Vạn hoa tiết là ngày lễ dân chúng ca tụng mùa xuân và trăm hoa, ngày ngày, trong thành sẽ tổ chức hội vạn hoa nghênh đón hoa thần trong truyền thuyết, trong vạn hoa viên ở ngoại thành cũng sẽ cử hành đại hội ngắm hoa cùng với các loại hoạt động dân gian có liên quan đến các loại hoa/   Thập công chúa rất hưng phấn, sáng sớm liền xuất cung đến Tấn vương phủ, lúc ấy Lục Quý Trì vừa tỉnh ngủ, nghe nói tiểu cô nương đã chờ ở bên ngoài thì vội vàng rời giường.   “Ca ca, chúc huynh sinh thần vui vẻ!”   Vừa ra cửa đã thấy tiểu cô nương mặt mũi tràn đầy vui mừng hưng phấn bưng một bát mì trường thọ chạy đến, Lục Quý Trì theo bản năng nở nụ cười: “Muội làm?”   “Muội, muội không biết làm,” Thập công chúa lập tức ngượng ngùng rũ cái đầu nhỏ xuống: “Đây là Dương Liễu tỷ tỷ làm giúp muội, chờ… chờ sinh thần năm sau của ca ca, muội lại tự tay làm cho ca ca?”   Giọng điệu của nàng cẩn thận lại trông đợi, trên mặt Lục Quý Trì không để ý chút nào “Ừm” một tiếng, trong lòng lại không nhịn được mà nhũn ra.   Có muội muội mềm mại đáng yêu như thế, kiếp trước có lẽ nguyên chủ từng cứu vớt thế giới nhỉ.   Nghĩ như vậy, hắn cầm lấy đũa, ăn sạch sẽ chén mì trường thọ không ít kia, ngay cả nước cũng không còn.   Nước rất nhiều, không nghĩ tới hắn cũng ăn hết, Thập công chúa vui vẻ đến mức một đôi mắt to cong thành vầng trăng khuyết. Lục Quý Trì bí mật vuốt vuốt cái bụng ăn quá no, sắc mặt lạnh lùng dẫn nàng ra cửa.   Khắp nơi đều là đồ đủ mọi màu sắc hình đóa hoa, trong đám người rộn ràng phun trào đủ loại hương hoa, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười, hoặc là náo nhiệt bôn ba hoặc là vừa múa vừa hát, lấy phương thức của mình nghênh đón hoa thần, ăn mừng mùa xuân vĩ đại.   “Ca ca, ngoài cung thật là vui!”   Bệnh của Thập công chúa đã khỏi hẳn, dáng vẻ lanh lợi đi bên cạnh Lục Quý Trì giống như con thỏ nhỏ mới từ trong rừng ra, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài.   Nghĩ đến mặc dù nàng là công chúa cao quý, nhưng đã lớn như vậy cũng không ra khỏi cung được mấy lần, Lục Quý Trì thầm than một tiếng đáng thương, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đi thôi, ca ca dẫn muội đi vạn hoa viên, nghe nói nơi đó thú vị hơn.”   Thập công chúa thụ sủng nhược kinh nhìn tới, Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng thu tay lại, vẻ mặt khó chịu bồi thêm một không: “Có đi không? Không đi thì hồi cung!”   “Đi đi đi!” Thập công chúa lập tức kêu một tràng tiếng, hai mắt cong cong, giống như có thể bắn ra ánh sao. Lại thấy dáng vẻ Lục Quý Trì mặc dù nghiêm mặt nhưng không dọa người chút nào, ánh mắt tiểu cô nương hơi xoay chuyển, bỗng nhiên lặng lẽ duổi tay nhỏ ra kéo tay áo hắn lại.   Lại tiến thêm một thước rồi!   Lục Quý Trì ra vẻ không kiên nhẫn trừng nàng một cái nhưng không vung tay nàng ra.   Thập công chúa lập tức che miệng lại vụng trộm nở nụ cười.   Khi còn bé nàng cũng là nắm lấy ca ca đi trên đường như vậy, mặc dù ca ca cũng sẽ không kiên nhẫn nhưng chưa từng đẩy nàng ra. Bây giờ… ca ca khi còn bé lại quay về rồi!   Trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay sáng lên lấp lánh, lá gan cũng càng ngày càng lớn, một đường réo “Ca ca ca ca” không ngừng, mãi đến khi tiến vào vạn hoa viên mới rốt cuộc bị cảnh đẹp xung quanh phân tán lực chú ý.   Vạn hoa viên là khu vườn chiếm diện tích cực lớn, ở dưới chân núi Bạch Vân ngoại thành. Trong vườn trồng một ngàn loại hoa cỏ, một năm bốn mùa đều là hoa thơm cỏ lạ tranh nhau phát huy, hương hoa tứ phía. Bên trong còn có xây đình đài lầu các, núi giả nước chảy, để cho mọi người ngắm hoa dạo chơi.   Nó là sản nghiệp của một vì vương gia nào đó yêu hoa thành si để lại, bây giờ thuộc sở hữu của hoàng thất, vào lúc này hàng năm, hoàng gia đều sẽ mở cửa ra, cùng bách tính thiên hạ chúc mừng ngày lễ.   Lúc Lục Quý Trì và Thập công chúa đến, trong vườn đã là người nghìn nghịt, hai huynh muội xuôi theo chen chúc vào đám người xem náo nhiệt một lúc, sau đó bàn đi đến rừng hoa đào tương đối yên tĩnh cách đó không xa.   Rừng hoa đào rất lớn, kéo dài lên núi, cánh hoa trắng nõn tầng tầng lớp, hợp thành một mảnh tiên cảnh tựa như biển. Trong tiên cảnh có một hành lang quanh co, ở giữa hành lang có mấy cái đình bát giác đứng thẳng, bóng người lay động, có tiếng cười vui thanh thúy kèm theo hương hoa.   Lục Quý Trì tùy ý giương mắt, phát hiện đó là một đám cô nương trẻ tuổi ăn mặc tươi sáng, trang điểm lộng lẫy, hình như đang chơi trò gì dó.   “Được lắm A Như ngươi, ngũ cô nương vừa đến ngươi cũng chỉ biết che chở cho nàng ta, mấy người ‘cựu ái’ chúng ta chết sống cũng không vào trong mắt ngươi chút nào đúng không?”   “Không phải sao không phải sao! Nhìn một chiêu này của ngươi, thật sự là phụ tâm hán* điển hình rồi!” (*: Đàn ông phụ lòng.)   “Ha ha ha ta sai rồi ta sai rồi, các vị tỷ tỷ đừng buồn bực, tiểu nhân này nhận lỗi với các vị tỷ tỷ! Nhưng mà các ngươi cũng phải thông cảm cho ta, lúc trước A Hằng không ở Kinh thành, không hiểu quy tắc trò chơi này của chúng ta, nếu ta không che chở cho nàng ấy một chút, đầu óc mơ hồ này của nàng ấy còn không phải để cho các ngươi ăn à!”   Ngũ cô nương? A Hằng?   Bước chân Lục Quý Trì dừng lại, nhìn chằm chú một chút, quả nhiên nhìn thấy Khương Hằng đang cầm thứ gì đó cười giữa tầng tầng hoa ảnh.   Thật sự là ràng.   Cũng rất khéo.   Nhưng mà hôm nay người ra ngoài chơi nhiều như vậy, gặp được một hai người quen cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Lục Quý Trì rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Hắn cũng không nghĩ tới đi chào hỏi cái gì, thứ nhất là bên trong đình kia đều là cô nương trẻ tuổi, một đại nam nhân như hắn ù ù cạc cạc chạy tới không thích hợp, thứ hai cũng là bởi vì hắn và Khương Hằng chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cũng không quá thân, không cần thiếu phải cố ý đến chào hỏi.   Bởi vì sự bao phủ của biển hoa phấn sương, các thiếu nữ bên kia cũng không phát hiện ra bọn họ, tự mình vui cười chơi đùa, bầu không khí rất hài hòa.   “Nói gì vậy, chúng ta chưa bao giờ bắt nạt mỹ nhân đâu!”   “Đúng đấu, rõ ràng là A Như ngươi quá lo lắng cho tẩu tẩu tương lai cho nên mới xem chúng ta như lão hổ đấy!”   Tẩu tẩu tương lai?   Lục Quý Trì lập tức sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thiếu nữ tên “A Như” kia cười hì hì nói: “Ôi chao chuyện này đều bị các ngươi phát hiện ra rồi! Nhưng mà không chỉ có một mình ta lo lắng cho A Hằng, mẫu thân ta so với ta còn lo lắng hơn! Nếu ta không che chở nàng ấy thật tốt, lát nữa để mẫu thân ta biết được chắc chắn sẽ quất ta!”   “ Quan hệ của A Hằng tỷ tỷ và bà bà tương lai, tiểu cô tử tương lai đều tốt như vậy, ngày sau nhất định có thể sống hạnh phúc suôn sẻ. Nói đến thì ngày cưới của ngươi và Lạc đại ca cũng gần đến rồi nhỉ, đến lúc đó mấy người chúng ta cũng mặt dày mày dạn đi tham gia náo nhiệt, uống chén rượu mừng thế nào?”   “Đương nhiên là được rồi, cũng không biết A Hằng tỷ tỷ có hoan nghênh hay không thôi?”   Lục Quý Trì không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Khương Hằng.   “Lời nói này, các ngươi nguyện ý đến, mặt mũi này của ta không biết có thể tăng thêm bao nhiêu đâu.” Thiếu nữ mỹ lệ dịu dàng ở trong phấn sương cười híp mắt hơi nghiêng đầu, thần thái tự nhiên, mặt mày bình thản, không nhìn thấy một chút miễn cưỡng và khác thường nào.   Cho nên…. Nàng không từ hôn Vĩnh Yên hầu phủ?!   Dù biết Lạc Đình là tra nam chân trong chân ngoài, dù biết hắn ta sẽ không thích mình, nàng vẫn quyết định tiếp tục gả cho hắn ta, cùng hắn chung sống quãng đời còn lại?!   Lục Quý Trì lờ mờ đồng thời kinh ngạc thật sâu.   Hắn cho rằng nàng là người thông minh! Thật không nghĩ đến nàng vẫn chọn nhảy vào hố lửa… vì sao?   “Ca ca, huynh làm sao vậy?”   Giọng nói Thập công chúa nghi hoặc khiến Lục Quý Trì tỉnh táo lại, đối diện với đôi mắt to tròn của tiểu cô nương, nhìn chính mình một thân trường bào màu xanh đen cổ trò trong mắt nàng, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc bỗng nhiên sáng tỏ.   Phải, nơi này cổ đại coi trọng lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, không phải thế kỷ hai mươi mốt tôn trọng tự do yêu đương. Cho dù biết vị hôn phu không phải người lương thiện thì thế nào, trong nhà bảo nàng gả, nàng không thể không gả…   Nhận thức này khiến Lục Quý Trì có loại cảm giác đột nhiên từ trên không trung rơi xuống.   Cho đến giờ phút này, hắn mới rốt cuộc chân chính hiểu rõ ý nghĩa, mình rốt cuộc đi tới một nơi ra sao ---- một vương triều phong kiến quan hệ nam nữ bất thường, giai cấp rõ ràng không có nhân quyền, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là bình đẳng.   Lại thấy Khương Hằng còn đang cười đùa với nhóm bạn, dáng vẻ không có một chút ý niệm nào, Lục Quý Trì trầm mặc.   Không có cách nào lựa chọn cuộc đời của mình, chỉ có thể tiếp nhận số phận và sự sắp xếp của người nhà, cô nương này… không, là tất cả các cô nương dưới thời đại này đều rất đáng thương.   Mà hắn không cứu được nàng.   Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ uể oải và phiền muộn khó tả, Lục Quý Trì thờ dài, mở miệng trong ánh nhìn chăm chú mờ mịt của Thập công chúa: “Không có việc gì, đi thôi, trong cái đình đằng trước kia không có người, chúng ta qua đó ngồi một chút.”   “Được!” Thập công chúa vội vàng gật đầu, thấy vẻ mặt hắn không tốt, lại cẩn thận nói: “Ca ca mệt rồi sao?”   Khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái: “Đúng vậy.”   Tâm mệt mỏi.   Thiếu niên gặp phải hiện thực bạo kích tựa vào trong đình một lần nữa suy tư về cuộc đời, Thập công chúa thấy hắn không nhúc nhích, trong lòng có chút bận tâm, liền nhỏ giọng phân phó cung nữ thiếp thân Dương Liễu: “Đi lấy một chút nước đến, còn có bánh ngọt mà trước đó chúng ta bảo Ngự thiện phòng làm, cũng lấy tới một ít.”   Hội vặn hoa sẽ kéo dài cả ngày, bởi vậy trước khi lên đường, Dương Liễu mà Thập công chúa mang theo cũng được, hạ nhân của Tấn vương phủ cũng được, đều đã sớm chuẩn bị nước và đồ ăn để tránh cho nửa đường hai vị chủ tử đói khát. Nhưng mà những vật này không tiện mang theo bên người, đều để trên xe ngựa, xe ngựa không thể vào vườn, Dương Liễu sau khi lên tiếng liền đi ra ben ngoài.   Ngụy Nhất Đao có chút việc tư phải làm, xin Lục Quý Trì nghỉ một ngày, lúc này không có ở đây, nhưng mà trước khi đi đã sắp xếp một tiểu đội thị vệ vương phủ theo bên người bảo vệ hai huynh muội. Lục Quý Trì không từ chối, chỉ là thật sự không quá thích ứng được với cảm giác đi đến đâu cũng có người vây quanh này, chỉ để bọn họ mặc quần áo dân chúng bình thường, theo sau ở phía xa xa.   Sau khi Dương Liễu đi rồi, bên trong đình chỉ còn lại huynh muội hai người.   “Ca ca…”   Thập công chúa đang muốn nói chuyện, Lục Quý Trì bỗng nhiên đứng dậy.   “Huynh đi rửa tay, muội ở đây đợi huynh đừng chạy lung tung.”   Đang tốt đẹp tại sao phải rửa tay? Mặc dù Thập công chúa buồn bực nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Được rồi, ca ca.”   Lục Quý Trì bình tĩnh bước ra khỏi đình, chờ đi đến nơi Thập công chúa không nhìn thấy, lập tức co cẳng chạy.   Đột nhiên mắc tiểu cái gì vậy, buổi sáng không nên ăn nhiều nước như vậy!   Trong vạn hoa viên có tịnh phòng, Lục Quý Trì lần theo ký ức của nguyên chủ để qua đó, sau khi thuận lợi giải quyết xong vấn đề sinh lý, chọn con đường nhỏ chậm rãi đi trở về ---- trên đường lớn quá nhiều người, chen chúc đến hoảng.   Đi ngang qua một vị trí bị khuất nào đó, lúc ở góc rẽ không nhìn thấy phong cảnh gì, một giọng nói dịu dàng chợt xông vào tai hắn: “Ta biết ngươi và Lạc ca ca lưỡng tình tương duyệt, hai bên vừa ý nhau, nhưng như vậy thì thế nào chứ?”