Nếu không phải giáo dục tốt, và lại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Việt vương phi cũng muốn nhảy dựng lên đánh người --- có cần phá đám vậy không?!   Còn có Sở hoàng hậu, dáng vẻ có thể bỏ đá xuống giếng đối với tỷ tỷ ruột của nàng, còn mơ mộng hão huyền có được niềm vui của Chiêu Ninh Đế?   Nằm mơ đi!   Việt vương phi dùng sức nhịn sự tức giận trong lòng xuống, hai mắt đẫm lệ càng ngày càng mịt mù nói: “An Vinh vô tội, xin bệ hạ thứ tội. Thần phụ… thần phụ cũng biết mình vốn không nên đến quầy rầy bệ hạ và nương nương nữa, chỉ là An Vinh nhỏ tuổi, cơ thể lại không tốt, thần phụ thật sự không đành lòng để nó đi theo chịu khổ cùng thần phụ, cho nên mới… bệ hạ, cầu xin ngài nể mặt vương gia nhà ta mà giữ An Vinh lại trong kinh đi! Nó vô tội, không nên vì tội lỗi của thần phụ mà bị liên lụy…”   Dù đã sinh con, tuổi tác cũng không còn nhỏ nhưng nàng ta vẫn đẹp như tiên trên trời, dù cúi đầu khóc ròng cũng không có vẻ chật vật, ngược lại làm cho lòng người thương tiếc, nhịn không được muốn đồng ý với mọi yêu cầu của nàng ta.   Chiêu Ninh Đế nhìn nàng ta, hồi lâu không nói gì.   Đôi mắt hoa đào quyến rũ đa tình của Sở hoàng hậu lập tức liền chậm rãi trừng lên.   Lục Quý Trì vừa nhìn, nhịn không được liền rụt người về phía mẹ ruột bên cạnh --- hậu viện của ca ca được lợi rõ ràng sắp cháy rồi, khó trách khỏi bị vạ lây, hắn vẫn là trốn xa một chút mới tốt.   Phương Trân Châu cũng ôm đại hoàng tử xoay người qua, hoàn toàn không có ý tứ tiến lên cứu con trai ruột mới lên cấp. Ngược lại, làm một nguyên phối từng bị tiểu tam hại, thái hậu nương nương biểu thị, nếu như bệ hạ thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, muốn nối lại tình cũ gì đó với bạch liên hoa tiền nhiệm này, bà nhất định sẽ đánh hắn ta tỉnh táo tới chết --- dù sao thì thân phận mẹ ruột của hoàng đế đã đóng dấu, bà không sợ.   Chiêu Ninh Đế không biết hùng đệ đệ và mẹ ruột đang suy nghĩ gì, khóe mắt thấy Sở hoàng hậu tức giận nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ mạnh mẽ “Chàng dám thủ hạ lưu tình với nàng ta thì buổi tối đừng nghĩ đến chuyện lên giường phượng của lão nương”, trong lòng không nhịn được liền có một chút ý cười.   Từ trước đến nay hắn ta không thích nữ tử ghen tị, nhưng không biết vì sao lại luôn có thêm mấy phần kiên nhẫn với Sở hoàng hậu.   Rất có thể là bởi vì mặc dù nàng thích ghen nhưng xưa nay cũng sẽ không che giấu cảm xúc chân thực của mình, vả lại cho dù tức giận hơn nữa thì cũng chỉ nổi nóng tại chỗ, không âm thầm ném đá giấu tay với người ta.   Ngoài ra dáng vẻ nàng tức giận, thật ra cũng rất thú vị…   “Bệ hạ?”   Mặc dù ánh mắt hắn ta rơi trên người nàng ta nhưng không chuyên tâm một chút nào, rõ ràng là đang thất thần, trong lòng Việt vương phi hơi trầm xuống, nhịn không được kêu hắn ta một tiếng.   Chiêu Ninh Đế hoàn hồn, đảo qua rồi quay đầu đi không nhìn Sở hoàng hậu của hắn ta một cái, chậm rãi mở miệng: “Nếu như vậy thì An Vinh ở lại đi.”   Hả?!   Sở hoàng hậu lập tức liền híp mắt lại.   Hoàng đế này là muốn đi tìm chết à!   Lục Quý Trì thấy tình thế không tốt, vội vàng chen lấn bên cạnh mẹ ruột.   Khóe miệng Phương Trân Châu cũng hơi giật, trong mắt đầy sự không đồng ý nhìn về phía Chiêu Ninh Đế, chỉ là còn chưa mở miệng, vẻ mặt Việt vương phi ngạc nhiên nhẹ nhàng quỳ gối xuống đất: “Đa tạ bệ hạ khai ân!”   Dứt lời không để lại dấu vết mà nhìn nữ nhi đang nằm nức nở trong ngực Chiêu Ninh Đế một cái.   Ánh mắt đó sắc bén, lập tức liền khiến An Vinh quận chúa toàn thân run lên, theo bản năng khóc lớn: “An Vinh… An Vinh muốn ở cùng với mẫu thân! Hoàng thúc, cầu xin hoàng thúc để mẫu thân ở lại đây đi!”   Mặc dù lúc mẫu phi không vui sẽ cho người nhốt cô bé ở trong phòng tối không cho nàng ra ngoài, nhưng cô bé chỉ có mẫu phi là người thân duy nhất, cô bé không thể rời khỏi mẫu phi! Hơn nữa mẫu phi từng nói, chỉ cần cô bé cố gắng phối hợp với kế hoạch của cô bé thì sau này mẫu phi sẽ không nhốt cô bé lại nữa… cô bé, cô bé nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà mẫu phi nhắn nhủ!”   An Vinh quận chúa nghĩ như vậy, tiếng khóc càng ngày càng lớn, một đôi tay nhỏ càng dùng sức ôm chặt Chiêu Ninh Đế, giống như là đang ôm cây cỏ cứu mạng.   “An Vinh… An Vinh ngoan, mẫu phi đã làm sai, nên bị phạt, con… con đừng nói nữa…” Việt vương phi nghe vậy nước mắt rơi như mưa, dáng vẻ quan tâm ruột gan đứt từng khúc nhưng lại không muốn để người ta khó xử.   Ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể lấy ra lợi dụng, nữ nhân này thật sự là không cứu nổi nữa, Lục Quý Trì khinh bỉ nhìn nàng ta, muốn nói gì đó liền nghe Chiêu Ninh Đế ấm giọng nói: “Nếu hoàng tẩu đã hiểu rõ, vậy thì cố gắng khuyên nhủ An Vinh đi.”   Ừm… hửm?!   “An Vinh nhỏ tuổi vô tội, trẫm vốn không đành lòng để con bé tách khỏi thân mẫu mới để ngươi đưa con bé cùng đi, chỉ là hoàng tẩu lo lắng cũng là có lý, hoàng lăng nghèo nàn, con bé tuổi còn nhỏ, cơ thể lại yếu ớt, không chắc sẽ chịu được.” Chiêu Ninh Đế ý tứ không rõ mà nở nụ cười: “Nếu đã như vậy, vậy thì giữ con bé ở lại trong kinh đi, con bé là nữ nhi duy nhất của hoàng huynh, trẫm đương nhiên sẽ phái người chăm sóc con bé thật tốt. Chỉ là con bé nhìn như có chút không nỡ hoàng tẩu, trẫm cho hoàng tẩu thêm thời gian nửa ngày, tẩu cố gắng khuyên nhủ con bé.”   Nói xong lời này, Chiêu Ninh Đế liền vỗ vỗ sau lưng An Vinh, giao cô bé cho cung nhân ở một bên, ngay sau đó không cho phản bác lại mà sai người đưa hai mẹ con lui xuống ---- bệ hạ bận rộn cả một buổi sáng, lúc này đã đói đến hoảng rồi, thực sự không còn sức lực tấu kịch với tình nhân cũ từng yêu mến vào tám trăm trước thật ra đã sớm không còn thích nữa.   Việt vương phi chuẩn bị lời đầy bụng để nói với hắn, kết quả lại không thể nói ra câu nào: “??!!”   Không phải… vậy nàng ta thì sao?   Kết quả cuối cùng chẳng lẽ không phải là hắn ta sinh lòng thương tiếc, để nàng ta một thân mang tội ở lại chăm sóc nữ nhi sao?!   Việt vương phi nén nước mắt, hoàn toàn mù mờ, mãi đến lúc ra khỏi cổng lớn Phượng Tê cung mới dần dần lấy lại tinh thần.   Chiêu Ninh Đế là người niệm tình cũ, dưới tình huống bình thường, hắn ta không thể nào vô tình với nàng ta như thế, vậy thì khả năng duy nhất chính là, hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta.   Nhưng nàng ta tự nhận không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào… không đúng, ngày đó Mạnh Uyển Nghiên biết được một vài chuyện của nàng ta, mà Mạnh Uyển Nghiên và Lục Quý Trì từng tiếp xúc với nhau….   Ánh mắt rơi lên trên người thiếu niên đang cười hì hì hành lễ với Chiêu Ninh Đế, nhìn rất khác với trước kia, đôi mắt của Việt vương phi đột nhiên híp lại.   Chẳng lẽ là hắn?!   **   “Bệ hạ thật sự định giữ An Vinh lại?” Con trai được lợi không bị sắc đẹp làm mờ đầu óc, Phương Trân Châu rất hài lòng, lộ ra nụ cười hiền lành với hắn ta.   Chiêu Ninh Đế nhìn thân mẫu trở mặt một giây này, buồn cười gật gật đầu: “Rốt cuộc cũng là máu thịt của hoàng huynh, trẫm vốn dĩ cũng không thật sự muốn để con bé rời khỏi kinh thành, đến hoàng lăng chịu khổ.”   “Vậy bệ hạ trước đó sao lại…”   “Chẳng qua là muốn xem xem mẫu thân nó sẽ làm thế nào thôi.”   Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay sau đó Sở hoàng hậu liền cười lạnh quay đầu đi: “Bệ hạ muốn giữ nàng ta lại, trực tiếp mở miệng là được, tốn công tốn sức như vậy làm gì.”   Chiêu Ninh Đế như cười như không nhướng mày: “Hoàng hậu cảm thấy trẫm muốn giữ nàng ta lại nên mới làm như thế?”   Đúng vậy, nếu như hắn thật sự muốn giữ nàng ta lại, vừa rồi có thể thuận nước đẩy thuyền đồng ý thỉnh cầu của An Vinh… Sở hoàng hậu kịp phản ứng lại, sự ngột ngạt trong lòng thoáng cái liền tản đi.   Nàng chớp chớp mắt, niềm nở mà tới gần bên cạnh hắn, cười duyên giống như không xảy ra chuyện gì cả: “Không có không có, bệ hạ anh minh nhất, nào có làm chuyện hồ đồ như vậy chứ! Là thần thiếp lòng dạ tiểu nhân, còn xin bệ hạ thứ tội!”   Tốc độ trở mặt nhận lỗi này, Lục Quý Trì cảm thấy mẹ ruột hắn cũng phải bái phục chịu thua.   Chiêu Ninh Đế ngược lại là vẻ mặt tập mãi thành thói quen, chỉ là…   Ung dung thản nhiên đẩy móng vuốt của nàng âm thầm sờ về phía sau lưng mình, thanh niên không nói gì cho nàng tức phụ dám giở trò với mình trước mặt bao người kia một ánh mắt cảnh cáo.   Đôi mắt quyến rũ của Sở hoàng hậu khẽ chớp, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vẽ lên điểm mẫn cảm trên lưng hắn, sau đó liền vô cùng ngoan ngoãn mà thu về.   Chiêu Ninh Đế: “….”   Yêu tinh đó sợ không phải là muốn lên trời.   “Vậy bệ hạ làm như vậy là vì sao?”   Giọng nói tò mò của Phương Trân Châu khiến Chiêu Ninh Đế tỉnh táo lại, sắc mặt hắn ta như thường mà nở nụ cười, nghe không ra cảm xúc gì mà nói: “Trẫm chẳng qua là muốn xem xem nàng ta có thể làm đến bước nào, sau đó lại muốn làm gì thôi.”   Lời này nghe không đầu không đuôi, Lục Quý Trì lại hiểu rõ.   Chiêu Ninh Đế đây là đang câu cá đấy.   Mặc dù đã có tiến triển không nhỏ, nhưng hắn ta hẳn là vẫn chưa hoàn toàn nắm được thân phận của người giật dây, Việt vương phi là một thám tử vô cùng quan trọng mà người đó sắp xếp ở kinh thành thậm chí là trong hoàng thất, hắn ta lấy An Vinh để thăm dò nàng ta, là muốn biết động tĩnh tiếp theo của nàng ta, hoặc là nói người sau lưng nàng ta --- phí hết tâm tư cũng không thể ở lại kinh thành, chuyện này rõ ràng không khớp với kế hoạch của bọn họ, vì để cho kế hoạch tiến hành thuận lợi, bọn họ nhất định sẽ có hành động.   Mà đây mới là thứ Chiêu Ninh Đế thật sự muốn --- không ép bọn họ để lộ sơ hở, bệ hạ làm sao bắt người được?   Đại lão chính là đại lão, một câu nhìn như rất đơn giản, trong đó lại cất giấu nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy… Tấn vương điện hạ vừa suy nghĩ một chút như vậy đã vô cùng mệt mỏi ngầm chậc một tiếng, quả quyết không suy nghĩ nữa.   Những chuyện phí não này giao cho ca ca được lợi là được, hắn vẫn là làm tiểu ngốc nghếch đơn giản vui vẻ đi.   **   Sau khi ăn cơm xong, Lục Quý Trì cười híp mắt đòi thưởng từ Chiêu Ninh Đế.   Nhìn hùng đệ đệ vẻ mặt “Bổn vương lập tức phát tài rồi ha ha ha!”, Chiêu Ninh Đế: “…”   Rất muốn đổi ý bảo hắn cút đi.   Nhưng bệ hạ là bệ hạ giữ chữ tín, mặc dù trong lòng tràn đầy sự kháng cự, nhưng trên mặt vẫn là ý cười ấm áp mang theo hùng đệ đệ đi vào tư khố của mình.   Ra vẻ, tiếp tục ra vẻ đi, một lúc nữa đau lòng chết huynh.    Lục Quý Trì cảm thấy mừng thầm, đi dạo vòng quanh mấy cái giá đỡ chứa đầy bảo bối.   Chiêu Ninh Đế gần đây vô cùng nghèo, tư khố co lại không ít, bởi vậy nhìn khá là khiêm tốn, không có ánh vàng chói lọi, rực rỡ muôn màu như trong tưởng tượng của Lục Quý Trì. Nhưng Lục Quý Trì vẫn phát hiện ra trong đó có không ít đồ tốt giá trị liên thành, có tiền mà không mua được --- ví dụ như Lam Ngọc ngàn năm trong tay hắn để trên người có thể làm cho đông không sợ lạnh hè không sợ nóng, lại ví dụ như cuốn sách cổ trên tay trái hắn rách rưới lại bao hàm thiên văn địa lý, nhiều kiến thức lĩnh vực như y tế nông nghiệp buôn bán.   “Hai cái này, còn thiếu một cái…” Thiếu niên tiếp tục đi dạo, lúc thì cầm cái này nhìn, lúc thì lấy cái kia xem, cuối cùng nhìn thấy một cái hộp ngọc trắng không quá bắt mắt ở trước mặt: “Hoàng huynh, đây là cái gì?”   Chiêu Ninh Đế nhìn thoáng qua: “Ngọc cơ cao, vật tiến cống của Nam Cương, nghe nói là thánh phẩm trừ sẹo mỹ nhan.”   So với những vật khác, ngọc cơ cao này cũng không phải là hiếm thấy, bởi vậy hắn ta trả lời có chút hững hờ.   Lục Quý Trì lại sững sờ, ngay sau đó không biết sao lại nhớ tới vết sẹo nhỏ trên tay Khương Hằng.   Tác giả có lời muốn nói:   Chiêu Ninh Đế: Trẫm chỉ thích giang sơn không thích mỹ nhân.   Sở hoàng hậu: Bệ hạ chắc chắn? (Ánh mắt quyến rũ)   Chiêu Ninh Đế: … Quên đi vẫn là bắt yêu tinh này trước đã.