// <img alt=46 data-cfsrc="https://tieulam211.files.wordpress.com/2020/04/46.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=46 src="https://tieulam211.files.wordpress.com/2020/04/46.png" data-pagespeed-url-hash=775504199 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lục Quý Trì lần này ngủ là liền một mạch tận ba ngày. Ba ngày sau, chàng rốt cuộc cũng tìm được đường sống trong cái chết mà tỉnh lại. Phương Trân Châu kiềm lòng không đặng, mắt đỏ hoe: “Tiểu tử thối, mẹ còn tưởng mày muốn mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ!” Mặt bà tiều tụy, chắc hẳn mấy ngày qua không được yên giấc, Lục Quý Trì lòng áy náy, nhưng vẫn toét miệng cười, giọng khàn khàn: “Sao có thể…. Mẹ ruột nương nương còn ở đây, thân là con….con trai, nào dám bỏ mẹ lại một mình…” Phương Trân Châu chảy nước mắt, đánh lên cánh tay của chàng cái bốp rồi mắng: “Đồ bất hiếu! Ai kêu mày đòi làm anh hùng! Mày có biết suýt nữa…suýt nữa thì mày đi xuống âm phủ gặp ông cụ thân sinh của mày rồi không!” Một nhát dao kia của Lâm Phúc Lai nhằm vào đúng chỗ hiểm của Chiêu Ninh đế, dù Lục Quý Trì nhào người qua chắn, góc độ sẽ hơi lệch, khiến con dao găm đâm không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng cách đó không xa; hơn nữa trên dao găm còn tẩm kịch độc, nếu không phải thái y tới kịp thời và mạng của Lục Quý Trì chàng lớn, thì hẳn giờ này thân xác chàng đã lạnh rồi. Càng nghĩ càng thấy sợ, Phương Trân Châu đột nhiên ngẩng đầu nói, “Không thể ở đây thêm nữa, phải về! Phải tìm đường trở về!” Chắc là bà phải rất kinh hãi, Lục Quý Trì nghe vậy cũng không hỏi thêm, nhanh chóng trấn an bà: “Nghe theo Trân Châu nữ sĩ hết…. Nhưng mà bây giờ, phiền mẹ già của con rót cho con một cốc nước được không? Con…con khát khô cả cổ rồi…” Chàng tỏ vẻ khổ sở, Phương Trân Châu nhìn vừa thương vừa giận, đánh nhẹ vào tay chàng một cái; sau đó bà vừa đứng dậy đi rót nước vừa lớn tiếng gọi: “Người đâu, Thập nhất tỉnh rồi, kêu thái y vào kiểm tra!” Chiêu Ninh đế bị ám sát, giải đấu không thể tiếp tục nữa, vì thế ba ngày trước tất cả mọi người đã cùng hồi kinh. Nghĩ tới tình hình nguy cấp của Lục Quý Trì, lại thêm trong phủ chàng thiếu người chăm sóc, Chiêu Ninh đế liền sắp xếp cho chàng ở lại trong cung, lệnh cho thái y luôn phải túc trực bên cạnh. Sở dĩ hiện tại phòng không có ai là vì Phương Trân Châu sợ bản thân không kiềm lòng được mà khóc, nên cho họ lui ra. “Tham kiến thái hậu…” Thái y ở gian ngoài nghe triệu kiến liền vội vã đi vào, Phương Trân Châu nóng ruột, chưa đợi ông nói xong đã phất tay: “Không cần đa lễ, mau lại xem cho Thập nhất.” “Dạ.” Thái y không dám chần chờ, nhanh chóng đi tới mép giường ngồi xuống, kiểm tra thương thế của Lục Quý Trì. Sau đó, ông ta ngẩng đầu lên cười thưa: “Bẩm thái hậu nương nương, Tấn vương điện hạ đã không còn nguy hiểm, tuy hiện tại không còn gì đáng ngại, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa mới có thể bình phục hoàn toàn.” Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Phương Trân Châu dùng sức khạc ra một ngụm trọc khí: “Được rồi, vất vả cho mọi người.” Thái y được sủng mà lo, vội đáp không dám. Phương Trân Châu trong lòng vui vẻ, liền ban thưởng cho tất cả mọi người hầu hạ, lại dặn cung nhân đi nấu cháo, tới lúc này bà mới hoàn toàn thả lỏng. Bà đang định nói tiếp thì Chiêu Ninh đế tới. Con trai sống dở chết dở nằm trên giường, mạng có thể mất bất cứ lúc nào làm bà không còn hơi đâu mà diễn kịch, vì thế mấy ngày nay…. Nghĩ tới ánh mắt Chiêu Ninh đế nhìn mình càng lúc càng thâm sâu khó dò, Phương Trân Châu bỗng chốc khẩn trương hơn hẳn. Thằng con trai hờ này của bà hẳn là nhìn ra điều gì không đúng, nó sẽ nghĩ gì nhỉ? Nó sẽ làm gì nhỉ? Lục Quý Trì nhìn cảm xúc trên gương mặt bà cũng có thể đoán đại sự không ổn rồi, chẳng qua là Chiêu Ninh đế đã bước vào, chàng có khó chịu thì trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn: “Tham kiến hoàng huynh…” “Được rồi, đệ vừa tỉnh, cứ nằm đó nghỉ ngơi, không cần để ý mấy lễ tiết này.” Mấy hôm Lục Quý Trì còn hôn mê, Chiêu Ninh đế đã tra rõ được nguồn cơn sự việc, vì thế lúc này nhìn đệ đệ sắc mặt tái nhợt, không còn hoạt bát như xưa, ánh mắt y ôn hòa hơn nhiều. Xem ra nhát dao này không uổng! Lục Quý Trì mừng thầm, sau đó chàng hơi chớp mắt, giọng như cây ngay không sợ chết đứng nhưng thực ra là dò xét hỏi: “Thần đệ lần này đã lập được công lớn…. Hoàng huynh định ban thưởng gì cho thần đệ vậy?” Lời nói không khách sáo như vậy, Chiêu Ninh đế nghe mà buồn cười: “A Trì muốn thưởng gì?” Rõ ràng y thích những người thẳng thắn và đơn giản, vừa hay Lục Quý Trì cũng không thích lối sống quanh co, phức tạp, vì thế chàng thở hổn hển hỏi: “Thanh bảo kiếm của hoàng huynh đã thưởng cho ai chưa?” Chiêu Ninh đế có chút bất ngờ, hơi nhíu mày hỏi lại: “Đệ muốn à?” Lục Quý Trì gật đầu như giã tỏi, giọng đầy nịnh nọt: “Đó là thanh kiếm anh hùng mà hoàng huynh đã dùng để đánh bại Bắc Nhung, tượng trưng cho sự phục hưng của Đại Chu, thiện hạ này có ai mà không muốn? Nhưng nếu huynh đã ban thưởng rồi, vậy cũng không có lý nào lại đòi lại… Hoàng huynh, nghe nói huynh còn có một thanh đoản kiếm tên Hàn Lẫm, cũng mang theo trong trận đánh Bắc Nhung năm đó, thần đệ muốn nó, hoàng huynh có thể ban thưởng cho đệ không?” Hai mắt chàng sáng rực lên, dù sắc mặt còn tái nhợt nhưng nụ cười rạng rỡ. Chiêu Ninh đế chợt nhớ tới con chó Tiểu Hoàng ngày trước y nuôi cũng chỉ chờ cơ hội là đòi thưởng, con người gai góc như y bỗng chốc trở nên mềm lòng. “Trẫm biết rồi,” Y mỉm cười, thuận miệng hỏi thêm, “Còn gì nữa không?” “Nữa á?” Lục Quý Trì lúc đầu hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền vui vẻ, “Đệ có thể nhận thêm nữa à?” Ngoại trừ thanh Hàn Lẫm kia, chàng vẫn chưa nghĩ ra thứ gì khác; Chiêu Ninh đế thấy vẻ mặt của chàng vừa buồn cười vừa mới lạ, đệ đệ hung hăng như thế này lại thật đáng yêu? “Xem ra A Trì không muốn thêm thứ gì khác, vậy trẫm…” Y cố ý kéo dài giọng, Lục Quý Trì vừa nghe đã nóng nảy: “Khoan khoan khoan! Đệ còn muốn nữa! Đệ còn!” Bảo bối đưa tới tận tay mà không nhận thì khác nào kẻ đần! Chiêu Ninh đế bật cười, đôi chân mày hơi nhướn lên: “Đệ đúng là chẳng khách sáo gì cả.” “Cùng là người một nhà, khách sáo qua lại thì khác gì người ngoài, thần đệ muốn thành huynh đệ thực sự của hoàng huynh, không muốn như trước!” Lục Quý Trì miệng lấp liếm một đằng, lòng lại nghĩ một nẻo: Mấy món đồ trước anh thưởng chả có tí đáng giá hay quý hiếm gì cả, lần này mà tôi còn khách sáo, chảng phải anh sẽ thuận nước mà đẩy thuyền sao? Tôi đâu có ngu! Vị hoàng đế vừa mới rót một khoản tiền lớn đi đầu tư, giờ đang nghèo rớt mồng tơi vẫn chưa biết bản thân bị châm chọc, y như cười như không nhìn đệ đệ hung hăng đang muốn được nước làm tới, giọng không nghe ra vui giận: “Vậy A Trì nói đi, đệ còn muốn gì?” “Thần đệ muốn đi ngắm tư khố của hoàng huynh một chút.” “…Hửm?” Lục Quý Trì cảm thấy chàng cực kỳ thông minh, cười hì hì nói: “Thần đệ lúc này đầu óc còn đang mơ hồ, trong phút chốc không nghĩ nổi mình thích cái gì, chi bằng chờ sau khi đệ khỏi hẳn, hoàng huynh dẫn đệ đi thăm tư khố chọn vài thứ?” Chiêu Ninh đế đột nhiên cảm thấy thằng nhãi này muốn lên trời rồi. Lại dám dòm ngó tư khố của đế vương! Đấy là nơi mà ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không được phép vào. Bên trong cất giấu biết bao bảo bối mà hoàng đế dụng tâm sưu tầm, ai cũng không thể nhìn! Nó còn đòi vào đó chọn… Chọn cái con khỉ! “Hoàng huynh yên tâm, thần đệ không cuỗm hết tư khố của huynh đâu, chỉ xin hai…à ba thứ, đệ chỉ xin ba thứ thôi, được không?” Chiêu Ninh đế thực muốn nói không, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú nhưng trắng tái cộng thêm thân hình gầy rộc đi của thiếu niên, cuối cùng khóe mắt hơi run rẩy, lòng đau đớn nói một câu: “…Chờ đệ hết bệnh.” “Đa tạ hoàng huynh!” Đau lòng không? Đau lòng là phải rồi! Lục Quý Trì ngoài mặt thì tỏ vẻ cảm kích, còn lòng chàng thì đang cười như được mùa. Nông nô lắc mình thành địa chủ, ôi cái cảm giác thật tuyệt vời! Chàng đang đắc ý, một cung nhân xinh xắn bưng chén thuốc tiến vào: “Bẩm bệ hạ, thái hậu, thuốc của Tấn vương điện hạ đã tới.” Vị đắng nồng chợt lan tỏa khắp phòng, nụ cười của thiếu niên chợt tắt, mặt biến sắc: “Phải uống à?” “Thái y đã căn dặn, nhất định phải uống hết.” Lục Quý Trì im lặng trong chốc lát, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Chiêu Ninh đế: “Ờm, đệ vừa suy nghĩ một chút, cảm thấy con số ba thật không đẹp, chi bằng chúng ta giảm bớt lại….” Chiêu Ninh đế cười đểu: “Lời vàng đã nói ra, không thể lấy lại, đệ đừng hy vọng nữa, uống thuốc đi.” Lục Quý Trì đột nhiên cảm thấy bản thân chàng đã chịu thiệt lớn: “…” Ai tới giúp đẩy nhanh tiến độ cái nào, bản điện hạ sẽ trọng thưởng! *** Dù sao Lục Quý Trì cũng mới tỉnh lại, tinh thần vẫn chưa ổn định, sau khi uống xong thuốc chàng lại mơ mơ màng màng ngủ mất. Trước khi díu hết hai mắt, chàng âm thầm ném cho Phương Trân Châu một ánh mắt ‘Nếu y hỏi mẹ, mẹ cứ giả vờ đã, đợi con tỉnh lại rồi tính’. Phương Trân Châu nhìn mà chẳng đoán ra được chỉ đành gật đầu với chàng. Sau đó khi chàng vừa vào giấc, bà liền quay đầu lại nhìn Chiêu Ninh đế: “Ai gia có vài lời muốn nói với bệ hạ.” Chiêu Ninh đế trầm mặc chốc lát, hai con mắt lóe sáng như có ý cười: “Vừa hay, trẫm cũng có vài chuyện muốn hỏi mẫu hậu.” Phương Trân Châu cảm thấy căng thẳng quá, thầm nhủ ‘Má ơi đứa con trai hờ này quả nhiên nghi ngờ bà rồi’, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. “Ai gia muốn về cung, chúng ta vừa đi vừa nói.” “Được.” Đôi mẹ con chân trước chân sau ra khỏi phòng, đi về phía cung Thọ Ninh. Trời đương lúc giữa trưa, cảnh xuân tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp, dần xua tan nỗi bất an trong lòng Phương Trân Châu. Bà hơi trầm ngâm, cuối cùng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Có phải bệ hạ rất tò mò, tại sao ai gia lại quan tâm Thập nhất như vậy không?” “Đúng là có chút không hiểu,” Chiêu Ninh đế thần sắc ôn hòa nhìn bà, “trẫm nhớ trước giờ mẫu hậu đều không thích Thập nhất, người luôn lo lắng đệ ấy sẽ hại nhi thần, luôn nhắc nhở nhi thần phải đề phòng. Nhưng hôm nay…tựa hồ mẫu hậu quan tâm, để ý đệ ấy hơn nhiều.” “Bệ hạ có muốn biết nguyên nhân không?” Gương mặt này vẫn rất thân thuộc với y, nhưng ánh mắt của bà, có phần làm y hơi hồi hộp. Y theo bản năng không muốn hỏi thêm nữa, càng như vậy, y càng muốn biết lí do. “Muốn,” chàng trai hơi im lặng một lúc rồi cười, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt trầm tĩnh mà đáng tin, “Không dám gạt mẫu hậu, trẫm quả thật vô cùng hiếu kỳ.” Hiếu kỳ là tại sao người mẹ trước nay luôn chậm chạp ít nói, luôn không ưa gì đệ đệ kia của mình, mà nay lại có thể thay đổi, có thể vui cười, có thể dịu dàng đến vậy.