Trong không gian màu vàng nhạt, khẽ vang lên những âm thanh rất nhỏ của các thiết bị điện tử gắn trên người bệnh nhân. Những tia sáng màu đỏ thỉnh thoảng lại lóe lên cùng với dòng điện chạy khắp cơ thể. Bàn tay bàn chân khẽ động, các thiết bị gắn trên người cũng vì thế mà tụt xuống, khớp tay khớp chân rung lên từng hồi
PPPIIIIIIII!!!! Tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng vốn có của không gian. Mộc Ly và J chạy vào, sửng sốt nhìn thân ảnh trên giường… Mái tóc dã dài nhanh một cách đáng sợ, các vết thương trên người ngay lập tức khép miệng. Móng tay nhọn hoắt đâm sâu vào giường, giống như những thanh kiếm vô địch. Khuôn mặt phía sau mái tóc không nhìn ra sắc thái. Bỗng cả người Ala co quắp, móng tay rút ra, ôm lấy khuôn mặt, ngửng phắt đầu lên
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng kêu như sóng siêu âm, vang lên một cách bi thương và đau đớn. gào thét, nóc trần bong tróc rồi sụp xuống, cả căn hầm rung chuyển một cách dữ dội. Hơi nước nhanh chóng bốc hơi hết sạch, da mặt J khô khốc tới phát điên _ J! KHỐNG CHẾ CÔ TA!!!_ Mộc Ly hét lên
Ngay lập tức, một kết giới được thiết lập để ngăn sự phá hủy khủng khiếp này. Không thể hình dung cô ấy đã tuyệt vọng, đã đau khổ, đã bi thương ra sao mới khiến cho thù hận trào dâng mãnh liệt và điên loạn đến thế, nguồn sức mạnh này, dường như nó có thể hủy diệt mọi thứ ở đây. Dù cho Mộc Ly và J có cố gắng ra sao thì cái kết giới mỏng manh bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ. từng âm thanh nghe buốt não vang lên rồi…
ẦM ẦM ẦM !!!!
Hai bọn họ bật ra, phun máu tươi đầy mặt đất, đồ đạc bên trong cùng lúc vỡ vụn như những hạt cát. ngớp lên từng hồi, bàn tay ôm mặt rồi xuống cổ, sau đó hét lên và ngất lịm _ Q, chuyện gì vừa xảy ra vậy?_ Dường như sự việc vừa diễn ra chỉ là ảo ảnh, dường như những thứ vừa hiện hữu trước mắt là không dáng tin
_ J… thánh giá… thánh giá…_ Mộc Ly mơ hồ lẩm nhẩm như thật như hư, nhưng J lại hiểu ngay, phút chốc lao ra ngoài
Cả đời Mộc Ly không nghĩ có thể dùng tới thánh giá mà đã phải dùng tới hai lần. Và cô cũng không thể ngờ người đó lại là A La_ một ma pháp sư Thủy Khung yếu ớt. Phải dùng tới thánh giá không biết là phúc hay họa nữa
Tiếng xích xủng xẻng va vào nhau, cuốn chặt vào thân người con gái. Màu đỏ sát khí bức người tỏa ra khắp nơi, như muốn nuốt chửng mọi thứ vào trong. A La từ từ mở mắt, phát hiện toàn thân đều bị siết chặt, máu rỉ ra từ những vết thương đến kinh hồn. Cô gồng người lên, móng vuốt cứ thế phá vỡ khống chế, hấp thụ sát khí dài ra, chém đứt xích trên người, vang lên những âm thanh chói tai rơi xuống mặt đất. Nhưng mỗi đợt xích bị đứt đi lại có một đợt khác thay thế. Dù cho A La có điên cuồng phá hủy thì càng không là gì so với sức mạnh bức người phía sau cô. Sức mạnh đó làm J và Mộc Ly không thể lại gần
Thánh giá này được Thánh tổ ma pháp sư đầu tiên tạo ra, nhằm chế ngự những ma pháp sư bị ma lực khống chế đến bản thân cũng không biết mình là ai. Vì không muốn nhân loại bị chính đế chế do mình xây dựng phá hủy, ngài đã dùng một đời để tạo ra nó, chuộc lỗi với thế gian. Người phải dùng tới thánh giá này gần nhất là Ngọc Lan Nicole, và bây giờ là Ala. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ma pháp sư Thủy Khung chưa một ai có sức mạnh to lớn nhường này, trừ phi…
_ Q, hình như cô ấy…
_ Chờ đợi!_ Mộc Ly
Phải rồi, ngoài sự chờ đợi ra thì bây giờ cả hai có hợp sức lại cũng không thể làm gì khác được, suy nghĩ của bọn họ bây giờ là như nhau, hiện tại đang cùng nhìn về kết quả phía trước mà thôi
Dù bị xích Phục Ma trói buộc nhưng dường như sức mạnh của vẫn bộc phát một cách bất thường. Trong kí ức mơ hồ đầy thống khổ của , phải chăng khi cô còn có chút ý thức mong manh đã từng chút từng chút một hiện về
“ … này cô bé, em vừa mới ăn trộm tiền của tôi đúng không?_ Một chàng trai đẹp như thiên sứ với mái tóc đỏ rực rỡ trong ánh mặt trời, đôi mắt như hai ngọn lửa không ngừng chiếu tướng cô nhóc con trước mặt. Cô nhóc mặc trang phục rách rưới, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào khi đứng trước một “ cường nhân” như người con trai ấy, trong đôi mắt là sự linh hoạt song cũng vô cùng tinh quái
_ Ai nói tôi ăn trộm tiền của anh?”….
“… , từ nay về sau em có thể đi theo anh _ Đi theo anh? Với thân phận gì mới được? Một ma pháp sư Thủy Khung đi theo anh anh không thấy nhục nhã hay sao?_ ánh mắt tinh ranh và nụ cười giếu cợt cùng lúc hiện ra trên khuôn mặt đầy ma mị
_ Thân phận? Vậy em muốn thân phận gì? Tùy tùng, em gái, trợ lí …em có thể chọn tỏ vẻ suy nghĩ_ Ngoài mấy cái đó ra em có thể chọn cái khác hay không? _ Tất nhiên!_ Anh vui vẻ gật đầu
_ Vậy em sẽ là người yêu của anh, anh sẽ là người em yêu nhất và duy nhất, em cũng sẽ là người duy nhất trong cuộc đời Hỏa Hoàng anh yêu_ Không để anh kịp phản ứng, cánh môi xinh đẹp lại cong lên_ Anh không có quyền từ chối, bới người cho em lựa chọn và người phải chấp nhận từ đầu đến cuối đều là anh…”
“…_ Hỏa Hoàng, anh có em gái sao? Có giống anh không? Liệu cô bé có thích em không?
_ Ừ, nó rất xinh đẹp, rất giống anh và quan trọng anh tin rằng nó sẽ thích em đấy?
_ Ghen tỵ quá!_ Cô chun mũi
_ Sao lại ghen tỵ?
_ Vì đây là người con gái thứ hai anh khen xinh đẹp ngoài em, còn là người con gái xinh đẹp đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời anh, bảo sao không ghen tỵ?.
_ Em thật là…”
“… Hỏa Hoàng, anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ? Sẽ mãi mãi bảo vệ em đúng không?_ Giọng cô như đang hỏi, cũng như đang van nài, cũng như đang ép buộc. Cô rất sợ, rất sợ có một ngày mọi thứ cô đang có sẽ tan biến như bong bóng xà phòng
_ Ừ, mãi mãi…”
“…HỎA HOÀNG!!! ANH LỪA EM!!!!
KHÔÔÔÔÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!......”
AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! hét lên, gió từ bốn phía cuộn trào dù cho xung quanh không có một khe hở nào với bầu trời ngoài kia. Cây thánh giá màu đỏ chuyển đen rồi từ từ mơ hồ thành màu trắng như ban đầu vốn thế. Hai mắt của , lăn xuống những dòng huyết lệ, đỏ đìa cả khuôn mặt đau thương của cô
J và Mộc Ly nhìn trân trối
_ Nước mắt… là huyết lệ của Thủy Khung…
Sinh ra là nước
Không bao giờ khóc
Huyết lệ tuân trào
Lòng này đã chết
Cùng thời điểm đó, khắp nới trên thế giới, nơi nào có ma pháp sư Thủy Khung, nới nào có nước đều cuồn cuộn thét gào. Bọn họ phải quỳ xuống, đưa hai tay lên bầu trời, thành kính vua của bọn họ. PHải!
_ VUA THỦY KHUNG!!_ Mộc Ly rành rọt nói, hơi thở kích động phả vào không khí
Vua Thủy Khung xuất hiện rồi. Phải! Cũng như sự xuất hiện của Băng Liêm, lại có một ngoại lệ nữa, đến trong cùng một thế kỉ
Ngoài trời, mưa như trút nước, sấm chớp như muốn rạch ngang tầng không, đầy khô khốc. Vậy mà tất cả Thủy Khung trên thế giới, đều đứng dưới cơn mưa này_ cơn mưa lịch sử. Chưa bao giờ trong mắt bọn họ có sự tôn kính như bây giờ, đối với vua của riêng bọn họ, tôn kính chứ không phải khiếp sợ dành cho vua Băng Liêm. Vua Thủy Khung, người duy nhất có nước mắt, người duy nhất dâng lên dòng huyết lệ, người trai sạn tới mức không còn gì để mất, là nước mắt của tất cả Thủy Khung trên đời. Một người phải chết lòng tới đâu mới có thể tạo ra điều ấy?
_ Thượng tướng đại nhân! Thượng thướng đại nhân! Thượng tướng đại nhân!! Cấp báo! Cấp báo!!!
Đông Vân ngổi trong phòng làm việc, cơ thể dù đã mất đi ma pháp, nhưng sự cảm nhận với nguyên tố của mình thì vẫn còn xót lại, bây giờ lồng ngực đang nặng nề như ngàn nhát dao đâm.
Một người mặc quân hàm Trung tá chạy vào, không kịp thở
_ Thượng tướng đại nhân… ngài nên biết điều này… Thủy Khung… Vua Thủy Khung xuất hiện rồi!!!
Cây bút trong tay Đông Vân rơi keeng xuống đất, đôi mắt vô hồn chết trân nhìn ra ngoài cửa sổ. Băng Liêm còn có thể có trên đời, nhưng thực sự tồn tại vua Thủy Khung sao? Loại ma pháp thấp kém này thật sự có vua sao? Vậy hắn từ bỏ ma pháp, từ bỏ danh dự của một ma pháp sư để làm gì? Chạy trốn cái thấp kém nhất ấy là vì cái gì đây? Kẻ đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào mới có thể vươn lên khỏi cái thấp kém ấy?
Trời đang mưa xối xả, bất giác hắn lao ra ngoài lan can , để cho mưa táp vào mắt, đưa hai tay lên trời, như bao Thủy Khung khác, thành kính tôn sùng vị vua này. Băng Liêm trước đây từng tồn tại, nhưng vua Thủy Khung thì chưa bao giờ. Đối với hắn_ Đông Vân_ Đây vừa là điều thiêng liêng nhưng lại vừa là bi kịch_ Bi kịch của cuộc đời hắn
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
86 chương
53 chương