Phượng Khanh đột ngột mở bừng mắt, Ngụy Vô Thường ở bên cạnh bị y doạ tới xém té ngửa, lau mồ hôi trán. – Phượng huynh, huynh đã bất tỉnh sắp ba ngày rồi. Huynh rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong mộng? Đại vu nói nếu sau ba ngày không tỉnh lại thì tức là đã thất bại, cả hai người đều không qua khỏi. Từ canh ba hôm trước gã đã đi đi lại lại trong phòng, gấp muốn chết rồi. Dáng vẻ quằn quại muốn gào thét mà không được kia quả thật quá mức khủng bố, khiến gã chỉ là người ngoài nhìn vào đã thấy khó thở. Phượng Khanh chẳng đáp lời gã. Y thấy mình có lẽ vẫn chưa dứt khỏi cơn ác mộng kia, cả người như chìm trong hồ nước đá, lạnh ngắt. Vì thế Phượng Khanh bò xuống khỏi giường, giày cũng không kịp xỏ, y phục xộc xệch mà lảo đảo chạy đi, vấp một cái ở bậc cửa vẫn loạng choạng mà tìm tới nơi Sở Dung Ca đang nằm. Người trên giường sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn hơi thở, vẫn còn lưu lại ấm áp. Mới vừa rồi khi nghĩ hắn đã chết, Phượng Khanh chỉ cảm thấy hoảng loạn, tim đau muốn nứt, thế giới như đã sụp đổ rồi. Y có chút không hiểu nổi, hắn chết rồi, sao y còn ở đây? Y muốn ở cạnh hắn, dù là xuống địa ngục cũng tốt. Đều tốt cả. Nơi nào có Sở Dung Ca, y muốn ở lại nơi đó. Phượng Khanh quỳ trên đất, gục đầu vào ngực Sở Dung Ca, nhịp tim của hắn có chút yếu ớt, thế nhưng y lại cầu bản thân được an lòng, chậm rãi nhắm mắt lại. Thì ra kiếp trước y vốn dĩ đã hiểu sai ái tình. Là ta biết được quá muộn. Xin lỗi. “Sao ngươi có thể như thế chứ? Tới đệ nhất mỹ nhân cũng không khiến ngươi rung động. Rốt cuộc phải là thần thánh phương nào mới làm cho tên đầu gỗ nhà ngươi động tâm đây?” “Sở Dung Ca ngươi nổi điên cái gì thế!? Cút xuống cho ta!” “Ngươi là bảo đao sắc bén nhất của bổn vương.” Mỗi một câu y từng nói trước mặt Sở Dung Ca giờ phút này hoá thành trăm ngàn lưỡi dao lăng trì y. Sở Dung Ca chưa tỉnh lại ngày nào, ngày ấy Phượng Khanh vẫn như chìm trong ác mộng không thể nào thoát ra. Trong mộng đều là hình ảnh Sở Dung Ca chết trước mặt y, máu tươi chảy xuống, khắp nơi đều nhuộm đỏ. Hai bàn tay của Phượng Khanh đều dính máu Sở Dung Ca cả hai đời. Y thường tỉnh dậy giữa đêm, trong mắt đều là tơ máu, lảo đảo chạy tới bên giường Sở Dung Ca. Run run nắm lấy tay hắn, dụi má vào đó. Giống như Sở Dung Ca đã tỉnh lại, ôn nhu vuốt ve gò má y. Ngươi tỉnh lại, ta đồng ý với ngươi. Sẽ không chạy trốn nữa. Không hèn nhát nữa… Ta thích ngươi. Sở Dung Ca, ngươi có nghe thấy không? Bổn vương thích ngươi. Hiên Viên Phượng Khanh thích Sở Dung Ca. _______ Phượng Khanh không cho phép ai lại gần quấy rầy Sở Dung Ca, cả ngày nhốt mình trong đó ngây người. Tới những việc chăm sóc của hạ nhân cũng vụng về tự mình làm. Ngụy Vô Thường tìm tới mấy lần, đều không gặp được y. Trong khi Phượng Khanh cả ngày ngây dại nhìn chằm chằm thân thể bất động của Sở Dung Ca, trong hoàng cung đã nổi lên vô số sóng to mưa lớn. Hoàng đế đương triều đột nhiên mất tích. Lúc đó chỉ có Dực Vương ở trong cung, sau khi hoàng đế biến mất, Dực vương phủ cửa lớn đóng chặt, không hề có chút động tĩnh. Quốc gia không thể một ngày không có vua. Hoàng thất liền nhấc lên một hồi phong ba tranh đoạt hoàng vị. Vài hoàng tử của Tiên đế trước khi Hiên Viên Diệp Nhiên lên ngôi đã được phong vương, ở đất phong của mình một mình làm vua một cõi. Sau này Hiên Viên Diệp Nhiên từng có ý định muốn giết bọn họ trừ hậu hoạ thế nhưng một đám đều là lão hồ ly, rất khó để nắm được nhược điểm. Trong đó có Tứ hoàng tử do một cung nữ sinh ra, bởi vì mang trong mình huyết thống ti tiện nên vừa đủ tuổi trưởng thành đã được phong làm một vương gia hữu danh vô thực, ném tới một vùng đất phong khô cằn. Lục hoàng tử do một quý phi sở sinh, về sau mẹ đẻ gã ghen ghét đấu đá với phi tần khác trong hậu cung, hại chết vài long chủng, tiên hoàng nổi giận, ném nàng ta vào lãnh cung, Lục hoàng tử mất đi chống lưng từ nhà mẹ đẻ, dần bị thất sủng, biết bản thân không đấu lại Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Kỳ có thế lực lớn mạnh nên thức thời bảo mạng bằng cách tự xin tới đất phong trấn thủ. Người còn lại là Cửu hoàng tử Hiên Viên Tuyền Cơ, từng là người mà nghĩa phụ của Phượng Khanh muốn phò tá lên đế vị. Cửu hoàng tử văn thao võ lược, nhưng chí hướng không đặt trên long ỷ hoàng quyền, cả đời muốn tiêu dao làm một vương gia nhàn tản. Lúc này hoàng vị bỏ trống, ba người họ có lẽ cảm thấy cơ hội đoạt vị của mình đã đến. Từ đất phong dẫn quân về càn quét triều đình, muốn lên làm hoàng đế triều Hiên Viên. Chuyện này đã thể hiện dã tâm không hề che giấu. Nếu như Phượng Khanh còn không ra mặt, chờ tới khi một trong số họ có thể ngồi lên hoàng vị, chỉ sợ việc đầu tiên kẻ đó làm làm chính là quy tội giết vua lên đầu Phượng Khanh, tru di cửu tộc. An ủi dân chúng. Ngụy Vô Thường cắm rễ ngoài cửa Vương phủ hơn một tuần, bên ngoài gió tanh mưa máu, bách tính lầm than, các tướng lĩnh của Dực quân đều tới trước cửa vương phủ, đồng loạt quỳ xuống xin Phượng Khanh dẫn quân. Ngụy Vô Thường rốt cuộc không chịu nổi nữa, đạp cửa xông vào. Thế nhưng khi gã vừa nhìn thấy Phượng Khanh, lời muốn nói đã tới đầu môi cũng bị đông cứng. – Phượng huynh, ngươi… tóc ngươi… Phượng Khanh mờ mịt ngẩng đầu, người trước mặt đã mất đi phong thái dương quang bất khuất ngày xưa. Quần áo có chút hỗn loạn, mái tóc không vấn lên mà để xõa xuống hai vai, không rõ từ lúc nào đã trở thành một màu trắng như tuyết. Hữu Ảnh lắc lắc đầu với gã, mấy ngày không gặp, cậu cũng tiều tụy đi rất nhiều, hai mắt có vệt thâm quầng. – Ngoài bạc tóc ra thì vương gia cũng không đổ bệnh, đại vu nói tác dụng phụ của việc thoát hồn sử dụng Tam Sinh Mộng Tử như vậy đã là rất nhẹ rồi. Ngụy Vô Thường biết được y hiện tại đang không ổn định, nhưng nếu còn không quản việc trên triều nữa, chờ tới khi có kẻ ngồi được lên hoàng vị rồi lúc đó có hối hận cũng không kịp. Cửu hoàng tử Hiên Viên Tuyền Cơ đã tới vương phủ bái phỏng vài lần, một mình hắn tiêu dao nhiều năm, thật sự không có đủ quân lực đánh bại quân đội của hai người Tứ, Lục. Thế nhưng Phượng Khanh nghe chuyện này, chỉ im lặng một lát. – Hoàng vị? Ai thích thì cứ lấy… Ta không cần. Hữu Ảnh thật sự không nhìn nổi cảnh này nữa. Không còn cách nào khác phải quỳ xuống cầu xin, dập đầu thật mạnh xuống nền đất. – Vương gia, người tỉnh lại đi! Dực quân đã đóng quân rất lâu, chỉ chờ ngài thống lĩnh. Nếu ngài bỏ cuộc lúc này, bao nhiêu mạng người vô tội sẽ ngã xuống nữa? Tiểu Ảnh đã chết rồi… Còn cả tướng quân… Cho dù ngài không quan tâm tới hai trăm mạng người trong vương phủ. Nếu để Tứ hoàng tử hoặc Lục hoàng tử lên ngôi, ngài cũng không thể chờ được tướng quân tỉnh lại! Khoé môi Phượng Khanh giật giật. Y làm sao không hiểu đạo lý này? Y mang họ Hiên Viên, thế nhưng y không có huyết thống hoàng tộc Hiên Viên, cũng không muốn sử sách ghi lại Hiên Viên triều diệt vong dưới tay mình. Hoàng vị vốn chỉ là một ngục giam nạm vàng. Lúc đầu Phượng Khanh từng nghĩ y sẽ đá Hiên Viên Diệp Nhiên xuống, ngồi lên vị trí kia. Đế vương vốn vô tình, cũng cô độc. Nếu đã trở thành cửu ngũ chí tôn, đeo lên phần gông xiềng này, rất nhiều thứ sẽ phải bỏ xuống. Kể cả… Sở Dung Ca. Nhưng y không muốn bỏ xuống Sở Dung Ca. Vì thế Phượng Khanh cũng không còn muốn hoàng vị. Y rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn, cứu bách tính thiên hạ khỏi cảnh loạn lạc lầm than giống năm năm về trước, hay là vì một người mà phó mặc an nguy của giang sơn xã tắc. Chọn thiên hạ, hay chọn ngươi? Y nhắm mắt, không nhìn Hữu Ảnh cùng tướng sĩ đang quỳ gối trước mặt mình nữa, nói. – Đem tín vật của bổn vương đưa cho Tuyền Cơ, nói với hắn ba ngày sau công thành. Lui xuống hết đi. Phượng Khanh luôn là người nói được làm được. Sau đó quả nhiên y không còn ở lì trong căn phòng kia nữa, ngày hôm sau Ngụy Thư tới tìm y, Hữu Ảnh nói Phượng Khanh đang nghiên cứu dàn trận trong thư phòng. Thái độ bình thường đến thản nhiên này khiến gã không hiểu sao lại khó chịu, nhanh chóng ôm hòm thuốc tới thư phòng. Phượng Khanh thật sự đang chăm chú nghiên cứu địa đồ, y ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thư một cái khi gã bước vào, rồi lại cặm cụi cúi đầu xuống. – Tên nhãi Tuyền Cơ kia đúng là bao cỏ. Bao nhiêu việc đều vứt hết cho ta. May mà năm đó nghĩa phụ không phò tá hắn lên ngôi thật, nếu không thì Hiên Viên triều cũng đi đời. Ngươi tới rồi thì càng tốt, giúp ta chặn miệng tiểu tử Hữu Ảnh kia lại, bổn vương bị cậu ta lải nhải tới đau cả đầu. Ngụy Thư lười cùng y đấu khẩu, chỉ tiến tới bắt mạch cho y, Phượng Khanh bị hành động này làm cho giật mình, giật tay ra. Ngụy Vô Thường sắc mặt cứng ngắc. Mạch tượng cực kỳ loạn. Nội thương cũ chưa khỏi đã chồng chất vết thương mới. Gã hơi cau mày, thu tay lại. – Phượng huynh, ngươi đã uống bao nhiêu viên Bạo Thể Đan? Người kia không đáp lời, lồng ngực Ngụy Thư phập phồng, nghiến răng nghiến lợi. – Ngươi muốn chết đúng không?! Ba viên đối với người bình thường đã hao hết nửa tuổi thọ. Ta đưa cho ngươi năm viên, ngươi rốt cuộc còn lại mấy viên!? ______ Hữu Ảnh nhìn canh giờ không còn sớm, tới trù phòng lấy một phần cơm, mang tới thư phòng cho Phượng Khanh dùng bữa. Thế nhưng còn chưa tới cửa đã nghe tiếng rống giận của Ngụy Vô Thường. – Dực vương điện hạ, ngươi muốn chết thì nói với Ngụy Thư ta một tiếng. Ta trực tiếp bốc cho ngươi một liều Kiến Huyết Phong Hầu*. Ngươi muốn nổ tan xác mà chết thì tại đây uống nốt viên cuối cùng đi! Ngụy Thư ta bất tài, Diêm Vương muốn ngươi chết ta còn có thể cứu về được. Nhưng nếu Dực vương điện hạ đây muốn chết thì ta có là Quan thế âm Bồ tát cũng bó tay. Ngụy Thư ta lười quản ngươi! Ngươi đừng hòng lấy thêm bất cứ đan dược nào từ chỗ ta nữa. Chờ tới lúc ngươi chết rồi, ta tới mộ của ngươi nhổ một bãi nước miếng xem như không uổng giao tình giữa hai chúng ta luôn! (*) Một loại kịch độc Sau đó là một tiếng đạp cửa, Ngụy Thư sắc mặt hầm hầm xông ra ngoài, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hữu Ảnh, gào lên. – Hai chủ tử nhà các ngươi chắc phải tức chết ta mới thôi chứ gì!? Hữu Ảnh đột nhiên bị chụp một cái nồi to oành lên đầu: – ……. Phượng Khanh ở bên trong nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút mơ màng, giống như xuyên qua hai người họ nhìn thấy một cảnh tượng khác. Ngụy Thư hét xong, giơ chân đá bốp lên đầu gối của Hữu Ảnh một cái, hầm hầm bỏ đi. Chạy tới cửa vương phủ mới sực nhớ hôm nay gã ngồi ngựa của Hữu Ảnh mà tới, lúc này chỉ có thể đi bộ về. Ngụy Thư buồn bực, đá viên sỏi dưới chân lăn đi một đoạn, người đột nhiên bị kéo lại. – Để ta đưa ngươi về. Ngụy Thư gạt tay cậu, lườm một cái. – Ta không cần! Chủ tớ các người đều là cá mè một lứa. Bổn đại gia lười quản! Hữu Ảnh thở dài, nhưng vẫn kiên trì nắm lấy tay người kia. – A Thư, những người khác không hiểu nỗi khổ của vương gia cũng không sao. Nhưng ngươi là bằng hữu duy nhất của y, vì sao cũng không hiểu? Ngụy Thư trợn mắt, gân cổ cãi. – Hiểu? Hiểu vì sao y đâm đầu đi tìm chết hả? Hay là hiểu vì sao y bạt mạng nuôi quân tạo phản, giờ cẩu hoàng đế mất tích là thời cơ tốt nhất thì lại không muốn nữa? Y nghĩ làm vua giống như mở quán ăn đúng không? Thích thì mở, không thích nữa thì đóng cửa mở tiệm giặt là? Hữu Ảnh không trả lời, chỉ hỏi lại. – Vậy ngươi có từng thấy hoàng đế nào không thể có con không? Một câu này rơi xuống nhẹ bẫng, nhưng lại như tảng đá nặng nghìn cân, Ngụy Thư há miệng, không nói nên lời. Hữu Ảnh chậm rãi nói tiếp. – Chuyện này có thể bỏ qua không tính, ngươi có từng thấy hoàng đế nào có nam hậu chưa? – Hữu Ảnh buông tay Ngụy Thư, lặng lẽ nói. – Từ lúc vương gia rời khỏi căn phòng kia, người chưa từng quay lại nhìn tướng quân thêm một lần. Ngươi thật sự không biết vương gia làm vậy là vì sao ư? – …. – Nếu như vương gia đăng cơ làm hoàng đế, người và tướng quân cả kiếp này cũng không thể ở bên nhau. Một hoàng đế không thể có con nối dõi, thứ nhất là bất hiếu, thứ hai là bất trung. Yêu một người mà chỉ có thể phụ lòng, là bất nghĩa. Y thà rằng bản thân trở thành người bất hiếu, bất trung, bất nghĩa cũng không để bách tính thiên hạ lầm than. Dằn vặt khổ sở như vậy, tới ta cũng nhìn ra, vì sao bằng hữu duy nhất bên cạnh người là ngươi cũng không nhận ra chứ. Thật ngốc. Ngụy Vô Thường vốn dĩ còn cứng họng không nói được gì. Nghe xong câu cuối cùng cả gương mặt đỏ bừng lên, lại co chân đá lên đầu gối còn lại của Hữu Ảnh, hậm hực. – Ngươi mới ngốc! Cả nhà ngươi đều là đồ ngốc! Hữu Ảnh nhịn đau, cà nhắc đuổi theo. – Ngươi đi đâu vậy? Chậm thôi, chờ ta với. – Đi chế đan dược cho chủ tử thích tìm chết nhà ngươi. Cút đi! Đừng có làm phiền bổn đại gia! _______ Dực Vương phủ có khách. Phượng Khanh lúc nhìn thấy nam nhân kia đang cúi đầu chổng mông xem một chiếc bình cổ trong chủ điện của mình, bất đắc dĩ lắc đầu. – Tuyền Cơ, bao nhiêu năm không gặp. Cái tính táy máy tắt mắt này của ngươi sao vẫn không bỏ được thế? Cửu hoàng tử Hiên Viên Tuyền Cơ quay đầu lại, nhìn rõ người tới là ai, bèn cười ha ha. – Tiểu Phượng Khanh đấy à? Nói cho ngươi biết, gia nhắm cái bình này của nhà ngươi từ năm năm trước rồi! Lão Dực Vương còn nói cho ta lần sau tới sẽ tặng nó cho ta đấy. Hiên Viên Tuyền Cơ nói được một nửa thì không nói nữa. Bởi vì cả hai người đều biết đoạn sau là gì. Lão Dực Vương bị ám sát, Cửu hoàng tử bị hãm hại, đày tới đất phong. Phượng Khanh biết hắn lỡ miệng nhắc tới nghĩa phụ, làm mặt giận. – Không cho gọi ta là Tiểu Phượng Khanh. Gọi một tiếng biểu ca, bổn vương tặng nó cho ngươi. Hiên Viên Tuyền Cơ nhảy dựng lên ấn đầu y xuống. – A phi, tiểu tử này cũng có mặt mũi thật đấy. Gia sinh trước ngươi năm năm mà dám kêu ta gọi ngươi là biểu ca? Hai người nói chuyện vài câu, xem như bắt được sóng, cũng thăm dò được ý đồ của nhau. Hiên Viên Tuyền Cơ lần này dẫn số tướng sĩ trung thành lẫn hai nghìn quân từ đất phong trở về là vì nghe được tin đồn tạo phản của Phượng Khanh. – Tiểu Phượng Khanh, Thập Nhất đúng là ngươi hạ thủ à? Phượng Khanh nhấp một ngụm trà, bình thản thừa nhận. – Gã chưa chết. Nhưng nếu ngươi muốn hỏi có phải ta muốn tạo phản hay không, thì đúng. Hiên Viên Tuyền Cơ há hốc miệng, ngạc nhiên qua đi, mới lên tiếng. – Ban đầu ta tưởng ngươi bị người vu oan giá họa, mới dẫn quân về kinh thành. Ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng để cứu ngươi rời đi thì vẫn dư sức. Phượng Khanh nhìn người trước mặt. Kiếp trước nghĩa phụ muốn phò tá người này lên ngôi, vì hắn có tài, văn võ song toàn, tấm lòng nhân hậu, có ơn tất báo. Thế nhưng bản thân Hiên Viên Tuyền Cơ lại không có dã tâm này. Phi tần sinh ra hắn là đại tiểu thư nhà quốc công, vốn dĩ nàng đã thầm mến một chàng thư sinh nghèo dốc lòng cầu tiến. Nhưng sau đó vì hưng suy gia tộc mà nhập cung làm phi, tình cảm chưa từng nói ra cũng chết yểu, chôn trong lòng cả đời. Hiên Viên Tuyền Cơ được mẫu phi nuôi lớn, chí sớm không bị vây khốn trong Tử Cấm thành, là một người trọng tình nghĩa. Phượng Khanh cười. – Không có ai vu oan giá họa ta. Hiên Viên Diệp Nhiên là hôn quân giết người như ma, không xứng làm hoàng đế. Hiên Viên Tuyền Cơ ấy vậy mà không hề phản đối, chỉ nhìn Phượng Khanh một lượt, càng nhìn càng hài lòng. – Ngươi quả thực có phong phạm đế vương. Chí hướng ta không đặt trên ngai vàng, lão Tứ không có lòng yêu thương bách tính, lão Lục thì quá mức đặt nặng hoàng quyền. Hai người bọn họ đều không xứng với ngôi vị. Vốn dĩ lần này ta có phần lo lắng, nhưng bây giờ biết ngươi cũng muốn trở thành hoàng đế, thế mà có chút an tâm. Hai tên óc heo kia nhất định không sánh được với ngươi. Phượng Khanh chống tay lên cằm, tủm tỉm. – Cửu hoàng tử điện hạ, ngài nói về hai ca ca ruột thịt như thế, bọn họ sẽ khóc mất. Hiên Viên Tuyền Cơ ở lại Dực Vương phủ cùng bàn binh lược với Phượng Khanh một đêm, sáng sớm hôm sau liền ôm một chiếc bình cổ chuồn mất. Lục hoàng tử lẫn Tứ hoàng tử ban đầu có e ngại Dực vương thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, thế nhưng trong triều đã trôi qua nửa tháng, Phượng Khanh vẫn ở im trong vương phủ không hề có động tĩnh, hai bọn họ liền cho rằng hoặc là y bị trọng thương, hoặc là binh lực không đủ để tranh đoạt hoàng vị. Lúc mới đầu cả hai còn thu liễm, chỉ ngầm lôi kéo trọng thần trong triều, nhưng sau đó sóng ngầm ác liệt, từ dùng thủ đoạn lôi kéo tới dùng vũ lực thúc ép. Cửu hoàng tử mặc dù có tới kinh thành, nhưng cả ngày rong chơi tửu lầu, dạo hoa lâu, cắn hạt dưa xem kịch vui, hoàn toàn không có ý tứ muốn tranh đoạt cùng bọn họ. Tứ Lục hai bên nhiều lần đối chọi nhau tới sứt đầu mẻ trán trên đại điện. Sự thực chứng minh Hiên Viên Tuyền Cơ nói hai người kia là óc heo cũng không phải phóng đại quá nhiều. Cho tới tận khi Dực quân đã bao vây hoàn toàn Tử Cấm thành, đám người kia mới phát hiện ra. Phượng Khanh mặc chiến giáp đứng trên tường thành, nhàn nhạt đưa mắt xuống nhìn hai người họ như nhìn con kiến dưới chân. – Dực Vương! Thì ra ngươi sớm đã nuôi quân đội riêng mưu đồ tạo phản! Phượng Khanh cười, sảng khoái mà thừa nhận. – Phải, thì sao? Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử: – …… Hiên Viên Tuyền Cơ: – …….. Chờ… cái này hình như không có trong kịch bản…? Thằng nhóc này lại bắt đầu lảm nhảm cái quỷ gì?! Không phải hai người đã thương lượng với nhau là liều chết không nhận à?? Khóe môi Lục hoàng tử cứng đờ giây lát, sau đó cười to. – Hiên Viên Phượng Khanh, ngươi cũng quá mức lớn gan! Dù hôm nay ngươi có thành công đoạt vị thì thế nào? Trong sử sách ghi chép về ngươi sẽ chỉ nói ngươi là một kẻ vong ân bội nghĩa, chim khách chiếm tổ tu hú, loạn thần tặc tử mà thôi! Hiên Viên Tuyền Cơ đỡ trán, vậy nên mới kêu tiểu tử kia liều chết phủ nhận mà. Phượng Khanh cong khóe môi, ung dung nói. – Thế thì thế nào? Tự cổ chí kim, thắng làm vua thua làm giặc, không phải sao? À phải, Lục hoàng tử, câu thành ngữ kia của ngươi phải là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’, học thức nông cạn tốt nhất đừng ra ngoài bêu xấu. Mất mặt các lão sư Quốc Tử giám. Lục hoàng tử nghẹn họng, sắc mặt thoáng chốc đỏ như tôm luộc. Phượng Khanh nói đến đây cũng lười đấu khẩu thêm. – Bổn vương hôm nay tới đây không phải để cùng các ngươi nói nhảm. Hiên Viên triều ta trăm năm thịnh vượng chính là nhờ tổ tiên giành được quốc gia trên lưng ngựa. Bổn vương là người thô lỗ, không thích nói cái gì đạo lý. Ngai vàng này bổn vương muốn. Các ngươi có bản lĩnh thì bước lên, lấy được đầu bổn vương xuống thì hoàng vị sẽ là của người đó. – Phượng Khanh nâng trường thương gõ xuống đất, giẫm một chân lên tường thành. – Nói ngắn gọn chính là: ông đây mạnh, ông đây có quyền, ngon thì nhào vô. Hiên Viên Tuyền Cơ: – …….. Được rồi, hắn quá mệt tâm. Mặc dù khi nói rất có khí phách, nhưng Phượng Khanh cũng biết không phải chỉ với vài lời ngông cuồng trong miệng y có thể khiến hai kẻ kia chắp tay nhường lại ngai vàng. Việc y bị trọng thương không thể ra trận trước đây không phải bí mật gì trong hoàng thất. Thêm vào Tứ Lục hai kẻ kia cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ. Nếu không thì một con cáo già như Hiên Viên Diệp Nhiên lên ngôi gần năm năm cũng không tìm được nhược điểm của bọn họ. Trong tình huống có chung địch nhân, kẻ thù với kẻ thù cũng có thể tạm thời bắt tay làm chiến hữu, huống hồ Tứ Lục hai kẻ này đúng là cá mè một lứa, kẻ tám lạng người nửa cân. Không cần quan tâm đến việc hai đánh một không vẻ vang mà kết tình hữu nghị, định giết chết Phượng Khanh rồi tính. Phượng Khanh sớm đoán được chuyện này, dù sao chó cùng giứt dậu quay lại cắn càn trước giờ vẫn không có ngoại lệ. Y nuốt xuống viên Bạo Thể đan cuối cùng, nâng trường thương chống đỡ lực công kích của hai người hợp lại. Thế nhưng đúng như Ngụy Thư từng nói, Bạo Thể đan là con dao hai lưỡi. Uống ba viên đã là cực hạn của người bình thường. Y uống tới viên thứ năm, tác dụng của Bạo Thể đan đã giảm đi rõ rệt, không những chỉ dùng được bảy phần nội lực, mà thời gian tác dụng cũng từ hai canh giờ rút ngắn chỉ còn nửa canh giờ. Phượng Khanh một mình chống đỡ công kích cả trái lẫn phải, Bạo Thể đan đột ngột mất tác dụng, đan điền trống rỗng, bị một chưởng giữa ngực hất văng ra sau, ngã xuống khỏi tường thành. – Tiểu Phượng Khanh! – Hiên Viên Tuyền Cơ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái mét, vung kiếm chém đứt đầu Lục hoàng tử, quỳ trên tường thành hét xuống. Mái tóc trắng xóa của Phượng Khanh tán loạn trong gió, y nhìn khoảng trời xanh trong phía trên, chậc một tiếng. Chết thật là khó coi. Tiểu tử kia sẽ buồn lắm đây. Thế nhưng thứ y ngã vào không phải đá răng cưa lởm chởm bên dưới mà là một lồng ngực ấm áp. Người tới ôm chặt y trong lòng, một bên tai của y dán lên vị trí trái tim của người nọ, lắng nghe nhịp tim có chút loạn của hắn. Phượng Khanh co người, dán vào sát hơn, mở miệng cằn nhằn. – Ngươi tới muộn. Sở Dung Ca khẽ nghiêng đầu, cúi xuống mớm cho y một viên thuốc trong miệng hắn, sau đó mới nói. – Để vương gia đợi lâu.