Bong Bóng mùa hè
Chương 82 : part 1
Sáng sớm, Trân Ân đã gõ cửa, nét mặt rạng rỡ, cô mặc một chiếc váy voan dài màu hồng, in những cánh hoa vô cùng kiều diễm, trong tay còn ôm một bó hoa bách hợp nở rộ tươi tắn, được bó chặt bằng dải voan màu trắng, những giọt nước óng ánh đọng trên những đóa hoa.
“Nhìn mình có được không?”
Sau khi giao bó hoa cưới cho Doãn Trừng, Trân Ân vui vẻ xoay vòng ở giữa phòng khách, từng lớp vải voan hồng phấn đang lay động tạo ra những vòng tròn trông vừa năng động lại không kém phần dịu dàng, gương mặt Trân Ân thích thú đến độ ửng hồng, giống như chính cô mới là cô dâu, chứ không phải là Doãn Hạ Mạt đang ngồi cười trên sofa.
“Chị Trân Ân rất đẹp, chiếc váy cũng rất đẹp!”
Nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, Doãn Trừng vừa cười vừa gật đầu, cảm giác hạnh phúc trong lòng như những bông hoa đang nở rộ. Chị gái sắp xuất giá, tuy không nỡ để chị đi lấy chồng, tuy buồn vì từ đây trong lòng chị đã có người khác còn quan trọng hơn cậu, nhưng từ đây chị đã có gia đình riêng của mình, trong tương lai sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu, hôm nay nhất định là ngày hạnh phúc nhất của chị ấy.
“Chiếc váy là do Âu Thần chuẩn bị, việc sửa sang trang điểm ngày hôm qua cũng do anh ấy chuẩn bị.” Trân Ân ngừng xoay, tươi cười nhìn Hạ Mạt nói, “Hạ Mạt, Âu Thần quả thật là rất cưng chiều cậu đó, một chút cũng không nỡ để cậu phải mệt nhọc, một mình anh ấy đã lo toan hết những việc nhỏ nhặt trong hôn lễ rồi! Thậm chí là cả áo phù dâu của Phan Nam… ha ha, lát nữa cô ấy tới thì cậu sẽ biết ngay thôi!”.
Ánh mặt trời buổi sớm chiều rọi lên khuôn mặt của Doãn Hạ Mạt trắng ngần như ngà voi.
Nụ cười của cô thật thản nhiên bình lặng.
Cô yên lặng ngồi nghe Trân Ân chuyện trò ríu rít.
“Hạ Mạt…” Trân Ân đến ngồi cạnh Doãn Hạ Mạt, nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn, “cậu sẽ hạnh phúc, nhất định cậu sẽ hạnh phúc thôi! Âu Thần yêu cậu như thế, anh ấy dứt khoát sẽ đem cả thế giới đặt dưới chân cậu! Đúng rồi, cậu chắc có biết tờ Tuần san Nổ đáng ghét đó nhỉ, Tập đoàn Âu Thị đã mua đứt nó rồi, đồng thời một lượng lớn cổ phần của tờ Nhật báo Quất Tử cũng bị Tập đoàn Âu Thị thu mua, cho nên sau này sẽ không còn phóng viên nào dám nói xấu cậu, hôn lễ hôn nay nhất định cũng sẽ vô cùng, vô cùng tốt đẹp!”.
Doãn Hạ Mạt ngây người thẫn thờ.
Những việc liên quan đến phóng viên cô không mấy quan tâm, chỉ có điều giọng Trân Ân hưng phấn vui vẻ như thế mà bàn tay cô cứ tê cứng và căng thẳng.
“Trân Ân…”
“Cậu nhất định phải hạnh phúc! Cậu nhất định sẽ hạnh phúc! Hạ Mạt… thật đó, cậu sẽ hạnh phúc, sự lựa chọn của cậu là chính xác, cậu sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này!” Trân Ân cố gắng dùng giọng điệu ấy để thuyết phục bản thân, đúng vậy, sự lựa chọn trước giờ của Hạ Mạt đều chính xác, lần này cũng sẽ không là ngoại lệ! Nhưng, trên đôi mắt của Trân Ân đột nhiên lại ngân ngấn nước mắt, cô vội vàng cúi đầu xuống, lúng túng quệt những giọt nước mắt ấy đi.
“Chị Trân Ân!”
Doãn Trừng đưa khăn giấy cho Trân Ân, nhìn thấy Trân Ân khóc, trong lòng Doãn Trừng đột nhiên cũng vô cùng đau xót. Cậu khẽ ho lên một tiếng, cười rồi nói:
“Cám ơn chị Trân Ân đã mua bó hoa cưới đến, như vậy em không cần phải chạy một chuyến rồi.”
“Mình sẽ là như vậy.” Doãn Hạ Mạt nắm lấy tay Trân Ân, đôi mắt của Trân Ân ngước lên, Hạ Mạt cười với Trân Ân, “Tất cả đều sẽ tốt thôi, mình sẽ không hối hận. Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ cố gắng… để mình được hạnh phúc…”.
“Ừ!”
Nước mắt của Trân Ân lại trào ra, cô vừa khóc vừa cười, lúng túng giống như đứa trẻ rồi lại la lớn, “Trời ơi, mình đúng là một con ngốc… nhưng, quà cười của mình, quà cưới của mình nhất định phải tốn rồi!”.
Trong lúc bầu không khí trong phòng đang huyên náo, những tiếng cười không dứt, thì Phan Nam bước vào.
Quả nhiên như Trân Ân đã nói, áo phù dâu của Phan Nam thật đáng để ngắm nhìn. Bởi vì xưa nay Phan Nam không thích màu hồng và cũng chẳng ham mặc váy, nên nhà thiết kế trang phục do Âu Thần gọi đến đã đặc biệt thiết kế cho Phan Nam một bộ áo phù dâu vừa đẹp mắt vừa mới lạ.
Áo lót có ống tay dài làm bằng voan trắng, áo gilê ngắn màu trắng ôm sát thân, bên dưới áo gilê được tô điểm bằng một lớp ren hồng xuyên suốt, hệt như một lớp váy mềm mại, thân dưới là chiếc quần dài bó sát màu trắng, đôi giày ống màu trắng, bên trên được đính vài viên pha lê, vừa tuấn tú như nam nhi, lại vừa toát ra một chút đáng yêu của nữ nhi.
Phan Nam không khóc sướt mướt vì xúc động như Trân Ân, sau khi tặng những lời chúc phúc, lập tức cô bắt tay vào giúp Hạ Mạt mặc áo cưới. Trân Ân nhanh chóng chỉnh lại những phần son phấn bị nước mắt làm nhòe nhoẹt rồi đến giúp Hạ Mạt trang điểm.
Ban đầu Âu Thần đã chỉ định một chuyên gia trang điểm cô dâu nổi tiếng, nhưng Doãn Hạ Mạt nói chỉ cần Trân Ân là đủ rồi.
Ánh dương buổi sáng sớm như một màng pha lê trong suốt.
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng ngồi trước tấm kính trang điểm trong phòng ngủ, chiếc áo cưới trắng muốt đã được mặc lên người, lớp vải lụa tơ mỏng manh như được ánh mặt trời chiếu rọi như một thứ ánh sáng dịu dàng, giống như đang ở trong mộng cảnh thiêng liêng tinh khiết và tuyệt đẹp.
Phan Nam nhẹ nhàng chải tóc cho Hạ Mạt, Trân Ân đánh phấn nền cho Hạ Mạt, Phan Nam lựa từ trong những đôi giày Âu Thần mua về một đôi giày cao gót hợp với Hạ Mạt nhất, Trân Ân đặt vòng hoa rực rỡ lên đỉnh đầu Hạ Mạt, mái tóc uốn dài đầy đặn buông xuống tự nhiên, vừa lãng mạn lại vừa thanh tân.
Yên lặng, Doãn Hạ Mạt ngồi trước gương trang điểm ở phòng ngủ.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng trong của cô.
Đôi mắt màu hổ phách.
Đôi môi đỏ như màu của những cánh hoa hồng,
Cái cằm xinh xắn.
Cái gáy thon dài đẹp đẽ.
Bờ vai mỏng manh trắng như ngà.
Ánh mặt trời chầm chậm dịu dàng lướt qua.
“Đẹp quá…”
Trân Ân khẽ kêu lên, Doãn Hạ Mạt mặc bộ áo cưới đang đứng ngay chính giữa phòng khách, cô xinh đẹp tựa như một nàng tiên bước ra từ vương quốc của truyện cổ tích, vầng hào quang chói lọi ấy khiên Trân Ân hơi lóa mắt.
Phan Nam cũng ngẩn ngơ nhìn Hạ Mạt.
Cô không biết vì sao Hạ Mạt lại đột ngột quyết định kết hôn với Âu Thần, cũng không biết giữa Hạ Mạt và Lạc Hi đã xảy ra chuyện gì. Phan Nam đã từng hỏi qua Hạ Mạt, sau khi im lặng một hồi lâu, Hạ Mạt nói với cô đó là sự lựa chọn của cô ấy.
Tuy tiếc rằng Hạ Mạt và Lạc Hi cuối cùng đã không thể đến với nhau, tuy đã từng mong muốn Hạ Mạt và Lạc Hi có thể gương vỡ lại lành, nhưng Hạ Mạt vẫn là bạn của cô, cô luôn tôn trọng và ủng hộ mọi quyết định của Hạ Mạt.
Doãn Trừng mỉm cười nhìn chị, đôi mắt cậu bỗng ngân ngấn nước, cậu cúi đầu cắm bó hoa cưới của cô dâu lên, thong thả bước tới đặt bó hoa tươi thắm vào lòng bàn tay chị.
“Chị, chúc chị hạnh phúc!”
Trong ánh nắng mai, Doãn Trừng mỉm cười nhẹ nhàng choàng tay qua vai chị, tặng chị tất cả những lời chúc phúc của mình.
Chiếc xe Rolls-Royce trắng dài sang trọng đang đậu dưới đường.
Những vòng hoa được kết bằng hoa hồng phấn tuyệt đẹp.
Người tài xế mặc bộ đồng phục trắng tinh đính nút vàng, im lặng chờ đợi trong xe.
Bộ phận ngoại giao của Tập đoàn Âu Thị phụ trách việc sắp xếp hôn lễ vốn đã chuẩn bị một đội xe với số lượng lớn để đón cô dâu, nhưng Doãn Hạ Mạt từ chối. Cô nói với Âu Thần rằng cô không muốn gây sự chú ý quá nhiều, chỉ muốn bình lặng đến lễ đường cử hành hôn lễ.
Âu Thần chăm chú nhìn cô trong giây lát, anh thuận lòng.
Chiếc Rolls-Royce trắng dài chạy chầm chậm trong ánh nắng sớm mai.
Những tia nắng sáng đẹp chói chang.
Nhưng gió lại rất to.
Cây cối hai bên đường bị gió lớn thổi quật mạnh, cành lá rung ào ào, bóng nắng giữa các tán lá bị lay mạnh, nắng chiếu xuyên qua cửa kính xe lúc sáng lúc tối giống như những hình chiếu trắng đen biến ảo không ngừng.
Chỗ ngồi trong xe vô cùng rộng rãi, Phan Nam và Trân Ân ngồi cùng một hàng ghế, đối diện là Doãn Trừng và Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt ôm bó hoa cưới kết bằng hoa bách hợp và hoa cúc trắng, bờ môi cô thấp thoáng một nụ cười, gương mặt cô tươi cười bình thản mà lại như quá xa xôi.
Trong xe tràn đầy không khí ấm áp và sôi động, Trân Ân cười nói vui vẻ, lúc thì hỏi Doãn Trừng có cảm thấy căng thẳng khi phải thay thế vai trò của một người cha dẫn Doãn Hạ Mạt đến trao cho Âu Thần không, lúc thì lại hỏi Hạ Mạt và Âu Thần tính đi đâu hưởng tuần trăng mật, Trân Ân còn dặn Hạ Mạt sau khi hôn lễ kết thúc thì nhớ phải tung hoa cưới cho cô…
Một sự bất an và băn khoăn mơ hồ xâm chiếm khiến Trân Ân không dám nhìn thẳng vào gương mặt Doãn Hạ Mạt, cô đành phải liên tục giả bộ cười nói, liên tục khoa tay múa chân chỉ trỏ này nọ, cô không dám để mình ngồi im, không dám để không khí trong xe lắng xuống một giây phút nào. Hạ Mạt sẽ hạnh phúc, mọi người sẽ hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt đẹp thôi!
Chiếc Rolls-Royce dài đột ngột phanh lại!
Do chấn động bất ngờ, bốn người trong xe bị lắc lư chút ít, sau đó có tiếng tài xế nhấn còi, một lát sau, tài xế lại nhấn còi lần nữa, như muốn chiếc xe phía trước mở đường đi.
Trân Ân nghi ngờ quay đầu nhìn xuyên qua kính chắn gió phía trước đầu xe, xa xa, cô thấy một chiếc xe chắn ngang đường và một bóng người quen thuộc! Trân Ân sợ hãi, há hốc miệng, liền sau đó hoảng hốt quay đầu ngó nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh ta đến thật rồi…”
Dán mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng trước mũi xe, Phan Nam không biết diễn tả ra sao cảm giác trong lòng lúc này. Tối qua cô thực sự rất lo cho Lạc Hi, không cầm lòng được, Phan Nam đã gọi điện thoại cho anh, rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối, cái giọng hơi khan yếu ớt của Lạc Hi khiến Phan Nam tá hỏa, cô có cảm giác sinh mệnh của Lạc Hi như cát đang chảy, đang dần bay mất theo từng giây từng phút gần đến ngày Hạ Mạt kết hôn!
Sau đó vì quá xúc động với những gì bất ngờ xảy ra, cô đã tiết lộ cho Lạc Hi hay tuyến đường vắng vẻ mà Hạ Mạt hôm nay dự định sẽ đi đến lễ đường. Đây là cơ hội cuối cùng, phụ thuộc cả vào hai người thôi…
Gió thổi giật khiến cây cối oằn mình nghiêng ngả.
Ánh nắng sáng lóa chói cả mắt.
Những chiếc lá vàng úa, con đường vắng lặng, chiếc BMV chắn ngang phía trước, Lạc Hi im lặng đứng dựa vào xe. Hình như anh đã đứng đây rất lâu rồi, trên mái tóc đen nhánh vẫn còn vương những tia nắng sớm óng ánh.
Bóng nắng lay động giữa những tán lá khiến cho thế giới trong xe cũng chao động, sáng tối đan xen lập lờ lẫn lộn.
Những bông hoa bách hợp nở rộ nằm tĩnh lặng trên cánh tay Hạ Mạt, gương mặt cô còn trắng hơn cả những cánh hoa bách hợp. Mắt cô nhìn chằm chằm vào người ở phía xa kia, giống như cách xa nghìn trùng. Cô ngồi bất động, cứng đờ như tượng đá, ngón tay bất giác nắm chặt lấy sợi ren lụa kết xung quanh bó hoa cưới tạo ra những âm thanh nhỏ “soạt, soạt”.
***
Nhà thờ lớn St. Peter rộng rãi yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiếc qua những tấm kính tạo thành những bức tranh đủ loại màu sắc rực rỡ hài hòa, dường như ánh sáng thần thánh từ trên thiên đường rọi xuống, trên đỉnh trần giáo đường là một bức tranh lớn rực rỡ, khách khứa tới dự đám cưới chưa vào trong, còn đang đứng bên ngoài, chỉ có Âu Thần một mình đang đứng chính giữa giáo đường.
Anh mặc một bộ lễ phục màu đen, đường may rất chuẩn.
Anh đứng lặng mơ màng.
Rất lâu sau, Âu Thần từ từ xoay người lại, ánh mắt anh chuyển từ những hàng ghế trống không qua phía cửa ra vào lễ đường, trong lồng ngực trào lên sự ấm áp. Hôm nay Hạ Mạt mặc chiếc váy cô dâu màu trắng từ đằng kia sẽ đi về chỗ anh, từ đây tên cô và tên của anh sẽ đặt cạnh bên nhau, Hạ Mạt sẽ trở thành vợ của anh.
***
Ngồi trong xe, Phan Nam lặng lẽ thở dài, cô chỉ hy vọng Hạ Mạt có thể thật sự hiểu được điều mà bản thân cô muốn có rốt cuộc là cái gì. Nét mặt Trân Ân đôi chút sợ hãi, ánh mắt cô di chuyển từ Hạ Mạt sang Doãn Trừng, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt nhưng có chút phấn khởi vì buổi lễ kết hôn của Doãn Trừng, lòng Trân Ân như thắt lại.
“Chị…”
Doãn Trừng nhịp tim đập loạn xạ nhìn chị mình, cậu không biết sự xuất hiện của anh Lạc Hi có làm xáo trộn hôn lễ của chị mình không.
Cành lá trên cây chao đảo dữ dội, một luồng sáng chói chang nhức mắt xuyên qua tấm kính xe chiếu vào mắt Hạ Mạt, cô im lặng từ từ khép hàng mi lại, hàng mi dài đen nhánh in bóng thành hai hàng cong cong đen sẫm trên khuôn mặt trắng tinh khiết.
Đặt bó hoa bách hợp và cúc trắng đang nở rộ trên ghế ngồi.
Ngón tay cô khẽ run, hai tay đan vào nhau, rất lâu sau, hình như đã quyết định, cô nhẹ nhàng đưa tay phải ra mở cửa xe.
“Hạ Mạt!”
Trân Ân lo lắng đưa tay ra định kéo Hạ Mạt lại, nhưng Phan Nam ngay tức khắc đã cản Trân Ân, cô đanh giọng nói:
“Hãy cho cô ấy một cơ hội để suy nghĩ lại!”
Gió mùa thu mạnh mẽ nhưng mát trong.
Bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce trắng dài được điểm những vòng hoa hồng trang trí, những cánh hoa trên vòng đội đầu của Doãn Hạ Mạt bị gió thổi bay lả tả.
Cô chầm chậm bước về hướng Lạc Hi.
Lạc Hi mặc một bộ lễ phục màu trắng, nhìn theo bóng dáng cô đang bước tới, người anh bỗng trở nên cứng đờ và căng thẳng. Doãn Hạ Mạt bước tới rất chậm, giống như là một cảnh quay chậm trong phim, trong ánh nắng rực rỡ, một cô dâu thuần khiết đang từng bước từng bước chậm rãi đi về phía anh, như thể cô đang cùng anh bước tới lâu đài hạnh phúc.
Trong cơn gió ngày thu.
Doãn Hạ Mạt đi tới trước mặt Lạc Hi rồi ngẩng đầu lên, những bóng nắng như những miếng vàng rơi tán loạn xuống những tán lá phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cô.
“Anh lại đến để làm gì?”
Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Lạc Hi, ánh nắng chiếu rọi vào chiếc khăn voan đội đầu trắng tinh sáng lóa mắt.
“Đúng vậy… anh đến để làm gì…”
Giọng nói của Lạc Hi có chút bối rối, giống như anh đang tự hỏi bản thân.
“… anh có thể cầu xin em đừng lấy anh ta có được không…”
Những giọt sương sớm mai thẫm đẫm mái tóc đen nhánh, khuôn mặt Lạc Hi trắng bệch khiến người ta phát hoảng, tựa như toàn bộ sinh mạng anh đều đã lụi tàn.
“… Nhưng… em thật cố chấp và lạnh lùng, giống như một bức tường băng không kẽ hở, từ trước đến nay em chẳng thể vì anh mà đổi ý bất cứ điều gì… Hạ Mạt, anh đến đây để làm gì… liệu em có vì anh mà không lấy Âu Thần, có được không?”
Rõ ràng biết là không thể được, nhưng Lạc Hi vẫn nhìn đăm đăm vào mắt Hạ Mạt, chỉ mong nhìn thấy một chút ánh bình minh…
Nhưng mà…
Một tia sáng cũng không có…
Doãn Hạ Mạt chỉ run rẩy nhắm mắt lại.
“… Anh biết là em sẽ không làm, cho dù biết rõ anh đau khổ rất nhiều, em cũng không thể mềm lòng.” Khóe môi Lạc Hi trắng nhợt nhẹ nhàng nở một nụ cười yếu ớt, “em là con người như vậy, Hạ Mạt, anh rất hiểu em, tim em được tạo bởi những thứ sắt đá nhất trên thế gian này, còn anh, anh không thể cảm hóa em được…”
Tim cô đau nhói dữ dội, giống như đang bị một cây kéo lạnh buốt từ từ từng nhát, từng nhát cắt lìa, mỗi một mảnh cắt đều thấm đẫm máu! Nhưng mà càng đau, cô lại càng tỉnh táo, cô có thể nghe rõ giọng nói của mình cất lên nhạt nhòa trong gió.
“Đúng vậy, em là con người như vậy đấy, lạnh lùng vô tình, bất cứ người nào cũng đều tốt hơn em… Anh đến đây làm gì, để nói với em những lời này sao?”
“Anh đến để cầu hôn em.”
Ánh nắng giữa những vòm lá lay động chiếu xuống, Lạc Hi khẽ mỉm cười, nét mặt tươi cười ấm áp nhưng mỏng manh, giọng nói yếu ớt nhưng lại rất chân thật.
“Cái gì?”
Tai Hạ Mạt bỗng chốc ù đi, trong tận con tim đang rỉ máu của cô dường như có một làn sương mù từng lớp, từng lớp tỏa ra, cô ngẩn ngơ nhìn Lạc Hi mà không dám tin những điều mình vừa nghe, trong làn sương mờ ảo, trước mắt cô như hiện ra một vòng tròn, có anh, có cô…
“Anh đến đây, trước khi em vẫn chưa lấy anh ta, để cầu hôn em.”
Nắm lấy cổ tay cô, Lạc Hi kéo cô về phía anh! Đôi mắt anh đen láy, bờ môi trắng nhợt đã mất đi nụ cười dịu dàng xinh đẹp. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nóng bỏng tha thiết, hơi thở tắc nghẽn tuyệt vọng bao trùm lấy cô, trong phút chốc, trái tim Hạ Mạt lại như bị cứa bởi con dao sắc lạnh!
Cuộc sống như vậy…
Lại không thuộc về cô sao…
Doãn Hạ Mạt cắn chặt môi, cô cố gắng dùng sức gỡ tay Lạc Hi ra, đau đớn khẽ thét lên:
“Anh điên rồi sao?”
“Chắc vậy…”
Giọng nói Lạc Hi trống rỗng.
“Hạ Mạt, anh vốn dĩ không định đến đâu, bởi vì anh biết… anh đến chẳng qua cũng là tự chuộc lấy nhục nhã mà thôi… nhưng tối qua anh nằm mơ…”
“Mơ thấy… anh đã chết.”
Ánh nắng mùa thu sáng lóa mắt.
Bầu trời xanh thẳm.
Những cơn gió thốc vào mặt, thổi tung khăn voan của Doãn Hạ Mạt tạo ra tiếng xoàn xoạt, Doãn Hạ Mạt nhìn Lạc Hi đang đứng trước mặt như sắp bị gió cuốn đi mất, sắc mặt cô còn trắng hơn cả chiếc khăn voan, trong lồng ngực có một luồn khí tanh hôi của máu xông thẳng lên.
“Anh muốn, trước khi anh chết, nhất định phải làm cho xong điều mà mình muốn làm… em biết không… từ rất lâu rồi, anh đã muốn cầu hôn em…” Trong bóng nắng của những cành lá dao động, nụ cười nhợt nhạt của Lạc Hi bị vỡ tan ra thành những tia nắng vàng lấp lánh nhuộm thành một quầng sáng ấm áp, cả người Lạc Hi như biến thành hư vô.
“Anh nói lung tung gì thế… anh làm sao mà phải chết…”
Lồng ngực Doãn Hạ Mạt phập phồng gấp gáp, cô cố trấn tĩnh lại nhưng đột nhiên nỗi sợ hãi lại trỗi dậy. Không, không thể nào, anh chỉ đang dọa cô thôi…
“Tại sao lại không thể chứ?”
Dưới những cành lá lay động mãnh liệt, ánh sáng biến thành bóng tối, Lạc Hi lại như bị làn sương trắng bao phủ lấy, đẹp tựa chàng thiếu niên như từ trong tranh bước ra vào sáu năm trước, đôi mắt tựa đêm đen, làn da tựa hoa anh đào, đôi môi đỏ như máu, giọng nói mơ hồ tựa tiếng sáo từ trong đường hầm xa xăm vẳng lại:
“Nếu như không còn gì để lưu luyến trên thế gian này, anh sẽ chết…”
Trong chiếc xe Rolls-Royce.
Trân Ân sốt ruột nhoài người nhìn hai người đang đứng trong gió qua cửa kính xe, cô không nghe được hai người đang nói những gì, cũng không thấy được nét mặt của Hạ Mạt.
Hạ Mạt…
Không lẽ giống như những gì thường thấy trong phim, trước giờ cử hành hôn lễ lại cùng Lạc Hi chạy trốn…
Toàn thân lạnh run, Trân Ân lần nữa đột nhiên lại đưa tay định mở cửa xe bước xa, nhưng Phan Nam một lần nữa ngăn cô lại, Phan Nam chau mày đanh giọng nói:
“Để Hạ Mạt suy nghĩ kỹ càng không được sao?”
“Không thể được!” Trân Ân vội hét lên, “Hôm nay Hạ Mạt sẽ kết hôn, tất cả quan khách đều biết cả rồi, tất cả mọi thứ đề đã chuẩn bị xong, nếu Hạ Mạt chạy trốn, vậy… vậy…”.
Vậy cuộc phẫu thuật của Tiểu Trừng…
Biết làm sao đây…
Âu Thần cũng rất yêu Hạ Mạt, không đúng sao? Hạ Mạt sẽ hạnh phúc khi sống với Âu Thần, như vậy sẽ là hạnh phúc cho cả ba người, Âu Thần, Tiểu Trừng, và Hạ Mạt đều sẽ hạnh phúc! Nếu Hạ Mạt quá xúc động mà hủy bỏ hôn ước với Âu Thần, đến với Lạc Hi, nhưng nếu Tiểu Trừng không còn trên đời này nữa, liệu Hạ Mạt có hạnh phúc không? Đó sẽ là bi kịch của tất cả!!
“Chị Trân Ân…”
Doãn Trừng khẽ lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn hai người bên ngoài cửa xe.
“Chỉ cần chị em cảm thấy vui, cho dù tại lễ cưới chị ấy có nuốt lời đi nữa, chỉ cần chị ấy có thể sống vui vẻ hạnh phúc, thì mấy chuyện khác đâu có can hệ gì…”
Trân Ân thừ người ngồi phịch xuống ghế.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
10 chương
71 chương