– Là nơi này? Sở Dung Ca mím môi, siết chặt nắm tay, im lặng hồi lâu. Phượng Khanh cũng không thúc giục hắn, chỉ nhàn nhạt mỉm cười. – Vương gia, người thật sự muốn làm vậy ư? Phượng Khanh gập lại chiết phiến trong tay, nghiêng đầu nhìn hắn. – Sở phó tướng, ngươi đã nói câu này lần thứ ba rồi. Ta nhớ ngươi không phải người đãng trí như thế. Sở Dung Ca hơi run rẩy khóe môi, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau y tiến vào trong một tiệm thuốc thoạt nhìn rất bình thường. Bên trong vô cùng vắng vẻ, không có chút ánh sáng, toàn bộ cửa sổ lớn nhỏ đều đóng kín. Chờ thích ứng với bóng tối, phía sau quầy thuốc có thể nhìn thấy một mái đầu bù xù đang bận rộn làm gì đó, hoàn toàn không quan tâm có người tiến vào. – Vương gia… – Sở Dung Ca hơi nhíu mày. Phượng Khanh nâng chiết phiến, ra hiệu cho hắn im lặng, trên mặt hiện lên vài phần hứng thú, nhẹ nhàng vòng ra sau quầy thuốc không làm phiền người kia. Người nọ đang làm gì đó với đống dược liệu trong gần chục lọ thủy tinh, đổ từ lọ này sang chai kia như thể đang pha chế gì đó. Đột nhiên một trong số những chiếc lọ kia nổ bùm một tiếng, nước thuốc đen như mực bắn ra tứ tung. Phượng Khanh thân thủ cực nhanh, túm lấy Sở Dung Ca, xòe chiết phiến ngăn đám nước thuốc kia bắn tới, ngoại trừ ống tay áo dính một chút muội đen thì hoàn toàn nguyên vẹn. Thế nhưng người trong quầy thuốc kia thì không may mắn cho lắm, từ đầu đến chân gã dính nước thuốc đen sì, đầu tóc đã rối tung vì trận nổ kia càng như hoa nở quá độ, dựng đứng thành một cục bông đen trên đầu. – Chậc, tính sai rồi! – Thanh niên kia tiếc hận một tiếng, nhấc ống tay áo lên chùi mặt, càng khiến vết bẩn trên mặt lan rộng. Phượng Khanh gập quạt, nửa cười nửa không nhìn gã, chậm rãi nói. – Các hạ vừa rồi có phải trộn bột khoai đất và nhựa cây trầu vào nước thuốc không? Hai vị thuốc này tương sinh tương khắc, nếu tách riêng lẻ thì không vấn đề, nhưng nếu trộn với nhau sẽ gây nổ. Thật tiếc, Bảo Tâm hoàn này ta không có dịp chiêm ngưỡng rồi. Thanh niên phía sau quầy thuốc nghe vậy lập tức quay phắt lại, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Phượng Khanh. Phượng Khanh cũng rất ấn tượng với nam tử trẻ tuổi bộ dáng có chút chật vật này. Khi còn nhỏ y rất thích ở trong phòng luyện đan của gia gia ngây ngốc cả ngày, công thức của Bảo Tâm hoàn y đã từng thấy qua. Viên thuốc này có lẽ chỉ kém thần dược cải tử hoàn sinh, có thể bảo trụ tâm mạch, dù bị thương nặng tới chỉ còn chút hơi tàn cũng có thể cứu về được. Thế nhưng cách điều chế Bảo Tâm hoàn cũng giống như công dụng của nó, sớm đã thất truyền từ lâu. Từ khi gia gia qua đời chỉ để lại hai viên đan dược. Y còn nhớ đã đem một viên dâng lên cho Hiên Viên Diệp Nhiên, còn một viên cất trong bảo khố của Dực Vương phủ. Nam tử này vừa rồi dù điều chế thất bại nhưng Phượng Khanh vẫn nhìn ra được cậu ta chỉ thiếu một chút nữa đã có thể luyện được nước tễ* của Bảo Tâm hoàn. (*) Nước thuốc dùng để ngâm mình. Thường nước tễ tác dụng sẽ không mạnh bằng đan dược. Những kẻ đan si* đều có một cách rất dễ kết giao. Chính là chỉ cần ngươi có kiến thức uyên thâm về đan dược sẽ lập tức cùng tần số với họ, nói đơn giản thì chính là đồng bệnh tương liên. (*) Đan si: nhưng người cuồng luyện đan, chế dược Vì thế chỉ trong nháy mắt, Phượng Khanh đã có thể quen biết với thiếu niên thoạt nhìn còn rất trẻ này. Cậu ta tên là Ngụy Thư, người ngoài thường gọi gã bằng tên Ngụy Vô Thường. Y thuật của Ngụy Vô Thường vô cùng cao siêu, thế nhưng kẻ dám bước vào y quán của gã để chữa bệnh. Nguyên nhân thứ nhất, Ngụy Vô Thường thực chất là một nam Khôn Trạch vạn người không có một. Hiên Viên vương triều mặc dù không ngăn cấm việc nam tử yêu nhau, nhưng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất lại có thể như nữ nhân, mở rộng chân dưới thân một kẻ khác cầu hoan là một điều vô cùng sỉ nhục. Một nam Khôn Trạch còn khiến kẻ khác thấy dơ bẩn hơn một ca kỹ trong hoa lâu. Thứ hai, Ngụy Vô Thường là một thiên tài điên. Điều này dường như ai cũng biết. Mười một tuổi gã đã có thể vượt qua trăm ngàn bài sát hạch gắt gao của triều đình, trở thành thái y nhỏ tuổi nhất trong cung. Thế nhưng chỉ hai năm sau, gã đã bị thái y viện trục xuất, vì đã chủ trương kiến nghị việc phẫu thuật tuyến thể, còn dùng chính bản thân mình làm thí nghiệm. Đời trước Phượng Khanh từng bị tân sủng của Hiên Viên Diệp Nhiên hạ độc, thập tử nhất sinh, chính nam tử trẻ tuổi này đã cứu y một mạng. Dù gã lúc đó bị Hiên Viên Diệp Nhiên nắm lấy nhược điểm mà ép buộc phục tùng mà không có sắc mặt tốt. Thế nhưng khi nhìn thấy Phượng Khanh cũng là một nam Khôn Trạch, còn bị hành hạ tra tấn tới bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, gã nảy sinh lòng trắc ẩn, không những cứu mạng y mà còn cứu cả hài tử trong bụng Phượng Khanh. – Phượng huynh, huynh muốn phẫu thuật cắt tuyến thể ư? – Ngụy Vô Thường cau mày, bàn tay nắm chén đã hơi siết lại. Ngụy Vô Thường lần đầu tiên gặp một bằng hữu tri kỷ có thể thao thao bất tuyệt hoài không dứt, thế nhưng khi gã hỏi mục đích Phượng Khanh tới tìm gã lần này, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ lại mấy phần. – Phải. – Phượng Khanh nhàn tản mà mỉm cười. Ngụy Vô Thường thanh âm trầm xuống, có chút nghiêm trọng. – Phượng huynh, tuyến thể liền với gân mạch. Cắt rời sẽ tổn thương kinh mạch toàn thân. Nhẹ thì võ công phế hết, nặng thì… – Ánh mắt Ngụy Vô Thường tối đi, buông xuống một chữ. – Chết. Sở Dung Ca đã đoán trước đáp án này, thế nhưng khóe môi vẫn hơi run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch di. – Ta biết. – Phượng Khanh không để ý phe phẩy quạt. – Thêm vào, Phượng huynh, ta nói thẳng huynh đừng giận. Ta thấy thể chất của huynh hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ phân hóa thành Khôn Trạch, chưa nói đến so với thời gian phân hóa bình thường đã qua rất lâu, khả năng huynh phân hóa cực kỳ nhỏ, dù có phân hóa với thể chất này của huynh thừa sức phân hóa thành Càn Nguyên. Vì sao phải mạo hiểm cắt bỏ tuyến thể? Đề xuất phẫu thuật tuyến thể kia của gã đã bị bác bỏ từ rất lâu. Trên đời vốn dĩ sẽ không ai nguyện ý vì ngăn chặn kỳ phân hóa mà trải qua đau đớn như thể lăng trì, mạng cũng có thể mất kia. Bởi vì căn bản không ai biết mình có thể phân hóa hay không, cũng sẽ không ai biết mình sẽ phân hóa thành Càn Nguyên hay Khôn Trạch. – Sẽ. – Phượng Khanh gập lại quạt giấy, chắc như đinh đóng cột. – Trong vòng ba tháng tới, ta sẽ phân hóa thành cực Khôn Trạch. – Chuyện này… – Ngụy Vô Thường hơi trợn mắt. Bỏ qua việc làm thế nào Phượng huynh biết rằng mình sẽ phân hóa, chỉ riêng việc xuất hiện một cực Khôn Trạch phân hóa năm mười chín tuổi đã có thể khiến gã toát mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu đây là sự thật… Lam nhan họa quốc. Chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ… – Ta biết ngươi vẫn luôn muốn thực hiện cuộc phẫu thuật đã lỡ dở sáu năm kia. Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên can nữa. Dù sao có Ngụy Vô Thường ngươi ở đây, Diêm Vương có muốn mang ta đi cũng phải được cái gật đầu của ngươi đã. – Phượng Khanh đặt chiết phiến xuống bàn, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo nét ngang tàng ngông nghênh. Ngụy Vô Thường cúi đầu im lặng giây lát, cuối cùng đành thở dài đồng ý. – Ta sẽ cố hết sức. Phượng huynh, ta không biết huynh làm cách nào biết được bản thân sẽ tiến vào Khôn Trạch phân hóa kỳ. Nhưng một khi cắt bỏ tuyến thể rồi… sẽ không thể hoài thai được nữa. Huynh thật sự không hối hận? Vẻ bình thản trên mặt Phượng Khanh tới đây rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt, nắm tay khẽ siết chặt lại, đáy mắt tối đen như vực sâu vô tận. Lúc lâu sau y mới nhếch môi, nặn ra một nụ cười vặn vẹo. – Không hối hận. Làm đi. . . . Ngụy Vô Thường quả thực là một dược sư thiên tài, thế nhưng y thuật liên quan đến dao kéo cơ thể người lại không xuất chúng như trình độ luyện dược của gã. Chủ trương thực hiện giải phẫu tuyến thể do gã nghĩ ra là thật. Nhưng vốn dĩ chỉ là lý thuyết trên sách vở, Phượng Khanh chính là người đầu tiên tình nguyện thực hiện. Ngụy Vô Thường đã nghĩ cùng lắm sẽ làm gân mạch tổn hại mà thôi, thế nhưng sau hai canh giờ phẫu thuật, Ngụy Vô Thường bước ra, sắc mặt trắng bệch, hai bàn tay dính đầy máu tươi. Sở Dung Ca luôn đứng bên ngoài, đầu hơi cúi, lưng thẳng tắp, yên lặng hệt như một bức tượng cao lớn, nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Vô Thường, một câu cũng không nói, vội vàng xông vào trong. – Vị… vị huynh đệ này- Ngươi là… tùy tùng của Phượng huynh đúng không? Ta đã tận lực… Nhưng- nhưng Phượng huynh thể chất đặc thù, máu chảy quá nhiều, không cầm được… Thực- xin lỗi… Sở Dung Ca quỳ một gối trên đất, nhìn người trên giường mê man, hơi thở đứt quãng, sắc mặt trầm xuống, thoạt nhìn như muốn giết người. Ngụy Vô Thường thấy hắn như thế, sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói. – Nhưng nếu… nếu trong ba canh giờ ngươi có thể lấy được Bảo Tâm hoàn trong vương phủ tới thì có thể cứu Phượng huynh một mạng… – Nói xong câu này Ngụy Vô Thường mới phát giác bản thân gấp quá nên nói sai, lập tức đưa tay bụm miệng. Sở Dung Ca quay đầu nhìn gã, quả thực đã động sát tâm. Lời đồn nói Dực vương – Định Quốc tướng quân có một tùy tùng cực kỳ tận trung, phó tướng thân cận nhất. Người này vừa máu lạnh vừa dũng mãnh, trừ Dực vương thì hoàn toàn không nghe lệnh bất kỳ một ai. Ngụy Vô Thường đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ. Gã cũng không phải cố ý lừa gạt Dực vương gia mà! Một tri kỷ khó gặp như thế có là hoàng đế bệ hạ gã cũng chẳng bận tâm. Thế nhưng Sở Dung Ca cũng không lập tức rút kiếm chém chết gã, chỉ để lại một ánh mắt thâm trầm, thân ảnh nháy mắt một cái đã biến mất tại chỗ. Ngụy Vô Thường nhấc tay lau mồ hôi đầm đìa, như thể vừa dạo qua Quỷ Môn quan một vòng rồi trở về. Vừa rồi gã đã thật sự cho rằng vị Sở phó tướng này thật sự sẽ rút kiếm chém đầu gã xuống. Nguy hiểm thật… Ngụy Vô Thường sờ sờ cổ mình. Đột nhiên được nếm trải cảm giác thế nào gọi là sống sót sau tai nạn. Dù sao dựa vào thân thủ kia Ngụy Vô Thường mất đầu lúc nào bản thân gã cũng chưa chắc đã phản ứng kịp. Không biết Sở Dung Ca làm cách nào, chưa đầy một canh giờ sau hắn đã đem Bảo Tâm hoàn trở về, sau đó liền đứng luôn ở đầu giường của Phượng Khanh giống như hộ pháp, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngụy Vô Thường. Ngụy Vô Thường lấy được Bảo Tâm hoàn, mắt liền sáng lên. Thế nhưng cũng không dám chậm trễ một giây, vội vàng hòa vào nước thuốc bưng tới cho Phượng Khanh uống, lại bị Sở Dung Ca đoạt lấy, tự mình uống trước một ngụm rồi mới cho Phượng Khanh dùng thuốc. – Cái này… Sở tướng quân, ngươi… cũng không cần phòng bị ta như thế. Ta cũng không có suy nghĩ muốn hại Phượng huynh- ách… Dực vương điện hạ. Ta… – Nếu không phải như thế ngươi nghĩ mình còn nguyên vẹn đứng ở đây? – Sở Dung Ca ngắt lời gã, hơi ngẩng đầu lên, đôi con ngươi sắc lạnh như hàn băng, khiến Ngụy Vô Thường hít thở không thông. Sau đó một hồi hắn mới thu hồi tầm mắt, cầm khăn tay lau đi vệt nước thuốc chảy xuống khóe miệng Phượng Khanh, lạnh lùng nói. – Vương gia coi trọng ngươi, ta sẽ không giết ngươi. Quản miệng mình cho tốt. Nếu không thiếu đi một cái lưỡi hẳn cũng không ảnh hưởng gì đến việc ngươi nấu thuốc. Đầu lưỡi Ngụy Vô Thường có chút tê rần, tên này khi không đứng trước mặt Dực vương thật sự chẳng khác gì hung thần ác sát. Huhu… sợ quá! – Cái đó… Sở tướng quân- Hiện tại kinh mạch toàn thân của vương gia đã được bảo trụ, tính mạng đã không gặp nguy hiểm nữa. Chỉ có điều… – Ngụy Vô Thường lắp bắp nửa ngày, quyết định vịt chết không sợ nước sôi mà nói thẳng. – Sẽ để lại di chứng. Ngươi… về sau này nên chiếu cố y nhiều hơn. Sở Dung Ca nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi. – Di chứng gì? Ngụy Vô Thường mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Gã ai một tiếng, thanh âm như gần như xa, đánh liều đáp. – Gân mạch thương tổn, phế nửa võ công.