Lạc Đình nào dám nói xấu Lục Quý Trì, sắc mặt hắn ta biến hóa lớn như vậy, hoàn toàn là bởi vì Khương Hằng đột nhiên xuất hiện.   Vừa nhìn thấy nàng, các cảm xúc áy náy, chột dạ, giãy giụa, giày vò liền cùng nhau dâng lên, trong lòng hắn ta vừa hoảng vừa loạn, trên mặt đương nhiên là không nhịn được lộ ra mấy phần.   Lại nghĩ đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan bây giờ…   Trước mắt Lạc Đình biến thành màu đen, cả người càng ngày càng chán nản.   Hắn ta ngày thường nho nhã yếu đuối, dáng vẻ này không tránh khỏi lộ ra mấy phần đáng thương. Lục Quý Trì thấy ngứa tay, nhịn một chút mới quay đầu khẽ nói với Khương Hằng: “Lúc bổn vương tới hắn ta chính là dáng vẻ người chết này, cũng không phải là bổn vương bắt nạt hắn ta.”   Khương Hằng dừng lại, trong mắt lóe lên ý cười: “Điện hạ đương nhiên sẽ không làm ra chuyện tùy ý bắt nạt người khác.”   Lục Quý Trì hài lòng, nhướng mày cho nàng một ánh mắt “Ngươi rất tinh mắt”.   Ý cười trong mắt Khương Hằng càng đậm, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi hắn lạnh mặt uy hiếp Lạc Đình, trong lòng khe khẽ nhúc nhích một cái.   Người này thật sự rất tốt, đáng tiếc…   Đáng tiếc?   Cái từ không chủ định mà nổi lên trong lòng khiến nàng bỗng nhiên khẽ giật mình, ý cười phút chốc đọng lại. Nhưng rất nhanh, nàng liền khôi phục sự bình tĩnh: “A Như đang tìm huynh đấy, Lạc ca ca, chúng ta mau qua đó thôi.”   Lạc Đình hoàn hồn, miễn cưỡng kéo khóe miệng một cái: “Được.”   “Vậy điện hạ…”   “Đi đi, bổn vương cũng đi xem náo nhiệt.”   Khương Hằng phúc thân xưng vâng, khóe mắt thoáng nhìn tư thế đi đường của hắn dường như có chút cứng ngắc, không khỏi dừng lại: “Vết thương của điện hạ…”   Lục Quý Trì thực sự không muốn nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa, không đợi nàng nói xong khóe miệng giật một cái: “Thái y nói đỡ nhiều rồi, ngươi không cần lo lắng.”   Khương Hằng muốn nói gì đó lại nhịn được.   Trong lòng chẳng biết tại sao có chút lo lắng không nói ra được, nàng bình ổn tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi nguyên nhân trong đó.   Còn chưa suy nghĩ ra, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít lên, ngay sau đó đám người liền bắt đầu rối loạn.   “Hổ! Sao đột nhiên lại có một con hổ chạy đến!”   “Còn có lợn rừng! Không đúng, ngoại trừ lợn rừng còn có…”   “Gấu và báo! Trời ạ! Bọn chúng nhào về phía chúng ta!”   Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến ba người đều giật mình, Lục Quý Trì định thần nhìn lại, sắc mặt lập tức liền thay đổi.   Lại là một đám mãnh thú to lớn ở trong rừng sâu núi thẳm mới có đột nhiên vọt ra từ trong rừng cây phía sau đài xem thi đấu!   Phương Trân Châu Sở hoàng hậu bọn họ ở đó, còn có Chiêu Ninh Đế, hắn ta ngồi ở chủ vị của đài xem thi đấu, đang chuẩn bị ban thưởng cho người hôm nay giành được hạng nhất, đám người kinh hãi, vội vàng cao giọng hô: “Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!”   Tần Tranh phản ứng cực nhanh, lập tức liền mang theo Cấm Vệ quân tiến hành vây quét mấy vị khách không mời mà đến. Nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra với những con mãnh thú này, lại thay đổi bản năng gặp nguy hiểm liền tránh thoát, chỉ không ngừng nhe răng sắc nhọn xông về phía trước, dù cho bị thương cũng không chịu dừng lại.   Các Cấm Vệ quân bất ngờ, mấy người không cẩn thận bị cắn trúng.   Lũ dã thú thấy máu càng thêm hưng phấn, gào thét nhào về phía đài xem thi đấu, đám người bị dọa đến hồn phi phách tán, nhao nhao ôm đầu chạy trốn.   Bãi săn vừa rồi tiếng cười hòa thuận vui vẻ, lập tức liền hỗn loạn rối ren.   “Đây… đây là!”   Lạc Đình lập tức bị dọa sợ đến chân mềm nhũn, Khương Hằng ngược lại bình tĩnh, cất bước liền muốn xông về phía Lục Quý Trì: “Lúc này điện hạ xông lên, chẳng những không giúp được, còn có thể sẽ gây trở ngại.”   Lục Quý Trì đột nhiên hoàn hồn, hít một hơi thật sâu: “Ngươi nói đúng lắm.”   Hắn chăm chú nhìn mấy người Phương Trân Châu được một đội Cấm Vệ quân vững vàng bảo vệ ở giữa, cảm giác sốt ruột trong lòng thoáng lắng lại mấy phần.   Những mãnh thú này mặc dù thoạt nhìn vô cùng hung ác, nhưng các Cấm Vệ quân cũng không phải là người ăn chay, có lẽ rất nhanh liền có thể điều chỉnh tốt trạng thái, khống chế lại tình hình.   Thiếu niên nhíu mày đợi một lúc, xác định hai bên mặc dù còn đang chém giết, nhưng sau khi tình hình đã được khống chế lại cũng không kìm nén được, bước nhanh chạy tới.   “Mẫu hậu!”   Nghe thấy giọng của con trai, Phương Trân Châu bị một màn máu tanh này làm cho sợ ngây người giật mình một cái tỉnh táo lại: “…”   “Người không sao chứ?” Lục Quý Trì tiến lên liền cầm hai tay lạnh buốt của bà: “Có bị hù dọa không?”   Trong lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi, rõ ràng vừa rồi cũng rất căng thẳng, Phương Trân Châu tìm về lý trí, nặng nề hộc ra một hơi: “Không sao… ngược lại là con, không phải bảo con nghỉ ngơi thật tốt à, sao đột nhiên lại chạy ra ngoài?”   “Nằm chán nên ra ngoài xem xem, không nghĩ tới…” Đột nhiên cảm thấy một chùm ánh mắt quen thuộc rơi trên người mình, Lục Quý Trì cứng đờ, vội vàng quay đầu hành lễ với Chiêu Ninh Đế và Sở hoàng hậu: “Hoàng huynh hoàng tẩu vẫn tốt chứ?”   Đế vương trẻ tuổi nhẹ như mây gió ngồi ở kia, lông mày cũng không động đậy có chút dừng lại, ánh mắt chậm rãi quét qua hai tay giao nhau của hùng đệ đệ và thân mẫu nhà mình. Phút chốc, hắn ta mới ý tứ không rõ đáp một câu: “Trẫm không sao.”   “Bổn cung cũng không sao.” Sở hoàng hậu chỉ là lúc bắt đầu giật nảy mình, rất nhanh liền bình tĩnh, Phương Trân Châu mặc dù đã hoàn hồn nhưng sắc mặt vẫn cò chút không tốt, vội trấn an nói: “Mẫu hậu đừng sợ, có bệ hạ và Tần tướng quân các tướng sĩ ở đây, những súc sinh này không làm chúng ta bị thương được.”   Tuổi nàng ấy còn trẻ, lại tỉnh táo hơn mình nhiều, Phương Trân Châu cảm thấy có chút mất mặt, hất tay Lục Quý Trì ra một cái: “Ai gia không sợ, chỉ là cái này… nhiều máu như vậy, ai gia nhìn mà có chút choáng thôi.”   Ừm, chính là như vậy, bà nói xong còn nghiêm túc gật đầu một cái.   Lục Quý Trì: “…”   Xem ra là không có việc gì.   “Bệ hạ, đều đã xử lý tốt rồi.” Lúc này Tần Tranh mùi máu tanh đầy người đi qua, phía sau hắn ta cách đó không xa có tầm mười thi thể mãnh thú, ngoài ra còn có mấy con đang vùng vẫy giãy chết, các Cấm Vệ quân đang làm xử lý sau cùng.   Chiêu Ninh Đế gật đầu, vẻ mặt không có chút thay đổi gì nói mấy chữ: “Đi điều tra.”   Những mãnh thú này không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, vả lại dáng vẻ của bọn chúng rõ ràng không bình thường… Tần Tranh ánh mắt lạnh lùng mà gật đầu một cái, xoay người đi sắp xếp.   “Bệ hạ, vậy chuyện khen thưởng này, chúng ta còn tiếp tục không?” Lâm Phúc Lai ở một bên bưng lấy bảo kiếm đột nhiên tiến lên hai bước hỏi.   Ánh mắt sâu thẳm chậm rãi đảo qua mọi người ở đây, mắt Chiêu Ninh Đế nhắm lại, gật đầu một cái nói: “Tiếp tục.”   Hao tâm tổn trí sắp xếp mãnh thú tập kích, không có khả năng chỉ vì hù dọa người, chuyện này, vẫn chưa xong đâu.   “Vâng.” Lâm Phúc Lai đáp lời, lập tức quay đầu nhìn về phía đám người, cao cao nâng bảo kiếm trong tay: “Bệ hạ có lệnh…”   Lời còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên thay đổi, lão thái giám mập mạp luôn cười tủm tỉm này bỗng nhiên xoay người một cái, khua chủy thủ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong tay đâm về phía Chiêu Ninh Đế.   “Bệ hạ cẩn thận ----!”   Chuyện đột nhiên xảy ra, Lâm Phúc Lai và Chiêu Ninh Đế cách nhau rất gần, sau khi đám người kinh hãi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chủy thủ hiện ra ánh sáng lạnh kia thẳng tắp đâm tới…   “A Trì!!!”   Tiếng thét chói tai của Phương Trân Châu khiến cho mọi người đều sợ ngây người.   Tấn vương… Tân Vương dã tâm bừng bừng, vốn không an phận kia, hắn lại không để ý đến an nguy của mình, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nhào tới ngăn cản đao thay bệ hạ?!   Cái này… bọn họ không phải là đang nằm mơ chứ?   Ngay cả Chiêu Ninh Đế cũng nhìn hùng đệ đệ đột nhiên ngã trên người mình thực sự là ngây ngẩn cả người.   “Đều… đều thất thần cái gì?” Lục Quý Trì đau đến hít vào khí lạnh, há miệng run rẩy giơ tay che lên phần bụng máu chảy ồ ạt của mình, khó khăn gạt ra mấy chữ: “Gọi… gọi thái y…”   Mẹ ơi không thấy hắn đều sắp bị đâm xuyên rồi sao? Còn từng người từng người đần độn ở đó, đồng đội heo à!   Chiêu Ninh Đế đột nhiên hoàn hồn, thấy mặt mũi hắn tràn đầy sự ghét bỏ, trong lòng cực kỳ phức tạp đồng thời lại có chút muốn cười.   “Vì sao làm như thế?” Hắn ta dừng lại một chút, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn khác với trước kia nhìn hùng đệ đệ hoàn toàn khác trước kia này: “A Trì trước kia… không phải vẫn luôn muốn thay thế trẫm sao?”   Lâm Phúc Lai là lão nhân từ khi hắn ta ra đời đến khi lớn lên vẫn ở bên cạnh hắn ta, Chiêu Ninh Đế mặc dù sớm có phòng bị, nhưng cũng thực sự không nghĩ tới người cuối cùng động thủ sẽ là lão ta. Mà hắn ta vô cùng hiểu rõ lão ta, ra tay lại độc ác, nếu như không phải là Lục Quý Trì, Chiêu Ninh Đế biết mình hôm nay không trốn thoát một đao này.   Nhưng Lục Quý Trì… vì sao đây?   Đây là lần đầu tiên hắn ta ngay thẳng nhắc đến chuyện này như vậy, Lục Quý Trì ngẩn người, đột nhiên liền phản ứng lại --- mẹ nó ý thức cứu giúp này của mình cũng không phải là người bình thường!   Chuyện này liên quan đến việc đầu hắn có thể giữ được hay không, thậm chí thuận lợi… có lẽ sau này hắn rốt cuộc cũng không cần cụp đuôi làm người nữa! Thiếu niên lập tức liền kích động, chịu đựng sự đau nhức kịch liệt trên người, dùng một loại ánh mắt âm thầm kính ngưỡng nhìn hắn ta: “Lúc trước đệ… đệ không hiểu chuyện, luôn cảm thấy minh không thể so với… không thể so với hoàng huynh, nhưng hôm đó trong mơ, mẫu phi… mẫu phi muốn đệ mở mắt, nhìn thật kỹ Đại Chu bây giờ… đệ… đệ nghe bà ấy đi xem… sau đó rốt cuộc hiểu rõ, thiên hạ này có thể không có đệ, lại không thể không có… không có hoàng huynh…”   Lời phía trước là giả, nhưng lời phía sau lại là thật.   Đại Chu vừa thoát khỏi sự nguy hiểm vong quốc, bây giờ rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, tình cảnh không được tính là rất tốt. Dưới gối Chiêu Ninh Đế lại chỉ có một nhi tử vừa mới sinh ra không lâu, nếu lúc này hắn ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Đại Chu tất nhiên sẽ một lần nữa lâm vào trong nguy hiểm trong lo ngoài loạn, mà lần này, có lẽ thứ dân chúng đối mặt chính là nước mất nhà tan chân chính.   Lục Quý Trì nghĩ như vậy liền cảm thấy mình thật sự vô cùng vĩ đại, quả thật chính là loại anh hùng cứu nước cứu dân trong truyền thuyết kia!   Chiêu Ninh Đế không biết lúc này hắn còn có tâm tình đắc ý, chỉ cúi đầu nhìn đệ đệ quen thuộc lại xa lạ, trong lòng phức tạp cười một tiếng: “Trẫm vốn nên sau khi sai người điều tra kỹ rồi mới phán đoán, nhưng lúc này đây… trẫm lại muốn trực tiếp tin tưởng đệ.”   “Huynh tin đệ… đệ… đệ sẽ không để cho huynh thất… thất vọng nữa…” Trong lòng Lục Quý Trì vui mừng, ai nghĩ lời còn chưa nói hết, trước mắt đột nhiên tối đen, ngay sau đó liền mất đi ý thức.   Ý cười của Chiêu Ninh Đế cứng lại, cúi đầu nhìn, phát hiện máu chảy ra từ miệng vết thương của Lục Quý Trì cũng không biết khi nào biến thành màu đen.   Trên chủy thủ còn bôi độc!   Ý thức được điểm này, đáy mắt thanh niên đột nhiên trầm xuống: “Nhanh truyền thái y!”   “Mẫu hậu! Mẫu hậu người làm sao vậy?!”   Lại là Phương Trân Châu không chịu nổi sự kinh hãi như vậy, hai mắt khẽ đảo ngất đi.   Tình hình lập tức loạn tung tùng phèo.   Cách đó không xa, Khương Hằng dùng sức mím đôi môi trắng bệch của mình.   Trái tim dồn dập nhảy lên và sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi sau lưng kia khiến nàng trong nháy mắt hiểu rõ tâm ý của mình.   Nhưng nàng lại không vui vẻ nổi.   Nếu như có thể…   Ánh mắt đảo qua Lạc Đình đang lau mồ hôi ở một bên, Khương Hằng nhắm mắt che đậy sự phức tạp nơi đáy mắt.   Nếu như có thể, nàng càng hy vọng mình mãi mãi cũng đừng hiểu rõ.