Tề Ngạn tuy rằng là một thiếu niên lịch sự, bình thường thích gây chuyện náo nhiệt, nhưng trong lòng vẫn có điểm dừng, Lạc Đình kia nói thế nào cũng là thế tử Vĩnh An Hầu, cho dù hắn tức và hận cũng không đến mức làm ra chuyện gì liên quan đến mạng người. Đương nhiên cho dù hắn thật sự mất đi lý trí, thì cũng sẽ có người ngăn cản hắn, Lục Quý Trì vì thế không xen vào nữa, cúi đầu mở tờ giấy kia cẩn thận xem.   Yến hội tối hôm qua diễn ra khoảng một canh giờ, cũng chính là hơn hai tiếng, trong lúc đó mấy cô nương đi toilet hay là thay quần áo đều không ít, nơi mà hắn rơi xuống nước kia lại là chỗ mà mấy cô nương khẳng định phải đi qua, tuy rằng hoa viên đó rất lớn, bên trong có rất nhiều bồn hoa cùng núi giả, nhưng chỉ cầm có tâm, ai cũng có khả năng tìm được chỗ của hắn lúc đó.   Cho nên nhiều cô nương như vậy, rốt cuộc ai mới là người hắn muốn tìm?   Lục Quý Trì nhìn hồi lâu cũng không thấy cái gì, thất vọng rất nhiều, tầm mắt dừng ở mấy chữ “Khương ngũ cô nương phủ Vinh Quốc Công”.   Không phải là hoài nghi nàng, chính là nghĩ đến chuyện vừa rồi.   Còn chưa gả đi, vị hôn phu đã ở ngoài tìm tiểu tam, cô nương này cũng không may mắn gì!   Nhớ đến mẹ đẻ của mình là Phương Trân Châu nữ sĩ, chính là vì gả sai người, mới rơi vào hoàn cảnh nửa đời đau khổ, Lục Quý Trì nhíu mi, quyết định tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút.   Ngược lại cũng không phải có ý gì với cô nương nhà người ta, hắn chính là không muốn một thiếu nữ xinh đẹp như hoa gặp phải cảnh ngộ như mẹ mình – lão ba hỗn đản trước khi chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đem toàn bộ tài sản lớn như vậy để lại cho bọn họ thì sao? Mẹ mình đã mất đi thanh xuân, còn có những đau khổ mà bà đã chịu đựng, mấy thứ này cho dù nhiều tiền cũng không thể bù lại được.   Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng mẹ mình một lần nữa trở về thời trẻ tuổi, tìm một người thật sự yêu thương mình, vĩnh viễn sẽ không cô phụ người mà hắn kết hôn, chẳng sợ trả giá là hắn sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.   Đang nghĩ, bên một đột nhiên có một thân ảnh to lớn vọt vào, “meo” một tiếng mà nhảy về hướng của hắn.   Lục Quý Trì không kịp phản ứng, bị đại gia hỏa kia áp dưới thân.   “Meo meo!”   Lão đại lông xù dụi dụi trong lòng hắn, mang theo đầu lưỡi thô ráp mà liếm mặt hắn, lau một mặt toàn nước miếng đồng thời làm hắn đau đến nỗi phát run.   Lục Quý Trì bất ngờ không kịp phản ứng: “...”   Ngay tại lúc hắn căng thẳng giống như thanh sắt, Ngụy Nhất Đao nhanh chóng bước vào: “Tiểu Ngọc Nhi, không được nháo, để cho điện hạ ngủ nhiều một chút.. Ôi? Điện hạ dậy rồi hả?”   Không thể túng!   Cho dù túng cũng không thể để bị nhìn ra!   Lục Quý Trì nỗ lực banh mặt để mình bảo trì bình tĩnh: “Ân.. Ta muốn dậy, ngươi.. trước bảo nó xuống đã.”   Một mồm đầy máu làm như vậy với hắn, thật sự rất áp lực!   Ngụy Nhất Đao gật đầu, tiến lên hai bước sờ sờ đầu của con báo hoa: “Tiểu Ngọc Nhi ngoan, mau xuống trước để điện hạ mặc y phục, mặc xong y phục điện hạ có thể cùng ngươi chơi!”   Báo lớn ngẩng đầu liếm hắn một chút xem như đáp ứng.   Khuôn mặt có thể dọa trẻ nhỏ khác của Ngụy Nhất Đao nhất thời lộ ra một nụ cười say mê ngây ngô: “Tiểu Ngọc Nhi đáng yêu nhất!”   Lục Quý Trì: “...”   Nụ cười như mấy bà dì này.... Còn Tiểu Ngọc Nhi cái gì, tuy rằng nó hồi nhỏ rất nhuyễn manh đáng yêu, nhưng sau khi trưởng thành về sau, chẳng lẽ không phải là một tên nhóc cứng đầu sao?   Ngụy Nhất Đao lại dỗ Tiểu Ngọc Nhi vài câu như dỗ con gái, rốt cuộc không cam tâm mà buông Lục Quý Trì ra mà đứng lên, Lục Quý Trì đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã thấy nó nằm sấp trên giường, hoàn toàn không có ý rời đi.   Nhớ tới nguyên chủ mỗi sáng đều mang nó đi dạo vài vòng trong viện, cùng nói chơi đùa gì gì đó, Lục Quý Trì, “...”   Tâm thật mệt.   **   Tiểu Ngọc Nhi là con báo nhỏ do nguyên chủ khi đi săn nhặt được, nguyên chủ rất thích nó, ăn cùng ngủ cùng đều không nói làm gì. Lục Quý Trì ngay từ đầu không dám đến gần nó, chỉ sợ nhỡ đâu nó nổi bạo mà ngặm mình một cái, nhưng hắn là một miêu nô, chơi đùa với nó một lúc sau cũng rất không có tiền đò mà dính nó.   Tuy rằng thể hình hơi lớn một chút, miệng lớn một chút, răng nanh cũng sắc nhọn hơn chút, nhưng nó trước mặt hắn cũng rất ngoan ngoãn, còn rất thích làm nũng, nghĩ đến Nhị Đản nhà mình đại khái cũng tầm này, Lục Quý Trì nhất thời sợ hãi gì gì đó đều không có.   “Tiểu Ngọc Nhi.. Ai, nếu không ngươi đổi tên thành Nhóc cứng đầu đi? Tiểu Ngọc Nhi tên này không thích hợp với ngươi! Đại Đản cũng được, bộ dáng của người rất giống với Nhị Đản nhà ta...”   Báo hoa lớn nghiêng đầu, “Meo” một tiếng, có chút ghét bỏ.   Nhóc cứng đầu? Đại Đản? Mấy cái tên khó nghe vậy?   Lục Quý Trì không phát hiện, “Này là đồng ý hả? Được, vậy lần sau ta gọi ngươi là Đại...”   “Meo meo!” Không được!   “Đệt, được được, được, không đổi không đổi! Ngươi đừng đè lên người ta, nặng quá!”   Một người một báo chơi ở sân một lát, Lục Quý Trì giao tiểu ngọc nhi cho hạ nhân, bản thân hắn về phòng đi tắm.   Sau đó đơn giản thu thập một phen, chuẩn bị tiến công để xoát hảo cảm của Chiêu Ninh Đế một phen – chuyện về hiện đại rõ ràng không có chút hy vọng, hắn không thể không làm tốt công tác kháng chiến trường kỳ. Mà trường kỳ kháng chiến cái gì... Nhỡ đâu ngày nào đó Chiêu Ninh Đế tâm tình khó chịu, muốn tính sổ với hắn, ban cho hắn cái chết thì sao?   Phải ở trước khi đó mà xoát hảo cảm của hắn! Ôm chặt đùi của hắn!   Đương nhiên đó là một nhiệm vụ gian khổ... Lục Quý Trì thở dài,  mang theo Ngụy Nhất Đao đi ra ngoài.   Đúng là tháng tư, xuân về hoa nở. Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua tầng mây rơi xuống, chiếu xuống mặt đất tràn đầy sức sống, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, trên đường người đi lại tới lui, náo nhiệt vô cùng..   Không khác lắm so với cảnh tượng trong phim cổ trang, chính là càng có thêm phần phồn hoa và cảm giác sinh động.   “Không ngồi xe ngựa, chúng ta đi bộ, nhân tiện dạo phố.”   Nói không vận khí tốt sẽ tìm được đường trở về đó, vẫn là nhân lúc có thời gian ngắm bộ dáng thời cổ đại chân thật đi. Nghĩ như thế, Lục Quý Trì liền vui vẻ, sờ sờ đai lưng bên hông, tâm nói thật sự rất muốn trở về, thật sự rất khó khăn!   Phủ tần vương cách hoàng cung không xa, cách chỉ hai khu phố, trong đó có một cái gọi là Trường An, là một trong ngã tư đường phồn hoa nhất ở kinh thành.   Trên đường Trường An cửa hàng tấp nập, náo nhiệt vô cùng, Lục Quý Trì chậm rãi đi về phía trước, có một cảm giác cả người dẫm nát lịch sử. Loại cảm giác này thật kỳ diệu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, đang muốn cảm thán một chút, bỗng nhiên nghe được một âm thanh mềm mại dễ nghe phía sau: “Lấy hình con mèo kia đi, A Từ thích mèo.”   Âm thanh có chút quen thuộc, Lục Quý Trì theo bản năng quay đầu, nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của Khương Hằng.   Hôm nay nàng mặc một thân váy màu hồng cánh sen thêu hoa, nổi bật làn da trắng nõn của cô, sợi tóc khẽ rũ xuống bên tai, ôn nhu lại nhàn tĩnh. Tựa hồ như thấy được có người đang nhìn mình, thiếu nữ hơi ngừng lại, ánh mắt từ cửa hàng điểm tâm nhìn lên, nhìn ngược về hướng của hắn.   Không nghĩ đến bản thân vừa định tìm cơ hội nhắc nhở nàng một chút, nàng liền xuất hiện, Lục Quý Trì rất vui vẻ, nhấc chân đi về hướng của nàng.   “Gặp qua điện hạ.” Khương Hằng sửng sốt, hành lễ với hắn.   “Ngươi..” Lục Quý Trì theo bản năng muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Nhất Đao, nhất thời trầm mặc.   Kém chút nữa đã quên nguyên chủ là một tên không gần nữ sắc, không làm ra mấy chuyện như tiến lên đáp lời cô nương người ta. Cậu nghẹn lại, cuối cùng vẫn dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Hằng mà chậm rãi nâng cằm, ngạo mạn khinh thường phát ra một tiếng, “Hừ.”   Khương Hằng, “...”   Kiểu mà đi ngang qua người ta mà hừ một cái, này quả thực chính là có bệnh a! Lục Quý Trì yên lặng rơi lệ trong lòng, giống như trốn tránh mà quay đầu nhìn về phía điểm tâm tinh xảo này: “Kia loại nào ăn ngon?’   Chuỗi động tác phức tạp này, thì ra chính là đang rối rắm điểm tâm nào ngon?   Khương Hằng giấu đi khóe miệng đang run rẩy, cung kính cười: “Không biết điện hạ thích...”   “Hằng muội muội, kẹo đã mua về rồi.”   Đột nhiên tiếng bước chân vang lên đánh gãy lời nói của Khương Hằng, cũng làm cho Lục Quý Trì theo bản năng quay đầu nhìn.   Là một thiếu niên mặc chiếc áo bào màu trăng non, ước chừng vừa hai mươi, mặt mày thanh tú, cử chỉ nhã nhặn, một mặt ôn hòa thành thật.   Nhìn thấy Lục Quý Trì, hắn sửng sốt một chút, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tấn Vương điện hạ!”   Lục Quý Trì trong đầu lật qua trí nhớ của nguyên chủ, xác nhận thân phận của hắn: Thế tử phủ Vĩnh An Hầu Lạc Đình, vị hôn phu sau lưng cho nàng đội nón xanh của Khương Hằng.   Xem ra Tề Ngạn không tìm được người rồi, Lục Quý Trì chậc chậc mấy cái, ra vẻ không quen biết hắn liếc mắt một cái: “Ngươi là?”   “Tại hạ Vĩnh An Hầu phủ Lạc Đình..”   “Lạc Đình?” Không đợi hắn nói xong Lục Quý Trì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hứng thú nói: “Thì ra đêm đó chính là ngươi a.”   Tất cả mọi người sửng sốt, đêm đó?   “Điện hạ?” Ngụy Nhất Đao cũng một mặt mông lung nhìn hắn.   Lục Quý Trì nghiêng đầu, dùng ánh mắt như khinh thường, kỳ thực vừa khéo léo có thể làm tất cả mọi người đều nghe được âm thanh cười nhạo: “Vài ngày trước trong thọ yến của An Quốc Công, bổn vương không phải là uống hơi nhiều nên ra ngoài đi tỉnh rượu sao, khi đi ngang qua hoa viên, nghe thấy tên ngốc tử Lạc Đình đang thề, nói cái gì mà cả đời sẽ không cô phụ Tam cô nương, muốn ông trời chứng kiến, bổn vương nghe được mà cũng thấy ghen tị! Ta còn tưởng là tên tiểu tử to gan nào dám ở trong thọ yến của An Quốc Công tán tỉnh cô nương, hóa ra là thế tử Vĩnh An Hầu...”   Mặt Lạc Đình trắng bệch.   Khương Hằng cũng ngây ngẩn cả người.   Chỉ có Ngụy Nhất Đao là không có cảm giác gì, âm thanh như sét đánh mà cười ha ha: “Tam cô nương? Điện hạ người nghe lầm thôi, Khương cô nương ở nhà hàng thứ năm nha!”   “...”   Lạc Đình mặt càng trắng, triệt để cứng ngắc.   Lục Quý Trì trong lòng vừa lòng, trên mặt lại như phản ứng lại. Liếc nhìn thần sắc không hiểu là Khương Hằng một cái, lại cho Lạc Đình một cái hừ châm chọc, hắn ý vị thâm trường mà nói câu “Thật không?”, sau đó quay người chạy lấy người.   Như vậy là kỳ cục không lễ phép, nhưng nguyên chủ chính là tên kiêu ngạo như vậy, nên ai cũng không cảm thấy kỳ quái.   “Hằng, Hằng muội muội, muội nghe ta giải thích...’   Đi vài bước, phía sau mới truyền đến âm thanh lắp bắp của Lạc Đình, Lục Quý Trì tuy có chút tò mò Khương Hằng sẽ là thế nào, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn.   Nên làm thì hắn cũng đã làm rồi, Khương Hằng tin hay không, sau đó làm như thế nào, đã không có liên quan gì đến hắn.   Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, cùng với lựa chọn riêng, hắn mặc dù không muốn nhìn thấy nàng bị một tên tra nam làm chậm trễ cả đời, nhưng cũng không có tư cách khoa chân múa tay trên cuộc đời của nàng.   Đây là sự tôn trọng đối với nàng, cũng là sự tôn trọng đối với bản thân mình.