Bóng Sói Hú

Chương 19

Hắn đứng ở giữa đại sảnh! Tin tức truyền đi thật nhanh, hắn luôn đuổi kịp trước cả dự đoán của tôi. Trong đại sảng có hương vị yên thảo thoang thoảng, hình dáng hắn bị ngọn đèn chiếu vào, lan dài, tạo thành một bóng đen trầm mặc mà tà ác, từng bước đi của hắn giống như Tu la địa ngục bước đến nhân gian, sắc mặt hắn như đá cẩm thạch không lộ ra một chút biểu tình nào, hai con ngươi màu đen giống như có ngọn lửa lạnh lùng nhảy nhót, “Cho tôi một lý do!” Nam nhân tên Phí Như Phong này dùng lời lẽ chính nghĩa đối mặt với tôi, hắn giống như một người dạy về chính nghĩa đòi hỏi lí do của tôi, cho hắn một lý do vì sao tôi lại bán đứng hắn, phản bội hắn. “Sống trên đời không cái gì là hoàn hảo, khó khăn trở ngại không theo ý mình có thể khiến cho sức chịu đựng của thể xác và tinh thần càng thêm hoàn mỹ.” Tôi lạnh lùng tiếp đón ánh mắt hắn. Hắn đưa tay nắm lấy bả vai tôi, “Bảo bối, tốt nhất em đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi, em thật sự hiểu rõ là em biết mình đang làm gì!” Giọng nói của hắn vô cùng âm trầm lạnh lẽo, “Em khẳng định em có thể chấp nhận được cái giá mà em phải trả cho việc làm của mình?” Tôi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh của mình, “Khi anh phát hiện ra chức vụ và quyền lợi mình giao cho người khác trở thành công cụ để cô ta bán đứng, phản bội chính mình, loại cảm giác bị bắt nạt, lừa bịp, bị lường gạt này làm anh cực kỳ giận dữ, thậm chí là tuyệt đối không thể tha thứ phải không?” Hắn chết lặng nhìn tôi, “Em nghĩ rằng tôi coi em là một quân cờ?” Tay hắn bấu sâu vào vai tôi, “Em đúng là người đàn bà không có trái tim, em luôn luôn nghĩ về tôi xấu xa như thế phải không? Em hy vọng tôi hủy bỏ hợp đồng em ký, để em trở thành trò cười của công ty, sau đó mặc bọn họ nói em thành cái loại gì cũng coi như gió thoảng bên tai phải không?” “Phí tổng tài, tôi cũng không chán ghét việc mình chỉ là một con cờ, đây thực tế không phải việc tôi có thể thay đổi, tôi chỉ yêu cầu một chút tôn nghiêm dành cho kẻ làm quân cờ này! Anh dám nói trong nháy mắt khi anh nhận được cuộc gọi kia anh không hề nghĩ đến việc tương kế tựu kế không? Anh dám nói anh không có biện pháp ám chỉ cho tôi biết trước khi ký hợp đồng không? Anh dám nói anh không phải vì thuận tiện dành lấy lợi ích lớn hơn, mà sợ đưa cho tôi chút ám chỉ sẽ phá hỏng kế hoạch của anh không?” Lời nói của tôi giống như sợi roi quất vào lòng, tê tê rung động. Ánh mắt của hắn và tôi va vào nhau giữa không trung giống như phát ra những tia lửa điện. “Anh dám nói quyền lợi anh cho tôi không phải là thủ đoạn để làm kẻ khác mơ hồ, mất cảnh giác không? Khi tôi cầm hợp đồng đến trước mặt anh, anh thậm chí… thậm chí… còn không chọn cách nói cho tôi biết, chỉ bày ra một bộ dạng hoàn toàn dung túng tôi…” Tôi càng phẫn hận, tôi càng nhục nhã! Ánh mắt Phí Như Phong giống như hai đáy vực sâu đen tối, đại sảnh vang lên tiếng thở dốc xen vào nhau của chúng tôi, tôi cảm giác được sợi dây buộc tóc của tôi từng chút một tuột dần xuống, mái tóc xõa xuống che tầm mắt tôi “Tôi sẽ thu hồi lại hợp đồng.” Giọng nói của Phí Như Phong căng thẳng như nuốt phải đinh. “Sau đó làm như là chưa bao giờ xảy chuyện này, tôi có phải là nên hộ vang vạn tuế, tạ chủ long ân?” Toàn thân tôi là khí thế bức người, không hề cứu vãn. “Em còn muốn thế nào nữa?” Hắn lạnh lùng chất vấn trở lại. “Đưa ván cờ này về chỗ cũ, hết thảy mọi việc tôi làm hôm nay cũng chưa vượt qua phạm vi thừa nhận của anh, về phần sau này sẽ xử lí Ninh thị thế nào thì đó là việc của anh, nhưng lần này chúng ta đã hòa nhau. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Ngữ khí của tôi làm cho Phí Như Phong kinh ngạc, hắn giận dữ cười lên “Em dựa vào cái gì mà khẳng định tôi sẽ đồng ý với em? Chỉ là một người tình trên giường của tôi, yêu cầu của em thật sự là không ít!” “Được.” Tôi hơi hơi cười với hắn, ngữ khí nhu hòa: “Tôi dừng tay lại, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không dám khẳng định sau khi anh từ chối tôi thì tôi sẽ còn làm ra việc gì, tôi cũng không biết lần sau có thể còn làm ra sự việc không có lý trí, vượt khỏi phạm vi thừa nhận của anh hay không đâu, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý từ trước đi!” Sự ác độc không lui cùng ngoan tuyệt tràn ra từ đáy mắt tôi, đây là một lời tuyên bố cả hai cùng chết, Phí Như Phong phải biết rõ ràng điểm mấu chốt của tôi, có lẽ tôi chỉ là một bạn tình trên giường, thậm chí chỉ là một con cờ trong tay hắn, nhưng tôi không phải là con ngốc, tôi cũng quyết không để kẻ khác dẫm đạp lên chỉ số thông minh của tôi! “Em, vật nhỏ kiêu ngạo quyết không nhận thua này!” Phí Như Phong nghiến răng nghiến lợi túm lấy gáy tôi, hắn hôn thật mạnh lên mắt tôi, “Em rốt cục muốn gì, Liễu Đình, em không ngừng khiêu khích cực hạn của tôi như vậy, không ngừng vượt qua thứ mà tôi có thể trả, em rốt cuộc muốn cái gì!” Nụ hôn của hắn giống như trừng phạt, cũng là sự thỏa hiệp, tôi biết, tôi ngẩng đầu, “Phí Như Phong, anh đừng ngây thơ như đứa trẻ vậy, anh đừng có dùng thân thể mình đến để áp đảo tôi!” “Chỉ có khi ở trên giường của tôi em mới có thể quên đi kiêu ngạo của mình, tôi thích việc em hoàn toàn mất đi khống chế!” Tôi bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. “Anh, anh đây … có khác gì phường lưu manh dùng thể lực để ép buộc phụ nữ?” “Tôi chờ em nói cho tôi biết!” Hắn mỉm cười khiến gương mặt anh tuấn tăng thêm loại hương vị tàn khốc.