Bong Bóng mùa hè

Chương 35 : part 2

Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên đã kết thúc. Tiệc chiêu đãi báo chí được mở ngay sau đó tại đại sảnh Đài Truyền hình HSB. Ban tổ chức đã bố trí nhiều khu vực thuận tiện phục vụ cho phóng viên báo chí phỏng vấn, chụp ảnh quay phim các ngôi sao. Chính vào giờ này là lúc có thể thấy rõ ngôi sao nào được mến mộ nhất. Hầu như tất cả phóng viên đều bu quanh Lạc Hi, năm nay anh không chỉ đứng hạng tư trong top 10 ca khúc vàng mà còn giành được giải Nghệ sĩ tài năng nhất của năm;Album hay nhất của năm;Nam nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm, giải thưởng ôm đầy người, giống như năm ngoái, anh trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất. Đông đảo phóng viên đang vây quanh Lạc Hi, micro, máy quay chĩa thẳng vào anh, hình như tất cả ánh sáng hào quang trên thế gian này đều tập trung trên người Lạc Hi, những nơi khác đều mờ nhạt. Một số phóng viên không chen chân kịp vào chỗ Lạc Hi đành phải tản ra phỏng vấn các ngôi sao khác. Bốn, năm phóng viên đang phỏng vấn Thẩm Tường, tuy năm nay Thẩm Tường không thu được kết quả như năm ngoái, song cô cũng vẫn tiếp tục giữ được giải Nữ ca sĩ được yêu thích nhất của năm. Trước đây có tin Thẩm Tường lo nghĩ liên quan đến Lạc Hi đến nỗi ốm phải nhập viện, lần này có mặt ở đây xem ra dung mạo cũng có phần sa sút, mấy phóng viên dồn dập hỏi về vấn đền tình cảm của cô và Lạc Hi thế nào, song Thẩm Tường đã từ chối, chỉ tập trung trả lời những câu hỏi liên quan đến lễ trao giải lần này. Vi An và Đào Thục Nhi đều có tên trong danh sách top 10 bài hát hay nhất, họ cũng có một vài phóng viên vây quanh phỏng vấn. Vi An gần như đã thoát được tai tiếng vụ xì căng đan, cô mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ rực rỡ, trang sức kim cương lấp lánh, cười tươi như hoa. Đào Thục Nhi mặc bộ dạ hội màu trắng, yểu điệu thanh khiết như bông hoa nhài, e thẹn trước máy chụp hình của các phóng viên. Trong lúc vô tình ngước lên, ánh mắt cô đụng phải ánh mắt Hạ Mạt, hơi sững người, cô lập tức tránh ngay bằng cách nhìn qua chỗ khác. Từ Tịnh Nghi và Quan Dĩnh cũng nhận được giải thưởng có tính chất an ủi, hai người họ cầm cốc rượu trong tay trông trang nhã và bình thản, bạn bè đang vây lấy họ chúc mừng. “Chúc mừng cậu!” Lúc này Phan Nam đã thoát được vòng vây của đám phóng viên để nhảy tới chỗ Hạ Mạt, cô cụng nhẹ vào cốc rượu trên tay Hạ Mạt, mỉm cười khoái chí, hình như cô không mấy bận tâm, làm như chuyện Hạ Mạt lãnh được giải là chuyện đương nhiên. Hạ Mạt trong lòng vui buồn lẫn lộn, bảo vui không đúng là giả dối, có thể rinh được giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm này đều là ước mơ của tất cả các nghệ sĩ, xa hơn nữa đó chính là dấu hiệu báo trước có thể còn giành được nhiều cơ hội lớn hơn sau này. Nhưng… Giải thưởng này đúng ra không thuộc về cô. So về tài năng hay là được công chúng mến mộ, Bạch Âm và Phan Nam đều vượt cô một bậc, nếu album của Bạch Âm như mặt trời mùa xuân thì tính nghệ thuật và tính thịnh hành trong album của Phan Nam được kết hợp cực kỳ hoàn mỹ. “Xin lỗi”. Hạ Mạt ngửa đầu uống hết cốc rượu, có lẽ vội nên sặc một chút. Cô muốn có được sự công nhận mình xứng đáng với giải thưởng. Điều cô muốn đạt được đó là sự thừa nhận của mọi người sánh ngang ngửa với thành tích của bản thân, chứ không phải tự dưng lại có được trong tay thứ lẽ ra thuộc về người khác như kiểu đi chôm được. “Cái gì thế!”, Phan Nam đập nhẹ vào lưng Hạ Mạt, cười hì hì, nói, “Nếu giải thưởng bị Bạch Âm cuỗm đi mất, có lẽ mình cũng sẽ chỉ buồn vài phút, đằng này lại rơi vào tay cậu, đâu khác gì mình được giữ. Hạ Mạt, hãy tin vào chính bản thân, cậu mới là người xuất sắc, tuy cậu vào nghề tương đối muộn, nhưng một ngày nào đó, cậu có khi còn sáng giá hơn cả thằng nhóc Lạc Hi ấy chứ!” “A Nam…” Hạ Mạt trong lòng ấm áp, cô nhìn Phan Nam thân thương, giây phút này, cô không nói được thành lời. “Tuyệt đối không được nói những lời thần kinh đó nhé”, Phan Nam nháy mắt, ôm lấy vai Hạ Mạt như hai chị em, “Mình sẽ lạnh, sẽ lạnh lắm đó”. Hạ Mạt cúi đầu cười. Sau Trân Ân, Phan Nam là người bạn thứ hai có thể đi được vào trái tim cô. Đột nhiên. Khu vực đãi tiệc rượu bị khuấy động, một nhóm có đến trên trăm người yêu nhạc la hét đầy kích động xông vào. Bọn họ trên tay cầm cây phát sáng, người cầm hoa, người cầm quà, nhiều người cầm những bảng ngữ ghi những dòng chứ tôn vinh thần tượng mình yêu thích. Các ngôi sao kinh ngạc. Ở những chỗ như thế này đâu cho phép các fan vào. “Lạc Hi…” “A Hi…” “Hi Hi! Hi Hi! Chúng tôi yêu anh!” Người yêu nhạc phấn khích gào thét xông tới bên Lạc Hi, quây chặt anh trong vòng tròn, người người đưa tay ra, gào tên anh, ai cũng muốn đụng vào anh, tặng cho anh những món quà trên tay mình! Không khí khu vực đãi tiệc phút chốc ồn ào náo nhiệt! Đội an ninh làm nhiệm vụ bảo vệ tại lễ trao giải cũng xông vào tính kéo đám người ra, nhưng những người hâm mộ một khi đã chen được đâu dễ gì bị đuổi ra? Trong khi nhân viên an ninh xô đẩy nhau với nhóm này thì những nhóm khác lại tiếp tục xông vào ào ào như ong vỡ tổ, tất cả các ngôi sao người nào người nấy đều bị bủa vây khó mà thoát ra được. “Lạc Hi… Lạc Hi…” “Hi Hi! Tôi yêu anh! A Hi”. “Vi An, chúng tôi ủng hộ chị! Chúng tôi tin chị…” “Mãi mãi yêu Lạc Hi!” “Ủng hộ Lạc Hi!” “Chị Thẩm! Trong trái tim chúng tôi chỉ có chị…” “Lạc Hi! Lạc Hi! Tôi yêu anh! Lạc Hi! Lạc Hi! Chỉ yêu Lạc Hi!” … Những đợt sóng kêu gào, kêu gào đầy kích động thét dậy không ngừng quanh các ngôi sao, bên này hét lớn, bên kia gào to hơn, hình như đám người đang vây quanh các ngôi sao thần tượng của mình cho rằng tiếng hét của họ to hơn, ngôi sao yêu thích của họ sẽ càng vui hơn. “A Nam! Tôi thích bài hát của chị!” “Hạ Mạt! Nàng tiên cá Bong Bóng nghe quá hay!” “Em mua ba đĩa album Nàng tiên cá Bong Bóng, một để nghe, một cho bạn mượn nghe, còn cái kia cất đi không dám dùng”. “Em cũng thế! Em cũng thế!” “Hạ Mạt! Em rất yêu thích chị!” “A Nam! Những album sau này của chị nhất định em sẽ mua hết, em sẽ luôn ủng hộ chị!” “Hạ Mạt! Chúc mừng chị đã giành được giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm! Tiếp tục cố lên nhé!” Hạ Mạt và Phan Nam cũng bị các fan vây kín, bọn họ tung hô, đưa giấy bút xin chữ ký. Hạ Mạt mỉm cười lưu chữ ký cho họ, đây là lần đầu tiên cô tiếp cận với người hâm mộ gần như thế này, trong tiếng vỗ tay hoan hô la hét của họ, cô cảm thấy hạnh phúc tràn trề, là cô được mọi người cần đến, là cô được mọi người yêu mến. Giây phút này, cô mới hiểu tại sao rất nhiều nghệ sĩ một khi đã bước chân vào làng giải trí họ sẽ khó lòng rời bỏ được. Đã quen với sự yêu quý ủng hộ của mọi người, nếu như mất đi, rơi vào lặng lẽ cô độc có lẽ thực sự rất khó chấp nhận. “Ê! Cái gì mà gương mặt mới xuất sắc nhất!” Đột nhiên không biết từ đâu vọng tới tiếng nói lạnh tanh, người hâm mộ ngạc nhiên im lặng, thì ra âm thanh đó phát ra từ phía các fan đang vây quanh Bạch Âm. “Một màn đen! Cô ta mà cũng được là gương mặt mới xuất sắc nhất sao?!” “Đừng có cười chết người ta kiểu ấy có được không vậy?! Gương mặt mới xuất sắc nhất lẽ ra phải là Âm Âm! Âm Âm tự sáng tác viết lời viết nhạc, là người có tài năng nhất! Ban giám khảo mắt mù hay sao vậy! Cái bình hoa lớn thế này mà không chọn! Chúng tôi sẽ khiếu kiện!” Đám fan của Bạch Âm tức giận gào thét, người hâm mộ những ngôi sao khác nghe thấy đều đứng im ngạc nhiên, các ngôi sao nổi tiếng cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt đứng im. Bàn tay đang cầm bút ký tên dừng lại trên trang giấy, một fan đang cầm cuốn tập đưa cho cô tặng chữ ký liếc trộm Hạ Mạt một cái, cậu bé đó liếm môi định nói gì đó song lại không dám. Doãn Hạ Mạt mỉm cười lấy lại tinh thần rồi tiếp tục đặt bút ký nốt. Các fan của Doãn Hạ Mạt lo lắng sợ cô buồn vội vàng lên tiếng chửi lại: “Ăn nói vớ vẩn gì vậy! Doãn Hạ Mạt giành giải Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm là điều tất yếu!” “Chính xác! Nếu Bạch Âm giành giải Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm mới là bóng đêm! Đêm đen còn hơn cả mực!” Câu nói này khiến tất cả mọi người trong buổi tiệc đều phì cười, fan của các nghệ sĩ khác đều cười nghiêng cười ngả. Lập tức fan của Bạch Âm tức giận như lửa đổ thêm dầu, dù rằng Bạch Âm đã cố gắng can ngăn họ, nhưng fan ủng hộ Bạch Âm vẫn điên tiết chống đối lại Doãn Hạ Mạt, fan hai bên lao vào cuộc khẩu chiến. “Đồ bình hoa di động! Hát nghe dở muốn chết liền!” “Bạch Âm hát mới khó nghe! Cái gì gọi là ca sĩ Soul! Linh hồn với chả linh quỷ!” “Mấy cái thứ tình yêu đó của các người có tiêu chuẩn quái gì, lôi ra chỉ tổ mất mặt! Âm nhạc của Bạch Âm mới là nghệ thuật! Bong bóng với chả nàng tiên! Ôi quá là tầm thường!” “Cái lũ già biến thái chúng mày! Tác quái còn gọi là nghệ thuật ư? Ngứa tai mà cũng đòi là tao nhã! Về mà ôm cái nắm xương già chui vào quan tài đi!” “Bình hoa?! Tôi thấy cô ta trông mặt mũi cũng chả ra cái đếch gì!” “Cái mặt con hồ ly tinh!” “Còn đẹp gấp vạn cái mặt già Bạch Âm lũ các người!” … Fan hâm mộ hai bên lăng mạ đấu khẩu, chửi bới sục sôi, Hạ Mạt muốn can ngăn họ, nhưng bọn họ đang kích động thế kia đâu còn nghe thấy những gì bên tai. Fan, các phóng viên và các minh tinh khác đang có mặt tại đó đều đứng ngây người, Lạc Hi qua khe hở giữa vòng vây cũng nhìn về phía Hạ Mạt. Lúc này, có một người yêu nhạc cất tiếng nói rất nhỏ: “Thực ra… giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc của năm phải trao cho Phan Nam mới đúng…” “Đúng thế…” “Tôi cũng nghĩ là phải trao cho Phan Nam…” Fan của Phan Nam nghe đám cãi nhau lộn xộn kia cũng bắt đầu bốc máu, họ đã không còn chịu đựng được nữa bèn lên tiếng làu bàu, dần dà họ cũng lao vào trận hỗn khẩu. Phan Nam dựng mày, lên tiếng nói với các fan: “Các bạn yêu thích tôi phải không?” “Yêu thích!”, đám fan không cần suy nghĩ trả lời liền. “Được”, Phan Nam ôm lấy vai Hạ Mạt, trợn to mắt nhìn các fan hâm mộ, trông rất ra dáng đàn ông, cô nói: “Yêu thích tôi thì nên yêu thích Hạ Mạt, chọn tôi thì nên chọn Hạ Mạt, nhớ chưa?!” Đám fan ngớ người. Trời đất ơi, Phan Nam đúng là bậc anh hùng! “Nhớ rồi…” Các fan nhất tề đồng thanh la to, lập tức nhập luôn nhóm fan ủng hộ Hạ Mạt thành một phe, lúc này nhóm fan của Bạch Âm cũng đã liên kết với các fan của Quan Tinh Tinh và Thẩm Xuyên Nam là hai người cũng có mặt trong đề cử giải thưởng gương mặt mới xuất sắc nhất. Thế lực hai bên gần như tương đương. Tiệc rượu hỗn loạn. Người hâm mộ đông nghìn nghịt, đội an ninh kéo được một người ra thì mười người khác lại chen được vào, tiếng chửi bới loạn xị, cánh phóng viên, nhà báo tha hồ mà chụp ảnh. Doãn Hạ Mạt nhìn các nhóm fan đối địch nhau chửi bới kích động, người nào người nấy quắc mắt dựng mày, cô đứng giữa trung tâm cuộc chiến, muốn ngăn cũng không ngăn được, muốn thoát cũng chẳng xong, chỉ còn cánh tay Phan Nam đang đặt trên vai đem lại chút cảm giác ấm áp. Hạ Mạt không biết phải làm sao chỉ đành cười gượng. Cũng chẳng sao, thế giới này là vậy, cầm trong tay thứ mình chưa được phép có tất nhiên cũng cần phải trả giá. Những tiếng chửi bới cãi cọ dâng cao dần, đột nhiên im bặt! Chỉ trong tích tắc. Những tiếng chửi, tiếng la thét biến mất tiêu. Hạ Mạt quay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy đám người im lặng tự đông giãn sang hai bên thành một lối nhỏ, Lạc Hi tự tin bước về phía cô. Đôi mắt anh cười như có làn sương nhạt, gợi cảm mê hoặc, có đôi chút tà khí của đám thanh niên du đãng, nhưng trên đôi môi tựa cánh hoa anh đào lại nở một nụ cười thật trong sáng đi vào lòng người. Anh yên lặng bước tới. Nhìn vào cô. Tất cả các fan hâm mộ như không biết nói. Lạc Hi bước tới trước mặt Hạ Mạt. Mỉm cười. Đẹp như mưa hoa đào đêm xuân. Anh đưa chiếc cốc trong tay cụng nhẹ cốc rượu trên tay Hạ Mạt. “Tinh!!!” Chiếc cốc phát tiếng kêu lanh lảnh. “Chúc mừng em giành được giải thưởng Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm”, Lạc Hi nhìn thẳng vào mắt Hạ Mạt, dịu dàng nói, “Vừa mới bước chân vào nghề như em có lẽ cũng hơi sốc, nhưng sang năm anh tin là những tiến bộ của em nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải thán phục”. Những người vừa mới tham gia nhóm fan lăng mạ Doãn Hạ Mạt tuyệt đại đa số đều hâm mộ Lạc Hi, thấy anh xuất hiện nâng đỡ cho Hạ Mạt, bọn họ tiu nghỉu iu xìu, không thể xuất ngôn chửi trực tiếp. Phe ủng hộ Doãn Hạ Mạt và Phan Nam đắc ý tính thừa thắng xông lên, song đứng trước mặt là Lạc Hi, những lời nói khó nghe kia sao nỡ phun ra được, họ đành phải ngậm mồm im tiếng. Hạ Mạt yên lặng nhìn Lạc Hi. Bỗng nhiên trong đôi mắt cô long lanh như muốn trào những giọt nước mắt, trước mặt anh, nét kiên định thản nhiên nãy giờ đột nhiên vỡ vụn như chiếc bình thủy tinh, uất ức tủi thân dâng trào. Cô đâu có làm gì, giải thưởng này đâu có phải tự cô thò tay giựt lấy, nếu là hành vi của chính bản thân cần phải trả giá thì cô cũng nguyện lòng. Sự việc không nguyên do xảy đến, làm tổn hại đến những người bạn của cô, bắt cô cũng phải nghe những lời xằng bậy ngông cuồng. Tuy là cuộc đời đầy giảo hoạt cô cũng đã quen, nhưng cô không bao giờ chịu cam tâm khoanh tay ngồi nhìn. Lạc Hi nhìn cô, nhẹ lắc đầu. Cô hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, mỉm cười thu lại nước mắt. Phan Nam lúc này cũng đã buông cánh tay trên vai cô ra, Phan Nam nhìn Lạc Hi cố ý ám thị “Được đấy!”. “Rượu của em đâu?”. Lạc Hi tính nhấp ngụm rượu, phát hiện rượu trong cốc trên tay Hạ Mạt đã hết, anh cười nói: “Cũng được, tối nay anh có mang theo chai Champagne đỏ, tặng em coi như là để chúc mừng”. Nói đoạn. Anh nắm tay Hạ Mạt mỉm cười kéo khỏi đám người hâm mộ, không cần phải để ý họ đang há hốc mồm, không thèm để ý Thẩm Tường đằng xa đang đứng đờ người, lại càng không để ý đến các ngôi sao và nhà báo cũng đang trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cứ như vậy. Hai người họ rời buổi tiệc. Một phút sau. “Áaaaaaa!!!” Đám fan trong đại sảnh thiết tiệc sau phút đờ đẫn sực tỉnh gào lên, cũng không rõ họ sung sướng vì được đứng quá gần Lạc Hi hay là vì bị kích động trước cử chỉ quá thân mật của Lạc Hi dành cho Hạ Mạt. Đài Truyền hình HBS luôn dành riêng cho Lạc Hi một phòng nghỉ trang hoàng, còn những nghệ sĩ bình thường thì bảy, tám người nghỉ chung một phòng. Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại. Lạc Hi ôm thốc ngay sau lưng Hạ Mạt, anh vùi đầu vào cổ cô thầm thì: “Tối nay vừa nhìn thấy em anh đã nổi điên, hận không thể chạy tới bên em, ôm em trong vòng tay anh, thật chặt thật chặt như thế này này”. Môi anh miết trên da thịt cô. Nóng bỏng. Hạ Mạt chỉ cảm giác sự run rẩy từ cổ đi vào trong huyết mạch, mê man, dòng máu từ từ truyền vào trái tim choáng ngợp không gian. “Sao bây giờ?”, Lạc Hi rên rỉ sau lưng cô, hôn lên tay cô, “Hình như bị trúng độc thật rồi, rõ ràng tối qua mới gặp, nhưng hình như chưa thỏa mãn, chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên em”. Hạ Mạt vuốt ve cánh tay Lạc Hi đang ôm phía trước mình. Nhắm mắt. Cô mỉm cười thở nhẹ, “Em không sao. Chuyện hồi nãy em quên ngay rồi”. Anh sợ cô buồn nên mới cố ý thân mật thế này để phân tán sự chú ý của cô chăng. Chỉ có điều, cô đâu có yếu đuối đến vậy, so với chuyện ngày xưa, chút khó chịu này đâu có đáng gì. “Này!” Tiếng nói có vẻ giận dỗi, Lạc Hi thít chặt tay hơn khiến cô đau nhói kêu lên một tiếng, cô chịu không nổi quay đầu lại lườm anh một cái. Mà hình như anh cũng đang tức, trợn mắt nhìn cô, lại như đang đùa, đôi mắt tràn đầy tình yêu thương khiến trái tim cô giật thót. “Ghét quá! Anh đâu dễ gì động viên mình có được dũng khí nói những lời đó với em, sao tự dưng lại cắt ngang vậy!”, Lạc Hi phật ý nói, càng nghĩ càng tức, bèn há miệng ngoạm một miếng vào tai Hạ Mạt. “Ai thèm để ý đến những lời chửi bới ngu xuẩn đó, chẳng phải điên sao. Lần sau gặp mấy cái chuyện đó, em không việc gì phải để ý, cứ để cho mấy cái người gào to thét lớn đòi công bằng đó đi mà gặp ban tổ chức. Phần thưởng là của ban tổ chức, lý do trao cho ai họ là người rõ nhất. Trên thế giới này đâu có gì công bằng tuyệt đối, chữ tác đánh chữ tộ, với bọn họ em không bằng Bạch Âm, nhưng với anh mười cái cô Bạch Âm ấy không bằng cái móng tay em”. “Anh nói cay nghiệt quá”. Cô muốn cười, rõ ràng biết những lời anh chỉ để an ủi cô, cũng chẳng công bằng lắm, nhưng nghe mà thấy mát lòng mát dạ. Lạc Hi ngạt thở nhìn nụ cười của Hạ Mạt. Vừa rồi trong tiệc rượu, nét mặt cô điềm tĩnh nhưng cứng nhắc không được tự nhiên. Thừa biết bản lĩnh cô kiên định, dù có gió bão mạnh lên gấp mười cô tuyệt đối không bao giờ ngã gục, nhưng hình ảnh cô lúc đó khiến anh rất đau lòng. Và giờ đây, người cô đang dựa vào anh cũng đã mềm mại trở lại, anh đang ôm cô, đột nhiên một ý tưởng điên rồ xuất hiện. Để thời gian ngừng lại. Để anh và cô cùng chết với nhau trong giây phút này. Đêm buông dần. Hơi thở của hai người thật nhẹ, ngọt ngào, anh âu yếm ôm sau lưng cô, bóng hai người đổ thành một trên mặt sàn phòng nghỉ. “Hạ Mạt…” Người Lạc Hi cuồn cuộn sôi, làn sương mờ mờ ảo ảo mê man trong đôi mắt đẹp của anh, anh hôn lên làn da trắng như ngà sau tai cô, khẽ gọi tên cô, lại không nói thêm gì nữa. “… Hả?” Trong âm thanh, tiếng nói của mình có chút nghẹn ngào xa lạ khiến cô cũng giật mình lạ lẫm, đầu óc mụ mị, nụ hôn của anh cuồng si miên man lan tỏa khắp cơ thể. “Hạ Mạt…” Lạc Hi lại rên rỉ gọi tên cô; trong vòng tay anh, cô quay mặt lại nhìn anh, má phớt hồng, hạt ngọc long lanh trong mắt. lòng anh dậy sóng tình, không chịu được nữa, anh miết nụ hôn lên má cô, hổn hển nói: “… Sống chung với anh đi, được không?” “…” Cô hoảng hồn nghe không hiểu chuyện gì. “Chúng mình… sống chung đi…”. Hơi thở anh nóng như lửa. Cô kinh ngạc mở to mắt, anh vẫn mê man đắm chìm trong nụ hôn trên gương mặt cô. Cô bị anh làm cho mêm mẩn không còn nghĩ được gì nữa, trong phút giây này, cô không thể tự chủ được, miên man, đắm chìm, ngập sâu trong vòng xoáy nồng nặc khói thuốc phiện. Trong ý thức như đã rơi vào tay giặc, cô kinh ngạc dùng chút ý chí sáng suốt cuối cùng để từ tốn suy nghĩ. “Cộc! Cộc!” Hình như có tiếng… Hạ Mạt đã nghe thấy, cô vùng vẫy quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng, hình như là tiếng gõ cừa. Nhưng Lạc Hi đang hôn rất cuồng nhiệt, cô quay lại vừa lúc bờ môi hai người đụng nhau, Lạc Hi khẽ rên rỉ, giữ chặt môi cô trong môi mình, nụ hôn nồng cháy thiêu rụi tất cả. Thế rồi… Hai người không còn nghe được âm thanh nào nữa. Trên thế giới này chỉ còn lại vòng xoáy ngọt ngào mê hoặc như trúng độc đó mà thôi. “Rầm…” Một tiếng động mạnh! Cánh cửa phòng giận dữ đập vào tường! Trong không khí hình như có băng kết. Cái lạnh thấu xương thấu thịt. Gió tuyết như từ cửa ập tới! Lạc Hi và Hạ Mạt thất kinh nhìn ra cửa. Chỉ thấy Âu Thần giận dữ cứng đờ đứng trước cửa, đôi môi trắng bệnh nhìn chằm chằm vào hai người đứng ôm chặt nhau thành một, đôi mắt âm u như có ngọn lửa đau khổ cháy bùng bùng. Âu Thần như một bức tượng cô độc lạnh lùng mím chặt môi, trùm đầy giận dữ. Hạ Mạt chết trân. Theo phản ứng bản năng, Hạ Mạt muốn rời Lạc Hi. Vai nhói đau. Ngón tay Lạc Hi bấu chặt giữ lấy cô, làm như cô là khúc cây nổi cuối cùng trên mặt nước trước lúc anh bị chìm, cho dù có làm cô nát vụn, anh cũng nhất quyết không buông tay. Cô đau quá quay mặt qua nhìn Lạc Hi, kinh hãi nhận ra đôi mắt Lạc Hi đầy yếu đuối, ngoài sự yếu đuối còn có cả sự im lặng, căng thẳng và sợ hãi sẽ bị đánh mất thứ gì. Cô quay lại nhìn, Âu Thần đã đứng ngay trước mặt. Gương mặt lạnh băng. Thế rồi cái lạnh trong con mắt ấy chuyển dần qua phẫn nộ, rồi giận dữ khó mà kiềm chế. Những bức ảnh cũ ố vàng từng tấm, từng tấm nhảy lượn trước mặt cô, sau đó, như những chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Cô đứng nhìn những tấm ảnh đó, cảm giác ngạt thở chặn ngang cổ họng. “Em đã lừa tôi!” Giọng Âu Thần lạnh lùng đầy giận dữ. “Doãn Hạ Mạt, em là của tôi!”