Kinh nghiệm rất quan trọng, cưng à, ta cho rằng bất luận chuyện gì cũng phải tự mình làm thử mới biết nó có ngoạn mục hay không!” Nói đoạn, gã giạng chân anh đặt trên hai mép bồn tắm, đồng nghĩa chân anh đang rộng mở làm anh xấu hổ quá đỗi, nhưng kế tiếp gã đã lại vùi đầu xuống nước, ngậm nơi đó của anh vào miệng. Mắt anh nhất thời như cuộn lên một chùm mây đen, ngửa hết người ra sau, ngoại trừ rên xiết, chẳng còn tồn tại ý thức nào nữa. Cảm thụ dường như bay lên mây cao căn bản chẳng thể phân rõ phải trái, khoái cảm tựa hồ xâm nhập từng tế bào, khiến anh của lúc này đây không thể mạnh miệng cãi rằng cuộc giao dịch này là bị bắt ép. Mặt nước liên tục loang loáng, vậy mà ngồi tựa vào bồn, anh vẫn thấy rõ nơi giữa hai chân mình đang dần thay đổi theo động tác của Andrew. Không phải muốn giãy ra, mà càng muốn gần sát, không phải muốn cự tuyệt, mà càng muốn thêm nhiều. Chừng như là nhu cầu không có biên giới. Thứ lờ mờ lay động trên mặt nước chính khuôn mặt khi anh chìm sâu vào dục vọng. Những ngón tay bấu bên bồn trắng bệch, nhưng bản thân anh cũng biết ấy là vì khoái cảm khổng lồ, chứ không phải vì vật lộn giãy giụa. Gã đàn ông này là trải nghiệm nhục cảm duy nhất anh có nên anh đã từng cảm thấy khoái cảm xác thịt đại khái là vậy, cùng gã hay cùng ai khác cũng đều như nhau, khác chăng là liệu có tình nguyện. Thế nhưng quãng thời gian bị Lâm Long giam giữ, khoái cảm không phải là sung sướng mà thậm chí còn hóa thành một loại tra tấn, hễ nghĩ là Lâm Long đến, anh đã hoảng sợ. Mỗi lần Lâm Long vuốt ve cơ thể anh, anh chỉ khắc khoải là bao giờ mới chấm dứt chứ không phải cảm giác như bây giờ… khát vọng nhiều hơn nữa. Khi đầu lưỡi Andrew đảo quanh, anh bật lên tiếng rên, cơ thể anh đã hoàn toàn rộng mở, như mời gã tiến vào. Cuối cùng gã cũng ngẩng lên, thở mạnh, liếm môi cười bảo, “Hít thở cũng là dục vọng, đúng không, Vũ Chân?” Anh chỉ thở hổn hển khe khẽ, ham muốn của anh giờ đây đã thực sự chạm đến giới hạn, bức thiết được bộc lộ ra, cũng may Andrew thấu hiểu, chẳng dùng quá nhiều chiêu trò chọc ghẹo anh thêm nữa. Gã nhấc mông anh lên, tiến vào từng chút, dòng nước chuyển động đỡ được một công đoạn bôi trơn nhưng cảm giác bị giãn căng vẫn hết sức minh bạch, anh không cần nhìn vẫn có thể nhận thấy sự xâm nhập của gã một cách chân thật, có mở mắt hay không anh vẫn cảm thụ được cực kỳ rõ ràng. Gã đưa đẩy làm nước trong bồn vồ vập chà rửa cơ thể anh, lên lên xuống xuống rồi lại ra ra vào vào, như là có ai đang mơn trớn hết lần này tới lần khác. Cơ thể đã trong độ nhạy cảm, giờ càng như cuốn vào lốc xoáy, anh hoa mày chóng mặt, thần trí mê mờ. Gã có vẻ không muốn để anh thoát khỏi trận gió lốc này quá sớm nên cứ tại thời khắc anh ở đỉnh điểm cao nhất của dục vọng, gã sẽ tạm dừng, để anh nguội xuống rồi mới tiếp tục. Sự thỏa mãn chỉ cách anh một gang tay mà vô phương chạm đến, anh như thể tấm bèo trôi theo dòng nước, cứ một hai rồi lại ba bốn lần lướt qua bờ sông, mà không biết đến bao giờ mới được cập bờ. Anh đã hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế thân thể. Tại chiến trường này, trước nay chỉ có Andrew chiến thắng. Gã vuốt ve từng chỗ nhạy cảm nhất của anh. Theo động tác gã thúc đến, loại khoái cảm cực hạn này lại tựa luồng điện bắt đầu khởi động nhanh chóng, hất anh lên tận đỉnh, thế nhưng đúng lúc ấy Andrew lại luôn dừng động tác. Anh rơi xuống từ đỉnh cao, đập tay lên bồn tắm quát khẽ, “Gã khốn này!” Gã phì cười, đứng dậy khỏi nước. Anh nhìn thoáng vật giữa hai chân gã liền cuống quýt nhắm mắt ngay, bằng không anh thực nghi ngờ phải chăng mình bị M, làm sao lại đi khát vọng cái món hung khí này đến hành hạ anh? Gã bế anh khỏi nước, đặt xuống thảm, đoạn lót tấm gối Ả Rập dưới bụng anh. Mái tóc anh ướt đẫm, rỏ nước, nom có vẻ bối rối, anh có thể cảm giác Andrew ở đằng sau lại tiến vào một lần nữa. Đây là tư thế gã hiếm dùng, bởi lẽ gã thích dùng tư thế mặt đối mặt tốn sức hơn, chỉ vì nó giúp gã được thấy rõ vẻ mặt của anh. Đôi khi anh cũng hoài nghi, khoái cảm vì chiếm hữu được anh hay nét mặt anh khi bị gã chinh phục, đâu mới là căn nguyên cho gã thỏa mãn? Gã nằm đè trên anh, anh lại cảm thấy gã đang đi vào. Bỗng gã tạm dừng khiến anh có phần hoang mang, có điều cũng chẳng hoang mang lâu lắm, vì ngay sau đó chính là những đợt tấn công không thua gì mưa bão. Anh luôn nhận định Andrew là người có nhu cầu quá cao ở cái phương diện này, nhưng rồi anh phát hiện bốn chữ “nhu cầu quá cao” đã coi thường gã rồi, phải sửa lại là “nhu cầu quá khủng bố” mới phải. Từng cái va chạm ấy, anh ngoài việc tiếp nhận, thật chẳng thể có năng lực nào khác, phó mặc cho Andrew tiến công dồn dập, kịch liệt mãi đến khi cao trào, trong lúc đó gã không hề ngơi nghỉ, nguyên một đường ca khúc khải hoàn về đích. Anh ngả đầu lên thảm lông cừu, lưng đau mỏi hơn cả bài tập huấn cường độ cao trước kia ở trường cảnh sát. Cảm giác bải hoải từ đáy lỏng cuộn lên thất thoát cả thể lực, anh chẳng còn sức mà mắng gã. Khi gã ngồi dậy, có đắp một phần thảm lông lên người anh, ghé vào tai anh cười khẽ, “Ngủ đi.” Anh cố gắng mở mắt, nhìn gã mặc lại quần áo, mỉm cười nhìn anh. Gã khốn này… Anh mắng thầm, thế nhưng bóng người trước mắt đã nhạt nhòa, rồi hai mắt anh nhắm lại, lim dim chìm vào giấc ngủ. Gã khom lưng, lướt tay qua mái tóc ngắn đen nhánh. Kỳ thực điểm mạnh trong chiến đấu của anh chính là kỹ thuật, ví dụ như kỹ thuật bắn súng, nhưng theo Andrew nhìn, thể lực của anh cũng thường thôi. Cơ mà gã không có gì lấy làm tiếc cả. Anh lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng cao độ, nếu sau kích thích, được ngủ say hơn, âu vẫn là chuyện tốt. Gã không sợ anh sẽ sụp đổ, nói theo kiểu gã thì ấy là đạo đức trong gia tăng đàm phán. Gã hiểu rất rõ, là nếu siết chặt nữa, anh cũng sẽ không sụp đổ, chỉ có thống khổ hơn thôi, mà cái điệu này có nghĩa bạn chọc vào anh rồi. Đừng có chọc vào Diệp Vũ Chân, đấu sao cho không hỏng chuyện mới là tiêu chuẩn cơ bản khi gã bắt chẹt mối quan hệ giữa hai người. Hậu quả chọc vào anh là gì, gã nhìn Lâm Long là đủ. Người có tâm tư vừa phức tạp vừa giản đơn như anh, nghĩ một đằng mà nói một nẻo như anh, ban đầu giao tiếp tưởng chừng dễ dàng, vì anh rất có giáo dục và lễ độ. Nhưng rồi nếu bạn muốn tiến thêm, muốn quan hệ với anh thân thiết thêm chút nữa, xin lỗi, còn phải xem trình độ bạn cỡ nào. Đó là cả một bài kiểm tra toàn diện về lòng nhẫn nại, yêu thương, lẫn khả năng kết giao qua lại. Lâm Long hiển nhiên chưa đủ trình. Andrew khoác thêm chiếc áo Armani của gã, nhìn anh ngủ say trên thảm, cảm giác mỹ mãn trào dâng trong lòng. Gã không có gia thế hoành tráng như Lâm Long. Gã – Andrew – có được hết thảy ngày hôm nay, đều là nhờ công “rèn luyện trình độ cá nhân” theo đuổi bền bỉ! Gã lại cúi xuống hôn má anh, sau đó đứng dậy ra ngoài. Vừa đi được vài bước, gã chợt nở nụ cười, lùi lại đến mép lều, nhặt con dao tam giác anh quẳng vừa nãy, lúc này mới vén rèm bỏ đi. Lính đánh thuê bên ngoài gần như đứng im không khác gì pho tượng đẽo hình người bằng cát. Gã để con dao xuống mặt đất, căn dặn, “Nếu bên trong có động tĩnh, đừng vào, tốt nhất là nên báo động kéo dài thời gian.” Tên lính đánh thuê bỗng ngừng thở, song hai bằng chứng một chết một bị thương trong căn lều cách đó không xa đã chứng minh tính xác thực trong lời nói của gã, lính đánh thuê chỉ đành nghiêm mặt, “Rõ, thưa ngài Pastel.”