Bổn vương muốn yên tĩnh
Chương 12
Thấy bà lúc này còn có tâm tư quan tâm mình, trong lòng Khương Hằng ấm áp, ánh mắt càng ngày càng thân thiết hơn một chút: “Con không sao, người đừng lo lắng cho con.”
Lạc Đình không phải thứ tốt gì, bị đánh là đáng đời, nhưng An di rất tốt, bà không nên chịu sự kinh hãi này.
Đang chuẩn bị đỡ Vĩnh Yên hầu phu nhân đi đến bên cạnh ngồi xuống, đại phu bên giường đứng dậy, Khương Hằng dừng chân lại, tiến lên một bước hỏi: “Đại phu, Lạc ca ca thế nào rồi? Có trở ngại gì không?”
Vĩnh Yên hầu phu nhân cũng một bước dài lao đến.
Lão đại phu quay người hành lễ với hai người: “Vết thương trên mặt Thế tử tuy có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không bị thương tới gân cốt, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi, về phần cái chân này…”
Trong lòng Vĩnh Yên hầu phu nhân giật mình: “Chân thế nào?!”
Lão đại phu đáp:”Gãy mất rồi, ít nhất hai tháng không thể xuống giường.”
“Có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này không?”
“Phu nhân yên tâm, chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không để lại di chứng.”
Lúc này Vĩnh Yên hầu phu nhân mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi điều bà luôn lo lắng chính là chuyện này, đối với thế gia huân quý như bọn họ mà nói, tàn phế và chết không khác nhau, Lạc Đình là con độc nhất của bà, cũng là người thừa kế duy nhất của Vĩnh Yên hầu phủ, chân của hắn nếu xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ toàn bộ Vĩnh Yên hầu phủ đều phải rung chuyển theo.
“Mẫu thân…”
Lục này Lạc Đình tỉnh lại, Vĩnh Yên hầu phu nhân hoàn hồn, trái tim lơ lửng lo lắng rơi xuống: “Cảm thấy thế nào? Tốt hơn chút nào không?”
Lục Đình khó khăn giật giật môi, trên khuôn mặt sưng thành đầu heo rơi xuống hai hàng nước mắt thê lương: “Thật là… đau quá…”
Mặc dù đây là thân nhi tử của mình, mặc dù rất đau lòng hắn bị người ta đánh thành như vậy nhưng trong nháy mắt, Vĩnh Yên hầu phu nhân vẫn không nhịn được muốn quay đầu.
Cái này, thật sự là quá xấu rồi, cay mắt.
Khương Hằng cũng cảm thấy cay mắt, chỉ là dáng vẻ này của Lạc Đình thực sự khiến cho người ta hả giận, bởi vậy nàng chẳng những nhịn được mà còn chăm chú nhìn thêm.
Vĩnh Yên hầu phu nhân thấy vậy lập tức mặc cảm cúi đầu, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ an ủi ---- A Hằng quả nhiên là cô nương tốt nhất, tức phụ tốt nhất trên đời này!
“Lạc ca ca đừng sợ, đại phu đã thoa thuốc cho huynh rồi, qua một khoảng thời gian là hết đau thôi.” Khương Hằng dịu dàng an ủi, cuối cùng mắt lộ ra lo âu hỏi: “Chỉ là những kẻ xấu kia rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao bọn họ phải đối với huynh như vậy chứ?”
Lạc Đình lập tức cứng đờ.
May mà hắn bây giờ là mặt đầu heo, nhìn không ra biểu tình gì, bởi vậy Vĩnh Yên hầu phu nhân cũng không phát hiện ra khác thường gì, chỉ vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Đúng! Nhi tử con nói cho mẫu thân biết, rốt cuộc là ai to gan càn rỡ như vậy, dám ở trên đường bắt con đi, còn đánh con thành bộ dạng này!”
Bà xuất thân tướng môn, tính tình nóng nảy, từ trước đến này đều là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất trả lại gấp bội. Lúc này thấy nhi tử đang tốt của mình bị người ta đánh thành như vậy, đâu có còn nhịn được, lúc này liền muốn vén tay áo lên muốn đi báo thù.
Chỉ là Lạc Đình nào dám nói chứ?
Mẫu thân hắn thương Khương Hằng như thân khuê nữ, nếu để bà biết mình bởi vì chân trong chân ngoài mà bị đánh thì chỉ sợ đừng nói đến báo thù, không tẩn hắn một trận nữa cũng đã là không tệ rồi!
Bởi vậy hắn chỉ một mực chắc chắn lúc ấy mình té xỉu, không biết chuyện gì cả.
Nếu như đổi lại là bình thường, Vĩnh Yên hầu phu nhân có lẽ có thể nhìn ra cái gì không bình thường, nhưng lúc này….
“Được rồi được rồi con đừng khóc nữa, vốn đã xấu, vừa khóc liền càng không có cách nào nhìn được.”
“…” Nghe giọng nói tràn đầy ghét bỏ của mẫu thân, Lạc Đình nhất thời không biết mình nên vui mừng hay là nên tiếp tục khóc nữa.
Đây thật sự là thân mẫu sao?
Ngoài miệng có ghét bỏ hơn nữa thì đó cũng là thịt rơi xuống trên người mình, thấy nhi tử vết thương chằng chịt, ánh mắt mỏi mệt, Vĩnh Yên hầu phu nhân không hỏi nhiều nữa, sau khi căn dặn hạ nhân chăm sóc tốt Lạc Đình thì mang theo Khương Hằng đi ra ngoài.
Khương Hằng cũng không nói muốn ở lại chăm sóc gì đó, có thời gian nàng tình nguyện ở bên cạnh Vĩnh Yên hầu nhiều thêm một chút.
“Chuyện này quá kỳ lạ rồi, A Hằng, con nói lại cho ta tình huống lúc đó một chút.”
Nhi tử mình sinh mình biết, Lạc Đình và phụ thân hắn giống nhau đều là loại mặt hàng tính cách mềm mại, không bao giờ làm ra chuyện gì gây thù với người ta, bởi vậy mặc dù tin tưởng câu trả lời của Lạc Đình nhưng Vĩnh Yên hầu phu nhân vẫn nhạy bén nhận ra được sự khác thường trong chuyện này.
Khương Hằng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, không nhanh không chậm thuật lại tình huống lúc đó một lần ---- đương nhiên, chỉ là thuật lại đơn giản, cũng không mang theo suy đoán của bản thân, cũng không lộ ra chuyện của Lạc Đình và Tề Hà.
Năm ngoái Vĩnh Yên hầu phu nhân bệnh một trận, bây giờ cơ thể không bằng lúc trước, nàng không có ý định để cho bà biết chuyện này để trách cho tức điên người. Dù sao thì Lạc Đình nhát gan sợ sệt, hôm nay dưới tình huống như vậy cũng không lựa chọn thẳng thắn, ngày sau càng không có khả năng chủ động nhắc đến chuyện này, hơn nữa bây giờ người Tề gia lại phái người đánh hắn một trận, nghĩ đến hắn sẽ không dám tìm đường chết nữa.
Ngược lại là nàng có chút không yên lòng Tề tam cô nương bên kia, lúc đầu dự định ra tay giải quyết nàng ta, không nghĩ tới động tác người Tề gia còn nhanh hơn nàng, cũng là giảm phiền toán cho nàng.
Khương Hằng hết sức hài lòng với kết quả như vậy ---- chỉ cần không ảnh hưởng đến hôn sự của nàng, Tề Hà thế nào, Lạc Đình lại nghĩ thế nào, mọi thứ nàng không thèm để ý.
Vĩnh Yên hầu phu nhân không biết nàng đang suy nghĩ gì, suy tư nửa ngày không có kết quả, quyết định đến Kinh Triệu phủ báo án.
Khương Hằng vốn định đi theo bà, đúng lúc này, Vĩnh Yên hầu trở về.
“Đình Nhi! Đình Nhi thế nào rồi!”
Đó là người trung niên thân hình hơi mập, ngũ quan giống Lạc Đình đến mấy phần, bởi vì quanh năm trầm mê nữ sắc mà lộ ra bước chân lảo đảo, có chút dung tục. Trước kia Vĩnh Yên hầu phu nhân bị ông ta hung hăng làm tổn thương, sau này không đoái hoài đến ông ta nữa, bởi vậy lúc này chỉ nhàn nhạt khoát tay một cái: “Không có việc gì lớn, đã ngủ lại rồi, chờ nó tỉnh chàng lại đi thăm nó đi.”
Thế thiếp của Vĩnh Yên hầu không ít, nhưng bất kể ông ta cố gắng thế nào cũng không thể sinh ra được nhi tử thứ hai, bởi vậy mặc dù ông ta không chú ý đến thê tử nhưng vẫn rất xem trọng nhi tử Lạc Đình độc nhất này, nghe vậy vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai làm nó bị thương?”
“Vẫn chưa biết, nói là người hành hung đều che mặt, không thấy rõ.”
“Không biết không biết! Cái gì cũng không biết! Nàng làm mẫu thân thế nào vậy!” Vĩnh Yên hầu lập tức bất mãn, chỉ là ông ta còn chưa nói xong, một ánh mắt lạnh lùng của Vĩnh Yên hầu phu nhân bay tới.
“Hầu gia đây là đang trách ta?”
Nhớ tới chuyện cũ đáng sợ những năm đó bị đè xuống đất đánh cho đến chết, Vĩnh Yên hầu lập tức sợ hãi: “Ta, ta không phải có ý này, ta chỉ là… chỉ là quan tâm tắc loạn thôi! Đúng, quan tâm tắc loạn!”
Ông ta nói chưa dứt lời, vừa nói Vĩnh Yên hầu phu nhân lập tức tức giận: “Quan tâm tắc loạn? Chàng quan tâm nó cái gì rồi? Cả ngày chỉ biết lêu lổng bên ngoài, chàng có từng quan tâm nó sao!”
Hai cái người này liền bắt đầu ồn ào, Khương Hằng không tiện ở lại xem, vội vàng hành lễ với hai người rồi yên lặng lui ra ngoài.
“Lại khiến ngươi chê cười rồi.”
Giọng nói bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, Khương Hằng nhìn lại, đối diện với một khuôn mặt được xưng là thanh tú lại hết sức anh mỹ.
“A Như? Ngươi về khi nào vậy!” Khương Hằng có chút ngạc nhiên mà nghênh đón.
“Vừa tới.” Thiếu nữ cùng tuổi với nàng, dáng người lại cao hơn nàng rất nhiều bước nhanh tới, trong mắt chứa sự quan tâm nói: “Nghe nói ngươi và đại ca bị tập kích trên đường? Có bị dọa sợ không?”
“Ta không sao, ngược lại là đại ca ngươi bị thương không nhẹ, ngươi mau đi thăm hắn một chút đi.”
Thiếu nữ này là muội muội đích xuất cùng mẫu của Lạc Đình, tên là Lạc Như, xếp hàng thứ sáu trong mười khuê nữ ở Vĩnh Yên hầu phủ. Nàng và Khương Hằng từ nhỏ đã quen biết, tính cách hợp nhau, quan hệ rất không tệ, tháng trước đến ở nhà ngoại tổ, bây giờ mới trở về.
“Được, vậy ngươi đi về trước đi, nhìn cha mẹ ta như vậy không biết lúc nào mới có thể ầm ĩ xong đâu!” Lạc Như tập mãi thành quen chậc chậc hai tiếng, lại nói: “Ngày mai ngươi không có việc gì chứ? Ta đến Vinh Quốc công phủ tìm ngươi chơi.”
Khương Hằng bật cười: “Ngươi lặn lội đường xa vừa trở về, nghỉ ngơi trước rồi lại đến.”
“Cũng được, lần này ngươi hồi kinh không giống như trước kia, không nóng nảy nữa.” Lạc Như kịp phản ứng, lập tức cười hì hì một tiếng, nháy mắt ra hiệu với nàng nói: “Vậy được rồi, mấy ngày nữa ta lại đi tìm A Hằng tẩu tẩu nhà chúng ta… ha ha! Đừng đừng ta sai rồi! Nhưng mà nói nghiêm túc, đúng lúc năm nay cũng sắp đến Vạn hoa tiết rồi, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi vườn vạn hoa ở ngoài thành ngắm hoa, thuận tiện giới thiệu mấy người bằng hữu cho ngươi làm quen!”
Lúc trước nàng vẫn luôn ở biên quan, một năm cũng không về Kinh thành được mấy lần, Lạc Như làm như thế hiển nhiên là muốn nàng du nhập vào nhóm quý nữ ở Kinh thành, Khương Hằng ngừng lại, chân tâm thật ý cười: “Được.”
Nguyệt Viên ở bên cạnh nhìn, trong lòng đột nhiên có cảm giác, trên đường trở về, không nhịn được than thở với Khương Hằng: “Lục cô nương đối với người còn tốt hơn Thế tử đối với người nhiều! Nếu nàng ấy không phải là cô nương mà là thiếu gia thì tốt rồi!”
Khương Hằng nghe được thì muốn cười, khóe mắt thấy trong tay nàng ta cầm mấy túi bánh ngọt không khỏi ngừng bước chân lại.
“Tặng mấy túi bánh ngọt ngọt này cho Tấn vương điện hạ đi, nói đa tạ hắn trượng nghĩa tương trợ.”
Chủ đề nhảy quá nhanh, Nguyệt Viên lập tức sửng sốt: “Hả?”
Khương Hằng lặp lại một lần nữa.
Nhưng Tân vương điện hạ trợ giúp các nàng lúc nào? Nguyệt Viên không hiểu ra sao, nhưng vẫn là sau khi đưa Khương Hằng hồi phủ, quay đầu đi đến phủ Tấn vương.
Lúc Nguyệt Viên tới cửa, Tề Ngạn đã đi rồi, Lục Quý Trì tản bộ trong hoa viên, suy nghĩ đến đời người đồng thời thuận tiện quan sát vương phủ nhà mình một chút.
Vương phủ rất lớn, lộng lẫy xa hoa, Lục Quý Trì đi dạo một vòng giống như thăm quan điểm du lịch, cuối cùng tìm đình nghỉ mát ngồi xuống.
Sự xuất hiện của mẹ khiến trái tim suốt ruột về hiện đại bỗng nhiên yên ổn, cũng làm cho tất cả mộng cảnh trước mắt này đều trở nên chân thực, hắn đón gió nở nụ cười, sự mù mịt trong lòng tan đi như khói.
Xem như là một lần du lịch đặc biệt đi, mặc kệ sau này có trở về hay không cũng không thể để cho mình đến uổng phí được.
“Điện hạ, Tôn tiên sinh cầu kiến.” Đột nhiên có hạ nhân đến đây hồi bẩm.
Lục Quý Trì hoàn hồn, suy tư một lúc, khoát tay áo một cái: “Không gặp, nói ta còn đang tức giận.”
Chiêu Ninh Đế không phải là người dễ lừa gạt, muốn khiến hắn ta tin tưởng mình thật tâm quy hàng, chỉ dựa vào giả ngây giả ngô là không thể thực hiện được, hắn nhất định phải lấy ra sự quyết tâm có thể chứng minh bản thân vứt bỏ danh tiếng và công trạng. Mà danh tiếng và công trạng này…. Vị Tôn tiên sinh này vẫn luôn âm thầm khuyến khích nguyên chủ tạo phản, ông ta có vể rất thích hợp.
Nhưng mà cũng không thể đánh rắn động cỏ được, thoáng lạnh lùng với ông ta mấy ngày trước, xem ông ta sẽ có phản ứng gì.
“Tức giận?” Ngụy Nhất Đao bên cạnh lại kinh ngạc: “Tôn tiên sinh thế mà cũng biết làm ra chuyện khiến điện hạ tức giận?”
Lục Quý Trì hoàn hồn: “Rất kỳ lạ sao?”
Ngụy Nhất Đao ngay thẳng gật đầu: “Không phải điện hạ nói ông ta hiểu tâm tư của người sao, còn nói ông ta là tri kỷ, không cho phép bất kỳ kẻ nào trong chúng ta bất kính với ông ta. Đúng rồi, vì ông ta mà điện hạ còn từng dạy bảo ta mấy lần đấy!”
Nửa câu cuối cùng nghe có chút tủi thân, khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, muốn nói sau này sẽ không như vậy nữa, nhưng suy nghĩ hai lần, lại cảm thấy lời nói này có chút không đúng, đành phải nói sang chuyện khác: “Được rồi, không có việc gì lớn, cái đó, ta dường như có chút đói bụng, ngươi đi lấy giúp ta chút đồ ăn.”
Ngụy Nhất Đao ngẩn người, “A” lên một tiếng, còn muốn nói điều gì đó, lại có hạ nhân đến bẩm báo, nói là ngũ cô nương của Vinh Quốc công phủ phái nha hoàn đến xin gặp.
Ngũ cô nương của Vinh Quốc công phủ? Khương Hằng? Nàng tìm hắn làm gì? Lục Quý Trì ngẩn người, tò mò cho người đưa Nguyệt Viên tiến vào.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
10 chương
82 chương
19 chương