Khương Hằng đúng là bị người bắt đi giữa con đường lớn cách Trường Phong tửu lâu không xa… Chính xác mà nói, nàng bị ép đi. Kẻ ra tay là tội phạm truy nã đang lẩn trốn, vì để thoát khỏi sự truy đuổi của quân lính mà uy hiếp bừa một chiếc xe ngựa đi ngang qua — run rủi thế nào, lại đúng chiếc xe Khương Hằng đang ngồi. Chuyện xảy đến bất thình lình, còn là tay bay vạ gió, người luôn sắm vai thị vệ bên cạnh Khương Hằng, Nguyệt Viên, dù đã nhanh chóng phản xạ, nhưng vẫn không thể cứu được Khương Hằng, trái lại còn bất cẩn bị tên tội phạm truy nã kia gây thương tích, cả người lăn từ trên xe ngựa xuống. Mà thuộc hạ của Lục Quý Trì vốn chỉ đi ngang qua xem náo nhiệt, nhìn thấy Nguyệt Viên mới ngộ ra chuyện lớn hỏng bét rồi — hắn biết mối quan hệ giữa Lục Quý Trì và Khương Hằng, cũng biết Nguyệt Viên, thấy vậy thì mặt mày biến sắc, lập tức kêu đồng nghiệp đuổi theo, bản thân thì chạy về báo tin. “Mau đi gọi người…. Có bao nhiêu gọi bấy nhiêu! Gọi hết đến cho ta, cùng ta ra khỏi thành cứu người!” Lục Quý Trì mặt trắng bệch, gào xong câu trên thì lăn một vòng nhảy lên lưng ngựa, lao về phía cổng thành. Đám người Ngụy Nhất Đao theo sát đằng sau. “Gì cơ? Người ngồi trong xe ngựa là tiểu thư nhà Vinh quốc công á?” “Chính xác là ngũ tiểu thư phòng ba của phủ Vinh quốc công! Nha hoàn mập mạp vừa ngã khỏi xe ngựa á, hồi ở trong phủ làm nô bộc cho ngũ tiểu thư tôi từng thấy nàng ấy rồi!” “Đúng đúng, tôi cũng từng gặp! Khương ngũ tiểu thư cùng nàng ấy tới cửa hàng của tôi mua đồ mà!” “Vị ngũ tiểu thư mà mấy bác đang nói, có phải người vừa mới từ hôn với phủ Vĩnh An hầu không?” “Đúng thế, chính là cô ấy! Đáng thương thay, vừa trải qua chuyện hôn phu vụng trộm với người phụ nữ khác xong, giờ lại gặp tai họa bất ngờ như vậy… Chao ôi, không biết các quan gia có cứu được cô ấy về hay không, nếu không thì…. Nghe nói tên tặc tử kia phạm tội phóng hỏa, giết người, bắt cóc, là thủ lĩnh của băng cướp, không chuyện ác nào không làm, Khương ngũ tiểu thư rơi vào tay hắn, e là lành ít dữ nhiều!” “Chả thế thì sao, cái loại đó đúng là liều mạng, vô nhân tính! Nghe nói dung nhan ngũ tiểu thư rất mỹ miều, trời ơi….Chỉ sợ khó thoát được kiếp nạn này!” “Đừng nói nhảm, không phải quan gia đã đuổi theo rồi sao, nha hoàn mập mạp kia cũng đến Tần gia gọi viện binh rồi! Tần gia Tần tướng quân rất lợi hại, có hắn ở đó, tặc nhân kia ba đầu sáu tay ra sao cũng chạy không thoát…” Sự việc xảy ra nơi đường phố tấp nập người qua, một lúc sau tin tức đã lan xa. Khắp nơi trên đường đều là tiếng bàn tán xôn xao, xen lẫn sự đồng tình, tiếc thương hoặc cười trên nỗi đau khổ của người khác; Lục Quý Trì phi ngựa vọt qua nghe được, lòng nóng như lửa đốt, từng tảng băng lạnh lẽo ngàn năm dần tan chảy, cả người khó chịu, bàng hoàng đến khó tả. Tiểu thư khuê các một thân một mình bị kẻ xấu bắt cóc, nếu ngay lúc đó cứu được thì không sao, nhưng đám binh lính kia đúng là chưa tận lực, để cho tên tội phạm truy nã bắt Khương Hằng đi… Cho dù chỉ rơi vào tay kẻ gian có nửa ngày, danh tiếng của nàng cũng sẽ bị hủy hoại ít nhiều. — sẽ không ai tin một cô nương xinh đẹp yêu kiều có thể giữ được trong sạch dưới tay phường ác ôn trộm cướp không chuyện nào không dám làm, bọn họ chỉ biết đồng tình với nàng, nhưng cũng đồng thời, tàn nhẫn đeo lên cổ nàng cái gông xiềng đạo đức cố hữu với phái nữ trong thời đại này, hỏi nàng từ nay về sau làm sao có thể ngẩng cao đầu, cuộc sống hàng ngày sao có thể an bình nữa. Nhưng đây không phải điều Lục Quý Trì lo sợ. Cách nhìn nhận và đánh giá của người ngoài chàng không quan tâm, cho dù danh dự của Khương Hằng thực sự bị tổn thương sau chuyện này, chàng cũng không bao giờ để nàng phải đau khổ. Chàng chỉ sợ gã tội phạm bị truy nã kia sẽ ra tay làm nàng bị thương, và dùng nàng để bức bách đám binh sĩ truy đuổi. “Điện hạ! Vương Thắng lưu lại ký hiệu! Bọn họ đi hướng kia!” Một đường phi nước đại ra khỏi thành, lại dọc theo quan đạo chạy một hồi, Ngụy Nhất Đao bỗng nhiên chỉ vào một ký hiệu nhỏ trên lùm cỏ cách đó không xa rồi hô lên. Lục Quý Trì như sực tỉnh, chàng hít sâu một hơi, hai chân cứng đờ đau đớn, mạnh mẽ quất ngựa: “Đuổi theo!” Bởi chuyện xảy ra chưa lâu Lục Quý Trì đã nhận được tin tức đuổi tới, cộng thêm ra roi thúc ngựa, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đuổi kịp đám binh sĩ phía trước. Đội binh sĩ đã bắt được gã tội phạm truy nã, đang gô cổ trói lại áp xuống đất. Thế mà khi Lục Quý Trì nhìn thấy bóng dáng đám người, chàng không những không bình tĩnh, trái lại lòng càng thêm nặng nề. Tặc nhân đã sa lưới, đáng lẽ bọn họ nên chuẩn bị về phủ, nhưng lúc này quan binh đứng bên bờ sông, cùng nhau nhìn xuống dòng nước xiết, mặt mũi ai nấy đều lo lắng… Quan trọng nhất là, chàng không thấy Khương Hằng. Tròng mắt mở to hết cỡ cũng không thấy. “Tấn…Tấn vương điện hạ?! Sao ngài lại tới đây?” Người cầm đầu đội binh lính nghe được tiếng vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy là Lục Quý Trì, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó thì vội vã chạy tới. “Khương ngũ tiểu thư đâu?!” Thiếu niên nhanh như chớp nhảy xuống ngựa, giọng nôn nóng, hơi thở gấp gáp, trán đẫm mồ hôi, sắc mặt thì tái xanh, trông hết sức khó coi. Người nọ ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới chàng vội vàng chạy tới vì Khương Hằng, nhưng do có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở kinh thành, biết điều gì nên nói điều gì không, hắn nhanh chóng định thần lại, bày ra vẻ mặt vừa tức vừa tự trách chỉ vào tên cướp đã bị đánh bất tỉnh trên đất kia, đáp: “Vừa rồi ở trên đường, tên tặc này xông vào xe ngựa của Khương ngũ tiểu thư rồi bắt nàng ấy làm con tin, chúng thần ném chuột sợ vỡ bình, không dám làm bừa, theo gã chạy ra khỏi thành, thật may nửa đường gặp được Hoài Dương hầu đang đi du ngoạn, được hầu gia trượng nghĩa tương trợ, mới có thể thành công tóm được gã. Chẳng qua là tên tặc này âm hiểm, mắt thấy không địch lại, nên đã đẩy Khương ngũ tiểu thư xuống sông, hòng nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát. Hoài Dương hầu vì cứu ngũ tiểu thư, không cẩn thận đã trúng chiêu của gã, không những không cứu được ngũ tiểu thư, còn rơi xuống sông theo nàng ấy. Sau khi bắt được tên tặc, chúng thần đã phái các huynh đệ xuống nước tìm ngũ tiểu thư và hầu gia, nhưng…cho đến giờ vẫn không thấy tung tích.” Lục Quý Trì bây giờ mới phát hiện đứng cạnh đám binh sĩ còn có hai công tử trẻ tuổi ăn mặc phú quý cộng thêm dăm ba gã tùy tùng, cũng đang lo lắng nhìn xuống dòng nước xiết. Nghe nói hai người này đều là bằng hữu của Hoài Dương hầu Đường Quân, Đường Quân hẹn bọn họ ra ngoài thành chơi, không ngờ vừa đi được nửa đường thì gặp sự cố. Lục Quý Trì không có hơi đâu mà quản đám người này, cũng không nhận ra cái tên Đường Quân nghe quen tai đến thế, chàng nắm chặt tay thành quả đấm đến mức trắng bệch, quay đầu nói với đám người Ngụy Nhất Đao sau lưng: “Tìm kiếm dọc theo đường sông này đi xuống, một tấc cũng không được bỏ qua! Nếu không đủ người, phái người tới báo cho Tần Tranh, kêu hắn mang thêm người tới!” “Rõ!” Mọi người vừa đáp, mặt nước liền dội lên tiếng ào ào, Lục Quý Trì tim giật thót, quay phắt đầu lại, thì thấy đám binh lính cùng với thuộc hạ của chàng, Vương Thắng đang ướt như chuột lột. “Điện hạ!” Vừa nhìn thấy Lục Quý Trì, Vương Thắng hấp tấp bò lên bờ bẩm báo, “Nước sông chảy mạnh quá, Khương ngũ tiểu thư sợ là đã bị dạt đi xa, chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây nữa…” Lòng giống như có đá tảng đè nặng, Lục Quý Trì cắn răng thốt ra một chữ: “Đi!” *** Lục Quý Trì tự thân đem người tìm kiếm cẩn thận dọc theo đường bờ sông, nhưng hơn nửa ngày trôi qua, vầng thái dương đã sắp khuất núi, mọi người vẫn không thu hoạch được gì. Ngồi trên phiến đá bốn bề là cỏ mọc um tùm, nghe tiếng nước chảy xiết bên cạnh, Lục Quý Trì ngửa đầu nhìn ánh chiều tà đang dần bị bóng đêm bao trùm, lòng ngổn ngang trăm mối, cả người lạnh lẽo đến run lẩy bẩy. Từ sáng sớm tới giờ, chàng không ăn không uống, trèo đèo lội suối tìm kiếm Khương Hằng, cơ thể đã mệt mỏi cực độ. Nhưng tinh thần vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo tới mức chàng chỉ hận không thể xông lên trời nhiễu sự với ông trời già khốn kiếp. Có việc gì nhắm vào kẻ ngu dốt như chàng đây! Làm khó một tiểu cô nương thì ra thể thống gì?! “Ăn chút không?” Chợt một mùi thịt từ đâu bay tới, Lục Quý Trì quay đầu theo bản năng, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Tần Tranh. Buổi sáng sau khi nhận được tin, hắn lập tức đem người tới. Chẳng qua con sông này nước chảy quanh co, hạ lưu lại là miền núi rừng hoang dã, cả đám người không thể nào đoán được Khương Hằng có thể bị dạt theo hướng nào, chỉ đành theo cách thức ngu ngốc nhất là đào từng tấc đất lên tìm kiếm, vì thế dù nhân lực đông đảo, nhưng không thu hoạch được là bao. “Ừ.” Cả một ngày trời gọi tên Khương Hằng, giọng Lục Quý Trì lúc này đã khản đặc, chàng giơ tay nhận lấy xiên thịt nướng Tần Tranh đưa tới, ăn như nuốt chửng. Mọi người bốn phía vẫn đi qua đi lại gọi tên Khương Hằng và Đường Quân, làm đám chim muông bờ sông kinh hãi tán loạn. Tần Tranh quay đầu nhìn thiếu niên đương bực bội không lên tiếng, trông sao mà nhếch nhác, đột nhiên hắn mở miệng hỏi: “Điện hạ thích A Hằng à?” Lục Quý Trì khựng lại, gắng nuốt miếng thịt gà rừng dù rất thơm nhưng chẳng có chút mùi vị, đáp: “Thích.” Chàng lau miệng, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh bổ sung, “Nàng sẽ trở thành vương phi của ta.” Giọng nói chàng rất khẽ, nhưng chắc nịch. Mí mắt Tần Tranh giần giật, ngó chàng thiếu niên tự nhiên hôm nay lại hiểu rõ lòng mình, còn thẳng thừng tới nỗi muốn đấm cho một trận: “Cho dù nàng…” “Cho dù tất cả mọi người đều nói không được, nàng vẫn sẽ trở thành vương phi của bổn vương.” Không để hắn nói xong, Lục Quý Trì không hề do dự tiếp lời. Tần Tranh lâm vào trầm tư, đột nhiên hắn hơi hiểu cô em họ thông minh tà ác, ánh mắt cao ngạo nhà mình tại sao lại nhìn trúng tên Tấn vương xấu xa, tồi tệ này. Hắn nhìn chằm chằm vào chàng, nhất thời không biết nên cảm thấy vui vẻ yên tâm thay cho củ cải trắng cuối cùng cũng thu phục được heo, hay là nên đồng tình cho tên đầu heo sắp rơi vào hố sâu thăm thẳm này, hắn im lặng một lúc rồi hỏi chàng: “Tiếp tục tìm chứ?” “Tìm!” Lục Quý Trì lau vội bên mép, đứng lên, chỉ vào lùm cỏ hoang đã bắt đầu tối đen phía trước, “Chia ra tìm, ta dẫn người qua bên này, anh cho người của anh sang bên kia.” “Được.” Hai người dứt lời liền đem theo thuộc hạ khuất vào trong lùm cỏ hoang um tùm khác thường cách đó không xa, được một lúc, một thuộc hạ bên Tần Tranh chợt hô lên: “Điện hạ! Tướng quân! Tìm được Hoài Dương hầu! Hoài Dương hầu ở đây!” Lục Quý Trì giật nảy mình, đạp phải một cái hố to, suýt nữa thì ngã sấp mặt. “Điện hạ coi chừng!” “Không sao, đi!” Gắng gượng ổn trọng cơ thể, chàng thiếu niên kìm lại cơn đau nhức toàn thân mà chạy vội tới. Nhưng mà… “Sao, sao lại chỉ có Hoài Dương hầu? Ngũ tiểu thư đâu?!” *** Hoài Dương hầu Đường Quân năm nay chừng ba mươi tuổi, thân cao tầm trung, dáng người hơi gầy, dung mạo cũng coi như đẹp mắt. Lúc mọi người tìm được gã, gã đang hôn mê bất tỉnh, nằm lọt thỏm trong bụi cỏ lùm xùm tươi tốt bên bờ sông, thân dưới đỏ thẫm một mảng, tất cả đều là máu. Lục Quý Trì hãi hùng, đang định nói gì, Tần Tranh vốn khom người kiểm tra tình hình Đường Quân lạnh lùng đứng thẳng dậy: “Trong lòng sông nhiều đá ngầm, Đường hầu gia bất cẩn đụng phải, căn cơ bị thương rồi.” Gì gì? Căn cơ?! Lục Quý Trì lòng chấn động, cả người đờ ra. Sao…sao có thể bị thương chỗ đó được? Chẳng lẽ gã này lúc trôi nổi trong lòng sông, hai chân lại bạnh ra à? Đang mờ mịt, tầm mắt lơ đễnh liếc qua mặt Đường Quân, Lục Quý Trì càng sửng sốt, sắc mặt chợt tái. Đường Quân… Bảo sao chàng nghe cái tên này lại quen đến thế! Đây không phải thằng cháu trai chơi bời tàn bạo của bà cô hờ Phụ Dương trưởng công chúa nhà chàng thì còn ai?! Lúc trước chàng mải lo cho Khương Hằng, không nghiêm túc nghe những chuyện liên quan tới Đường Quân, nên không nhớ ra thân phận gã, chàng thốt lên hai tiếng ‘trời ơi’, rồi trợn trừng hai mắt, lao tới phía đũng quần của Đường Quân. Tất cả mọi người ở đó: “…??!!”