Thưởng rượu với mỹ nhân là sao, Lục Quý Trì nghe mà ngu người. Sau một thoáng, chàng nhảy dựng lên: “Mẹ nó, mi nói linh tinh gì đấy!!! Ai tới thưởng rượu với mỹ nhân!!!” “Huynh và ta, hai chúng ta nè, ” thấy chàng kích động như vậy, điệu cười của Tề Ngạn càng thêm gian tà, “Nếu không hai đại gia như chúng ta tới Vạn Hoa lâu làm gì?” “Xéo đi!” Rõ ràng bản thân không có ý đồ xấu, nhưng Lục Quý Trì vẫn cực kỳ chột dạ, chàng lập tức bỏ rơi đồng đội mình, quay đầu lắp bắp giải thích, “Cô đừng nghe gã này nói bậy! Ta, ta chỉ là hơi tò mò…. À không, ta không tò mò, chỉ là …..chỉ là đùa giỡn chút…. Không không, tóm lại là ta không định đi uống rượu với các cô nương khác cũng không định làm gì xấu cả! Cô biết mà, ta không phải loại người thiếu đứng đắn….” Khương Hằng nhìn chàng không lên tiếng. Lục Quý Trì cuống đến độ trán đẫm mồ hôi, muốn giải thích tiếp mà không biết phải nói sao, lòng dạ càng thêm rối bời, cả người lúng túng nhìn nàng, trông vừa hoảng hốt vừa đáng thương. “Sao huynh phải căng thẳng thế nhỉ? Khương cô nương chẳng có quan hệ gì với huynh, huynh có đi say sưa cùng các người đẹp thì cô ấy cũng không thèm quan tâm đâu!” Tề Ngạn xấu bụng nhét thêm cành củi vào trong đống lửa, đang định quạt thêm tí gió, Khương Hằng bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Nghe A Như kể, mấy hôm trước Tề cô nương bị động thai, nhị công tử không đi thăm nàng ấy một lúc à?” Trong nháy mắt, nụ cười trên môi Tề Ngạn tắt lịm: “…” “Ấy chết, ta quên mất Tề cô nương đã đoạn tuyệt quan hệ với quý phủ, không còn là muội muội của nhị công tử nữa, nhị công tử không có lý gì đi thăm nàng. Kể ra, đã có Lạc thế tử bên cạnh săn sóc, Tề cô nương ắt dữ ít, lành nhiều, nhị công tử không cần quá lo lắng.” Thiếu nữ mỉm cười đến là dịu dàng, vô hại, nhưng tim Tề Ngạn đã sắp bị nàng chọc xuyên qua. Đứa em gái nâng niu trong lòng bàn tay từ tấm bé bỗng dưng trở nên xa lạ, không những đi tìm đường chết còn làm liên lụy tới cả gia đình, cứ nghĩ tới chuyện này là lòng hắn lại khó chịu không thôi. Hơn thế nữa, hắn còn rất tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng suy cho cùng, con bé vẫn là đứa em gái máu mủ ruột già của mình, hắn chẳng thể hoàn toàn ngó lơ, mặc kệ con bé sống chết. Biết được nó sống không tốt, hắn không thể không sốt sắng. Tuy nhiên, đúng như Khương Hằng đã nói, Tề Hà đã bị trục xuất khỏi phủ An quốc công, hắn không thể quang minh chính đại lấy thân phận anh cả mà đi thăm hỏi, chứ đừng nói làm chỗ dựa cho con bé, thay nó làm chủ. Nếu gả đến nhà khác, hắn có thể ngấm ngầm cho ít tiền, hoặc lặng lẽ cử đến một nha hoàn phục vụ, để cho con bé sống thoải mái hơn chút, nhưng đằng này đương gia phủ Vĩnh An hầu lại là phu nhân nhà đó, mà phu nhân Vĩnh An hầu thì… Bà ấy ngay từ đầu đã tuyên bố rõ ràng: Sau khi đoạn tuyệt, Tề Hà và phủ An quốc công không được phép có bất kỳ liên hệ nào nữa, nếu phủ An quốc công dám âm thầm nhúng tay vào chuyện nhà của phủ Vĩnh An hầu, bà phát hiện một lần là sẽ đánh nàng ta một lần. Đây là một người phụ nữ lợi hại, nói được làm được, Tề Ngạn đành chịu, cố kìm lòng không đi nghe ngóng tin tức của đứa em xui xẻo, cũng không tìm cách làm bậy nữa. Cực nhọc mãi mới bỏ nó ra sau đầu, trải qua mấy ngày vui vẻ, nay một câu của Khương Hằng lại kéo hắn trở lại, từng câu từng chữ như dao, cứa vào tim hắn đến đau đớn muôn vàn. Đổi thành người khác, Tề nhị thiếu đã sớm vung tay bóp chết, nhưng cô nương trước mắt đây lại là khổ chủ mà em gái hắn bày mưu hãm hại. Thiếu niên đau lòng cười gượng gạo, không dám chọc tổ kiến lửa: “Đột nhiên ta nhớ ra còn việc cần làm… Ầy, hai người cứ trò chuyện, ta đi trước nhé.” “Vậy à, ” Khương Hằng vẫn giữ nguyên nụ cười, “Vậy nhị công tử đi thong thả.” Lục Quý Trì cuối cùng cũng xốc lại được tinh thần, miệng giần giật, nhất thời không biết nên cười trên sự đau khổ của người khác hay nên thấy đồng tình với Tề Ngạn. Cơ mà… Nàng đang che chở cho chàng đấy à? Thoáng nhìn sang phía Khương Hằng, lỗ tai Lục Quý Trì nóng lên, ngực lại bắt đầu rộn rạo. “Chậc chậc chậc nhìn ánh mắt của huynh này, ta chờ ngày trông thấy huynh giơ cao tấm bảng chạy quanh kinh thành nhé!” Sấn lại gần rồi ghé tai Lục Quý Trì nói xong câu này, Tề Ngạn chạy biến. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Khương Hằng và Lục Quý Trì. “Điện hạ…” “Khụ khụ, ta, ta thật sự không định đi thanh lâu đâu mà!” Ánh mắt nàng có phần kỳ lạ, Lục Quý Trì chột dạ, không nhịn được phải lên tiếng rào trước. Khương Hằng khựng lại, hàng mi hơi rũ xuống: “Ta biết, điện hạ không phải người như thế.” Nàng cứ dễ dàng tin tưởng bản thân chàng như vậy, khiến Lục Quý Trì thở phào một hơi, nhưng đồng thời trong lòng lại quẩn quanh chút tư vị khó chịu. Tề Ngạn nói không sai, nàng không phải là gì của chàng, sao lại để ý chàng có đi uống rượu ngắm mỹ nhân hay không. Trái lại, dáng vẻ hốt hoảng, luống cuống giải thích hồi nãy của chàng, hẳn trông rất ngu nhỉ? Lòng thiếu niên khổ tâm hết sức, lại nghĩ tới câu Tề Ngạn nói trước khi rời đi, chàng càng thêm lo lắng — tiểu tử kia nhất định đã nhìn ra tâm ý của chàng với Khương Hằng rồi, vậy Khương Hằng thì sao? Vừa rồi chàng thái độ rõ ràng như thế, có phải nàng cũng ngờ ngợ ra rồi không? Không ổn, không thể để nàng ấy biết được! Nếu không ngay cả làm bạn bè cũng không được mất! Lục Quý Trì càng hồi hộp, ngẫm nghĩ thế nào, đột nhiên nảy ra một cách. “Phải rồi, nếu Lâm Sanh đã không thích hợp, thế thì mai chúng ta chuyển qua xem xét Chương Tinh Dương nhé?” Nhìn chàng thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, giả vờ cười ung dung với mình, Khương Hằng: “…” “Mặc dù tướng mạo Chương Tinh Dương không đẹp bằng Lâm Sanh, nhưng những phương diện khác khá ổn đấy, tính cách thoải mái, tình cảm chân thành, lại vô cùng hiếu thuận với trưởng bối…” Lục Quý Trì đè nén cơn ghen trong lòng, nghiêm túc phân tích ưu điểm của Chương Tinh Dương, trông y chang một bà mai dày dặn kinh nghiệm. Khương Hằng nhìn chàng, đôi mắt hạnh xinh đẹp nheo lại, mở ra rồi lại nheo lại. “Điện hạ.” Đột nhiên bị nàng cắt ngang, Lục Quý Trì nhất thời sửng sốt: “Hửm?” Thiếu nữ mất hết kiên nhẫn, sáp lại gần chàng: “Điện hạ thực lòng hi vọng thần nữ sẽ thích Chương nhị công tử sao?” Làn tóc đen của nàng hơi rũ xuống, nước da trắng ngần, đôi mắt vừa to vừa sáng như lấp lánh ánh sao, phản chiếu lên gương mặt đang đờ đẫn chết lặng của chàng. Lại còn đôi môi đỏ mọng không tì vết, như cánh hoa hé mở này nữa… Cận kề quá rồi. Như thể chàng chỉ cần nâng cằm lên là có thể hôn nàng. Mặt chàng thoáng đỏ ửng, chút lý trí còn sót lại trong người không cho phép chàng tiếp tục có ý nghĩ xấu xa, sau một chốc hoảng hốt ngẩn ngơ, chàng rụt người về sau, kìm nén sự sợ hãi xuống đáy lòng. “Cũng, cũng không nhất thiết phải thích ngay lập tức, chúng ta, chúng ta cứ xem xét anh ta trước đã, khi nào xác định thì..” “Thì làm sao?” Nhìn nữ tử lại xán về phía mình, chóp mũi của nàng như sắp chạm chóp mũi chàng tới nơi, đầu Lục Quý Trì ong ong, con tim đập loạn điên cuồng như ngựa hoang đứt cương. Này này này tư thế gì thế này! Sao tự nhiên nàng lại áp sát người chàng thế?! “Điện hạ vẫn chưa trả lời thần nữ, ” nhìn vẻ mặt kinh hãi lại thêm đờ đẫn của thiếu niên, Khương Hằng bật cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nàng chớp nhẹ hai mắt, giọng dịu dàng nhưng mơ hồ mang theo nguy hiểm, “Ngài thật sự hi vọng ta sẽ thích Chương nhị công tử sao?” “Ta…” “Hửm?” Một ý muốn được sống tiếp tựa như vô hình, bất thình lình nảy lên trong đầu, làm Lục Quý Trì rùng cả mình, chàng lắc đầu theo bản năng. Khương Hằng ngừng một lát, ánh mắt cong cong vui vẻ. Ngay sau đó, nàng đứng thẳng người, nghiêng đầu hỏi chàng: “Tại sao?” Lục Quý Trì không đáp. Giây phút này, chàng có hơi… Không, chàng không biết gì cả. Mặc dù chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy (*), hơn nữa hồi trước chàng cũng coi như nổi bật trong trường học, rất có kinh nghiệm bị trêu chọc. Trước nay Khương Hằng hành xử kín đáo, chàng không nhận ra, nhưng ánh mắt nóng bỏng hiện giờ của nàng, Lục Quý Trì tuy có chậm chạp, nhưng không có ngu, sao lại không hiểu ý nàng? (*) Tạm thời chưa nhớ ra được câu thành ngữ Việt Nam nào có nghĩa tương đương. Hay là… Làm sao như thế được?! Thiếu niên không dám tin, nhìn chăm chăm vào góc bàn, trong lòng vừa khấp khởi vui mừng, lại vừa hoảng hốt, tựa như rơi vào trong mộng, đang hoang mang không biết giờ là lúc nào. “Điện hạ trả lời ta, ta sẽ tặng ngài một món quà, được không?” Một hơi thở ấm áp, xa lạ, có chút thơm mát nhẹ nhàng phả ra, đan xen với hơi thở của chàng, không khí mập mờ đến khó tả, yết hầu Lục Quý Trì khẽ động, trong khoảnh khắc chỉ một tích tắc, chàng thực muốn vươn tay kéo nàng ôm vào lòng, rồi ghì chặt hôn lên. “Điện hạ?” Khương Hằng thích thú khi thấy chàng nhìn mình chăm chú, nàng cười khẽ, bàn tay nhỏ bé mềm mại vươn ra, nhẹ nhàng chạm tới lỗ tai đang đỏ ửng của chàng. Chàng thiếu niên hồi nãy còn muốn vùng vẫy đấu tranh, chợt cứng đờ bất động. Giờ khắc này, nào là Chiêu Ninh đế, nào là hiện đại cổ đại, cái gì cũng không khắc chế được cảm xúc trong chàng nữa rồi, tất cả biến thành làn khói trắng bay đi. Ngực rạo rực không thôi, Lục Quý Trì nhìn thiếu nữ trước mắt, hai bàn tay đã đẫm mồ hôi của chàng khẽ động, cuối cùng run rẩy giơ lên. Nét mặt của Khương Hằng phiếm đỏ. Tim đập cũng nhanh hơn. Hai hàng mi đen dài của nàng rũ xuống. Chúng khẽ chờn vờn, tựa như cánh bướm xinh đẹp, vừa sắc vừa nét cứa vào lòng người. Mẹ nó, không nhịn nổi nữa! Thú tính thì thú tính, ông đây mặc kệ! Nghĩ đến đây, lòng Lục Quý Trì như đã quyết, chàng đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé, mềm mại trắng trẻo của thiếu nữ, “Ta…ta không muốn cô thích Chương Tinh Dương, vì ta…” “Điện hạ! Người trong cung đến báo, điện hạ phải vào cung ngay lập tức!” Đúng lúc đó, vang lên một giọng nói to như sấm rền, một gã thanh niên đô con như gấu phá cửa xông vào. Chàng thiếu niên đương căng thẳng bị dọa cho giật bắn, người từ ghế nhảy dựng lên, đầu đập phải trán Khương Hằng. Khương Hằng trong nháy mắt cảm thấy sao bay đầy đầu: “…??!!”