Bong Bóng mùa hè
Chương 99 : part 1
Cuối cùng thì tuyết cũng đã tan.
Ánh nắng rực rỡ nhưng vẫn mang chút không khí lạnh.
Chú mèo đen nằm bất động trên bệ cửa sổ, sữa bò trong cái bát trước mặt vẫn còn rất nhiều, nó vừa liếm sữa vừa lo lắng nhìn vào trong nhà. Không khí trong nhà yên tĩnh đến kỳ dị khiến con mèo đen mỗi lần cúi đầu xuống liếm sữa đều lập tức cảnh giác ngước ngay đầu lên.
Đây là căn nhà mà lúc trước Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng ở.
Tất cả vẫn được bố trí như lúc cô chưa kết hôn. Đồ dùng trong nhà bếp vẫn nằm ở vị trí quen thuộc. Chiếc nồi màu trắng có vẽ hình con cá đã từng bị lấy đi giờ lại được đặt vào chỗ cũ.
Âu Thần đứng bên cửa nhà bếp.
Sống lưng anh vẫn thẳng tắp nhưng gầy đi rất nhiều. Cằm Âu Thần râu mọc lún phún, ánh mắt lặng lẽ nhìn Hạ Mạt bận rộn làm bếp như thường ngày.
Hương thơm đang tỏa ra từ nồi cơm điện trong bếp.
Doãn Hạ Mạt rửa cánh gà, sau đó mở lửa, đứng bên bếp chăm chú xào nấu. Nước sốt đã nổi bong bóng, đợi đến khi nước sốt hoàn toàn thấm vào, cô gắp cánh gà ra đĩa, mỉm cười và xúc một chén cơm, đặt lên mâm rồi bưng đi.
Âu Thần nhường đường trước cửa bếp.
Ánh mắt Doãn Hạ Mạt không có tiêu cự, dường như không nhìn thấy Âu Thần đang đứng cản đường, Hạ Mạt chẳng phản ứng gì đi luôn qua nhẹ nhàng như một đám mây. Đặt mâm cơm lên bàn, Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng, dọn xong bát đũa và đĩa cánh gà chiên vàng ra bàn, cô ngước đầu lên, hướng mặt về phòng của Tiểu Trừng gọi:
“Tiểu Trừng, ăn cơm đi!”
Sự đau khổ dồn nén trong lòng làm Âu Thần nắm chặt tay.
Nhìn Hạ Mạt đang ngơ ngác cười bên bàn ăn, nhìn cô kéo chiếc ghế trống ra, nhìn đĩa cánh gà chiên vàng, một bát cơm, một đôi đũa mỗi ngày đều được bày trên bàn, dù đã quen với hành động của cô, nhưng nỗi đau day dứt trong lòng Âu Thần ngày một dữ dội hơn.
“… Có ngon không?”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nhìn vào ánh nắng chiếu trên chiếc ghế trống.
“… Ngon thì ăn nhiều một chút đi.”
Cô gắp một cái cánh gà vào bát của Tiểu Trừng và cười mãn nguyện, ánh mắt dịu hiền như ngắm nhìn Tiểu Trừng ăn một cách vui vẻ là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.
“Em còn nhớ không, cách làm cánh gà là mẹ dạy cho hai chúng mình đấy.” Hạ Mạt nghiêng đầu cười như nhớ lại, rồi cô lại gắp thêm một cái cánh gà bỏ vào trong bát, “Phải dùng nước sôi luộc sơ cánh gà, không thể nấu trực tiếp như vậy sẽ rất khó chín…”.
“… Sau đó cho dầu vào xào cánh gà lên, rồi thêm chút đường…” Hạ Mạt vừa nói vừa cười, “lần đầu tiên chị xào đường đến khét rồi mới cho cánh gà vào và thế là tất cả đều cháy đen, nhưng em vẫn nói ngon, lúc đó em gạt chị phải không?”
“…”
“…”
Ánh mặt trời chói chang, tiếng Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng tỏa ra khắp căn phòng, bên ngoài khung cửa sổ là cảnh sắc mùa xuân rực rỡ, con mèo đen vẫn nằm trên bệ cửa sổ liếm sữa. Những chiếc cánh gà trên cái bát ăn cơm ngày càng nhiều dần, dần dần, đến khi không còn để được nữa, Hạ Mạt mới ngơ ngác dừng đũa lại.
Và sau đó cô bắt đầu trầm mặc.
Ánh mắt hiền dịu từ từ mất đi từng chút, từng chút một, Doãn Hạ Mạt ngơ ngác ngồi, ngơ ngác nhìn cái bát đã đầy ắp cánh gà và chiếc ghế trống rỗng. Nét mặt Doãn Hạ Mạt không có chút biểu hiện gì, dường như cô không suy nghĩ gì cả, nếu không có người quấy rầy, cô có thể cứ mãi ngẩn người ngồi như thế.
“Em cũng ăn chút đi có được không?”
Một cánh tay cẩn thận dùng muỗng chan một ít nước sốt vào cơm rồi múc một muỗng cơm đưa đến miệng cô.
“Dù là chỉ một chút thôi có được không?”
Giọng nói dịu dàng và cầu khẩn, chiếc muỗng đang dần kề vào môi cô, Âu Thần muốn cô ăn chút gì đó dù là chỉ một chút. Từ khi Tiểu Trừng hôn mê cho đến khi qua đời, cô hầu như không ăn bất cứ thứ gì, mấy ngày nay dù một hạt cơm, một giọt nước cô cũng chẳng đụng tới.
“Hạ Mạt…”
Nhìn Hạ Mạt mím chặt môi, nỗi đau đớn bất lực và khủng hoảng vây kín Âu Thần, không chịu nổi nữa, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, nhắm chặt mắt lại, đau đớn nói, “Đừng như vậy, em mà như vậy thì Tiểu Trừng trên thiên đàng nhìn thấy sẽ rất đau lòng.”
Trong vòng tay Âu Thần, đôi mắt Doãn Hạ Mạt mông lung nhìn về phía trước, đôi mắt vừa to vừa sâu, trống rỗng và vô hồn, cơ thể cô gầy trơ xương như thể toàn bộ da thịt đều đã tan đi hết.
“Coi như là anh cầu xin em…”
Cánh tay Âu Thần ôm chặt Doãn Hạ Mạt, cậu hận mình không thể hòa nhập sinh mạng mình vào trong cơ thể cô.
“… Ăn một chút được không?”
Dường như cảm nhận được sự đau khổ của Âu Thần, cơ thể cô không cứng đờ ra nữa. Âu Thần buông Hạ Mạt ra, lại một lần nữa xúc một muỗng cơm đưa đến bên miệng cô. Đôi môi xanh xao nứt nẻ của cô vẫn khép chặt, Âu Thần ấn cái muỗng vào đôi môi đang khép chặt của cô.
Nhìn cô ngơ ngác nuốt cơm, ánh mắt Âu Thần vui lên, anh dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau quanh miệng cô, sau đó lại múc thêm một muỗng cơm nhỏ, lần này để thêm chút thịt gà, lúc đưa muỗng đến gần anh nhỏ nhẹ:
“Đúng như vậy rồi, ăn chút nữa đi…”
Đúng lúc này, sắc mặt cô xanh xao dị thường, trên ngực bắt đầu kêu “ực ực”, sau đó cô quay mặt đi há miệng “ựa” một tiếng rồi bắt đầu nôn!
Những thứ vừa được nuốt vào giờ bị cô nôn ra hết.
Doãn Hạ Mạt tiếp tục nôn thốc nôn tháo.
Liên tục từng ngụm lớn, sắc mặt cô trắng như tờ giấy, mồ hôi ướt đẫm, cô nôn ra chỉ toàn nước là nước.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần đau đớn và tá hỏa đỡ lấy cô, cảm giác toàn thân cô lạnh toát đang run lên bần bật, cô nôn như thể ruột gan phèo phổi sắp phun cả ra ngoài, mặt cô không hề có vẻ đau đớn. Cơn nôn mửa và thái độ ngơ ngác dửng dưng này làm cho nỗi sợ trong lòng Âu Thần càng lớn dần lên.
Cơ thể cô dường như đã mất đi chức năng ăn cơ bản.
Bất luận là chuẩn bị cho cô món gì đi nữa, bất luận là vỗ về hay ép cô ăn đi nữa, cô vẫn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ép ăn thì lại nôn ra hết.
Cô gầy tới mức đáng sợ.
Đã vậy ngày đêm lại không ngủ, dường như cơ thể cô cũng chẳng cần ngủ, chỉ khi nào bác sĩ chích thuốc an thần cô mới lịm đi. Cũng chỉ có những lúc cô mê man như vậy mới có thể truyền chút dinh dưỡng vào để duy trì sức khỏe.
***
“Đứa em yêu quý bất hạnh đã qua đời, Doãn Hạ Mạt đau khổ tuyệt vọng!”
Hôm nay các sạp báo đều nhặt tờ Nhật báo Quất Tử lên hàng trên cùng, tin nóng này phút chốc đã thu hút được rất nhiều người.
Từ khi Hạ Mạt rời khỏi làng giải trí để lấy chồng danh gia giàu có, cô đã dần thoát khỏi sự tò mò chú ý của mọi người. Tuy đám phóng viên săn tin cũng rất quyết tâm moi cho bằng được những tin tức về cô sau khi lấy chồng, tiếc rằng tập đoàn Âu Thị bảo vệ cô quá chu toàn, phóng viên các báo đài khó lòng tiếp cận được cô, nên sau một thời gian dài cũng đành bỏ cuộc.
Những gương mặt mới trong làng giải trí nhiều không đếm xuể, họ dần làm cho mọi người quên lãng cô. Chỉ đến khi tin tức mới này được đăng, Doãn Hạ Mạt mới một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người!
Ký giả Hoa Cẩm của Nhật báo Quất Tử đã đưa tin, em trai của Doãn Hạ Mạt là Doãn Trừng đã qua đời vào nửa tháng trước, khi mới 20 tuổi. Tình cảm giữa Doãn Hạ Mạt và em trai cô ấy rất sâu đậm, nên cô đã bị sốc nặng, tâm trạng cô lúc này vô cùng lạ lùng.
Đồng thời Hoa Cẩm cũng đưa tin, căn cứ vào lời của một người đáng tin cậy tiết lộ, Doãn Hạ Mạt lấy thiếu gia Âu Thần của nhà họ Âu, không phải vì gia thế hiển hách của nhà họ Âu, mà vì lúc đó Doãn Trừng rất cần phẫu thuật để thay thận, vừa lúc đó chỉ có thận của Âu Thần mới thích hợp. Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là một cuộc đổi chác.
Đoạn tin này giống như một tảng đá ném xuống nước làm dấy lên một làn sóng trước mắt, những chuyện liên quan tới tâm trạng của Doãn Hạ Mạt sau khi để tang em trai và phía sau chuyện Doãn Hạ Mạt lấy chồng gia đình quyền thế bỗng chốc trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người!
Các báo đài liên tục cử phóng viên theo sát thông tin này, biệt thự mà Doãn Hạ Mạt ở sau khi kết hôn đã bị phóng viên bao vây. Bệnh viện được đề cập trong bài báo của ký giả Hoa Cẩm cũng không bị bỏ qua, đám phóng viên tìm tới các bác sĩ, y tá, thậm chí cả nhân viên vệ sinh để dò la tin tức này.
Qua mấy ngày liền dò hỏi, sự việc em trai của Doãn Hạ Mạt là Doãn Trừng qua đời đã được chứng thực, chuyện Âu Thần hiến thận cho Doãn Trừng tuy tin tức trong bệnh viện vẫn còn mơ hồ, nhưng theo các phóng viên nhà báo “phán đoán”, bài báo của Hoa Cẩm có lẽ là sự thật.
Còn về tình trạng hiện giờ của Doãn Hạ Mạt, tinh thần cô ấy có thực sự suy sụp hay không thì không có cách nào chứng minh được. Phóng viên các tờ báo đã kiên trì bám trụ bốn xung quanh biệt thự nhà họ Âu mấy ngày mấy đêm, nhưng đều không thấy tăm hơi Doãn Hạ Mạt ra vào, cũng không chụp được bất kỳ một tấm ảnh nào. Họ đã gọi vào di động của Doãn Hạ Mạt và người quản lý của cô nhiều lần, nhưng đều không liên lạc được.
Âu Thần cũng không tìm thấy được, anh cũng liên tục mất tích. Nhiều phóng viên thậm chí kiên trì ngồi chờ ở Tập đoàn Âu Thị mấy ngày liền cũng không tìm ra được tung tích của anh. Nghe nói, Âu Thần đã không đến công ty mấy tuần liền, mọi việc đều do các trợ lý và thành viên ban giám đốc giải quyết.
Nói như vậy nghĩa là tình trạng của Doãn Hạ Mạt không được tốt lắm, thiếu gia Âu Thần xưa nay coi trọng công việc mà mấy tuần liền không đến công ty, có lẽ vì phải chăm sóc người vợ đang chịu nỗi đau mất em trai. Có ký giả đã phân tích như vậy.
“Hạ Mạt hiện giờ rốt cuộc đang trong tình trạng như thế nào?”
Chỉ có một số ít người có quan hệ mật thiết mới biết được số điện thoại bàn nhà Trân Ân. Đào Thục Nhi và Thái Ni vừa điện đến xong, đặt máy xuống không đến vài phút thì Phan Nam cũng gọi đến. Tiếng của Phan Nam trong ống nghe rất vội vã, Trân Ân đờ người ra không biết trả lời như thế nào, Hạ Mạt… Hạ Mạt cô ấy…
“Doãn Trừng…”
Không nghe thấy tiếng trả lời, giọng của Phan Nam phút chốc trở nên nghẹn ngào, khàn giọng hỏi:
“Có thật là đã qua đời rồi không?”
Tay Trân Ân rung lên, tim đập từng trận đau nhói, mới đó mà Tiểu Trừng qua đời đã gần một tháng rồi, nhưng mỗi lần nhắc đến, vết thương lại tiếp tục rỉ máu.
“… Phải.”
Ngăn dòng nghẹn ngào trong cổ họng, Trân Ân cố gắng giữ bình tĩnh nói, sau khi nhìn sang bức họa treo trên tường trong phòng ngủ mà lúc còn sống Tiểu Trừng đã vẽ cho cô, mi mắt Trân Ân bất giác lại đỏ lên.
“… Thế Hạ Mạt… Hạ Mạt cô ấy…”
Tiếng của Phan Nam từ trong ống nghe vọng ra với vẻ hết sức lo lắng và quan thiết, trong lòng Trân Ân lại đau nhói, nhớ đến hình ảnh của Hạ Mạt ngày ngày lờ đờ ngồi ngây bên cửa sổ, nghĩ đến cảnh Hạ Mạt đã ngày một gầy mòn, mong manh như một tờ giấy, nước mắt Trân Ân lại trào ra, cô đã từng hứa với Tiểu Trừng chăm sóc tốt cho Hạ Mạt, nhưng giờ Hạ Mạt đã…
“Tinh thần của cô ấy hiện giờ rất tệ phải không?” Dường như nghe được tiếng khóc của Trân Ân, Phan Nam hỏi liên tục, “Cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!”.
“Không được…”
Trân Ân liếc mắt qua gương mặt nhìn nghiêng của Tiểu Trừng trong bức tranh sơn dầu, nói nhỏ:
“… Hạ Mạt đã không còn nhận ra ai cả, với lại cô ấy cứ tưởng rằng Tiểu Trừng vẫn còn sống…”
Cũng trong lúc đó.
Khiết Ni hoảng hốt khi đọc được nội dung trên tờ báo, cô liên tục gọi vào di động của Doãn Hạ Mạt nhưng lần nào cũng nghe thấy tín hiệu “xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi đang khóa máy”. Do dự giây lát cô bấm lại một dãy số.
Thế là ở New York xa xôi. Điện thoại trong căn hộ chung cư của Lạc Hi reo lên.
***
Bên ngoài cửa sổ gió rất lớn.
Mùa xuân đã đến.
Xa xa, phía dưới lầu, những cây dương liễu đã đâm chồi, cỏ cây ngày một xanh hơn, vậy mà Trân Ân vẫn thấy Doãn Hạ Mạt ngày nào cũng thế. Hàng ngày Doãn Hạ Mạt đều ở trong bếp nấu cơm, làm món cánh gà chiên sau đó gọi Tiểu Trừng ra ăn và gắp cánh gà vào cái bát ăn cơm cho đến khi đầy không còn chất được nữa, sau đó Hạ Mạt bắt đầu cả ngày đờ đẫn.
Chỉ khác ở chỗ là Doãn Hạ Mạt ngày một gầy đi, gầy đến nỗi làm cho người ta sợ khiếp vía, gầy như một làn khói chỉ cần thổi nhẹ cũng bị biến mất trong không khí.
Âu Thần mời một số bác sĩ tâm lý đến.
Nhưng bất luận các bác sĩ tâm lý có khuyên bảo, khơi gợi để cho cô nói chuyện như thế nào đi nữa, Doãn Hạ Mạt vẫn ngồi đờ ra đó như không nghe thấy gì cả, như thể thế giới của cô và thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi một bức tường rất dày.
“Cô ấy không thể cứ tiếp tục như vậy nữa!”
Nhìn ánh mắt của Hạ Mạt mịt mù, thăm thẳm như màn đêm, nhìn cổ tay Doãn Hạ Mạt gầy guộc khẳng khiu, Trân Ân run run nói:
“Cô ấy phải tỉnh lại, cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết mất!”
Cô ấy sẽ chết mất…
Âu Thần đang cẩn thận lau nước chấm cánh gà chiên văng tung tóe trên tay Doãn Hạ Mạt, nghe những lời Trân Ân vừa nói, anh đột nhiên khựng lại! Tay Doãn Hạ Mạt lạnh ngắt nhẹ như sương giá, nhìn hình dáng ngẩn ngơ thất thần của Hạ Mạt, một cảm giác buồn bã sợ hãi vây kín tâm tư Âu Thần.
Cô ấy…
Sẽ chết sao…?
“Tiểu Trừng đã ra đi rồi!”
Trân Ân lay vai Doãn Hạ Mạt đau buồn hạ giọng nói:
“Tiểu Trừng cậu ấy đã chết rồi! Rõ ràng cậu biết Tiểu Trừng yêu cậu biết bao! Nếu cậu ấy biết bộ dạng bây giờ của cậu như vậy, cậu ấy sẽ đau lòng lắm! Hạ Mạt, cậu tỉnh lại đi có được không! Tiểu Trừng chết rồi, mình biết cậu rất buồn nhưng cậu cần phải sống!”
Doãn Hạ Mạt thẫn thờ bị ép phải đối mặt nhìn Trân Ân.
Đôi mắt Doãn Hạ Mạt thất thần mộng mị, thản nhiên không một chút đau buồn hay vui vẻ.
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã chết rồi! Hôm đó trong bệnh viện, lúc bác sĩ nói mọi biện pháp chạy chữa đã vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường bệnh thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
Trân Ân nước mắt giàn giụa thét lớn vào mặt Hạ Mạt, những mong kêu gọi ý chí của cô quay trở về, dù là sau khi tỉnh lại, Hạ Mạt sẽ vô cùng đau khổ, thì cũng không thể cứ giương mắt nhìn cô ấy từ từ chết đi như vậy!
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ.
Doãn Hạ Mạt từ từ quay người đi, cô đăm chiêu nhìn tấm rèm cửa bị cơn gió thổi lay động bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi mắt cô không chút động đậy, thân người cũng đứng yên.
Tiếng thét của Trân Ân cũng dần dần bất lực.
Dường như có kêu gào như thế nào đi nữa, cô cũng không được đáp lại bất cứ thứ gì.
Doãn Hạ Mạt chỉ im lặng ngồi đó từ sáng đến tối, rồi từ tối cho đến sáng hôm sau, mặc cho Âu Thần bên cạnh chăm sóc suốt ngày suốt đêm, mặc cho Trân Ân không ngừng thử rất nhiều biện pháp, Doãn Hạ Mạt chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cửa sổ phòng khách.
Và rồi ngày hôm nay, một Doãn Hạ Mạt đờ đẫn lại đột nhiên lục lọi trong tủ lạnh tìm kiếm, càng tìm càng gấp rút, miệng lầm bầm, vẻ mặt ngày càng bất an, sau đó ném tất cả đồ vật trong tủ lạnh ra ngoài!
“Cánh gà…”
Cô lật đật tìm, trong ánh mắt chứa đựng sự bất an sốt ruột.
“Cô đã làm gì?”
Âu Thần tức giận nhìn Trân Ân, lúc sáng anh nhìn thấy Trân Ân làm gì đó trước tủ lạnh, trong tủ lạnh lẽ ra dự trữ cánh gà rất nhiều, đủ cho Doãn Hạ Mạt dùng trong nhiều ngày.
“Là tôi đã đem cánh gà đi rồi. Anh xem có phải là có tác dụng rồi ư? Cô ấy đã có chút phản ứng rồi đó! Đây là một hiện tượng tốt có phải vậy không?”
Dường như tiếp thêm can đảm cho mình, Trân Ân cố gắng hít thở sâu mấy lần, sau đó đi đến bên Hạ Mạt, lúc này Hạ Mạt không còn sốt ruột nữa mà chuyển sang đờ đẫn, Trân Ân thử thức tỉnh Hạ Mạt thêm lần nữa.
“Hạ Mạt, đừng làm món canh gà đó nữa, Tiểu Trừng ăn không được đâu… Tiểu Trừng ăn không được đâu…Tiểu Trừng chết rồi… người trên thiên đàng không thể ăn được bất cứ thứ gì của người dưới trần gian đâu…”
Là có tác dụng rồi ư…
Nhìn hình ảnh Hạ Mạt thẫn thờ đứng trước tủ lạnh, cái bóng vừa dài vừa đen cong cong in trên mặt đất, vết thương của sự tuyệt vọng trong lòng Âu Thần ngày càng phình to, sự tuyệt vọng và sợ hãi này xưa nay chưa từng có.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ mất cô trước đây chẳng thấm tháp gì so với nỗi tuyệt vọng bây giờ cả, Âu Thần nguyện đem tất cả những gì mình có để đổi lấy sự tỉnh táo cho Hạ Mạt.
Dù là lấy đi tất cả tài sản của mình, dù lấy đi sinh mạng của mình, dù là… mãi mãi rời xa cô…
Lúc Âu Thần đã có được cô rồi, lúc cô mãi mãi sẽ không rời xa anh, Âu Thần lại hiểu ra rằng tất cả tình yêu chiếm hữu ích kỷ đối với cô mãi mãi không thể nào bằng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
“Cánh gà…”
“Cánh gà…”
Vẻ gấp gáp hoang mang trên khuôn mặt Doãn Hạ Mạt ngày càng hiện rõ, cô hất tay Trân Ân ra, bước chân loạng choạng mệt mỏi đi về phía cửa lớn, miệng lẩm bẩm:
“Tiểu Trừng, em đói rồi phải không…”
“Em đợi chút… chị đi mua đây…”
“Hạ Mạt! Rốt cuộc cậu có nghe thấy mình nói gì không! Mình đang nói, Tiểu Trừng đã chết rồi! Dù là ngày ngày cậu có làm cánh gà đi chăng nữa, cậu ấy cũng ăn không được! Hạ Mạt, mình cầu xin cậu, cậu tỉnh lại đi có được không!”
Trân Ân giữ chặt lấy Doãn Hạ Mạt, sự đau thương và hổ thẹn khiến nước mắt của Trân Ân một lần nữa lại trào ra!
“Hạ Mạt, cậu kiên cường lắm mà, cậu không sợ gì cả, cậu kiên cường giống như một cây đại thụ! Cậu tỉnh lại đi có được không! Tiểu Trừng không còn nữa, nhưng mà cậu còn có Âu Thần, cậu còn có mình mà! Mình thề, mình sẽ chăm sóc tốt cho cậu giống như là Tiểu Trừng vậy, mãi mãi ở bên cậu. Mình van xin cậu, Hạ Mạt, xin cậu đừng như vậy nữa!”
Nhưng Hạ Mạt không nghe thấy gì cả.
Cô lầm bầm dùng sức đẩy Trân Ân rồi đi ra phía cửa, Âu Thần đuổi theo cô, lúc đang chuẩn bị ngăn Hạ Mạt lại thì “bật” một tiếng, Hạ Mạt đã mở cửa ra!
Trước cửa có một người đang đứng có vẻ mệt mỏi vì lặn lội đường xa, người đó dường như không ngờ cửa lại đột nhiên được mở ra nên hơi ngạc nhiên, sau đó anh chăm chú nhìn Hạ Mạt. Tóc anh dài hơn một chút, gương mặt ốm hơn một chút, anh đăm chiêu nhìn Hạ Mạt, sau đó khát vọng dạt dào trong đôi mắt anh từ từ chuyển thành sự đau khổ và thương tiếc. Âu Thần chết lặng.
Nhìn Lạc Hi lâu ngày không gặp, nhìn tình cảm của Lạc Hi đối với cô ấy vẫn sâu sắc như cũ, bàn tay Âu Thần định ngăn Hạ Mạt lại từ từ buông xuống.
“Cánh gà…”
Doãn Hạ Mạt không hay biết gì, cô nhìn cái bóng người cản đường rồi đưa tay ra định đẩy người đó một cách vô thức, cô muốn nhanh chóng ra chợ mua cánh gà về nấu cho Tiểu Trừng ăn, sức khỏe Tiểu Trừng không tốt, nếu đói quá sẽ bị bệnh.
“Hạ Mạt, cậu không thể ra ngoài được!”
Trân Ân chợt tỉnh lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Hi, Trân Ân không chú ý tới việc chào hỏi Lạc Hi mà lật đật chộp được Doãn Hạ Mạt từ sau lưng Lạc Hi và sốt ruột kêu lên. Hiện giờ tất cả các báo đài đều đang suy đoán xem tinh thần của Hạ Mạt có bình thường hay không, Hạ Mạt ra ngoài lỡ gặp phải đám phóng viên nhà báo, họ nhất định sẽ không buông tha cho cô ấy!
“Cánh gà…”
“Cánh gà…”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
10 chương
71 chương