(*) Nguyên văn –  chó cắn chó Lúc trở lại kinh thành, trời đã tối đen như mực. Lục Quý Trì đích thân đưa Khương Hằng về phủ Vinh quốc công, rồi gấp gáp truyền thái y tới khám cho nàng. Toàn bộ phủ Vinh quốc công vì sự việc này mà trở nên nhốn nháo, đặc biệt là lão thái thái và phu nhân Vinh quốc công vẫn đang mong ngóng tin tức của Đường Quân, thấy vậy thì mặt tái mét, lòng hoảng sợ không thôi. “Tại sao lại là Tấn vương đưa nó về?! Chẳng lẽ… chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta thất bại rồi?!” “Đừng nóng vội, cứ đi xem tình hình thế nào đã.” Quả nhiên gừng càng già càng cay, lão thái thái dứt lời, tâm tình bình tĩnh trở lại, cùng phu nhân Vinh quốc công đi tới viện của Khương Hằng. Khương Hằng đã tắm xong, vết thương trên người đã được băng bó, hiện tại đang nằm trên giường chờ uống thuốc. Lục Quý Trì không ở trong phòng, cả người chàng trông rất nhếch nhác, Khương Hằng lệnh người dẫn chàng và Tần Tranh qua phòng bên thay y phục. “Tiểu thư, lão phu nhân và đại phu nhân tới thăm người.” Người lên tiếng là một nha hoàn khác hầu cạnh Khương Hằng, tên Nguyệt Linh — Nguyệt Viên đã bị gã tội phạm truy nã làm bị thương, trước mắt còn đang dưỡng thương trong phòng của cô nàng. Hàng mi dài của Khương Hằng khẽ chớp, nàng từ từ mở mắt quan sát lão thái thái và phu nhân Vinh quốc công đang tất tả đi tới. “Tham kiến bà nội, bác dâu cả.” “Ôi đứa nhỏ đáng thương, con sao rồi? Vẫn ổn cả chứ?” Nhìn vẻ mặt quan tâm, lo lắng của phu nhân Vinh quốc công, Khương Hằng rề rà không đáp lời, một lúc sau, nàng cười nhạt, nói: “Nhờ phúc đức của bà nội và bác dâu, cháu không sao, chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe thôi.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Phu nhân Vinh quốc công giả dối hỏi han ân cần mấy câu, sau đó thấp thỏm nói vào chuyện chính, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại ở chung một chỗ với Tấn vương? Còn gã tặc bắt cóc con đi nữa, có biết là người nào không?” Lão thái thái đứng một bên không nói câu nào, đôi mắt bà ta chiếu thẳng vào nàng khống chớp. Khương Hằng nhếch miệng, cặp mắt lạnh lùng hơi cụp xuống. Sau khi Lục Quý Trì đi tìm nàng, Tần Tranh đã đè Đường Quân ra ép cung một hồi. Đường Quân không chịu được hành hạ, nhanh chóng khai ra tất cả kế hoạch cũng như những giao dịch giữa gã và phu nhân Vinh quốc công. Lúc này nàng đã biết sự việc xảy ra với nàng hôm nay chẳng phải ngẫu nhiên, mà là do người bác dâu cả của nàng, vì tiền đồ của con trai đã rắp tâm bán đứng nàng cho gã họ Đường kia. Nàng vốn cho rằng, đây chỉ là chủ ý của một mình phu nhân Vinh quốc công, bây giờ xem ra, hình như không phải. “Tấn vương điện hạ cứu cháu, đưa cháu trở về, những việc khác…” Khương Hằng ngẩng đầu, nụ cười không đổi, hỏi lại, “Bác dâu cả hỏi như vậy, e điều thật sự muốn biết là tình hình của Hoài Dương hầu nhỉ?” Vế trước còn bình thường, vế sau đã nghe như sét đánh ngang tai, đánh cho phu nhân Vinh quốc công đến sững sờ, cả người lùi về phía sau một bước: “Bác! Bác không biết con đang nói gì! Hoài…Hoài Dương hầu gì cơ!” Trong phút chốc, lão thái thái cũng bị câu hỏi của nàng làm cho mặt tái mét. Khương Hằng tựa như không nhận ra, nàng nghiêng đầu, thở dài đáp: “Hoài Dương hầu rơi xuống sông bị thương, về sau chỉ sợ sẽ thành một kẻ tàn phế.” Tàn phế?! Mẹ chồng nàng dâu hai người há hốc miệng. “Cho nên thay vì tốn thời gian ở chỗ này của cháu, không bằng bác dâu hãy mau mau nghĩ cách để tiếp nhận lửa giận của trưởng công chúa thì hơn, dẫu sao….” Giọng thiếu nữ êm ái, nhưng ánh mắt lạnh tanh, “kế hoạch bán cháu đổi lấy công danh của anh em chú bác, cũng không phải do một mình Hoài Dương hầu nghĩ ra.” Lời vừa dứt, phu nhân Vinh quốc công mặt cắt không còn một giọt máu, cả người ngã ngồi trên nền đất. Lão thái thái thoạt nhìn bình tĩnh hơn, nhưng thân thể cũng đang run lẩy bẩy, tựa như sắp đổ. “Mày… mày lại đang nói hươu nói vượn cái gì?! Bà nội thấy mày ngã xuống nước nên thần trí không được tỉnh táo thì phải!” Không biết sực nghĩ ra điều gì, hai mắt lão thái thái đột nhiên trở nên u ám, nhưng bà ta còn chưa nói hết, Lục Quý Trì đã sải bước từ ngoài vào. “Ai thần trí không tỉnh táo?” Người có chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Tấn vương điện hạ sắp có vợ nên đương lấy làm đắc ý lắm, chân bước nhanh như lướt. Trên gương mặt anh tuấn nổi bật lên vẻ vui sướng hớn hở, bảy phần ưa nhìn lại thêm ba phần tôn quý. Nếu là thường ngày, dù là bà hay phu nhân Vinh quốc công, tuyệt đối không thất thố như vậy. Kể cả khi Khương Hằng đã ngả bài trực diện không theo lẽ thường, liên tục giáng xuống từng lời từng lời làm đối phương không kịp chuẩn bị, khiến tâm thần của hai người đến mức như sắp sụp đổ. Rõ ràng, người làm chuyện xấu thì luôn chột dạ… Thế mà giờ, lão thái thái đột nhiên không thốt được thành lời. Khương Hằng vừa nhìn thấy chàng, tức thì âu lo, phiền muộn bay biến hết, nàng cười khẽ: “Tham kiến điện hạ.” “Từ nay về sau, giữa ta và nàng không cần khách khí như thế nữa.” Lục Quý Trì đè nén sự vui sướng tột cùng, mặt mày bình tĩnh bảo, “Tuy là chuyện bất đắc dĩ, nhưng suy cho cùng bổn vương đã thất lễ với tiểu thư, phải chịu trách nhiệm… Nàng cứ yên tâm, bổn vương tuyệt không trốn tránh.” Khoan đã! Lời này là sao?! Cả lão thái thái và phu nhân Vinh quốc công một lần nữa bị dọa cho mất hồn mất vía. Lục Quý Trì mặc kệ hai người họ, chàng khẽ nhếch môi, giọng ôn tồn nói với Khương Hằng: “Sáng sớm mai, bổn vương sẽ vào cung tâu bày với hoàng huynh, xin hoàng huynh ban hôn cho chúng ta.” Hai mắt Khương Hằng ngập tràn ý cười, trên mặt lại tỏ ra ngượng ngùng, nàng gật đầu khẽ đáp: “Hết thảy đều do điện hạ làm chủ.” “…” Nhìn đứa cháu gái chẳng mấy chốc sẽ biến thành Tấn vương phi, tim lão thái thái như bị ai đó bóp nghẹt. Bà ta chỉ là phận đàn bà trong nhà, luôn có ý kính sợ đối với tông thất hoàng gia. Tấn vương đây có tiếng xấu tính, bà ta nào dám lấy danh nghĩa ‘thần trí bất ổn’ mà bắt giam vương phi tương lai của hắn trước mắt hắn? Phu nhân Vinh quốc công thì đã suy sụp hoàn toàn, mặt mày trắng tái, từ lâu đã im như thóc. “Vừa rồi nói đến đâu nhỉ? À…đúng rồi, chuyện Hoài Dương hầu mưu tính hôm nay, cháu đã biết, anh họ biết, điện hạ biết, cha cháu cũng sẽ sớm biết, cho nên bác có thừa nhận hay không, đối với cháu không còn quan trọng nữa.” Người thương đã ở cạnh bên, nàng chẳng còn hơi sức mà tranh đấu với hai người họ? Khương Hằng dứt khoát kết thúc câu chuyện, cười nhạt, “Còn bọn họ sẽ giúp cháu xả giận thế nào, cháu lại chưa biết rồi.” “Nàng yên tâm, tất cả những ai mưu hại nàng, một người bổn vương cũng không tha.” Lục Quý Trì đã nghĩ ra cách thay Khương Hằng báo thù, hai mắt chàng sắc lạnh lườm sang hai người nọ, không nói thêm nữa. Nhưng mà chỉ có thế cũng đủ làm phu nhân Vinh quốc công sợ đến mức ngất xỉu. Bà ta không thể ngờ chuyện đã bại lộ, khiến bà ta ngay cả một câu biện bạch cũng không có cơ hội để nói. “Mẫu thân…” Nhác thấy vị phu nhân đứng tuổi gương mặt rúm ró, quay sang cầu cứu lão thái thái, Khương Hằng chớp mắt, thờ ơ lên tiếng: “Bác dâu nhìn bà nội làm gì? Dù thế nào cháu cũng là cháu gái ruột của bà nội, bác vì tư lợi mà nghĩ ra cách ác độc như vậy hại cháu, chẳng lẽ còn mong bà nội sẽ giúp bác cầu xin tha thứ hay sao?” Nàng lơ đễnh nói một câu, giúp vị lão thái thái đang u mê tăm tối kia cả người chấn động, tỉnh táo trở lại. “Cô….” Bà ta thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, rồi dùng sức giáng một cái tát thật mạnh lên mặt phu nhân Vinh quốc công, “Điều A Hằng nói có phải thật hay không?!” Phu nhân Vinh quốc công nháy mắt đờ đẫn cả người: “…??!!” Có thật không chẳng lẽ bà không biết?! Chủ ý này do bà nghĩ ra mà!!! Nhưng mà bà ta không có chứng cứ, không giống như Đường Quân có thể chỉ đích danh bà ta, bà ta không thể nói rõ ràng lão thái thái đã tham dự vào chuyện này như thế nào, vì thế chỉ có thể tức hận mở to hai mắt nhìn người mẹ chồng vừa trở mặt, gò má được bảo dưỡng tỉ mỉ nhanh chóng sưng lên. Lão thái thái thở một hơi nhẹ nhõm. Khương Hằng hiển nhiên biết bà ta có can dự vào chuyện này, nhưng nó từ đầu đến cuối đều không nói rõ, chứng tỏ có ý không muốn truy cứu. Tuy kể cả có truy tới cùng cũng không tìm được chứng cứ, nhưng trước giờ Tần gia hay hai mẹ con Tần thái phi có tiếng không phải là quân tử làm việc nhìn vào bằng chứng. Lại còn thêm đứa con thứ ba tính tình ngay thẳng kia của bà…. Nếu để nó biết bà cũng dính dáng vào trong chuyện này, chỉ e cả đời cũng không tha thứ cho bà. Không được! Tuyệt đối không thể để cho nó biết! Lòng lão thái thái khủng hoảng cực độ, bà ta nghiến răng, lại vả thêm một phát nữa lên mặt của phu nhân Vinh quốc công: “Chả trách sao mấy ngày nay mẹ thấy mày cứ lén la lén lút, hóa ra là âm mưu làm chuyện xấu xa như vậy! Ôi gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh! Sao trần đời lại có một độc phụ như mày!” Phu nhân Vinh quốc công nhìn thì đoan trang hiền thục, nhưng thật ra tính tình rất cao ngạo, không phải người chịu ngậm bồ hòn làm ngọt. Mắt thấy mẹ chồng đang muốn dìm chết mình để đổi lấy sự tha thứ của Khương Hằng, bà ta nào còn nhẫn nhịn được nữa, lập tức ném vỡ bình, cắn răng, nhếch môi cười lạnh: “Hôm nay mẹ nói những câu này, thì sao lúc giúp con dâu nghĩ ra cách, không thấy mẹ có một chút yêu thương nào đối với ngũ nha đầu vậy!” “Thật là xấc xược! Lại còn dám đổ vấy sang ta….” Hai người cứ như vậy xé toạc nhau ra. Khương Hằng nhìn đôi bên cắn xé lẫn nhau, ánh mắt hờ hững châm chọc. Lục Quý Trì cũng cảm thấy hình ảnh này thật xấu xí khó coi, vung tay lên gọi người vào ‘mời’ hai kẻ nọ ra ngoài. “Vết thương của nàng còn đau không?” Chàng không muốn nàng phải bận lòng vì những chuyện bẩn thỉu như vậy. Chàng tiến về phía trước hai bước, dõi mắt nhìn lên lớp vải thưa quấn trên bắp chân nàng.