“Bệ hạ cho gọi thần thiếp, phải chăng có chuyện dặn dò?” Sau một hồi đôi bên im lặng, mắt to trừng mắt nhỏ, Sở hoàng hậu đành lên tiếng trước. Chiêu Ninh đế vẫn không đáp, y nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt chỉ độc một nụ cười nhạt. “Nếu không có chuyện gì, thần thiếp xin cáo lui trước.” Đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Sở hoàng hậu lặng lẽ ngước mắt, quay đầu định đi. “Trẫm thấy chiếc trâm cài trên đầu nàng hơi cũ rồi, lệnh cho nội đình tư đánh cho nàng hai bộ mới nhé.” Bước chân Sở hoàng hậu khựng lại, sau một lúc, nàng rề rà xoay người, ánh mắt lạ lẫm: “Bệ hạ nói gì? Thần thiếp nghe không rõ.” Không hiểu sao tự nhiên y lại nhớ tới ‘Trăm chiêu nuôi mèo’ của đệ đệ hung hăng, đã thế còn ma xui quỷ khiến thốt ra lời này. Chiêu Ninh đế trầm mặc trong giây lát, ánh mắt chạm đến nàng có phần thiếu tự nhiên: “Không có gì.” ….Gã đàn ông xấu xa, giỡn nàng à?! Sở hoàng hậu mím môi, rồi khóe miệng hơi cong lên lộ ra một điệu cười cung kính, nhu thuận: “Đã thế, thần thiếp xin cáo lui…” “Qua đây ngồi.” Chưa để nàng nói hết câu, y đã lên tiếng chặn họng, vẻ mặt ôn hòa nhưng rõ ràng không cho phép kháng cự. Sở hoàng hậu trông thấy, đôi mắt phượng quyến rũ của nàng từ từ nheo lại. “Minh Sinh không thể rời thần thiếp quá lâu, hay là để thần thiếp cho vời mấy muội muội các cung tới cùng bệ hạ chơi trò ‘trừng mắt ngọc’ nhé.” ‘Trừng mắt ngọc’ là trò gì, Chiêu Ninh đế nghẹn lời, cũng thấy bản thân nực cười. Y thoáng im lặng, tâm lý kỳ quái trong lòng bỗng nhiên vì một lý do nào đó mà biến mất. “Dạo trước có người dâng lên một hộp ngọc trai Nam Hải, màu sắc nhìn rất được, hoàng hậu cầm lấy mà làm một bộ trang sức ngọc trai đi, trẫm thấy lâu rồi nàng chưa thay mới.” Bởi vì quốc khố nhiều năm rỗng tuếch, người này trước nay đều tiết kiệm đến mức gần như keo kiệt, hiếm khi thấy y hào phóng, được hưởng chuyện tốt mà còn từ chối thì khác gì kẻ ngu, Sở hoàng hậu há miệng đồng ý: “Tạ bệ hạ ân điển.” Thế này là hết giận rồi à? Chiêu Ninh đế buông nhẹ hàng mi, mặt mày thư thái: “Nàng…” “Không biết bệ hạ còn chuyện gì khác không? Nếu không, thần thiếp đi trước.” Nhìn cô vợ nhỏ nhanh chân lùi về sau một bước, miệng vẫn cung kính dịu dàng, nghe đến là bực, Chiêu Ninh đế: “…” Thế mà dám nói chỉ cần dỗ dành là ổn? Y chau mày, cảm thấy rất nhức đầu, muốn cất bước rời đi mà chẳng hiểu sao đôi chân cứ bất động. Sau một hồi trầm tư tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc y đành lơ đễnh mở lời: “Trẫm sực nhớ ra đã lâu không chơi mã cầu, hoàng hậu có tiếng là cao thủ môn này, chi bằng chiều hôm nay…” “Buổi chiều thần thiếp bận rồi, nếu bệ hạ có hứng, có thể truyền Trần quý nhân tùy giá, thần thiếp nhớ nàng ấy rất giỏi mã cầu.” Lời chưa nói hết đã bị giận dỗi trả về, Chiêu Ninh đế: “…” “Thần thiếp xin lui.” Trông sắc mặt y sa sầm, mãi không lên tiếng, Sở hoàng hậu hừ nhẹ trong lòng, cung kính hành lễ với y, rồi xoay người đi ra phía cửa. Tà váy dài tha thướt như cánh hoa, lướt trên đất tạo nên một độ cong đẹp mắt. Chiêu Ninh đế híp mắt nhìn cảnh này, bỗng hờ hững buột miệng: “Người đâu, truyền lệnh của trẫm, ân xá cho Việt vương phi, lệnh cho nàng lập tức hồi…” ‘Sập’ một tiếng lớn, cửa phòng bị ai đó nặng nề đóng lại. Chiêu Ninh đế nghe tiếng, nở một nụ cười đắc ý. Nhưng mà nữ tử đang đứng cạnh cửa lại không xông về phía y làm ầm lên như trước, nàng chỉ từ chậm rãi xoay người, rồi chậm rãi quỳ rạp xuống, sau đó trịnh trọng hành đại lễ trước y, nét mặt bình tĩnh: “Chuyện này không hợp lý, kính xin bệ hạ suy xét.” Đúng dáng vẻ một hiền hậu đang kính cẩn can gián. Chiêu Ninh đế thở không ra hơi, nụ cười trên mặt cứng đờ. “Nhưng nếu bệ hạ thực sự muốn vời vương phi quay lại, cũng không phải không có cách,” Đôi mắt xinh đẹp của Sở hoàng hậu đảo một vòng, giọng điệu càng thêm cung kính, “Việt vương phi phạm phải tội lớn, nếu cứ quang minh chính đại quay về kinh thành, e là không ổn, cũng khó ngăn chặn lời đàm tiếu trong dân chúng, bệ hạ không ngại thì đổi cho nàng một thân phận khác….” Sở hoàng hậu chưa kịp dứt lời đã bị ai đó kéo tới, dùng môi chặn lại, ban đầu nàng còn kinh ngạc, nhưng tròng mắt tức thì ánh lên đôi phần ranh ma. Nàng sống không tốt, y cũng đừng hòng được yên hừ! “Nói tiếp đi.” Giọng Chiêu Ninh đế lạnh nhạt, đáy mắt như rực lên ánh lửa mờ ám. Sở hoàng hậu muốn giãy dụa nhưng không nổi, ngược lại còn bị y nhân cơ hội ghì lấy, hung hăng đè người nàng lên sạp nhỏ bên cạnh. “Chàng buông thiếp ra!” Nơi mẫn cảm trên người bị tấn công khiến nữ tử khẽ khàng kêu lên, nàng thẹn quá hóa giận lườm y. “Không buông đấy, ” Chiêu Ninh đế vươn tay vuốt ve làn môi đỏ mọng của nàng, hai mắt sâu thẳm, thiếu đứng đắn nói, “Cái miệng nhỏ này của nương nương quá quắt lắm, phải chặn cho kịp thời.” Má ơi nàng yêu chết cái dáng vẻ này của y! Tim Sở hoàng hậu đập loạn không ngừng, nhưng vẫn gắng xị mặt, chỉ đảo khách thành chủ ôm lấy cổ y, liếc mắt khiêu khích: “Ai chặn ai còn chưa biết đâu!” Cuối cùng cũng thành công bóc tách từng lớp cảm xúc chân thật trong nàng, giống như một đóa mẫu đơn đang tức tối, diễm lệ và rực rỡ đến khó tả. Phiền não mấy ngày qua của Chiêu Ninh đế xem chừng đã vơi bớt, y nắm lấy cằm nàng cười khẽ, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng. Sở hoàng hậu không phản kháng, nhưng cũng không chịu lép vế, nàng trừng mắt với y, bàn tay nhỏ bé đốt lửa khắp nơi. Một ngọn lửa đã bùng lên trong mắt Chiêu Ninh đế. Nhác thấy một trận chiến đấu sắp khai màn, đột nhiên Sở hoàng hậu như rơi vào ý loạn tình mê, vu vơ kêu khẽ: “Tần ca ca, ối…huynh nhẹ chút…” Chiêu Ninh đế đang chuẩn bị công thành cướp đất nghe vậy thì đờ cả người, y dừng động tác. “..Tần ca ca?” Sở hoàng hậu mở to đôi mắt dập dờn sóng nước, làn môi đỏ mọng như càn rỡ khiêu khích mà bĩu lên: “Bệ hạ nghe lầm, thần thiếp nào có nói gì. Nhưng mà… trên đời này, không phải chỉ mình bệ hạ mới có thanh mai trúc mã.” Chiêu Ninh đế: “…” “Hình như bệ hạ không có hứng tiếp tục nữa, vậy thần thiếp…” Kéo nữ tử vừa nói vừa định cựa người thoát khỏi vòng tay y đè xuống dưới thân, Chiêu Ninh đế híp mắt, mạnh tay bóp eo nàng. Sở hoàng hậu khẽ rên lên một tiếng yêu kiều, ngay sau đó nàng nghểnh cổ cắn y một cái trả thù. “Rõ ràng chỉ là một giấc mộng vô nghĩa, một tiếng kêu vô nghĩa, sao nàng phải tức giận như thế?” Chiêu Ninh đế rõ là bất đắc dĩ, thấy nàng vẫn cứng đầu không nguôi giận, y tức cười, thở dài một hơi: “Không phải nàng nói, trước khi có được trái tim trẫm thì sẽ không ra bất cứ yêu cầu nào với trẫm sao?” Y đương nhiên biết vì sao nàng giận, chỉ là hơi khó hiểu, lúc trước y vẫn đi tìm phi tử khác đâu có thấy nàng để ý, tại sao lần này lại nổi giận đùng đùng. Sở hoàng hậu chậm chạp không lên tiếng, sau rồi nàng mím môi hừ nhẹ: “Bệ hạ đang giải thích với thần thiếp đấy à?” Chiêu Ninh đế không đáp, y muốn chối theo bản năng. Y cảm thấy bản thân không làm gì sai, đương nhiên không cần giải thích, nhưng nhìn cô vợ đang cáu kỉnh dưới thân mình, vị đế vương trẻ tuổi thoáng yên lặng, cuối cùng trời xui đất khiến lời phát ra lại thành: “Nếu trẫm nói phải, hoàng hậu có hết giận không?” Sở hoàng hậu trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, ngón tay nhỏ bé vẽ từng vòng tròn trên ngực y: “Còn phải xem lời giải thích của bệ hạ nghe có xuôi tai không.” Ngọn lửa nơi đáy mắt Chiêu Ninh đế chưa tắt hẳn, bỗng dưng lại dềnh dàng cháy lên. Tuy nhiên chưa để y kịp tiến công, Sở hoàng hậu nhân lúc người đối diện chưa chuẩn bị, dùng sức thoát khỏi lồng ngực của y. Ngón tay nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng chỉ vào tầng xiêm y còn chưa cởi hết trên người: “Nếu xuôi tai, bệ hạ nói một câu, thần thiếp liền cởi một món. Còn nếu khó nghe…” Nàng chớp mắt, hừ khẽ như nũng nịu, “Vậy thì thần thiếp đành đi thật rồi!” …Yêu tinh này! Yết hầu Chiêu Ninh đế chợt động, dường như muốn tiến đến túm nàng trở lại, nhưng nhìn nụ cười đắc ý giảo hoạt trên mặt nàng, y nhẫn nhịn, xoa trán thở dài: “Trẫm chỉ nằm mơ lúc niên thiếu, đi chơi xuân cùng đám người hoàng huynh, hoàng tẩu không may rơi vào bẫy của thợ săn, cả người ngã xuống bùn… Sở dĩ gọi tên nàng, chỉ vì lúc đó nhìn nàng ấy chật vật quá, lòng hơi chấn động mà thôi.” “…?” Sở hoàng hậu không thể ngờ chân tướng câu chuyện là như thế, nàng nhất thời ngẩn ra. “Vẻ mặt nương nương trông không có ý bất mãn, hẳn là lời này rất xuôi tai?” Chiêu Ninh đế buồn cười, đi tới bên cạnh ôm lấy eo nàng. “Còn về chuyện tại sao khi tỉnh lại ta muốn hôn nàng, thì bởi dáng vẻ lúc đó của nương nương….” Trong đầu chạy qua câu nói của đệ đệ hung hăng “Phải khen bộ lông của nó đẹp, nói rằng huynh yêu nó nhất”, hàng mi dài của thanh niên hơi rũ xuống, mang theo tâm tình quái lạ, y từ tốn lấy lòng, “rất quyến rũ, quyến rũ tới nỗi trẫm không kiềm chế được mà sinh dục vọng.” Sở hoàng hậu sững sờ nhìn y, một lát sau, trên gương mặt nàng thấp thoáng từng tầng đỏ ửng. “Thiếp…thiếp cho rằng…” “Cho là trẫm nằm mơ làm chuyện không nên làm với hoàng tẩu, rồi đến khi tỉnh lại thì coi nàng thành thế thân?” Chiêu Ninh đế không phải kiểu người thích bộc bạch nội tâm, cũng không hay giải thích với người khác quá nhiều, đặc biệt là khi y vẫn cảm thấy mình đối với hoàng hậu chỉ có tình phu thê chứ không có tình yêu nam nữ. Thế mà giờ phút này, liếc nhìn cô vợ đã từng hào sảng thổ lộ, toát lên chút đáng yêu của tiểu cô nương, chợt y không muốn để nàng hiểu lầm thêm nữa. “Lúc ấy trẫm đã muốn giải thích, đáng tiếc ai đó lại không cho trẫm cơ hội, ngay lập tức đạp trẫm suýt thì lăn xuống giường…” Cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai nhỏ xinh của nàng, hơi thở thanh niên dần nóng bỏng, giọng khàn khàn hỏi, “Thế nào? Đáp án này đủ êm tai chưa?” Êm quá! Không gì có thể bùi tai hơn được! Hai mắt Sở hoàng hậu bỗng dưng sáng lên, nàng nhón chân cắn nhẹ lấy cục xương nơi cổ họng y, được voi đòi tiên nói: “Bệ hạ trả lời thần thiếp thêm một vấn đề nữa, thần thiếp sẽ mặc cho bệ hạ xử trí, được không!” Chiêu Ninh đế cảm thấy y sớm muộn cũng sẽ đại bại dưới tay yêu tinh này: “…Được.” “Bệ hạ bây giờ…” Nàng liếm cánh môi đỏ tươi, ánh mắt mị hoặc, hỏi, “Có phải là đã thích thần thiếp rồi không?” Chiêu Ninh đế khựng lại, không đáp lời. Sở hoàng hậu kiên nhẫn quan sát y. Tiếng cười khe khẽ như gió xuân, từng tiếng từng tiếng thổi bằng những hoang mang chần chờ chất chứa trong lòng y. Chiêu Ninh đế thở dài, cúi đầu chạm lên môi nàng: “Nàng đoán xem?” Nếu không phải đã động lòng, cớ gì y lại phiền lòng vì nàng, thích thú vì nàng như thế? Cho nên…nàng đã truy phu thành công rồi á?! Sở hoàng hậu mở to mắt nhìn y không dám tin, nàng khẽ reo một tiếng, nhảy cẫng lên quấn lấy người y. Sự uất ức tức giận vì Việt vương phi đã bay biến sạch, nàng cong mắt mỉm cười, giữa lúc y đương ra sức hòa vào làm một với nàng, nàng hôn y thật sâu, bày tỏ: “Nếu đã thừa nhận thích thiếp, thì từ nay về sau bệ hạ chỉ được phép có mình thiếp thôi đấy! Tất nhiên nếu bệ hạ có qua lại với người khác, lúc đó thiếp sẽ không chờ đợi chàng nữa.” Chiêu Ninh đế khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng. “Lòng dạ thiếp hẹp hòi, không chứa nổi một hạt cát, lúc trước bệ hạ chưa thích thiếp, thiếp không có tư cách gì để yêu cầu, nên chỉ cố gắng tỏ ra bản thân không đoái hoài đến, nhưng hiện giờ…” Sở hoàng hậu nhoẻn miệng cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc, “Bệ hạ chàng còn một cơ hội cuối để hối hận.” Chiêu Ninh đế quan sát nữ tử lúc thì rạng rỡ, quật cường, như yêu tinh hút hồn người, lúc lại như một tiểu cô nương thuần khiết, chân thật, trong lòng y ngập tràn tư vị thỏa mãn khó nói thành lời. Y cam chịu số mệnh bật cười: “Biết rồi mà.” “Còn Việt vương phi…” “Sau này không nhắc lại người này nữa.” Y đáp ngay không chút do dự, Sở hoàng hậu nhắm nghiền mắt, bĩu đôi môi đỏ mọng: “Vậy thiếp cũng thành thật với bệ hạ, thật ra không có Tần ca ca nào cả, chỉ có Tình(*) ca ca thôi…” (*) Adou <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f642.svg" data-pagespeed-url-hash=866503052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Chắc mọi người vẫn còn nhớ trong một chương nào đó, Việt vương phi có gọi bệ hạ là “A Ngôn” -&gt; mình xin mạnh dạn đoán bệ hạ tên Ngôn. Cộng thêm không cần đoán cũng biết bệ hạ họ Lục. Suy ra “Lục cái gì đó Ngôn” hoặc “Lục Ngôn” hoặc “Lục Ngôn cái gì đó” =)) Nhưng mà tên là Lục Ngôn Tình thì hơi buồn cười. Chữ “Tình” bên trên chắc là chỉ tình yêu, tình ca ca tức là chỉ ‘anh yêu’ thôi nhể =))) Mình cứ viết hoa cho sang nhé <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f642.svg" data-pagespeed-url-hash=866503052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nàng không ngại y thân cận cùng nữ tử khác, nàng biết thừa tấm lòng chất chứa chuyện thiên hạ của y nào có rảnh để đi yêu đương với ai. Nhưng với Việt vương phi… Đó là một đoạn quá khứ nàng chưa kịp tham dự, nàng có tự tin có kiêu ngạo, nhưng không thể buông bỏ hoàn toàn. Nhưng giờ nàng đã biết, từ nay về sau nàng không cần phải lo lắng nữa. Y đã hoàn toàn trở thành người của nàng rồi, ai cũng đừng hòng đoạt được. *** Thành công dỗ dành người vợ nhỏ còn thuận tiện hiểu rõ lòng mình, tâm trạng Chiêu Ninh đế rất tốt, quyết định ghi công cho thằng em trai. Lục Quý Trì chẳng hay bản thân lại giành thêm hảo cảm từ y, sau khi hồi phủ, chàng đờ đẫn cả một buổi chiều rồi lăn ra ngủ. Sáng hôm sau, chàng dậy rất sớm, chạy đến bên bờ tường cách Trường Phong tửu lâu không xa ngồi xổm xuống, lòng vừa chờ đợi vừa xoắn xuýt. Chưa bao giờ chàng mong ngóng gặp một người, cũng chưa bao giờ lại sợ gặp một người đến thế, thiếu niên nhìn dòng người qua lại trên phố, trong lòng lặng lẽ than thở một câu ‘Chuyện yêu đương đúng là thần kỳ’. “Điện hạ à, rốt cuộc chúng ta tới làm gì thế? Ngồi ở đây nửa canh giờ rồi…” Ngụy Nhất Đao bên cạnh không kiên nhẫn xúm xít lại. “Đừng tới đây! Cách xa ta ra chút!” Nhìn chàng thiếu niên chớp nhoáng nhảy xa hai bước, mặt như gặp kẻ địch, Ngụy Nhất Đao tự ái: “Tôi đã xốc nhiều hương liệu lắm rồi đấy…” “…Thảo nào trong mùi thum thủm lại có mùi thơm nồng nặc quái quỷ, ” Lục Quý Trì nhắm mắt làm ngơ, xua tay, “Anh đi chơi đi, chờ cái mùi trên người tản mác hết rồi quay lại.” Ngụy Nhất Đao: “…” Anh ta còn phải dọn vệ sinh ba tháng lận, đợi mùi này biến mất hẳn… Còn phải đợi tới khi nào chứ?! Gã thanh niên cảm thấy bản thân thất sủng hoàn toàn, giương mắt nhìn điện hạ nhà mình đầy thương tâm, đang định lên tiếng, chợt thấy chàng đột nhiên biến sắc, nhanh chóng rúc cổ ngồi xuống. “…Điện hạ?” Chuyện gì thế? Lục Quý Trì mặc kệ anh ta, sau một hồi ngực nảy lên, chàng ngó đầu ra quan sát, nhìn về chiếc xe ngựa cách đó không xa, đang từ từ tiến về phía Trường Phong tửu lâu. Bề ngoài chiếc xe khiêm tốn giản dị, mười phần tương tự với chiếc xe Khương Hằng thường ngồi. Lục Quý Trì hồi hộp nhìn nó không chớp mắt, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem chốc nữa gặp mặt thì nên nói gì. Tiếp tục bày tỏ à? Nhưng mà bên phía ông anh hờ còn chưa giải quyết, kéo nàng xuống nước như vậy thì chàng vô trách nhiệm quá. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Phủi phui, cặn bã quá! Hay là trước mắt cứ tìm cớ tránh mặt nàng đã, đợi nghĩ ra cách giải quyết rồi xin lỗi với nàng sau? Thế thì nom nhát cáy quá… Chậc! Cách này không được, cách kia cũng không xong, rốt cuộc thì nên làm thế nào! Thiếu niên đang xoắn xuýt, thì thấy chiếc xe ngựa kia không nhanh không chậm vượt qua Trường Phong tửu lâu, không có ý dừng lại. “…” Hóa ra không phải Khương Hằng, chàng nhất thời thở nhẹ một hơi, đang định tiếp tục quan sát, đột nhiên có thuộc hạ hấp tấp chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng bẩm báo: “Điện hạ, chuyện lớn rồi, Khương ngũ tiểu thư bị kẻ xấu bắt đi rồi!”