Bóng Sói Hú
Chương 22
Ngày hôm sau, đúng 3 giờ ba người chúng tôi có mặt ở “Năm câu lạc bộ cuối tuần”, xe dừng lại trước một toàn nhà hình tròn, toàn nhà này so với những tòa nhà xung quanh thì thấp hơn nhưng diện tích mặt bằng lại cực lớn, tôi thăm dò, không thể nhìn đến đầu bên kia tòa nhà. Chúng tôi đứng ở trước cửa lớn, không thấy bất cứ ai, tôi đi vào cửa, đột nhiên một giọng nữ vô cùng dễ nghe truyền tới dọa An Bích và Cát Lan nhảy dựng lên,
“Mời đưa ra thẻ hội viên!”
Tôi bình tĩnh báo tên “Giang Nặc!” Nghe hai chữ này cửa liền mở ra.
“Thật là khoa trương!” An Bích trừng mắt thật lớn, đi vào trong, cánh cửa liền đóng lại vang lên một tiếng “Cách”
Tôi chỉ có một cảm giác, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức tôi dường như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, loại cảm giác này cũng không phải do im lặng tạo thành. Ngược lại, bên trong câu lạc bộ có rất nhiều người, những người này đều mặc âu phục thẳng thớm, khí thế bức người, vừa nhìn là biết không giàu cũng sang, trên sàn câu lạc bộ toàn bộ đều trải thảm đỏ. Ở bên trong câu lạc bộ này đúng là không gì không có, nó có một sân Golf, hai bể bơi, một loạt sân Tennis, một đấu trường đua ngựa, còn có rất nhiều nhà ở xa hoa, câu lạc bộ đêm, KTV.
Cát Lan và An Bích giống như nhà quê ra tỉnh, vừa nhìn khắp mọi nơi vừa than thở sợ hãi! Tôi tìm một lí do, lặng lẽ đi tới phòng 301 tìm người truyền tin, rất dễ dàng tìm ra nó, không mất bao nhiêu thời gian tôi đã đứng ở cửa phòng. Tâm tình tôi dao động mãnh liệt, phòng này cùng các phòng khác không có gì khác biệt, cũng cửa phòng màu cà phê đậm, tay vịn làm bằng kim loại. Nhưng với tôi nó giống như quái thú đang chờ cắn xé người, tôi vô cùng hồi hộp, hồi hội đến mức bàn tay cũng hơi hơi co lại.
“Không, từ bỏ.” Bên trong truyền ra tiếng rên rỉ kỳ quái.
Tôi vừa đẩy khẽ cửa lập tức mở ra, tôi ngây người như phỗng tới gần 5 giây, trong cực độ sợ hãi dạ dày tôi cuộn lên, tôi lao ra, oẹ, dường như ngay cả không khí bên trong tim phổi tôi đều nôn ra, tôi quỳ trên mặt đất nôn khan, mùi vị tanh hôi lan tràn trong không khí, tôi cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.
“Rất ghê tởm đúng không?"
Tôi xoay người, La Uy đang khoác một chiếc áo choàng tắm, mắt hắn lộ vẻ trào phúng, “Lần đầu tiên tôi làm cũng cảm thấy rất ghê tởm, ghê tởm đến mức nôn cả ra máu, nhưng mà bọn họ không ngừng làm, làm tới khi tôi không ngừng cầu xin họ, không ngừng…”
“Là ai? Là ai?” Tôi nghe thấy tiếng hét như muốn xé rách cổ họng của mình, móng tay tôi bấu chặt xuống sàn tới mức ra máu.
“Không phải là cô sao? Liễu tiểu thư!” Trong mắt hắn là oán hận ngút trời, “Cô và Phí tổng của cô thích chơi trò chơi, mỗi một thời gian nhất định sẽ phải tìm con mồi mới đến để kích thích mối quan hệ của các người, đợi cho tới khi các người chơi xong, kết quả của con mồi không phải đều thế này sao!”
Tôi khiếp sợ đến chết lặng, “Đây… tất cả đều là Giang Nặc nói với anh?”
Cái tên Giang Nặc khiến gương mặt La Uy hiện ra vẻ kinh hoảng lạnh lẽo, tôi nắm lấy lan can, giống như một đứa trẻ bò lên.
Giang Nặc đang đứng ở cửa cầu thang, “Liễu tiểu thư, món quà của tôi thật sự hợp ý cô phải không, cô không biết đâu, người bạn cũ này của cô thật sự rất khó hầu hạ, khẩu vị rất nặng một lúc cần tới hai ba nam nhân hầu hạ mới thỏa mãn, có khi còn thích bị ngược đãi, tôi chỉ nể mặt mũi cô mới nhân nhượng với hắn như vậy thôi đấy.” Hắn cười như đầu trâu mặt ngựa đến từ địa ngục! Tôi lướt qua hắn, đi vào trước quầy rượu, cầm lấy một chai XO nâng lên tu ừng ực.
“Cô muốn uống đến chết ở chỗ tôi nhưng tôi thì không muốn rước lấy phiền phức!” Chai rượu bị hắn đoạt lấy, “Muốn chết thì cũng đi xa xa mà chết!”
Nuốt rượu xuống, máu của tôi như sôi lên, tôi chỉ chỉ trường đua ngựa bên ngoài “Đua một trận đi, chạy 3 vòng, ai tới trước thì sẽ được yêu cầu 1 việc với người còn lại!”
“Cô ngay cả nam kỹ bị vạn nhân cưỡi La Uy này cũng muốn, thật sự là đê tiện!” Nam nhân xấu xa.
“Nếu tôi thua tôi ngủ với anh 1 đêm, đừng quên Phí Như Phong hàng đêm đều ngủ với tôi, đâm vào tôi anh có thể cảm nhận được anh ấy.” Đó là một dụ hoặc mà hắn căn bản không thể cự tuyệt.
“Là cô cầu xin tôi, cô đừng có đổi ý!”
Chúng tôi tới chuồng ngựa, “Cô chọn trước đi, để người khác khỏi nói tôi thắng không rõ ràng!” Hắn nói như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Hai con ngựa, một Thiểm Điện, một Bạo Phong, gió lạnh thổi tới, cảm giác lâng lâng, mặt tôi đả đỏ hồng, tôi tới gần chúng nó phán đoán khả năng của chúng.
“Bạo Phong.” Tôi lựa chọn.
“Cô thua chắc rồi!” Hắn cuồng vọng nói, nhảy lên ngựa. Tôi cũng leo lên ngựa nhanh như chớp. Tôi xỏ chân vào bàn đạp. Hắn kiêu ngạo cười lớn, “Rửa cho sạch chờ tôi chơi cô!”
“Bắt đầu!” Trọng tài hô hiệu lệnh, hai con ngựa lập tức phi như bay, không ngoài dự đoán của tôi, Giang Nặc cưỡi ngựa rất giỏi, hơn nữa hắn và ngựa đã sớm quen thuộc ăn ý với nhau, hắn hơn tôi nửa thân ngựa, chạy hết ba vòng đã tới điểm cuối, hai chân Giang Nặc hung hăng kẹp chặt, ngựa hí lên một tiếng, kinh hoàng như bị điên, hung hăng chồm lên hất hắn xuống, tôi đã vượt qua điểm cuối. Tôi ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống hắn, “Giang thiếu gia, ngài không phải là thua không đứng dậy nổi đấy chứ.”
Hắn được người nâng lên, xem ra là gãy xương đùi, mệnh thật lớn, Giang gia thật sự là hồng phúc tề thiên, độc đinh của dòng họ đúng là được trời cao ưu ái, ngã xuống như thế mà cũng không chết!
“Truyền lệnh xuống, thả tên họ La ra!” Đáy mắt hắn tràn đầy lửa giận, ủy khuất nhục nhã hung hăng trừng tôi! Chưa từng thua người khác, một khi thua sẽ thành chó điên, tôi nhảy xuống ngựa không thèm để ý đến hắn.
“Liễu Đình, đã xảy ra chuyện gì?” An Bích, Cát Lan vội vã lo lắng nắm tay tôi, “Cô dọa chết chúng tôi rồi.”
“Đi thôi!” Chuyện xảy ra ở nơi này căn bản không thể giải thích nổi. Chúng tôi nhanh chóng bước đi, cửa lớn ở ngay trước mắt.
“Liễu tiểu thư, xin dừng bước.” Một nam tử có khí chất ung dung, tao nhã gọi tôi lại, hắng có ngoại hình xuất chúng, thanh tú đẹp đẽ quý giá, khí chất tự tin thản nhiên, tôi hoàn toàn không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, không thể tưởng tượng được ở Tuyên thành ngoài Phí Như Phong cẫn còn có người xuất sắc như vậy, người này vừa ra, chuyện hôm nay chắc chắn không thể kết thúc tốt đẹp được.
“Các cô đi trước đi!” Tôi nắm tay họ, thoải mái nói, “Nhớ kỹ lời tôi.” Họ đều là những nữ nhân thông minh xinh đẹp, không hỏi thêm nhiều, xoay người rời khỏi nơi thị phi này!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
25 chương
100 chương
110 chương
59 chương
10 chương
167 chương
47 chương