Edit: Chi Beta: Tam Lần đầu tiên gặp Ôn Nhạc Ninh, Giang Bắc khóc như trời sập. Thật ra, từ nhỏ Giang Bắc rất hay khóc, không khống chế được cảm xúc của mình. Càng trưởng thành càng có nhiều người cho hắn biết rằng: “Cậu đã lớn rồi, đàn ông con trai mà hay khóc như thế thì rất mất mặt.” Ban đầu Giang Bắc cũng không để ý lắm, nhưng vì lúc hắn khóc, biểu cảm của mọi người đều rất kỳ lạ, từ đó hắn bắt đầu dần tự che giấu bản chất. Hắn trở nên lạnh lùng, trên mặt không còn biểu cảm gì nữa. Mỗi lần muốn khóc đều dùng sức nắm chặt tay, kiềm chế bản thân. Sau đó đám bạn nói, khi hắn nghiêm mặt như thế giống như muốn xẻo người ta vậy, rất đáng sợ. Lúc lên đại học, hắn đã có thể khống chế được cảm xúc của mình, số lần muốn khóc cũng ngày càng ít. Mãi đến năm thứ tư đại học, khoảng thời gian đó hắn đang bận việc thực tập. Ngày ấy Giang Bắc nhớ rất rõ. Thời gian dài bận rộn cùng với những báo cáo mãi không hồi kết khiến tâm trạng hắn rất tệ, còn vì chuyện chuyển ngành khi thực tập mà cãi nhau với giảng viên hướng dẫn. Lúc mẹ Giang gọi điện đến thì hắn đang trốn đằng sau dãy phòng học điều chỉnh cảm xúc. Hình như bà định khuyên hắn đừng có tùy hứng như thế, kêu hắn học tập hai người anh, cũng không còn nhỏ nữa, phải trưởng thành lên, không thể nghĩ gì làm nấy được. Giang Bắc chỉ cảm thấy vớ vẩn. Lúc đó là cha hắn chọn chuyên ngành này, chưa từng hỏi xem hắn có muốn học hay không, cũng chưa từng hỏi đến ước mơ của hắn. Bọn họ chỉ biết nói: “Con xem hai anh trai con …” Giang Bắc lại nghĩ đến những chuyện hồi còn bé. Cảm xúc mãnh liệt ùa tới, làm hắn phải hít sâu nhiều lần. Ngay khi hắn sắp sửa nuốt ngược nước mắt về thì — “Cậu … cậu không sao chứ?” Một giọng nói hiền hòa truyền đến từ phía sau. Giang Bắc bị giọng nói kia làm cho giật mình, nước mắt ‘bẹp’ một cái rớt xuống đất. Hắn điên cuồng chớp mắt muốn nuốt ngược lại, nhưng nước mắt vẫn mất khống chế càng chảy càng nhiều. Hắn bối rối vuốt mặt, tự cho rằng rất lạnh lùng xoay người lại. Ở đối diện là Ôn Nhạc Ninh đang về lại trường bổ sung tài liệu. Hôm đó anh mặc một chiếc áo len kaki cao cổ và quần jean, dáng vẻ rất dịu dàng. Anh làm xong tài liệu rồi, vốn định về công ty làm việc nhưng lại thấy một cậu sinh viên khóa dưới ngồi trong góc cách đó không xa, đưa lưng về phía anh, bả vai đang run rẩy, như … đang khóc ấy. Anh bước lên trước, chỉ định hỏi chuyện chút thôi. Sau đó thấy cậu ta xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì nhưng nước mắt vẫn rơi liên tục, ngộ lắm. Ôn Nhạc Ninh sững sờ, hơi xấu hổ khi lỡ biết bí mật của người khác: “Cậu … không sao chứ? Tôi có khăn giấy đây.” Anh lục túi quần của mình rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho Giang Bắc. Giang Bắc nhận khăn giấy lau mặt, kết quả là tờ khăn giấy nhanh chóng ướt nhẹp vì nước mắt mãnh liệt của hắn. Ôn Nhạc Ninh nhìn hắn, vẻ mặt thì lạnh nhạt mà ánh mắt lại đáng thương nhìn mình, chỉ có thể thở dài: “Không thì chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đi …” “Vợ à, khi ấy anh như tỏa ra hào quang của thiên sứ ấy. Em vừa quay đầu lại, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người anh. Anh thấy em nhưng không bỏ đi, cũng không cười nhạo em mà là đưa khăn giấy cho em. Giống hệt như thiên sứ!” Rửa xong chén, đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Bắc nhìn thẳng vào Ôn Nhạc Ninh, “Bắt đầu từ lúc ấy thì em đã hơi thích anh rồi!” Ôn Nhạc Ninh vươn tay xoa đầu Giang Bắc, rất mềm mại, xúc cảm rất được. “Nên là em vừa gặp đã yêu anh?” Giang Bắc ôm Ôn Nhạc Ninh, hai người dính nhau ngồi trên sô pha. “Không sai. Sau đó em đi hỏi thăm về anh ở khắp nơi, còn đi hỏi cái tên Triệu hói kia nữa …” Giang Bắc gác cằm lên vai Ôn Nhạc Ninh. “Nhưng em vẫn chưa nói tại sao em lại trở nên lạnh nhạt với anh như thế.” Ôn Nhạc Ninh nhìn cái tay đang ôm eo mình. Giang Bắc lẩm bẩm, chôn mặt vào lưng Ôn Nhạc Ninh. “Em chỉ muốn nói với anh rằng ngay từ đầu em đã thích anh rồi. Nhưng mà … Anh nhớ có lần khi chúng ta vừa mới kết hôn không lâu, hai chúng ta khó khăn lắm mới có cùng một khoảng thời gian rảnh rỗi không?” Giang Bắc chần chừ nói, “Chúng ta chơi trò Trốn thoát mê cung, anh rất vui vẻ. Lúc kết thúc anh nói rằng anh rất thích mấy trò động não này. ‘Một thứ phải rất cố gắng để đạt được mới có thể khiến người ta quý trọng, thứ gì quá dễ đạt được sẽ rất mau chán, cái gì cũng thế’.” Ôn Nhạc Ninh dở khóc dở cười, “Em đừng có nói đây là nguyên nhân đấy …” Giang Bắc trút giận nhẹ đâm đầu vào gáy Ôn Nhạc Ninh: “Lúc đó em cảm thấy như trời sập ấy! Ban đầu cũng là em thích anh trước, em theo đuổi anh … Thoạt nhìn anh cũng không phải rất thích em. Em thích anh đến thế, lỡ đâu anh chán em, không cần em nữa thì em biết làm sao? Lúc đó em mất ngủ cả đêm đấy.” Ôn Nhạc Ninh nghe Giang Bắc nói, bỗng im lặng. Anh gian nan xoay người lại, quả nhiên thấy Giang Bắc đang tủi thân bĩu môi. “Em sắp khóc đấy à?” Giang Bắc hơi khó chịu dùng tay che mặt: “Hừ, xin lỗi nhé, em dễ khóc như thế đấy! Dù sao anh cũng không yêu em, em có làm gì thì anh cũng cảm thấy em cố ý gây sự, trong lòng anh vốn đâu có em! Anh còn đòi ly hôn! Em nhớ rõ mỗi một câu mà anh nói …” Ôn Nhạc Ninh đau đầu nhìn Giang Bắc càng nói càng xúc động, anh gỡ tay đang che mặt của Giang Bắc xuống, mũi của Giang Bắc hơi ửng đỏ, nhưng vẫn kiên cường không chảy nước mắt — dù có thể cảm nhận được rằng giây tiếp theo hắn sẽ khóc òa lên. “Ai nói trong lòng anh không có em?” “Từ trước tới giờ anh chưa từng nói anh yêu em!” Giang Bắc trừng anh, tính toán như con nít, “Còn nữa, trước đây em tặng anh nhiều quà sinh nhật, quà kỷ niệm ngày cưới như thế, anh toàn vứt đi! Ôn Nhạc Ninh, anh là đồ vô tâm!” Ôn Nhạc Ninh không để ý tới hắn, chỉ yên lặng đứng lên. “Làm sao? Không phản bác được chứ gì?” Giang Bắc như càng tủi thân hơn, “Em biết mà, có được em quá dễ dàng nên anh không thèm quý trọng! Ôn Nhạc Ninh, trên thế giới này sẽ không có ai yêu anh hơn em đâu. Anh sẽ hối hận!” Kết quả là Ôn Nhạc Ninh bất đắc dĩ cúi người, hôn nhẹ một cái lên môi Giang Bắc. Giang Bắc sững sờ, rất nhanh đã đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Anh đừng tưởng … Hôn một cái là em đã tha thứ cho anh …” Ôn Nhạc Ninh đau đầu, xoay người đi về phòng ngủ, lúc quay lại thì trên tay ôm một cái hộp lớn. Giang Bắc còn đắm chìm trong cảm giác tự oán giận, hắn chán nản rũ đầu nhưng ánh mắt vẫn liếc qua: “Gì đấy?” “Em tự mở ra xem thì biết.” Ôn Nhạc Ninh cười tủm tỉm. Giang Bắc nghi ngờ mở ra, sau đó phát hiện trong hộp toàn là đồ hắn đã tặng Ôn Nhạc Ninh. Hắn ngẳng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ: “Anh không vứt à?” Ôn Nhạc Ninh ngồi xuống, một tay chống cằm: “Tại sao anh phải vứt? Những thứ này đều là quà của em tặng anh, anh phải giữ lại.” Hiển nhiên là Giang Bắc rất vui vẻ, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Thế tại sao anh không đeo vào? Em nhớ em còn tặng anh đồng hồ các thứ.” Ôn Nhạc Ninh nhìn chằm chằm hắn một hồi, ánh mắt hơi kì lạ. Giang Bắc bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, trong lòng bắt đầu nhớ xem mình đã tặng những gì. Ôn Nhạc Ninh cũng mặc kệ Giang Bắc, anh thong thả lấy một cái đồng hồ lớn bằng vàng trong hộp ra: “Giang Bắc, em nói xem tại sao anh không đeo?” Giang Bắc bị cái đồng hồ vàng kia làm cho nghẹn họng, một hồi lâu sau hắn mới chột dạ nói: “Mặt vàng dây bạc … đẹp mà.” Ôn Nhạc Ninh chọc khuôn mặt ủ rũ của Giang Bắc: “Giang Bắc, anh không nói anh yêu em là vấn đề của bản thân anh, có lẽ anh cần thêm chút thời gian … Nhưng mà, anh chưa bao giờ là kẻ có mới nới cũ, cũng chưa từng nói trong lòng anh không có em. Nếu anh không thích em thì việc gì phải kết hôn với em?” “Thật không?” Giang Bắc bỗng ngẩng đầu. Ôn Nhạc Ninh hôn hắn: “Nếu em không còn giống trước đây thì anh sẽ càng thích em hơn.” Giang Bắc bị kích thích, cả người hưng phấn không chịu nổi. Hắn đè Ôn Nhạc Ninh ngã nhào trên sô pha, quyến luyến quấn quýt Ôn Nhạc Ninh. Hắn hôn nhẹ vành tai Ôn Nhạc Ninh, thỏa mãn nhìn Ôn Nhạc Ninh hơi run rẩy: “Vợ, em muốn …” Không đợi Ôn Nhạc Ninh kịp từ chối, Giang Bắc như sói đói vồ mồi cởi quần áo của Ôn Nhạc Ninh. Ôn Nhạc Ninh mơ hồ, cảm thấy một tuần hai lần là đủ, không thể nhiều hơn nữa.