Bỗng Nhiên Được Học Trưởng Để Ý
Chương 37 : Mang Về Chia Cho Kí Túc Xá Ăn
Đám đông bất đầu xì xầm bàn tán, thậm chí còn có tiếng hét kích động của các cô gái, âm thanh lẫn vào tai của Hoa Từ Vũ.
"Học sinh khu S đến đây làm gì?"
"Hạo Phong, là Hạo Phong thật sao"
"Từ khi nào mà người ở khu S lại thường xuyên xuất hiện ở đây vậy?"
Hoa Từ Vũ nghe âm thanh bàn tán càng nhiều, nhịn không được cũng đi ra xem thử. Chỉ thấy ánh mắt của Hạo Phong đang dáo dác nhìn quanh, Ninh Trạch bận rộn đi theo sát người kia. Không những thế, còn có Alex đang được Tử Châu giữ chặt lại, miệng của con người ngoại quốc tên Alex kia luôn mồm mắng chửi.
"Mẹ nó, tại sao lại cho tỏi vào thức ăn. Thúi chết đi được, các người làm mất đi vị ngon của thức ăn rồi"
"Được rồi Alex, cậu lại dở chứng gì vậy?"
"Mẹ nó, tại sao toàn mùi tỏi vậy. Định xua đuổi ông đây sao?"
Khoé miệng Hoa Từ Vũ căng cứng, còn chưa kịp phản ứng lại thì đám học sinh bỗng nhiên đứng sang một bên, tạo thành một con đường rộng lớn cho Dịch Hạo Phong tiến đến gần cậu.
"Bé con..."
Dịch Hạo Phong không để ý đến những người xung quanh, trực tiếp nắm tay Hoa Từ Vũ nói.
"Bé con, tìm thấy em rồi"
Cũng may trời âm u còn có mưa nhỏ, hoàn toàn không có chút ánh nắng cho nên Dịch Hạo Phong mới có thể xuất hiện ở đây. Nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Hoa Từ Vũ nghĩ vậy, Dịch Hạo Phong trông tâm tình có vẻ vui hơn rất nhiều. Anh nói tiếp.
"Chúng ta về thôi..."
Will chán nản nói.
"Cái tên ngốc này, trời vừa tắt nắng lập tức lao ra ngoài tìm cậu, cũng không hiểu vì lí do gì mà lại trông vui vẻ đến thế."
"Bé con, về kí túc xá đi. Anh mua gà rán cho em"
Hoa Từ Vũ khó xử, ngập ngừng đáp.
"Em...em còn chưa thể về được"
Dịch Hạo Phong như thể nghe tin sét đánh ngang tai, lắp bắp hỏi.
"Vì...vì sao. Bé con tính bỏ rơi anh sao?"
Dịch Hạo Phong hỏi một câu, Hoa Từ Vũ lúng túng lắc đầu đáp.
"Không phải... hôm nay lớp em vẫn chưa bán được một nửa số lượng thịt nướng, vẫn còn rất nhiều"
Ninh Trạch nhìn Will.
Will nhìn Tử Châu.
Sau đó cả ba con ma cà rồng nào đó đảo mắt nhìn sang Alex.
"Việc quái gì nhìn đến tôi?"
Alex mắt nhìn đi chỗ khác mà hỏi, Ninh Trạch dứt khoát đáp.
"Còn vì lí do gì nữa, kẻ nhiều tiền nhất ở đây chẳng phải là cậu sao?"
"Nhưng tôi ghét ăn tỏi..."
Lời còn chưa kịp dứt, Dịch Hạo Phong không biết từ đầu rút ra một sấp tiền mệnh giá lớn đặt lên bàn của sạp hàng lớp Từ Vũ nói.
"Chừng này đủ mua bao nhiêu xiên thịt? Có ít quá không?"
Hoa Từ Vũ chết lặng nhìn sấp tiền, cả lớp của cậu cũng chết lặng nhìn sấp tiền.
Cuối cùng lớp trưởng cũng hét lên.
"Chừng này học trưởng mua hết tất cả các sạp hàng trong trường còn được"
Dịch Hạo Phong à ừ gật đầu, chỉ đơn giản nghĩ.
"Cuối cùng mớ giấy vụn anh hai cho mình cũng có tác dụng"
Lớp của Hoa Từ Vũ thành công trở thành lớp hết món sớm nhất trường, các học sinh nô nức kéo nhau ra về. Hẹn buổi chiều tụ tập liên hoan, Hoa Từ Vũ cuối cùng cũng được trả về cho Dịch Hạo Phong.
Ninh Trạch đi sau lưng hai người, nhìn Dịch Hạo Phong trong lòng nở hoa bất đắc dĩ hỏi.
"Vậy còn mớ thịt này thì sao"
Dịch Hạo Phong rất tự tin đáp.
"Mang về kí túc xá, chia cho mỗi người một cái"
Ninh Trạch nghe theo lời của Dịch Hạo Phong, tất nhiên là mang về phát cho mọi người. Nhưng mà chưa đến năm phút sau, kí túc xá khu S vang lên tiếng ai oán.
"Mẹ nó thúi quá, có mùi tỏi! Oẹ"
Mọi người ai cũng biết, ma cà rồng rất ghét tỏi...
Dịch Hạo Phong vừa mang người từ bên ngoài về thì lập tức bế thốc cậu lên. Ngửi mùi trên người Hoa Từ Vũ một lượt, sau đó bĩu môi nói.
"Toàn mùi của người lạ, ghét..."
Vị học trưởng nào đó hậm hực dậm chân dỗi hờn, Hoa Từ Vũ bất lực cười trừ đáp.
"Đợi em một chút, em tắm xong nhất định sẽ khôn còn mùi nữa"
Dịch Hạo Phong phụng phịu không nói, gật đầu lấy lệ một tiếng. Hoa Từ Vũ vào phòng tắm, khoảng chừng hai mươi phút thì tắm xong. Ngay tại lúc cậu mặc xong cái quần, bên ngoài vang lên âm thanh chói tai.
"Đoàng"
Âm thanh kia nổ như tiếng súng, sau đó là tiếng thuỷ tinh vỡ.
Hoa Từ Vũ vội lao ra ngoài, cảnh tượng trước mặt làm cậu không thể tin được. Vội hét lên.
"Dịch Hạo Phong...?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
13 chương
138 chương
11 chương
3 chương
11 chương