Bong Bóng mùa hè
Chương 89 : part 1
Âu Thần đặt đơn ly hôn lên chiếc tủ đầu giường bệnh của Doãn Trừng, sau đó lấy thêm một phần hồ sơ đưa đến trước mặt Doãn Trừng. Doãn Trừng nhìn thấy mấy chữ lớn in đen trên hồ sơ “Đơn đồng ý cấy ghép thận”.
“Không…”
Doãn Trừng lắc đầu quầy quậy.
“Em còn yêu cầu gì nữa à?” Âu Thần nhìn Doãn Trừng chăm chăm, “Nói đi, chỉ cần em đồng ý chấp nhận cuộc phẫu thuật này, bất kể là yêu cầu gì cũng được”.
“Tại sao?” Doãn Trừng nhìn Âu Thần, “Anh đã làm nhiều chuyện như vậy tất cả chỉ vì muốn được ở bên chị Hạ Mạt, không đúng sao? Tại sao phải kí vào đơn ly hôn? Tại sao dù có phải như thế này anh vẫn cứ muốn cho em quả thận?”
Âu Thần im lặng không nói gì.
“Không, em sẽ không đồng ý phẫu thuật.” Hồi lâu Doãn Trừng hạ giọng nói, “Em không thể lấy đi thận của anh, lại buộc anh mất luôn cả chị, như vậy là quá không công bằng đối với anh. Nếu chị biết được… chị cũng sẽ không yên đâu…”.
“Nếu vậy, em muốn nhìn cô ấy chết đi sao?”
“Chị sẽ không chết!” Như bị đâm một nhát, Doãn Trừng nói một cách run sợ, “Chị chỉ bị cảm sốt thôi, chị sẽ khỏi lại rất nhanh… rất nhanh thôi mà!”
“Em biết rõ em có ý nghĩa thế nào đối với cô ấy! Em biết rõ cô ấy vì sao mà lâm trọng bệnh!” Giọng nói khản đặc lộ rõ nỗi đau dằn vặt trong thâm tâm Âu Thần, toàn thân anh căng như sợi dây cung có thể bị đứt bất cứ lúc nào, “Nếu em thực sự thương yêu cô ấy, việc duy nhất em có thể làm là chấp nhận phẫu thuật, khỏe mạnh trở lại và phải khỏe mạnh mãi mãi để ở bên cạnh mà chăm sóc cô ấy! Những việc khác thì không cần em phải phiền lòng đâu.”
“Ký đi!”
Dúi cây bút vào tay Doãn Trừng, Âu Thần mím chặt môi, những tia lửa hận nơi đáy mắt khiến Âu Thần trong có vẻ cực kì nguy hiểm.
“Không…”
Sự áy náy và nỗi bất an trong lòng khiến Doãn Trừng vẫn không thể quyết định được, cậu đặt bút qua một bên.
“…”
Nhìn Doãn Trừng do dự khó quyết, Âu Thần hít thở thật sâu để kiềm nén tình cảm của mình, anh nói một cách vừa kiên định vừa từ tốn:
“Hãy cho là anh đang cầu xin em, em kí tên đi, xin em hãy chấp nhận quả thận của anh, xin em… hãy cứu lấy Hạ Mạt!”
“Anh Âu Thần…”
Lời nói không che giấu được những nỗi đau làm cho Doãn Trừng ngây người ra sợ hãi. Từ bé đến lớn, Âu Thần mà cậu được biết luôn là người lạnh lùng cao ngạo, vậy mà giờ đây, người đang cúi đầu van xin cậu kia có đúng là Âu Thần không?
“Mọi nỗi đau của cô ấy đều do anh gây ra, việc trước mắt anh chỉ có thể làm được cho cô ấy, chỉ là hiến thận mà thôi.” Âu Thần nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, “Còn đối với em, anh không muốn nghĩ tới việc xin em tha thứ, việc đó không cần thiết. Tuy nhiên anh hy vọng em sẽ cho anh cơ hội bù đắp cho cô ấy”.
Trong căn phòng là sự im lặng kéo dài. Âu Thần lại dúi mạnh cây bút vào tay Doãn Trừng, trong sức mạnh đó chứa cả sức ép kiên quyết. Doãn Trừng như bị cái gì đó cưỡng bách, cậu luống cuống đặt bút kí tên mình trên tờ đơn đồng ý phẫu thuật.
“Cảm ơn!”
Gương mặt căng thẳng của Âu Thần đã dần giãn ra, anh chộp lấy tờ đơn đồng ý phẫu thuật thật nhanh như sợ Doãn Trừng sẽ thay đổi quyết định, đi nhanh ra phía cửa.
Tiếng “cảm ơn” kia làm cho trái tim Doãn Trừng như bị cấu xé dữ dội! Tiếng “cảm ơn” chẳng phải lẽ ra cậu mới là người nên nói hay sao? Tại sao tất cả lại đảo lộn lên như vậy? Dõi nhìn bóng dáng cao cao xơ xác của Âu Thần biến mất dần sau cửa, Doãn Trừng khẽ thầm thì:
“Anh Âu Thần, anh yêu chị nhiều lắm phải không?”
***
Nắng chiều tĩnh lặng trải dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Hi.
Đôi mắt anh chầm chậm hé mở.
Ánh mắt mông lung nhìn trên trần nhà, Lạc Hi hoảng hốt như vừa trải qua một giấc mơ thật dài, anh không rõ lúc này anh đang chìm trong mơ hay những chuyện quá khứ kia mới là cõi mộng dày đặc sương mù.
…
…
“… anh có thể cầu xin em đừng lấy anh ta được không…”
…
“Nhưng… em thật cố chấp và lạnh lùng, giống như một bức tường băng không kẽ hở; từ trước đến nay em chẳng thể vì anh mà đổi ý bất cứ điều gì… Hạ Mạt, anh đến đây để làm gì… liệu em có vì anh mà không lấy Âu Thần, có được không?”
…
“… không có tác dụng gì đâu.”
Trong tiếng gió bị cây lá lay lắc làm vỡ toang ra, giọng nói của Hạ Mạt như tia sáng lạnh lẽo lóe lên châm một nhát buốt giá.
“Bởi vì… em yêu anh ấy.”
…
“Em yêu Âu Thần.”
…
…
Làn môi nứt nẻ nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lờ đờ, tại sao anh vẫn còn sống, tại sao thần chết lại không cướp đi sinh mạng của anh, tại sao những hồi ức xót xa kia lại không buông tha cho anh. Hai hàng mi đen nhánh lại nhắm nghiền, từng cơn đau mãnh liệt đến tê dại quẫy đạp mãnh liệt trong đáy lòng, Lạc Hi như bị từng ngọn sóng buốt giá đánh bật trở về nơi đêm sâu thẳm.
“Lạc Hi…”
Khiết Ni lo lắng gọi nhỏ.
Sau mấy ngày ròng rã hôn mê, vài giờ trước đây Lạc Hi đã tỉnh lại. Khiết Ni còn chưa kịp khóc vì niềm vui cực độ thì các bác sĩ lại thông báo cho cô và Thẩm Tường hay rằng ý chí tồn tại của Lạc Hi rất thấp, như vậy sẽ rất bất lợi cho việc phục hồi các chức năng hoạt động của các bộ phận cơ thể. Vả lại, nếu không nghĩ cách để anh trấn tĩnh lại, cứ cho là lần này thoát khỏi nguy hiểm, rất có khả năng Lạc Hi sẽ lại chọn việc tự vẫn.
Thẩm Tường nhìn sắc mặt mỏi mệt tiều tụy của Lạc Hi, cô điều chỉnh lại hơi thở, nén chặt nỗi chua chát trong lòng, giọng nói cô bình thản:
“Doãn Hạ Mạt và em trai cô ấy đều đến thăm anh, anh còn nhớ không?”
Những ngón tay trên giường khẽ run lên một tí.
Hình như lần đó trong màn sương dày đặc, anh đưa tay ra mà không nhìn thấy được những ngón tay, cô ấy đã xuất hiện trong nháy mắt, anh còn chưa kịp cất tiếng gọi, cô đã như cái bóng mờ ảo tan biến luôn…
Cô ấy có đến thật không…
Không phải là ảo giác chứ…
Tại sao vẫn đến thăm anh… không phải cô ấy hoàn toản không quan tâm đến anh sao… người cô ấy yêu… là Âu Thần… cô ấy đã lấy Âu Thần…
“Em trai cô ấy đến một mình, cậu ấy ngồi cạnh giường anh, nói với anh rằng…” những ngón tay đan chặt vào nhau chết cứng, Thẩm Tường mới có thể buộc mình nói tiếp ra được, “Cậu ấy nói người Hạ Mạt yêu là anh… Doãn Hạ Mạt vì em trai mình mà chấp nhận lấy Âu Thần, anh ta dùng chính quả thận của mình để trao đổi…”
“…”
Sắc môi trở nên nhợt nhạt khác thường, hàng mi đen nhánh chầm chậm hé mở, hơi thở của Lạc Hi bỗng trở nên gấp gáp, như vậy, không phải là ảo giác của anh, những lời nói của Tiểu Trừng anh đã nghe thấy trong cõi mơ…
“… cho nên… cuộc hôn nhân đó chỉ là một cuộc giao dịch…”
Thẩm Tường nói cho xong một cách miễn cưỡng, nhưng ngọn lửa căm phẫn trước sau vẫn không kìm nén nổi lại bùng lên trong lòng cô, Thẩm Tường lạnh lùng nói:
“Nhưng, trong cuộc giao dịch đó, cuối cùng cô ấy đã chọn cách ruồng bỏ anh!”
“Lạc Hi!”
Khiết Ni kinh hãi nhìn Lạc Hi chỉ trong phút cốc đã có phản ứng cực mạnh. Như bất ngờ được tiếp thêm sức mạnh, thân người suy kiệt của Lạc Hi bỗng bật thẳng dậy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thân người đó lại nặng nề đổ xuống, ống truyền dịch cắm trên cổ tay cũng bị lắc mạnh.
“Anh muốn làm gì?!”
Khiết Ni đỡ lấy thân người Lạc Hi vẫn đang cố muốn ngồi lên, vừa ấn chuông gọi bác sĩ, vừa hỏi một cách lo lắng.
“Anh… anh muốn gặp cô ấy…”
Lồng ngực phập phồng dữ dội, đáy mắt Lạc Hi phát ra thứ ánh sáng lạ thường, như trong lớp tro tàn diệt vong ấy, vẫn còn một niềm khát vọng cuối cùng.
***
Doãn Trừng một mực cự tuyệt cấy ghép nay cũng đã đồng ý phẫu thuật.
Trân Ân không dám tin. Cô vui mừng đến phát điên, làm sao lại có một sự thay đổi lớn đột ngột như vậy? Trân Ân vừa vui sướng vừa nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt trầm mặc của cả Âu Thần lẫn Tiểu trừng, cô cũng chẳng dám hỏi một điều gì.
Mọi công việc chuẩn bị đều được tiến hành nhanh chóng, cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay chiều hôm đó.
“Chị, em phải đi tiến hành phẫu thuật đây”. Nhìn Doãn Hạ Mạt đang mê lịm trên giường bệnh, Doãn Trừng dịu dàng nói, “Chị cứ nằm nghỉ đi nhé, đợi sau khi làm phẫu thuật xong em lại đến thăm chị”.
“Hạ Mạt, cậu yên tâm, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành thuận lợi.”
Trân Ân cố hết sức nói bằng một giọng điệu vui tươi, cứ như ca phẫu thuật ghép thận chỉ là một ca tiểu phẫu thuật viêm ruột thừa không bằng.
Đôi má đỏ bừng vì sốt cao, Hạ Mạt nằm im lìm, như không nghe thấy gì cả. Âu Thần âu yếm nhấc bàn tay để ngoài của cô đặt lại vào trong chăn. Sau khi kiểm tra thấy tất cả mọi thứ nơi Hạ Mạt đã ổn định, anh mới quay sang nhìn Trân Ân và nói:
“Trong khi phẫu thuật, xin cô trông giúp cô ấy.”
“Vâng…”
Trân Ân hơi ngây người, cô lo lắng nhìn Doãn Trừng. Liệu cuộc phẫu thuật có trục trặc gì không? Trân Ân có cảm giác nỗi sợ hãi không tên kinh hoàng cứ cuốn lấy cô, không được đứng chờ trực trước phòng phẫu thuật cô sẽ không đứng ngồi không yên. Thế nhưng, nếu bỏ Hạ Mạt ở đây cô độc một mình, cô cũng khó mà yên lòng được.
Tự dưng Trân Ân nghĩ ra phòng phẫu thuật chiếm trọn vị trí phía tây của nửa tầng lầu này, nếu đứng trước cửa phòng của Hạ Mạt thì vẫn thấy được tình hình bên ngoài phòng phẫu thuật!
“Ổn rồi, hai người cứ yên tâm!”
Trân Ân vừa nói vừa gật mạnh đầu.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn lại Trân Ân và Hạ Mạt vẫn đang chìm sâu trong hôn mê. Trân Ân nhìn Hạ Mạt rất lâu bằng ánh mắt ngây dại, cô cắn chặt môi có vẻ rất áy náy, cô lẩm bẩm:
“Xin lỗi… mình đã chuốc lấy quá nhiều, quá nhiều tai họa… nếu mình khuyên ngăn cậu ngay từ đầu… nếu mình kể cho cậu về cú điện thoại của Lạc Hi… nếu mình không hấp tấp kể lại sự việc để cho Tiểu Trừng nghe thấy được… mọi chuyện có lẽ đã không trở nên tồi tệ đến vậy… cậu sẽ không bị ốm nặng như thế này…”
“Mình xin lỗi…”
“… tuy mình là bạn cậu… nhưng hình như mình chả giúp được gì cho cậu… ngược lại còn để cho cậu phải lo cho mình… nêu đổi lại là Phan Nam… chắc cô ấy sẽ giúp cậu nhiều lắm… mình là người vô dụng nhất trên thế gian này…”
“Nếu sau khi cậu tỉnh lại… vì ghét mình… mà muốn cắt đứt quan hệ với mình…” Trân Ân run rẩy hít lấy một hơi, “… cũng là hình phạt mình đáng phải chịu… nhưng mà, sao cậu vẫn chưa chịu tỉnh lại, Tiểu Trừng và Âu Thần sắp bắt đầu làm phẫu thuật ghép thận rồi… không biết có nguy hiểm gì trong quá trình phẫu thuật không… cậu thật không lo lắng chút nào sao?”.
“ Hạ Mạt… mình biết… cuộc phẫu thuật không đơn giản tí nào cả, đúng không?... Mình đã thấy vẻ mặt của cậu khi nói chuyện với bác sĩ Trịnh rồi, tuy cậu không nói gì với mình cả, nhưng… sẽ có nguy hiểm xảy ra trong quá trình phẫu thuật đúng không?”
Càng nghĩ càng lo, Trân Ân cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm được nữa. Trân Ân cẩn thận sao cho gió bên ngoài cửa sổ không lọt tới chỗ Doãn Hạ Mạt đang nằm bất động cô căng thẳng nhìn về phía đầu hành lang xa xa đằng kia là cửa phòng phẫu thuật.
Một nhóm các bác sĩ, y tá đi ngang qua trước mặt Trân Ân.
Trong số này, Trân Ân gần như đã quen mặt, chỉ có một vài người đặc biệt được mời từ nước ngoài đến tham gia ca phẫu thuật này. Bác sĩ Trịnh đã vào trong phòng phẫu thuật, gương mặt bà có vẻ rất nghiêm trọng khiến lòng Trân Ân đột nhiên như bị siết chặt.
Một lúc sau.
Âu Thần nằm trên băng ca được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Doãn Trừng cũng nằm im lìm được các y tá đẩy vào sau.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại.
Trân Ân cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn về phía phòng phẫu thuật ở đầu hành lang, tim cô đập thình thịch, thình thịch. Trân Ân không nhìn được quay đầu lại nhìn Hạ Mạt đang trong phòng, Hạ Mạt mê man trong cơn sốt cao hình như đang cảm nhận được không khí căng thẳng của ca phẫu thuật, cơ thể Hạ Mạt chốc chốc lại run rẩy, vật vã.
Ông trời ơi, hãy phù hộ cho ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Trân Ân chắp tay trước ngực, ra sức cầu nguyện!
Thêm lần nữa từ cơn mê bừng tỉnh lại, Lạc Hi xanh xao kiệt quệ vẫn ra sức giãy giụa đòi bước xuống giường, bác sĩ và y tá muốn anh nằm yên, họ nói với anh rằng tình hình sức khỏe của anh đang rất tệ, cần nghỉ ngơi thêm ít nhất vài ngày nữa mới có thể đặt chân xuống giường được.
Nhưng Lạc Hi chẳng nghe thấy gì cả, đầu anh rầm rầm hỗn tạp âm thanh, những từ ngữ như đổi thận, giao dịch, hôn nhân từ đâu bỗng đột ngột xuất hiện khiến anh phát điên lên!
“Tôi muốn… đi gặp cô ấy…”
Trong những tiếng gọi sợ hãi của mấy cô y tá, Lạc Hi giằng co đưa tay giật ống truyền dịch, anh cảm thấy mặt mày xây xẩm, anh nhắm nghiền mắt lại, kiệt quệ, trời đất tối sầm lại, gom chút sức tàn lực kiệt trên đôi chân, Lạc Hi cố gắng gượng hướng ra phía cửa phòng bệnh mà chạy.
Khiết Ni hoảng loạn đỡ lấy Lạc Hi, bằng những nỗ lực cuối cùng, cô cố thử khuyên ngăn anh, “Vài ngày nữa hãy đi thăm chị Hạ Mạt, anh bây giờ… có thể sẽ làm chị ấy sợ đấy… chi bằng hãy đợi đến khi sức khỏe hồi phục một chút đã…”
Anh muốn gặp Hạ Mạt!
Anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Ý nghĩ này làm Lạc Hi như muốn phát điên, không, một giây anh cũng không được ở lại, anh phải đi tìm cô ấy, anh cần phải hỏi cho ra lẽ!
Ý chí mạnh mẽ ấy giúp Lạc Hi có được sức mạnh kinh người gạt đôi tay Khiết Ni ra, từng cơn choáng váng suy nhược, thân thể yếu đuối rã rời, Lạc Hi nắm đấm cửa lạnh băng gắng gượng hết mình mở cánh cửa ra!
Ngoài cửa là một chiếc xe lăn trống.
“Em đưa anh đi.”
Thẩm Tường đang đứng ngoài cửa, tay vịn lên thành xa lăn, giọng nói lạnh tanh.
“Nhưng, chị Thẩm… sức khỏe của anh ấy…”
Khiết Ni kinh hãi nhìn Thẩm Tường.
“Không cho anh ấy đi, có lẽ anh ấy lại chết lần nữa.”
***
Hình như đang bị sốt cao.
Loáng thoáng có vài bóng người lờ mờ, có vài âm thanh mông lung, nhưng khi Doãn Hạ Mạt đưa tay muốn nắm lấy, những hình ảnh và âm thanh ấy lại vỡ tan tành như bong bóng nước. Những bóng người và những âm thanh ấy cứ như đang đùa cợt cô, bất luận cô có chạy thục mạng đi tìm trong khắp trời bão lửa cũng chẳng lần nào tóm được vật gì, nhưng cứ mỗi khi cô muốn bỏ cuộc thì những bóng người và âm thanh ấy lại lượn lờ vây quanh cô, mấp máy lấp lửng nói những điều gì đó, hình như rất quan trọng, nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể nghe được…
Trên giường bệnh.
Doãn Hạ Mạt run rẩy cựa mình, những giọt mồ hôi nhỏ li ti bắt đầu rịn ra trên trán, ngón tay chốc nắm chặt chốc thả lỏng, lồng ngực ngày càng phập phồng dữ dội.
Trân Ân không hề để ý đến những biến đổi của Hạ Mạt, cô đứng ngoài cửa phòng lo lắng, ánh mắt chăm chăm hướng về phía phòng phẫu thuật nơi đầu dãy hành lang.
Ca phẫn thuật đã tiến hành được một khoảng thời gian rất dài, cửa chưa mở, cũng chưa có vị bác sĩ hay y tá nào bước ra. Vậy… vậy có nghĩa là ca phẫu thuật đang được tiến hành thuận lợi chứ? Trân Ân bước tới bước lui một cách lo lắng, cô cúi đầu lẩm nhẩm cầu khấn một cách căng thẳng, ông trời ơi, ông trời hãy cho ca phẫu thuật được hoàn thành thuận lợi.
Đột nhiên.
Cửa phòng phẫu thuật bật mở!
Trân Ân nín thở sợ hãi!
Chỉ thấy một cô y tá hớt ha hớt hải chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm trọng dễ khiến người ta lo lắng bất an! Trân Ân còn nhớ, đó là cô y tá đã đi vào phòng phẫu thuật cùng với nhóm các bác sĩ tiến hành mổ cho Tiểu Trừng!
Trong phòng mổ, âm thanh vang vọng của những dụng cụ mổ trở nên gấp rút hơn, máy theo dõi điện tim liên tục phát ra những âm thanh cảnh báo chói tai! Sắc mặt Doãn Trừng lịm trong cơn mê cứ trắng bệch như tờ giấy, bác sĩ trưởng kíp mổ xoay mặt nhìn vào màn hình theo dõi, ông nhíu mày tăng tốc công việc trên tay.
“Huyết áp 70-40!”
Bác sĩ giám sát huyết áp nói giọng khẩn trương!
“60-30!”
“50-20!”
“Huyết áp giảm liên tục!”
Không khí bỗng như ngưng lại, tất cả bác sĩ ngừng dao mổ, cô y tá lau giúp những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho vị bác sĩ trưởng kíp mổ, ông cũng dừng công việc đang tiến hành, căng thẳng ra lệnh:
“Tiêm kích tố tuyến thượng thận.”
Khi cô y tá hớt hải trở về phòng mổ cùng một bác sĩ khác Trân Ân chưa từng gặp, Trân Ân vội vã chạy ra ngoài phòng bệnh của Hạ Mạt! Cô chả có gì phải giữ kẽ nữa, tâm trí cô bây giờ đang chứa đầy những mối lo ngại đáng sợ, cô vội ngăn cô y tá lại, hoảng hốt hỏi luôn:
“Ca phẫn thuật sao rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?!”
“Bệnh nhân đang có những triệu chứng khác thường, chúng tôi đang cố hết sức, xin cô hãy tránh đường!” Nói rồi, cô y tá theo bước bác sĩ chạy ngay vào phòng mổ, chỉ còn lại một mình Trân Ân hãi hùng đứng đó, nỗi sợ khiến thân người cô rung lên từng chập!
Tiểu Trừng…
Tiểu Trừng…
“Huyết áp 45-15!”
“Tiếp tục tiêm kích tuyến thượng thận vào tĩnh mạch chủ!”
“Huyết áp 40-10!”
“Tăng liều lượng!”
Trong phòng mổ trắng toát, các bác sĩ đang khẩn trương xử lý tình hình khẩn cấp, Doãn Trừng im lìm nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng tựa bức tường.
“Tiểu Trừng!!!...”
Thân người Doãn Hạ Mạt bỗng dưng giật mạnh trong hơi thở gấp gáp và vật vã trong cơn ác mộng kinh hoàng! Mồ hôi trên trán Doãn Hạ Mạt đổ ra như tắm, khắp người cô như vừa lao ra từ nước buốt giá, cô lóng ngóng ngồi bật dậy, những cảnh đáng sợ trong mơ hiện ra và trong thoáng chốc cô không biết mình đang ở đâu! Trong nền trời rực lửa, toàn thân Tiểu Trừng cứ dần trở nên trong suốt, bất luận cô cố đưa tay ra với thế nào cũng không tới như thể Tiểu Trừng đang nói lời từ biệt cô…
“Tiểu Trừng…”
Hình ảnh xung quanh khiến Doãn Hạ Mạt dần nhận ra đây là phòng bệnh, nhưng trong phòng lại trống trơn không một bóng người, và đây cũng không phải phòng bệnh của Tiểu Trừng! Sao cô lại ở trong này? Trong thoáng giây, những hồi ức vụn vặt và những hình ảnh mờ ảo lần lượt ẩn hiện trong đầu, nhưng cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, nỗi khiếp sợ ép chặt đến nghẹt thở, cô chỉ muốn nhìn ngay thấy Tiểu Trừng! Cô phải nhìn thấy một Tiểu Trừng lành lặn và khỏe mạnh!
Đối chân yếu ớt bất lực.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
10 chương
71 chương