Giọng nói thiếu niên vui mừng, tự nhiên lại chân thành, Khương Hằng nhìn hắn, trái tim giống như bị người ta không nặng không nhẹ mà cào một cái, hơi run lên, mơ hồ nóng lên. “Điện hạ… sao đột nhiên lại đến tìm ta?” Mắt của nàng vừa to vừa sáng, so với nước hồ dưới người hắn còn trong suốt mỹ lệ hơn, Lục Quý Trì chỉ nhìn một cái liền không dám nhìn nhiều nưa Dược tính của hắn còn chưa giải đâu, lỡ như nhìn thấy nhiều không nhịn được hóa thân thành sói… Mẹ ơi không được nghĩ, vừa nghĩ đến liền kích thích rồi. Thiếu niên thống khổ mà cúi thấp đầu, hít sâu một cái ổn định tâm tình, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân mình tới tìm nàng. “Ta…” Hắn lập tức không để ý tới sự lúng túng trong lòng, chỉ có chút không đành lòng nhìn nàng một cái, chần chờ nói: “Ta có tin tức xấu phải nói cho người biết.” “Điện hạ mời nói.” Chân tướng quá ghê tởm, Lục Quý Trì có chút nói không nên lời, nhưng việc đã đến nước này, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết, hơn nữa biết sớm một chút thì cũng có thể chuẩn bị sớm, bởi vậy hắn dừng lại một chút, vẫn tóm tắt lại một lần những gì mình nhìn thấy nghe thấy. Khương Hằng chậm rãi thẳng người lên. “Chuyện chính là như vậy, ngươi…” Lục Quý Trì cẩn thận nhìn nàng một cái, cân nhắc lúc nữa nếu nàng khóc thì mình phải an ủi như thế nào, nhưng mà… “Đa tạ điện hạ đã cho hay.” Thiếu nữ không khóc không làm loạn, chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt lộ ra mấy phần hiểu rõ “Quả thật như ta dự đoán”. Lục Quý Trì chợt cảm thấy một bộ não đều cho chó ăn: “… Không phải, ngươi không tức giận chút nào à?” Hắn là người ngoài cuộc nhìn thấy cũng sắp tức điên rồi được không. Vẻ mặt hắn căm phẫn trào dâng, Khương Hằng hơi ngừng lại, ý lạnh từ đáy lòng ép thẳng tới cổ họng thoáng tan đi mấy phần: “Vừa rồi đã tức giận rồi.” “Vừa rồi?” Lục Quý Trì ngẩn người, kịp phản ứng lại: “Ngươi đã sớm đoán được… phải rồi, nếu không phải đoán được, ngươi cũng không trốn được cái bẫy kia, chỉ là, ngươi làm sao đoán được?” “Bệnh cũ của cữu mẫu đã rất lâu rồi không tái phát, bây giờ đang êm đẹp đột nhiên lại tái phát, vốn dĩ có chút kỳ lạ. Vả lại lúc hòa thượng kia đưa ta tới phòng bếp, bước chân gấp rút, cơ thể căng thẳng, nhìn có chút bất thường. Quan trọng nhất chính là, lúc hắn cố ý dẫn ta đi vào kho củi kia ta nhìn thấy trên cửa phòng củi có treo khóa.” Khương Hằng dừng lại một chút, lắc đầu nói: “Một gian kho củi, tại sao phải khóa lại? Hơn nữa cái khóa đó nhìn còn vô cùng mới tinh, ta cảm thấy không đúng, liền cố ý dẫn hắn đi vào trước, nhân lúc hắn không chú ý tới liền khóa cửa lại. Bởi vì vậy mà hắn vô cùng bối rối, ta nhìn ra được sự việc không bình thường liền trốn đến cách đó không xa, muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Không nghĩ tới vừa tránh đi hắn lại đột nhiên xuất hiện, còn… hàng lông mi dài của Khương Hằng hơi rũ xuống, che khuất ý cười phức tạp trong mắt. Lục Quý Trì không biết nàng đang suy nghĩ gì, bừng tỉnh hiểu ra đồng thời giơ ngón tay cái về phía nàng: “Lợi hại Hằng của ta!” Khương Hằng khẽ giật mình: “Hằng… của ngươi?” “A không phải không phải!” Thiếu niên chỉ thốt ra vội vàng giải thích nói: “Ta đây chính là khen ngươi đấy, không có ý gì khác!” Khương Hằng hơi dừng lại, đè xuống nhịp tim hỗn loạn phút chốc: “Thì ra là thế.” “Khụ, cái đó, vậy ngươi sao lại biết được người hãm hại ngươi là ai?” Khương Hằng ổn định tâm tình, đáp: “Ta rất ít đắc tội với ai, mặc dù có thì cũng sẽ không tự dưng dùng thủ đoạn này với ta, càng nghĩ, người duy nhất có khả năng làm như vậy cũng chỉ có vị tam cô nương của An Quốc công phủ kia.” Cô nương này không chỉ có thông minh, khi gặp chuyện còn rất tỉnh táo, gan to lại tỉ mỉ… Lục Quý Trì không nhịn được chậc một tiếng: “Đụng phải đối thủ lợi hại như ngươi, trong lòng bọn họ nhất định rất tuyệt vọng.” Mắt thấy đây là tiết tấu dù có giày vò thế nào cũng không đạt được mục đích! Khương Hằng bị hắn chọc cười, chốc lát mới lắc đầu một cái nói: “Điện hạ quá khen rồi, ta cũng không phải là chuyện gì cũng có thể đoán được, ví dụ như Lạc Đình…” Thiếu nữ dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cho dù thế nào ta cũng không nghĩ tới, một người nhu nhược đến nỗi ngay cả mình thích ai cũng không dám nói ra khỏi miệng có thể làm ra chuyện như vậy.” Lục Quý Trì sững sờ, gật đầu: “Còn không phải sao, ta vốn dĩ cũng cho rằng hắn chỉ là tính cách mềm yếu, không gánh vác được, ai có thể nghĩ tới hắn lại độc ác giống như Tề Hà, thật sự là đánh giá thấp hắn rồi!” Không thích vị hôn thê đính hôn thuở nhỏ lại thích cô nương khác, chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chủ động nói thật nhận lỗi, cầu xin đối phương tha thứ, chuyện rất nhanh đã có thể được giải quyết --- đều nói duyên phận trong thời đại này đều nói lệnh của cha mẹ lời của mai mối, nhưng hễ là gia trưởng yêu thương con cái, có au sẽ thật sự hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của con, ép buộc con cưới một người mình không yêu chứ? Mặc dù Vĩnh Yên hầu phu nhân hung hăng nhưng cũng không phải là kiểu người không thèm nói đạo lý, có lẽ sau khi Lạc Đình thẳng thắn bà sẽ tức giận đánh người, nhưng chỉ cần cho bà thời gian, bà nhất định có thể chấp nhận được. Về phần Khương Hằng, nàng đối với Lạc Đình cũng không có tình yêu nam nữ, chẳng qua là bởi vì hoàn cảnh gia đình của hắn ta phù hợp với cuộc sống lý tưởng của nàng cho nên nàng mới bằng lòng gả đi. Nếu như hắn ta thật sự thích cô nương khác, cũng đường đường chính chính nói với nàng tình hình thực tế, cầu xin sự tha thứ của nàng, Lục Quý Trì dám cam đoan, nàng nhất định sẽ thành toàn cho bọn họ. Nhưng Lạc Đình sợ mẫu thân trách mắng, sợ vác tiếng xấu thất tín bội nghĩa trên lưng, bởi vậy lựa chọn giấu giếm. Giấu giếm thì giấu giếm đi, Khương Hằng cũng không quan tâm, dù sao thì chỉ cần đừng làm phiền đến cuộc sống của nàng, nàng cũng lười quan tâm hắn ta ở cùng với ai. Nhưng hắn ta vẫn không vừa lòng, còn muốn chụp lỗi lầm lên đầu nàng, ép nàng chủ động từ hôn. Lục Quý Trì quả thật say rồi, không đợi Khương Hằng trả lời, lại hỏi: “Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào? Ta thấy Tề Hà như thế không giống như giả vờ, chỉ là thật sự có thai…” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó từ trong tay áo rơi ra, thiếu niên cúi đầu nhìn, phát hiện ra là cái hộp ngọc nhỏ chứa Ngọc cơ cao kia. Hắn lập tức liền giật nảy mình, vội vàng vớt cái hộp kia từ trong nước lên đưa cho Khương Hằng: “Mau mở ra xem nước có vào không!” Khương Hằng thấy hắn khẩn trương, vội vươn tay nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một phen, nói: “Nước không vào, điện hạ yên tâm đi.” Lúc này Lục Quý Trì mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn tốt vẫn tốt, đây chính là bảo tối ta mới lấy từ trong tư khố của hoàng huynh, nếu như nước vào hàm hỏng thì quá làm người ta đau lòng rồi.” Lấy được trong tư khố của Chiêu Ninh Đế? Xem ra nhát đao hôm săn bắn mùa xuân không phải chịu không, quan hệ của hai huynh đệ hòa hoãn không ít đâu. Khương Hằng nở nụ cười, trả lại hộp bạch ngọc kia: “Nếu đã quý giá như vậy, điện hạ cần phải cất cho kỹ.” Lục Quý Trì hoàn hồn: “Không phải ta, là ngươi phải cất kỹ.” Khương Hằng dừng lại: “Hửm?” “Đây là đưa cho ngươi,” Xưa nay nàng bình tĩnh, hiếm thấy xuất hiện vẻ mặt đờ đẫn như vậy, tâm tình Lục Quý Trì thoáng cái tốt hơn nhiều, quay người ghé vào bên bờ cười với nàng: “Nghe nói là thuốc cao Nam Cương tiến cống, hiệu quả trừ sẹo vô cùng tốt, ngươi cầm bôi đi, trên người cô nương gia để lại sẹo không đẹp.” Khương Hằng ngây ngẩn cả người: “Cho… ta sao?” “Đúng vậy, lúc đầu dự định đưa cho ngươi làm quà mừng tân hôn, đáng tiếc…” Nói đến chuyện này, Lục Quý Trì lại bực mình, thu lại nụ cười hừ nhẹ một tiếng nói: “Tiếp theo còn có một trận đánh ác liệt phải đánh đấy, ngươi nhanh thoa lên thư xem, tranh thủ lấy trạng thái tốt nhất để ra sân, làm hai người không biết xấu hổ kia ghen ghét hối hận chết luôn.” Khương Hằng nhìn hắn, tim bỗng nhiên đập rạo rực. Nàng cầm hộp bạch ngọc tản ra ánh sáng trong suốt dưới ánh mắt trời, hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Vì sao điện hạ tốt với ta như vậy?” Lục Quý Trì sững sờ, đáp như chuyện đương nhiên: “Chúng ta là bằng hữu mà.” Nhịp tim mất thứ tự của Khương Hằng thoáng cái khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng cụp mắt, trong lòng không biết là tư vị gì, phút chốc mới nở nụ cười nói: “Điện hạ đều tốt với tất cả bằng hữu như vậy sao?” Lục Quý Trì không chút nghĩ ngợi gật gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao có thể gọi là bằng hữu chứ?” “Vậy… điện hạ có rất nhiều bằng hữu sao?” “Cũng không phải là rất nhiều, bằng hữu chân chính qua lại chỉ có mấy người.” Con ngươi của Khương Hằng hơi đảo, hỏi giống như thuận miệng: “Trong đó có cô nương nào không?” “Không có, từ nhỏ ra đã không chơi được với cô nương gia.” Nói đến đây Lục Quý Trì cũng có chút buồn bực, nhìn nàng một cái nói: “Chỉ có ngươi là ngoại lệ… có lẽ là bởi vì một số lúc ngươi còn dũng mãnh hơn nam nhân?” “…” Khương Hằng lập tức giống như cười nhạo mà nhìn hắn một cái: “Đa tạ điện hạ khích lệ.” “Khà khà, đùa một chút thôi, khuấy động không khí ngột ngạt.” Lục Quý Trì nói xong hướng về phía nàng nhướng nhướng mày: “Thế nào, tâm tình có tốt hơn chút nào không?” Khương Hằng sững sờ, không nghĩ tới hắn lại nhìn ra sự ảm đạm trong lòng mình. “Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi cười nói với ta thì ta không nhìn ra là ngươi không vui à?” Lục Quý Trì dựa vào trên bờ nói: “Gả vào Vĩnh Yên hầu phủ, che chở đệ đệ lớn lên, đây là kế hoạch cuộc đời mà ngươi đã chuẩn bị, bây giờ kế hoạch bị người ta dùng cách buồn nôn như vậy làm xáo trộn, đổi lại là ai cũng không có khả năng vui vẻ được. Ngươi nói một tiểu nha đầu tuổi trẻ như ngươi, sao lại học theo lão thái thái người ta chuyện gì cũng giấu trong lòng, những lúc thế này nên vén tay áo chửi ầm lên mới đúng!” Thiếu niên ngửa đầu, phía sau là trời đất rộng lớn, trên mặt là nụ cười tỏa nắng, đáy mặt là sự quan tâm chân thành, Khương Hằng nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên thả lỏng theo. “Vậy điện hạ cảm thấy, ta nên từ hôn với Lạc Đình sao?” Ánh mắt của nàng chăm chú sáng ngời, Lục Quý Trì nhìn thấy đột nhiên có chút không được tự nhiên, hắn thật nhanh nghiêng người một cái, che khuất bộ vị nào đó đang một lần nữa rục rịch ngóc đầu, lúc này mới khẽ ho một tiếng nói: “Đương nhiên là nên rồi! Trước tiên không nói hai người bọn họ đã tạo ra sinh mệnh, chuyện đã không có cách nào kết thúc dễ dàng, nói Lạc Đình này đi, nếu như chỉ là nhu nhược một chút thì cũng không có gì, nhưng hắn vừa không có năng lực vừa ác động, người như vậy quá nguy hiểm, ngươi cũng không thể do dự nữa!” Khương Hằng không lên tiếng. Lục Quý Trì lập tức liền cuống lên: “Không phải ngươi còn muốn gả đi chứ? Tề Ngạn bảo ta đè sự việc xuống, ta không đồng ý, chuyện xấu này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài. Ngươi là người bị hại, thanh danh sẽ không bị ảnh hưởng, hôn sự sau này cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng, hoàn toàn không cần lo lắng gì cả. Lại nói, không phải còn có ta sao, nếu ngươi sợ không tìm được nhà tốt giống như Vĩnh Yên hầu phủ, trên đời này nam nhân có hai chân nhiều như vậy, ta không tin một gia đình hòa thuận, nhân phẩm tốt cũng không tìm được!” Khương Hằng im lặng nhìn hắn, chốc lát đột nhiên hỏi: “Nếu như điện hạ không tìm được thì sao?”