Bong Bóng

Chương 51

Yêu một người cần thời gian bao lâu? Có người nói chỉ cần một giây, nhưng cũng có người nói cả đời này cũng không thể yêu một người. Đỗ Nhược không biết đáp án, mặc dù cô đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng bây giờ, không biết từ lúc nào cô đã yêu Kiều Cận Nam. Cho tới khi Kiều Cận Nam nói "Đỗ Nhược, em ghen rồi ", trái tim của cô mới chịu thừa nhận, làm cô không dám nữa nhìn thẳng anh. Cô ghen. Không sai, thấy anh ôm ấp mỹ nhân trong lòng nên cô thấy chua sót và tức giận, muốn xông lên chất vấn rồi lại giận dỗi không chịu nghe anh giải thích, có phải là ghen không? Biết rõ tính tình của anh, nên cô chỉ có thể nói dối lòng mình làm anh tức giận, làm anh còn trêu chọc cô, bình dấm này thật lớn. Đỗ Nhược nhìn chiếc đèn thủy tinh treo ngược trên trần nhà, ánh mắt dần mờ đi. Tại sao cô lại để trái tim mình lạc lối một lần nữa? Rõ ràng khi ở Iceland cô đã kìm nén lại, đừng ảo tưởng nữa, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đột nhiên Đỗ Nhược thấy thật lạnh lẽo, mặc dù phía sau lưng cô là lò sưởi ấm áp nhưng giống như đột nhiên rơi vào hầm băng, cả người run rẩy lên. Run rẩy vì sợ hãi. Những năm nay cô luôn né tránh, cảm thấy sợ hãi hai chữ "Tình yêu”. Anh đứng dậy, cầm chăn bao lấy thân thể Đỗ Nhược, đở cô ngồi dậy, vuốt lại mái tóc toán loạn của cô. Trong phòng hương vị hoan ái còn vương vấn, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: "Trước đây anh và Bạch Hiểu Vi từng qua lại, không đến một tháng, chia tay trong hòa bình." Đỗ Nhược không nhìn anh,anh tiếp tục nói: "Anh còn chưa từng nắm tay cô ấy, không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện, ôm chặt không thả, đúng lúc bị em bắt gặp?" Kiều Cận Nam thẳng thắn. "Được rồi." Anh ôm Đỗ Nhược vào trong ngực: "Em không thích thì sau này anh sẽ tránh gặp cô ấy.” Đây là lần đầu tiên anh đi lấy lòng một người, còn dùng giọng nói dịu dàng như thế. Kiều Cận Nam thở dài, chỉ biết ôm chặt lấy Đỗ Nhược. Trước kia anh không tin, lại còn cười nhạo mỗi khi Mạnh Thiểu Trạch khốn khổ vì tình đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, bây giờ coi như là cảm nhận được, đúng như những bạn gái trước đã nguyền rủa, sẽ có một người để anh phải đứng ngồi không yên, để tất cả tính khí kiêu ngạo cùng trí tuệ của anh phải khuất phục. Đỗ Nhược gối đầu trên vai anh, tiếp tục rơi nước mắt. Lại khóc rồi… Kiều Cận Nam thở dài, ép cô phải nhìn thẳng anh. Tại sao anh lại thay đổi? Kiều Cận Nam cao cao tại thượng đâu rồi? Tại sao anh lại nhún nhường dỗ dành cô? Tại sao lại kéo cô bước vào thế giới của anh? Rốt cuộc anh thích cô ở điểm gì? Thích cô vì cô không thích anh sao? Bởi vì cô cự tuyệt anh nhiều lần, cho nên kích thích lòng háo thắng của anh? Hay vì không chiếm được, cho nên đối xử tốt với cô, hưởng thụ khoái cảm chinh phục? Hay vì mọi chuyện của anh quá thuận lọi cho nên không thể chấp nhận thất bại? Nếu như thứ anh muốn đã có được liệu anh có thả cô đi không? Đỗ Nhược nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam không chớp mắt, hận không thể nhìn suy nghĩ của anh, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, không hề che dấu tình cảm nữa. Cô hơi khom người, ôm lấy cổ Kiều Cận Nam hôn lên môi anh. Ngọn lửa tàn nhanh chóng được nhóm lên, không khí càng ngày càng nóng, âm thanh thở dốc mập mờ, cảnh xuân kiều diễm. Đêm quá dài, đầu óc Đỗ Nhược có chút mơ hồ, chỉ nhớ Kiều Cận Nam một lần lại một ép cô phải gọi tên anh, bắt cô phải trả lời anh, nhớ không? Lần này có dám quên không? Mỗi lần hỏi anh đều dùng sức đi vào, cho đến khi cô phải hét khản cổ sẽ không quên, vĩnh viễn sẽ không quên, anh mới vừa lòng bỏ qua cho cô. Sáng hôm sau tỉnh lại, cổ họng cô rất đau, trong không khí còn vương vấn mùi vị hoan ái, Đỗ Nhược ho khan hai tiếng, ngay lập tức anh liền sáp lại gần. Không phải lần đầu tiên ôm ấp, nhưng vẫn thấy... xấu hổ. Đỗ Nhược quấn chăn, vươn tay ra muốn nhặt quần áo dưới sàn, chân còn chưa chạm đất liền bị anh kéo về trên giường. "Mặc quần áo làm gì?" Kiều Cận Nam ôm chặt cô vào trong lòng, từ ánh mắt tới khóe miệng đều rạng rỡ. Mặt Đỗ Nhược càng đỏ hơn: "Đi làm" Kiều Cận Nam rất hài lòng với giọng nói khàn khàn của cô, ngón tay khẽ vuốt ve đuôi mắt cô, cười nhẹ: "Bây giờ còn sớm." Vừa nói liền chùm chăn lên, tập thể dục buổi sáng. Về chuyện bố và chị Hoa nhỏ không ăn cơm tối, thậm chí còn không xuống ăn sáng, Kiều Dĩ Mạc bày tỏ thắc mắc: "Dì Hồ, bọn họ không thấy đói bụng sao? Hôm nay hai người không tiễn con đi nhà trẻ sao? Tại sao lại làm biếng không chịu rời giường?" Hồ Lan cố nhịn cười: "Không đói bụng, không đói bụng, bọn họ ăn no rồi." "Hai người giấu con ăn vụng đồ ngon sao?" Kiều Dĩ Mạc tủi thân. Hồ Lan che miệng cười trộm. Làm bảo mẫu nên đương nhiên bà có trách nhiệm lên lầu gọi hai người dùng cơm, bà cũng không cố ý nghe lén, nhưng ... động tĩnh quá lớn... Bà không trả lời kiều dĩ mạc, chỉ dặn dò: "Về sau phải thay đổi xưng hô, không thể gọi “Chị Hoa nhỏ” nữa mà phải gọi “Mẹ Hoa nhỏ” ." "Vì sao?" "Không thể loạn vai vế." "Vai vế là gì ạ?" Hồ Lan ôm Kiều Dĩ Mạc lên xe, không biết nên giải thích vấn đề này thế nào, bà liền dứt khoát nói: "Dù sao... về sau sửa lại xưng hô là được! Bố cháu sẽ rất vui!" Kiều Dĩ Mạc yên lặng ngẫm nghĩ, cu cậu cũng muốn gọi mẹ, muốn gọi từ rất lâu rồi. Nhưng ... thật là xấu hổ... Đỗ Nhược vẫn cố gắng đi làm, không đến trễ. Đến phòng làm việc, theo thói quen báo cáo công việc với Bạch Hiểu Vi, giao tài liệu xong liền tính toán đi. "Đỗ Nhược." Bạch Hiểu Vi gọi cô lại: "Em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút." Đỗ Nhược chần chờ một chút nhưng vẫn ngồi xuống đối diện Bạch Hiểu Vi. Bạch Hiểu Vi vẫn đối xử rất tốt với cô, ngoài giờ làm việc hai người cũng giống như bạn bè, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, gặp nhau có chút lúng túng. "Ngày hôm qua... chị sợ em hiểu lầm chuyện đó." Bạch Hiểu Vi vẫn bình thản. Đỗ Nhược cười cười khách sáo, không lên tiếng. Bạch Hiểu Vi cũng cười cười: "Em Còn nhớ chị từng kể về bạn trai cũ không? Vì chị làm rớt một sợi tóc lên người anh mà mà bị bỏ rơi ấy." "Vâng." "Chính là Kiều Cận Nam." Đỗ Nhược sửng sốt. "Cho nên giữa chị và anh ấy không thể nào có chuyện gì được?" Đỗ Nhược rũ mắt xuống. "Ngày hôm qua chị tới tìm anh ấy..." Bạch hiểu vi cười có chút giễu cợt." Quá mất mặt. Tóm lại em đừng suy nghĩ quá nhiều, chị không muốn phá hư tình cảm giữa hai người..." Bạch Hiểu Vi dừng lại, nhìn vẻ mặt Đỗ Nhược, tự nhiên lại cảm thấy buồn bã. Đỗ Nhược vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chị Vi đừng nghĩ nhiều, ngày hôm qua Kiều Cận Nam đã giải thích cho nên em hiểu." Nụ cười của Bạch Hiểu Vi cứng lại: "Anh ta... chịu giải thích cho em?" Đỗ Nhược không thấy sự thay đổi trong giọng nói của Bạch Hiểu Vi, chỉ lặng lẽgật đầu. Bạch Hiểu Vi cười nhạo một tiếng, day day thái dương: "Giải thích rõ ràng là tốt rồi, em đi ra ngoài trước đi, chị không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến công việc của em." Đỗ Nhược vẫn đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới nói: "Chị Vy, em cũng có chuyện muốn nói với chị." Đỗ Nhược không nhiều lời, sau khi cô rời đi, phòng làm việc vô cùng yên tĩnh. Bạch Hiểu Vi ngồi trước bàn làm việc rất lâu, sau khi lấy lại tinh thần cô mở ngăn kéo tìm được điếu thuốc lá rất lâu không dùng tới. Cô đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhả khói, trong không gian mờ ảo ngắm thành phố này. Cô yêu người đàn ông này mười lăm năm. Thì ra không phải là không biết yêu, chẳng qua người anh yêu không phải là cô. *** Anne và Jucy nhất trí cho rằng mùa xuân tới rồi, gần đây văn phòng tràn ngập gió xuân. Các cô đi theo Kiều Cận Nam nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thoải mái như dạo gần đây. "Xong rồi, P.M lại tiếp tục thay đổi thời gian thảo luận, mà mới chỉ tạm thời, nhất định sếp sẽ nổi giận..." Anne vừa nhận được điện thư liền làm động tác ói giả: "Một ngày ba lần, cái công ty lớn như vậy chắc chắn bị điên..." Jucy liên tục nháy mắt với cô: "Không sao, gần đây tâm tình sếp rất tốt, đảm bảo cậu không bị ăn mắng!" Sau đó cô làm dấu thánh cầu nguyện, cầm tài liệu bước vào văn phòng Kiều Cận Nam. "Kiều tổng, bên kia tiếp tục điều chỉnh thời gian, đề nghị chúng ta xem xét, nếu đồng ý thì ngày mai lên đường." Anne dè dặt nói: "Như vậy ngày mai chúng ta sẽ phải đi luôn, hơn nữa chuyến công tác dài nên công việc phải dời lại sau chuyến công tác." Kiều Cận Nam nhướng mày, không trả lời. Ánh mắt dừng lại trên tờ lịch trên bàn, một lúc sau mới hỏi: "Bên Thụy Sĩ thế nào?" Không nổi giận... Anne thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời: "Chủ tịch nói tạm thời vấn đề còn chưa giải quyết xong, sợ rằng không về nước ngay được." Kiều Cận Nam cười nhẹ: "Đặt vé đi London." "Vâng." Anne cất tài liệu, nhanh chóng rút lui. Nghe tin bố phải đi công tác một tuần lễ, Kiều Dĩ Mạc Vui sướng rạo rực, ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn, vừa ăn vừa ca hát. "Kiều Dĩ Mạc, đừng vui mừng quá sớm ." Kiều Cận Nam không nóng không lạnh nhắc nhở. Ý tứ là con có thể độc chiếm chị Hoa nhỏ một tuần, nhưng rồi vẫn phải trả lại cho bố. Kiều Dĩ Mạc mặc kệ "Hừ" liễu một tiếng, ông bố mặt lạnh: "Chị Hoa nhỏ, hôm nay em ngủ cùng chị được không?" "Không được." Kiều Cận Nam thay mặt trả lời. "Vì..." "Sao" còn chưa hỏi hết, liền nghe thấy Đỗ Nhược "Ôi" một tiếng, còn chưa ăn hết chén cơm, liền bị Kiều Cận Nam kéo lên lầu. Mấy ngày nay, dường như Kiều Cận Nam vĩnh viễn không thấy thỏa mãn, có cơ hội liền động tay động chân. Anh đóng cửa phòng, thuận tay khóa trái, áp Đỗ Nhược vào cánh cửa hôn mạnh. Trong chốc lát mặt Đỗ Nhược liền đỏ bừng, thở hổn hển. "Ngươi ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?" Thật vất vả mới ổn định lại hơi thở, Đỗ Nhược thấp giọng hỏi. "Buổi trưa." Dường như Kiều Cận Nam không muốn nhiều lời, khẽ cắn môi dưới của cô. "Anh đi một tuần đúng không?" Đỗ Nhược bị anh ôm tới bên giường . "Ừ." Kiều Cận Nam ngẩng đầu, cười khẽ: "Không nỡ xa anh?" Đỗ Nhược không dám nhìn anh. Kiều Cận Nam nghĩ cô xấu hổ, hôn nhẹ lên vành tai cô. "Anh đi lâu như thế, giấy tờ của em..." Đỗ Nhược bị anh hôn đến không thở nổi:"Anh để ở đâu? Em sợ công ty có chuyện gì, sẽ cần dùng đến." Từ Iceland trở về cô mới chú ý tới, không chỉ có hộ chiếu, tất cả các giấy tờ quan trọng đều bị Kiều Cận Nam lấy đi. Kiều Cận Nam dừng lại nhìn cô, giọng nói đầy dụ dỗ: "Ngày mai để Anne đưa cho em." "Ừ." Đỗ Nhược né tránh ánh mắt nóng rực của anh. Kiều Cận Nam vẫn nhìn cô. "Đỗ Nhược." Đột nhiên anh gọi cô. "SAo?" Đỗ Nhược giương mắt. Mặt anh sáp lại gần, ánh mắt sâu thẳm, muốn chôn vùi cô trong đó: "Chờ anh về, có chuyện rất quan trọng muốn nói với em." Đỗ Nhược nhìn anh, ngạc nhiên: "Rất quan trọng?" "Đúng." Kiều Cận Nam vuốt ve đuôi mắt cô, khẽ mỉm cười: "Vô cùng quan trọng."