An Quốc công Thế tử là người trung niên mập mạp, dáng người không cao không thấp, khuôn mặt hiền lành, cười lên có vẻ rất hòa ái. Nhưng mà lo lắng khuê nữ làm ra họa lớn như vậy, ông ấy nào còn có thể cười được, chưa tức chết đã là tố chất tâm lý tốt rồi.   Trông thấy Khương Hằng, ông đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, lập tức liền cười khổ một tiếng nói: “Ta cũng không biết nên bày ra khuôn mặt gì tới gặp cô nương.”   Quyết định từ hôn, chỉ là bởi vì sau khi nàng nhìn thẳng vào nội tâm mình đã nghĩ thông suốt một số việc, cũng không đại biểu cho việc nàng tha thứ cho Tề Hà và Lạc Đình. Bởi vậy nhìn người trung niên mặt mũi tràn đầy sự xấu hổ này, Khương Hằng chỉ không mất lễ phép mà đáp lễ lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Thế tử có chuyện gì thì nói thẳng đi.”   Khuôn mặt mập của An Quốc công Thế tử đỏ lên, xẩu hổ nhưng lại không thể không mở miệng: “Nghiệt nữ bỉ ổi, lại làm ra chuyện không cần thể diện như thế, nếu như đổi lại là bình thường, ta sẽ đưa nó đến Từ đường nhốt lại, cho cô nương một công đạo. Thế nhưng… vừa rồi đại phu nói, nó đã mang thai hơn một tháng…”   Lời này là ông cắn răng nói ra, rõ ràng trong lòng cũng vô cùng tức giận: “Ta vốn định bỏ cái thai, gả nó đi xa khỏi Kinh thành, ai ngờ đại phu lại nói thân thể nó yếu, nếu như cưỡng ép bỏ thai, chắc chắn sẽ một xác hai mạng…”   Khương Hằng dừng lại.   Lục Quý Trì cũng sửng sốt một chút, lập tức một khuôn mặt tuấn tú liền kéo xuống: “Cho nên là ngươi tới khuyên Khương Hằng từ hôn, thành toàn cho khuê nữ của ngươi và Lạc Đình?”   Không thể phá thai, vậy thì cũng chỉ có thể gả cho phụ thân của đứa trẻ, nếu không trong nhà có một tỷ muội sinh con khi chưa xuất giá, cô nương khác của An Quốc công phủ còn muốn xuất giá không?   Còn nữa chuyện xấu đã truyền đi, mặc dù mọi người đều biết chân tướng là gì, nhưng nếu như cuối cùng hai người thành thân, An Quốc công phủ còn có thể miễn cưỡng vãn hồi một chút thanh danh --- một đôi có tình bởi vì tình yêu mà mất đi chừng mực, dù sao cũng dễ nghe hơn hai cẩu nam nữ không chịu được sự dụ hoặc, không có ranh giới đạo đức cuối cùng.   Lục Quý Trì biết rõ ý nghĩ của An Quốc công phủ, cũng đoán được bọn họ có thể sẽ làm như thế, nhưng lúc thật sự nghe nói, trong lòng vẫn không nhịn được mà sinh ra tức giận.   Những cô nương khác trong An Quốc công phủ rất vô tội, An Quốc công Thế tử lo nghĩ cho bọn họ, chuyện này không sai, nhưng Khương Hằng cũng rất vô tội, ông ta làm sao không biết xấu hổ mà đến ép nàng?!    Cũng không nghĩ xem người ta là một tiểu cô nương, người nhà lại không ở bên cạnh, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, trong lòng hẳn là sẽ bối rối luống cuống…   Đương nhiên Khương Hằng không phải là tiểu cô nương bình thường, bối rối luống cuống gì đó đều không tồn tại, nhưng Lục Quý Trì vẫn là càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được liền cười lạnh một tiếng nói: “Cái hôn sự lệnh của cha mẹ lời của mai mối này ngươi đến tìm Khương Hằng thì có làm được gì, muốn tìm thì lên biên quan tìm phụ thân nàng ấy!”   An Quốc công Thế tử: “…”   Mặc dù không biết hùng Tấn vương và Khương Hằng có qua lại gì, nhưng hắn rõ ràng là cho nàng chỗ dựa.   Đây chính là loại người khó đắc tội, lại có công lao cứu giá vào săn bắn mùa xuân ở đó, bây giờ căn bản không có ai dám đắc tội với hắn… An Quốc công Thế tử muốn khóc, nhưng lại không thể không bất chấp khó khăn nói: “Không không, điện hạ hiểu lầm rồi!”   “Hiểu lầm?” Lục Quý Trì dừng lại, nhíu mày: “Không phải là người đến ép nàng ấy từ hôn?”   “Lão thần sao dám ép ngũ cô nương từ hôn, lão thần… lão thần đây là mặt dày mày dạn đến cầu xin ngũ cô nương thành toàn!” An Quốc công Thế tử khổ sở nét mặt già nua thở dài: “Không dối gạt hai vị, tình hình của nghiệt nữ kia bây giờ… nếu không thể gả vào Vĩnh Yên hầu phủ, sợ là chỉ có thể mang theo đứa con trong bụng cùng nhau ‘bệnh qua đời’. Dù sao nó cũng là cốt nhục ruột thịt của ta… ta có thể đánh nó mắng nó thậm chí là nhốt nó lại cả đời, nhưng thật sự muốn ta đưa nó đi chết… ta, ta thật sự không làm được!”   Ông nói xong liền đỏ mắt, lập tức đột nhiên thẳng người, lại muốn hành đại lễ với Khương Hằng: “Tội cha không dạy con, là ta không thể dạy dỗ tốt nghiệt nữ kia, nếu cô nương có oán trách, cứ nhằm vào ta là được, ta tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận! Chỉ là… vẫn xin cô nương bằng lòng, để nghiệt nữ kia lấy danh bình thê* cùng cô nương gả vào Vĩnh Yên hầu phủ!”   (*: Bình thê dùng để chỉ trường hợp có nhiều hơn một người vợ cả.)   Ông ta là trưởng bối, lại là Thế tử của An Quốc công phủ, Khương Hằng sao có thể nhận lễ này của ông, nghiêng đầu liền nhìn Nguyệt Viên một cái.   Nguyệt Viên bước nhanh về phía trước đỡ lấy ông ta, An Quốc công Thế tử liền không động đậy được nữa.   Ông ta có chút giật mình, nhất thời sững sờ tại chỗ.   “Bình thê…” Lại là Lục Quý Trì hồi hồn lại, giận tím mặt nói: “Bình cái đầu quỷ nhà ngươi! Cái này còn không bằng ngươi trực tiếp bảo nàng ấy từ hôn với tên họ Lạc khốn kiếp kia đâu!”   Tề Hà xuất thân cao hơn Khương Hằng, lại là chân ái của Lạc Đình, nếu thật sự lấy danh bình thê gả vào, Khương Hằng chính là cho dù được Vĩnh Yên hầu phu nhân coi trọng hơn đi chăng nữa thì ở bên ngoài chỉ sợ cũng thấp hơn Tề Hà một bậc.   Cái này có chỗ nào khác làm thiếp?!   “Điện hạ bớt giận, bớt giận…” An Quốc công Thế tử vẻ mặt khổ sở nói: “Lão thần cũng biết thỉnh cầu này của mình đối với ngũ cô nương mà nói là không công bằng, nhưng Vĩnh Yên hầu phu nhân bên kia… ta… ta cũng thật sự là không có cách nào khác!”   Người làm nữ nhi của ông ta lớn bung chính là Lạc Đình chứ cũng không phải là Khương Hằng, An Quốc công Thế tử đương nhiên là đến Vĩnh Yên hầu phủ trước. Nhưng Vĩnh Yên hầu phu nhân vừa nghe nói chuyện này liền tức đến ngất đi, thật vất vả mới tỉnh lại, lại ném Lạc Đình mặt mũi bầm dập, hôn mê bất tỉnh ra ngoài cùng với người nâng cáng cứu thương, nói là không nhận đứa con này, bọn họ muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì tùy.   Tuyệt đối không nghĩ tới bà ấy có thể nhẫn tâm như vậy, An Quốc công Thế tử khi đó quả thực đều ngơ ngẩn rồi.   Cuối cùng vẫn là Vĩnh Yên hầu lo làm lớn chuyện không dễ nhìn, cõng Vĩnh Yên hầu phu nhân chỉ phương hướng cho ông ta: “Đi tìm tiểu nha đầu Khương gia kia đi, không có sự đồng ý của nó, phu nhân ta không thể nào đồng ý chuyện bình thê này.”   An Quốc công Thế tử bất đắc dĩ, lúc này mới chuyển đến tìm Khương Hằng.   Hôn nhân vốn là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, ông cũng biết mình trực tiếp tới tìm Khương Hằng là không thích hợp, nhưng thái độ đó của Vĩnh Yên hầu phu nhân, rõ ràng là người khác nói cũng vô dụng, bởi vậy…   Ông lau mặt một cái, dáng dấp càng ngày càng thấp hơn mấy phần: “Cô nương bị uất ức, An Quốc công phủ chắc chắn sẽ hết sức đền bù. Hoặc là cô nương có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần chuyện bình thê này…”   “Bình thê gì đó thì miễn đi, hôn sự này ta không có ý định tiếp tục nữa.”   Nhìn Khương Hằng đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, An Quốc công Thế tử ngây ngẩn cả người: “Cô nương… nói gì?”   “Sau này ta sẽ đến Vĩnh Yên hầu phủ bàn bạc việc hôn sự, con rể Lạc Đình này, Vinh Quốc công phủ ta không cần nữa.” Khương Hằng vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta một cái: “An Quốc công phủ muốn thì cứ nhặt đi là được.”   An Quốc công Thế tử: “…”   Lời thật là độc, lại còn không thể phản bác được.   Chỉ là…   “Cô nương thật sự quyết định hủy hôn?!” An Quốc công Thế tử hoàn toàn không nghĩ tới Khương Hằng sẽ phản ứng như vậy, bởi vì ông ta cũng hoàn toàn không có ý nghĩ này --- hôn sự của Khương Hằng và Lạc Đình nhiều năm trước đã định ra rồi, ngày cưới của hai người sắp đến, chỉ thiếu làm lễ nữa thôi, lúc này bảo Khương Hằng rút lui thì cũng quá ức hiếp người ta rồi! Hơn nữa nếu như chuyện này truyền đi, An Quốc công phủ còn không phải bị người ta chụp cái tiếng xấu “Ý thể hiếp người, cướp đoạt nhân duyên của người khác” à!   “Nếu như Thế tử không tin, một lát nữa hãy đi cùng ta.” Khương Hằng nói xong dừng lại một chút: “Bây giờ, chúng ta không ngại nói một chuyện khác một chút chứ?”   Một chuyện khác? An Quốc công Thế tử lập tức sinh ra một loại dự cảm không tốt: “Chuyện… chuyện gì?”   Khương Hằng nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Viên: “Dẫn người tới.”   “Vâng!”   **   An Quốc công Thế tử không biết khuê nữ xúi quẩy còn làm chuyện thâm độc như thế, nghe nam nhân trung niên kia khai báo xong thì suýt chút nữa ngất đi. Lần này ông cũng thực sự không còn mặt mũi nào nói gì với Khương Hằng nữa, một khuôn mặt mập xanh lét, để lại một câu “An Quốc công phủ chắc chắn sẽ cho cô nương một câu trả lời” liền muốn rời đi.   Nhưng vừa muốn đi ra ngoài, Tần Tranh liền đến.   An Quốc công Thế tử: “…”   “Thế tử mặt mũi thật là lớn, lại còn dám đến tìm biểu muội ta!” Thanh niên sắc mặt lạnh giá, vẻ mặt dữ tợn nói xong liền xốc An Quốc công Thế tử lên, một quyền nện vào bụng ông ta.   An Quốc công Thế tử lập tức kêu thảm ngã xuống đất, trên trán chảy mồ hôi lạnh.   “Trả lời? Ngươi lại chuẩn bị lấy cái gì để trả lời?” Tần Tranh vừa nói vừa cho một quyền.   An Quốc công Thế tử đau đến mức kêu không được: “…”   Ta… mạng ta sắp mất rồi!   “Biểu ca.” Ngăn cản Tần Tranh còn muốn động thủ, Khương Hằng chậm rãi đi lên trước, nhìn An Quốc công Thế tử ngã xuống đất không dậy nổi nói: “Tam cô nương ỷ vào mình xuất thân công phủ, người nhà sủng ái, nhiều lần trù tính bắt nạt ta, ta vốn không nên thành toàn cho nàng ta, chỉ là trong bụng nàng ta đã có tôn nhi của An di, ta cũng không làm được chuyện ép buộc hai mẹ con bọn họ chết chung, cho nên chuyện này, dừng ở đây thôi.”   Dừng, dừng ở đây?! An Quốc công Thế tử lập tức không dám tin ngẩng đầu lên.   “Chỉ là đều nói nữ nhi gả đi như nước tát ra ngoài, tam cô nương nếu đã chuẩn bị gả vào Vĩnh Yên hầu phủ, vậy thì sau này hẳn là không còn là người của An Quốc công phủ nữa…” Khương Hằng bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày dịu dàng, giọng điệu nhu hòa: “Như vậy, nàng ta sống tốt cũng được, sống không tốt cũng được, cũng không liên quan đến An Quốc công phủ, đúng không?”   An Quốc công Thế tử ngẩn người, sắc mặt thay đổi: “Cái này…”   “Ngươi cảm thấy nàng ấy nói không đúng?!”   “Thế tử cảm thấy biểu muội ta nói không đúng?!”   Nhìn Lục Quý Trì và Tần Tranh trăm miệng một lời, cả khuôn mặt của An Quốc công Thế tử đều giật một cái. Hồi lâu, ông ta cuối cùng lau mặt một cái, thở dài một cái: “Ta biết rồi, An Quốc công phủ ngày sau… ngày sau sẽ không có tam cô nương nữa.”   Đây chính là muốn cắt đứt quan hệ của Tề Hà và An Quốc công phủ.   Khương Hằng hài lòng cụp mắt, khóe mắt vẽ ra mấy phần ý lạnh.   Tề Hà nhiều lần ngấm ngầm mưu tính nàng, không phải là ỷ vào xuất thân công phủ, lại có người nhà bảo vệ à, bây giờ nàng một đao chặt đứt tất cả đường lui của nàng ta, xem nàng ta ngày sau còn có thể nhảy nhót thế nào.   Hơn nữa, thật sự cho mãn nguyện gả cho chân ái là có thể hạnh phúc rồi sao, không có người thân che chở, dưới tình huống bà bà chán ghét, tiểu cô tử căm ghét, trượng phu lại là đồ bỏ đi…   Nàng đợi kết quả của nàng ta.