Bọn Săn Vàng

Chương 18

Đã quá khuya quan tòa cùng với ba đệ tử mới về đến pháp đình, ngài ra lệnh cho ba đệ tử đi thẳng tới văn phòng. Vừa ngồi vào bàn, lão thừa phát lại Hoong vội pha trà rồi mời quan một ly trà nóng. Quan tòa Dee nhấp vài ngụm trà xong ngả người ra sau lưng ghế, ngài nói: “Ta nhớ lại lời dạy của quan tổng trấn Yoo Shou-Chien thời trước, ngài cũng là một nhà trinh thám đại tài viết trong tác phẩm Mấy điều tâm niệm của quan tòa. Ngài dặn nhà trinh thám không nên bám theo một giả thiết đơn độc, nà cần phải thẩm định nhiều lần trong quá trình điều tra, đối chiếu nhiều lần với thực tế. Nếu phát hiện manh mối mới không phù hợp với thực tế thì không nên vận dụng ngay, mà lúc đó hoặc là áp dụng giả thiết vô thực tế hoặc loại bỏ cả hai. Ta thường cho là, các đệ tử hãy lắng nghe ta, điều đó không cần phải nhắc lại. Vậy mà qua vụ án ngài cố quan tòa, rõ ràng ta đã quên mất lời dạy quí báu đó”. Chợt ngài mỉm cười vu vơ rồi lại kể tiếp “hẳn nhiên là không hoàn toàn đúng như ta nghĩ. Ngay khi tên tội phạm quỷ quyệt hay tin ta được bổ nhiệm quan tòa huyện Peng-lai, hắn buộc phải tìm cách quấy rầy để ta phải bận rộn một vài bữa. Mọi việc được sắp xếp đến giờ phút chót để đưa bức tượng vàng về kinh đô gần như hoàn chỉnh. Hắn nghĩ cách để khiến ta nghĩ sai nội dung vụ việc cho đến lúc pho tượng chuyển ra khỏi Peng-lai. Vậy nên hắn sai Koo Meng-Pin đánh lạc hướng theo dõi của ta lại, còn phao tin là đang có một vụ chuyển vũ khí. Hắn nhờ có gã Kim Sang bày ra mưu mẹo đó, bởi tay này đã từng được nàng kỹ nữ Hàn Quốc hợp tác với hắn. Vậy là ta đã trúng kế, ta cứ đinh ninh bọn này có tàu chở vũ khí, ngay cả sau khi Kim Sang khai báo bọn chúng nó vận chuyển vàng lậu chứ không có súng ống gì hết, ta cứ đinh ninh số vàng chở từ Trung Quốc qua Hàn Quốc mà theo ta nghĩ có lời hơn được bao nhiêu. Mãi cho đến thời điểm ngay buổi tối này ta mới nhìn nhận là sự việc hoàn toàn trái ngược”. Quan tòa Dee tức giận vuốt râu, ngài nhìn về phía ba đệ tử nôn nóng chờ nghe cho hết câu chuyện, ngài nhếch mép cười nhạt rồi kể tiếp. “Ta chỉ có thể đưa ra lý do biện minh cho thói nông cạn của ta, đó là những vụ việc bất thình lình diễn ra như vụ giết chết Fan Choong, vụ nàng Koo mất tích, và thái độ dửng dưng của tiến sĩ Tsao khiến cho nội vụ càng thêm rắc rối. Hơn nữa do ta tập trung chú ý vào lão tài phiệt Yee Pen là người đến báo cho ta hay có một vụ buôn lậu súng ống, chuyện đó ta sẽ giải thích sau, lão cũng là đối tượng ta đang theo dõi do nhận định sai lầm.” Một lúc sau ngài nói tiếp: “Đó chính là nhờ lão Hoong dẫn ta đi xem hát tuồng hồi lúc chập tối nên ta có dịp nhận định rõ ai là kẻ chủ mưu giết ngài cựu quan tòa. Vở tuồng kể lại câu chuyện nhân vật sau khi chết để lại mảnh giấy giấu trong quả hạnh nhân tố cáo tên thủ phạm, nhưng mảnh giấy đó chỉ nhằm đánh lạc hướng thủ phạm. Thế là ta chợt hiểu ra ngài cố quan tòa Wang đã có chủ ý chọn chiếc hộp sơn mài, một món đồ cổ quý giá, ngài giấu mảnh giấy bên trong, trên nắp hộp chạm khắc hình vẽ hai thân tre bằng vàng ám chỉ cây gậy ghép đôi lão Koo thường mang theo bên mình. Ta đã biết ngài cố quan tòa thích trò đố mẹo nên ta đoán mò ra ngài có ngụ ý chỉ ra vàng được bọn buôn lậu cất giấu bên trong thân chiếc gậy tre. Vậy mà mấy thầy trò không ai hiểu ra.” Đến đây ta mới biết lão Koo chính là thủ phạm, ta hiểu ra nội dung kỳ quặc trong câu nói lúc lão đuổi Kim Sang để mời ta đi ăn tối ở quán săn đặc sản. “Cứ thế mà làm. Mi biết phải làm gì rồi”. Rõ ràng bọn chúng tính loại trừ ta ngay nếu phát hiện nhắm trúng mục tiêu. Ta nghĩ lại thật điên rồ đem chuyện mấy nhà sư bên chùa Bạch Vân định khai thác ngôi chùa bỏ hoang để thực hiện ý đồ nghịch đạo, ta lại còn kể thêm chuyện lão Koo đang tính chuyện vận chuyển bức tượng về kinh đô. Và trong bữa ăn ta còn gặng hỏi chuyện người vợ, giả vờ gợi ý có thể vợ lão vô tình liên lụy đến chuyện làm ăn của lão. Lão Koo thì lại nghĩ là ta có ý nghi ngờ chuyện làm ăn nên ta có thể ra lệnh bắt giữ lão chưa biết lúc nào đây. Sự thật là ta chưa tiếp cận được vấn đề, bởi chưa hiều đầu đuôi sự việc bằng cách nào bọn tội phạm vận chuyển số vàng buôn lậu vào bên trong ngôi chùa bỏ hoang được. Vì vậy ngay bữa tối nay ta tự hỏi về mối liên hệ giữa lão Koo với tiến sĩ Tsao ra làm sao. Ông tiến sĩ có một người bà con là một tay chơi sách, có thể lão lạm dụng hắn để làm chuyện phi pháp mà không ai nghi ngờ. Ta cho là tiến sĩ Tsao giúp lão Koo gặp gỡ người bà con để vận chuyển vàng từ kinh đô về lại Peng-lai. Về điểm này, cuối cùng ta cũng hiểu ra đâu là sự thật. Vậy là số vàng được nhập lậu vào Trung Quốc chứ không phải là xuất ra. Rõ ràng cả một băng đảng tội phạm cao cấp đã thu gom khối lượng lớn vàng giá rẻ khỏi nộp thuế nhập khẩu, thuế buôn chuyến, chúng làm giàu phi pháp bằng thủ đoạn thao túng thị trường. Đến đây ta gặp phải một trở ngại, cuộc săn vàng chỉ có lợi nếu bọn buôn lậu tung số lượng lớn vàng ra thị trường. Quả thật vàng mua lại bên Hàn Quốc giá rẻ, và phải trả tiền mặt, có nghĩa là bỏ ra một số vốn khá lớn để đầu tư. Muốn thu lợi nhuận bọn chúng phải thao túng được thị trường vàng ở kinh đô, và muốn vậy thì với một số lượng ít ỏi vàng giấu trong gậy tre cộng với những kiện hàng sách gửi đi không thấm vào đâu. Hơn nữa ngay thời điểm ta chuyển về đây bọn chúng bỏ không đi theo con đường ta đánh dấu, bởi lúc đó tiến sĩ Tsao đã chuyển gần hết những kiện hàng sách về tới kinh đô. Ta hiểu ra ngay vì sao bọn chúng phải tranh thủ gửi đi cho kịp kế hoạch, tức là trong thời gian sắp tới một khối lượng lớn vàng được vận chuyển về tới kinh đô. Bọn chúng tính làm cách nào? Lão Koo nghĩ ra mưu kế đúc pho tượng, có một đội lính hầu theo hộ tống áp tải về kinh đô, và lời giải đáp đơn giản chỉ có vậy. Rốt cuộc ta đã hiểu ra vụ xô xát kỳ quái mà Ma Joong và Chiao Tai chứng kiến trong đêm sương mù bên kia bờ kênh. Sau đó ta giở bản đồ ra xem lại vị trí thì thấy trang trại nhà lão Koo nằm gần chiếc cầu đầu tiên. Ta nghĩ là vì sương mù các người nhìn không đoán ra khoảng cách chính xác tưởng đâu một vụ ẩu đả gần bên cầu thứ hai. Cũng vì vậy mà qua bữa sau các ngươi trở lại dò la sự tình, mới hay là nhà Yee Pen ở gần đó, như vậy củng cố thêm cho mối nghi ngờ của ta về lão nhà buôn phóng đãng nhưng lại vô tư này. Ngoài chuyện đó ra, ta nghĩ là mắt các ngươi không nhìn lầm rõ ràng là bọn làm thuê cho nhà Koo không phải dùng gậy đánh đập người ta mà bọn chúng đang đập vỡ pho tượng mẫu bằng đất sét do lão Koo lén chở đến nơi làm khuôn đúc tượng vàng. Đó là khuôn do lão Koo đóng thùng gỗ cẩm lai chở đến chùa Bạch Vân giao cho lão hòa thượng để không bị nghi ngờ. Sư trụ trì Hui Pen mở thùng lấy khuôn đúc ra lợ dụng buổi lễ hỏa thiêu xác nhà tuyên úy đưa vàng vô lò nấu chảy đổ vào khuôn đúc tượng. Chính mắt ta nhìn thấy cái thùng gỗ cẩm lai chở đến đó, ta ngạc nhiên để thiêu một cái xác mà phải chất cả đống củi lớn như vậy. Trong đầu ta không nghi ngờ gì hết. Phải đấy, mới nửa giờ trước lúc thầy trò từ trong chùa đi ngang qua khu nhà Koo để tiến hành cuộc lục soát mới nhìn thấy bức tượng gỗ bách hương của thầy Fang đã bị cưa đứt đoạn nhiều khúc nằm ngổn ngang dưới sàn. Sau đó lão Koo chuyển về kinh đô ráp nối trở lại hiến tặng cho chùa Bạch Mã, còn pho tượng vàng thì lại chuyển trở về cho tay cầm đầu băng đảng. Cái khuôn đất sét dễ hủy bỏ, chúng đập vỡ ra từng mảnh quăng xuống dòng kênh. Ma Joong bước lại giẫm đạp cho vỡ vụn lớp giấy quấn bên ngoài còn dính đất.” “Thì ra,” – Ma Joong vừa nói “mắt ta cũng không đến nỗi kém, chỉ mỗi điều chưa hiểu vì sao lúc đó lại nhìn đống rác tưởng đâu là có người ngồi trên cáng.” “Bẩm quan làm sao mà ông tiến sĩ Tsao lại theo bọn tội phạm?” – Lão thừa phát lại vừa hỏi “Dù sao ông ta cũng là một nhà tri thức và…” “Tiến sĩ Tsao thích ăn chơi” – quan tòa cắt ngang “Ông ta chưa qua khỏi cơn túng thiếu tiền bạc nên ông ta phải bỏ thành phố về ở trên cái chòi cũ kỹ kia. Nhìn ông ta mọi thứ đều giả tạo ngay cả chòm râu cằm. Lúc nhà Koo gặp ông ta, lão hứa cho ông một khoản tiền huê lợi béo bở, ông không cầm lòng được trước cám dỗ của đồng tiền. Ngay cái đếm nhà sư tuyên úy Tzu-hai bắt gặp nàng Koo và Po Kai bên trong gậy của nhà sư có giấu một nén vàng là phần huê lợi trả dần cho ông tiến sĩ. Lão Koo mắc một sai lầm nghiêm trọng là sa ngã trước nhan sắc nàng Tsao quên mất cảnh giác, lão yêu cầu tiến sĩ Tsao phải gả con gái. Câu chuyện đó gợi cho ta nghĩ ra có một mối liên hệ ràng buộc giữa hai người. Quan tòa thở hắt ra một hơi dài, uống cạn ly trà, ngài nói tóm tắt. “Koo Meng Pin là một tên tham lam tàn bạo, lão không phải là tên cầm đầu mà chỉ làm theo mệnh lệnh. Ta không để cho lão kể ra ai là tên cầm đầu, bởi quanh đây còn có tay chân của hắn đi trình báo. Gay tối nay, có thể sáng mai thì hay hơn, ta sẽ cử một đội kỵ binh nhanh chóng về kinh đô tống đạt án lệnh của ta tới quan chánh tòa tối cao ở trung ương. Đồng thời ta vừa nhận được tin đã bắt được Woo, người hầu của lão Fang khi hắn đang gạ bán hai con ngựa. Hắn là nhân chứng trong vụ án Ạ Kwang ngay sau khi tên này bỏ trốn khỏi trang trại. Woo sợ bị liên lụy nên hắn bỏ trốn lấy theo túi tiền với hai con ngựa, đúng như dự đoán ban đầu của ta.” “Nhưng ta phải biết rõ tên chủ mưu là ai, thưa ngài?” – Lão thừa phatsl ại Hoong lại hỏi. “Tên vô lại Po Kai chứ còn ai nữa”. – Ma Joong quát. Quan tòa Dee cười. “Về câu hỏi của lão thừa phát lại” – quan tòa đáp “ta không thể nói ra được bởi ta có biết mặt mũi hắn là ai đâu. Ta chờ cho Po Kai cung cấp danh tánh tên cầm đầu, có điều ta lấy làm lạ giờ này Po Kai vẫn chưa ra trình diện. Ta có ý định chờ hắn sau khi tham dự buổi lễ bên chùa về đến đây.” Ba đệ tử vừa đặt câu hỏi xong, chợt có tiếng gõ cửa. Viên chỉ huy lính hầu vụt chạy vào báo cáo nhìn thấy Po Kai lặng lẽ đi vào ngay cổng chính pháp đình, lính gác đã chặn bắt hắn ngay. “Giải hắn vào đây” – quan tòa bình tĩnh ra lệnh “khỏi cần lính hầu đi kèm theo”. Po Kai vừa bước vào, quan tòa đứng dậy nghiêng mình chào. “Xin mời ông ngồi, ông Wang” – quan tòa lịch sự mời. “Thưa ông, tôi hân hạnh được đón tiếp ông”. “Tôi cũng vậy,” – vị khách mời thản nhiên đáp “Bẩm quan cho phép tôi đi rửa mặt rồi ta hãy bàn chuyện.” Không để ý đến ba đệ tử tòa chăm chăm nhìn theo vẻ mặt sửng sốt, gã tự nhiên bước tới chỗ bếp nấu nước trà lấy khăn ngâm trong thau nước nóng lau mặt sạch sẽ. Lúc quay lại không còn nhìn ra chỗ sưng bầm tím trên mặt, chóp mũi đỏ mất dấu, đôi chân mày thừa và thẳng cũ. Gã rút trong tay áo ra một miếng cao dán màu đen dán vô gò má bên trái. Ma Joong và Chiao Tai há hốc mồm đứng đó nhìn, đúng là khuôn mặt hai dệ tử ngài nhìn thấy nằm chết bên trong quan tài hôm nào, cả hai cùng la lên: “Ngài cố quan tòa hiện về!” “Đó là người an hem sinh đôi với ngài” – quan tòa Dee nói chữa lại. “Đây là ngài Wang Yuan-te trợ lý cho ngài Thượng thư Bộ Tài chính.” – Quay qua phía ngài Wang, quan tòa nói: “Cái bớt đã cứu mạng ngài và người anh song sinh với ngài”. “Ra là vậy” – Wang đáp “Ngoài chỗ đó ra, thuở nhỏ hai anh em tôi giống nhau như hai giọt nước. Lúc lớn anh tôi phục vụ xa nhà, còn tôi ở lại bộ tài chính cho đến ngày nay. Ít có người nhận ra chúng tôi là hai anh em sinh đôi. Nhưng chuyện đó không phải là vấn đề, tôi đến đây để cám ơn ngài quan tòa đã khéo léo giải quyết vụ án của người anh tôi, và cho tôi thấy hết bằng chứng kết tội oan sai tôi giết chết người anh mình do tòa trên phán xử. Tôi cải trang làm một nhà sư đến tham dự lễ chùa tối nay. Tôi đã lắng nghe ngài vạch trần âm mưu thâm độc của bọn chúng mà trước đó tôi còn bán tín bán nghi”. Quan tòa Dee nhiệt tình “Có phải chủ nhân của lão Koo là một quan chức có quyền thế ở trung ương?” Wang lắc đầu. “Không đâu” – gã đáp “tay này còn trẻ, nhưng ăn chơi thì lại già đời. Một quan chức trẻ làm thư ký ở tòa tối cao, tên là Hou, cháu ngài Tổng bí thư Hou Kwang”. Quan tòa biến sắc. “Ngài tổng bí thư Hou sao?” – quan tòa chợt kêu một tiếng “Ngài là bạn ta!” Wang trở mình nhún vai. “Bình thường” – gã nói “người ta luôn hiểu lầm nhau ngay cả bạn bè thân thiết nhất. Gã Hou là một thanh niên có tài lại là một quan chức có địa vị cao. Hắn muốn làm giàu, để nhanh phô trương thân thế, nên giở thủ đoạn lừa bịp. Hắn được bố trí vào chỗ nghĩ ra mưu kế độc địa. Qua người chú, hắn nắm vững mọi hoạt động bên trong Bộ tài chính với chức vụ thư ký tòa tối cao hắn dễ dàng tiếp cận hồ sơ nội bộ. Chính hắn là tay cầm đầu băng đảng tội phạm”. Quan tòa Dee lấy tay dụi mắt, bây giờ ngài mới hiểu ra cách nay sáu bữa tại quán ăn Hàn Huyên vì sao Hou lại khẩn khoản yêu cầu ngài không nên nhận nhiệm sở mới ở Peng-lai. Ngài nhớ lại ánh mắt cầu khẩn của gã ngay lúc đó, tình bạn giữa hắn và ngài không phải là giả dối. Và chính lúc này đây chính ngài lại phán quyết ngày tàn của gã Hou. Nghĩ đến đó ngài không còn phấn khởi để giải quyết vụ án nữa. Nhìn Wang ngài hỏi, giọng như vô tình “làm cách nào ông là người tìm ra manh mối đầu tiên trong vụ này được?” “Nhờ trời ban cho tôi năng khiếu về những con số.” – Wang đáp. “Vì vậy tôi nhanh chóng được đề bạt ở trên Bộ. Cách nay một tháng tôi khám phá ra những báo cáo trái ngược nhau về chỉ số giá vàng ở thị trường do Bộ đưa ra. Tôi đoán chắc rằng vàng đang được nhập lậu vào trong nước. Lúc đó tôi tự đứng ra điều tra, khổ thay tên trợ lý của tôi lại làm do thám cho Hou. Sau đó Hou biết được tôi có người anh làm quan tòa ở Peng-lai. Theo nguồn tin của bọn buôn lậu vàng thì hắn cho là hai anh em tôi hợp tác để tố cáo hắn. Sự thật tôi chỉ được anh tôi thông báo một lần về mối nghi ngờ Peng-lai là nơi tập trung bọn săn vàng, tôi không liên hệ vụ này với chuyện thao túng giá vàng ở kinh đô. Như mọi khi Hou lại phạm sai lầm qua nhiều vụ án trước đây, hắn nghĩ là mình sớm bị phát hiện nên phải tranh thủ thời gian. Hắn ra lệnh lão Koo giết anh tôi còn hắn giết chết tên trợ lý. Hắn cuỗm đi mất ba mươi nén vàng trong kho bạc nhà nước và báo lại người chú tố cáo tôi về vụ này. Tôi nhanh chân chạy thoát được về Peng-lai cải trang làm người khác mang tên là Po Kai để theo dõi tìm ra manh mối âm mưu tội ác của Hou. Đồng thời tìm cơ hội báo thù cho người anh và tự minh oan cho bản thân bị kết án oan sai.” “Ngài đổi về đây khiến tôi cảm thấy thật khó xử, tôi muốn hợp tác với ngài nhưng nghĩ lại mình không thể tiết lộ danh tánh, bởi biết được ngài sẽ giải giao tôi về lại kinh đô. Tôi nghĩ ra một cách gián tiếp làm quen với hai đệ tử của ngài, mời họ ra chỗ đò chứa gái để cho họ gặp Kim Sang và nàng kỹ nữ Hàn Quốc đó là người tôi đang nghi ngờ. Trong vụ này tôi đã thành công” – nói xong gã liếc nhìn Chiao Tai, lát sau gã nói tiếp “Tôi dẫn họ đến nơi có đông phật tử, việc này không thành công. Tôi ngỡ cho các sư sãi chú ý đến việc săn vàng nhưng rồi không tìm thấy manh mối. Lúc đó tôi theo dõi kỹ hoạt động bên trong chùa Bạch Vân, từ vị trí những con đò chứa gái, tôi quan sát ngôi chùa rất rõ. Bữa đó tôi nhìn thấy sư tuyên úy Tzu-hai ra khỏi chùa bộ điệu lấm la lấm lét, tôi bám theo, khổ thay ngài chết trước lúc tôi có thể hỏi thăm ngài về những chuyện bên trong ngôi chùa bỏ hoang.” “Tôi lại hỏi thăm Kim Sang, tôi đoán biết gã ngờ tôi điều gì đó. Vì vậy gã không phản đối chuyến đi chơi thuyền trên sông, gã nghĩ là sẽ giết luôn cả tôi”. Quay qua phía Ma Joong kể tiếp “trong cuộc ẩu đã trên chiếc xà lan, bọn chúng nhầm khi tập trung chú ý đến ông bạn này. Bọn chúng coi tôi như đồ bỏ để rồi sẽ thanh toán tôi sau. Nhưng tôi có tài sử dụng dao, lúc hắn định túm áo từ phía sau đánh tới ông bạn này, tôi rút dao đâm vô sau lưng hắn.” “Quả là cú ra đòn đúng lúc!” – Ma Joong biết ơn nói. “Lúc vừa nghie Kim Sang nói lời cuối cùng” – Wang kể tiếp “Tôi đoán ngay mọi nghi ngờ về một vụ nhập lậu vàng là hoàn toàn đúng, tôi lao vội xuống giật lấy chiếc xuồng cứu hộ trở lại chỗ cất giấu chiếc hộp. Trong đó có tài liệu Hou đã vu cáo tôi có tội và chuyện hắn thao túng giá vàng. Tôi muốn đi nhanh đến đó trước khi bọn đàn em Kim Sang trở lại nơi tôi đang ở là nhà Yee Pen. Vì bon chúng ngờ có tên “Po Kai” thật, vì vậy tôi phải cởi bỏ lớp ngụy trang, giả dạng làm nhà sư khất thực”. “Nhìn thấy bình rượu đã vơi cạn” – Ma Joong càu nhàu, “ông bạn phải nói vài lời trước lúc chia tay chứ”. “Một vài lời chẳng thấm vào đâu!” – Wang đáp tỉnh khô. Nhìn qua quan tòa gã nói “Hai ông bạn này là đệ tử ruột của ngài, tính còn hơi bộp chộp. Hai ông bạn theo phục vụ ngài suốt đời sao?” “Đúng vậy” – quan tòa đáp. Ma Joong mặt mũi sáng rỡ, lấy tay thúc vô người Chiao Tai, gã nói “Cuộc sống nơi biên giới phía Bắc lạnh cứng nay đã qua rồi”. “Tôi phải chọn cách cải trang làm một gã Po Kai” – Wang lại kể tiếp”bởi nếu giả làm thi sĩ sống đời phiêu bạt hoặc là một Phật tử sùng đạo thì sớm muộn gì tôi cũng gặp lại người mà anh tôi quen biết. Còn trong vai một gã say sưa khác đời tôi đi khắp đó đây ngày đêm không ai ngờ mình được”. “Ngươi khéo chọn vai đấy!” – quan tòa Dee nói “Chờ ta thảo ra biên bản kết tội Hou, ta cử một tiều đội lính cảnh binh chạy về kinh đô. Phạm tội giết chết một quan tòa là tội chống lại nhà nước, nên ta có thể không thông qua chính quyền địa phương mà gửi trực tiếp đến ngài chánh án tối cao. Lúc đó ngài sẽ gia lệnh bắt giữ Hou ngay. Chờ đến ngày mai ta sẽ lấy lời khai của Koo, Tsao, Hui Pen và một số sư sãi liên quan đến vụ án, và ta sẽ tranh thủ gửi ngay báo cáo về kinh đô. Ta sẽ giữ ông lại như là một biện pháp thủ tục trong khi chờ thông báo chính thức hủy bỏ án đã xử. Đây cũng là dịp ta được nghe lời chỉ dẫn của ông về vấn đề chuyên môn tài chính của vụ án, ta cũng mong được học hỏi ông về các vấn đề đơn giản hóa thủ tục thu thuế tại địa phương. Ta đã xem qua hồ sơ thuế đất mới hay người tiểu nông phải gánh chịu một thứ thuế quá sức nặng nề.” “Tôi mong được giúp đỡ ngài.” – Wang đáp. “Nhân đây tôi muốn biết làm cách nào ngài nhận diện ra tôi? Tôi nghĩ trong đầu lẽ ra phải giải thích mọi điều cho ngài hiểu.” “Ta nhớ lại lúc nhìn thấy ông bên ngoài hành lang nhà người anh.” – Quan tòa Dee đáp “Ta ngờ ông là thủ phạm cải trang làm hồn ma nạn nhân hiện về để tìm cách phi tang bằng chứng. Ta bị ám ảnh thật sự đến nỗi ngay tối hôm đó ta lén đi qua chùa Bạch Vân để nhìn lại xác chết người anh. Ngay lúc ta nhìn thấy lại, mới hay giống nhau như đúc phải do một bàn tay con người nhào nặn ra. Vì vậy ta cứ cho là đã nhìn thấy quan tòa hiện về thật.” Ngay trong đêm nay ta mới nhìn ra được sự thật. Ta đi xem một vở tuồng kể lại chuyện hai anh em sinh đôi chỉ phân biệt ra được nhờ một người cụt ngón tay trỏ. Vậy là ngờ chuyện hồn ma hiện về làm gì có, ta nghĩ trong đầu nạn nhân còn một người anh em nữa, hắn giả làm hồn ma dễ thôi bằng cách dán hoặc sơn một vết bớt bên một gò má. Lão Tang cho ta hay nạn nhân còn mỗi một người em, gã không thể tự mình đến hầu tòa được. Tức thì gã “Po Kai” là người độc nhất đủ điều kiện đóng vai đó, gã đến đây ngay sau vụ án ngài cựu quan tòa, muốn tìm hiểu vụ án ly kỳ này, nhìn nàng Tsao và người hầu chăm chỉ ta ngờ là gã đóng kịch. Nếu ông không phải người mang họ Wang cũng như là họ Li, họ Djang có khắp nơi trong nước – thì ta nhận ra ngươi từ lâu rồi. Bởi ngay lúc ta rời kinh đô, vụ án xảy ra cùng với báo cáo ông mất tích như một cái tin chấn động. Quả thật là cái tên “Po Kai” có tài tính toán chuyện tiền bạc giúp ta tìm ra một manh mối. Nó khiến ta nghĩ ngợi tên này có liên quan đến Bộ Tài chính, và sau cùng đập vào tâm trí ta cả hai vụ án ngài cố quan tòa và báo cáo viên bí thư mất tích cùng mang một họ, Wang.” Quan tòa thở ra một hơi dài, ngài vừa ngẫm nghĩ vừa đưa tay vuốt hai chòm râu, ngài nói tiếp. “Thưa ông, vụ này nếu gặp một quan tòa có kinh nghiệm thì đã tìm ra manh mối từ lâu. Tôi mới nhận nhiệm vụ lần đầu, dù sao ta cũng chỉ là một quan tòa mới ra nghề.” Ngài mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tay rồi trao cho Wang, ngài nói “Đếnlúc này ta cũng chưa hiểu những lời ghi chú của người anh ông để lại.” Wang chậm rãi lật xem từng trang, nhận định những con số. Rồi ông mới nói. “Tôi không thích cái tính hờ hững của ông anh tôi, nhưng phải công nhận một điểm mỗi khi ông quyết định việc gì, ông suy tính rất kỹ. Đây là cuốn ghi rõ số chuyến tàu cập bến của hãng buôn lão Koo bao gồm thuế bến cảng, thuế nhập khẩu và thuế hành khách đi tàu ông phải trả. Anh tôi hẳn phải nhận thấy là thuế nhập khẩu rất thấp, nhà Koo không thể nghĩ đến chuyện nhập thêm hàng bù đắp vô chi phí, còn thuế hành khách đi tàu quá cao, tàu phải chở một lượng khách có khi quá tải. Tính anh tôi hay lười nhưng gặp chuyện cần tìm cho ra manh mối, ông chăm chú nhiệt tình không quản ngại gian lao giải quyết cho xong việc. Từ nhỏ anh tôi đã là vậy rồi. Đấy, anh tôi phải giải quyết cho xong vụ đó.” “Cám ơn ông” – quan tòa nói “Vậy là vấn đề mấu chốt đã giải quyết xong, và ông đã giúp tôi không còn thắc mắc vụ hồn ma hiện về nữa.” “Tôi biết nếu tôi giả đóng vai hồn ma anh tôi.” – Wang nhắc lại “Tôi sẽ gây khó khăn cho tòa trong công tác điều tra bởi không ai có đủ bằng chứng chống lại tôi ngay khi phát hiện được… tôi có thể ra vào tự do, bởi trước lúc chết người anh giao lại bộ chìa khóa cửa sau nhà ông cho tôi. Rõ ràng là ông có linh tính biết trước cái chết chứng minh ở chỗ ông giao hộp sơn mài nhờ nàng kỹ nữ Hàn Quốc giữ giùm. Quan điều tra tư pháp làm tôi ngạc nhiên lúc đang tìm kiếm trong thư phòng ông anh tôi, còn lão chánh lục sự nhìn thấy tôi đang tìm lại giấy tờ riêng tư còn sót lại trong văn phòng. Còn ngài, tôi tình cờ nhìn thấy lúc tôi đang lục lạo hành lý của ông anh để lại. Ngài bỏ qua cho, tôi thật là vô ý lúc có mặt ngài ở đây.” Quan tòa Dee cười nhạt. “Chuyền rất đáng tin” – ngài đáp “Hơn nữa kể từ đêm qua lúc còn ở bên chùa Bạch Vân, khi ông hiện hồn ra lần thứ hai, ông đã cứu mạng tôi. Lần thứ hai ông thật sự làm tôi khiếp sợ, nhìn bàn tay ông trong suốt như một khối pha lê và rồi ông biến dần theo đám sương mù. Tôi không hiểu làm thế nào mà ông tạo ra được ấn tượng rùng rợn đến vậy?” Wang đứng ngây người nghe quan tòa kể lể. Đến lượt ông mới cảm thấy khó nói. “Ngài đã nói tôi hiện hồn về lần thứ hai trước mặt ngài sao? Ngài nhầm rồi. Tôi không hề đến ngôi chùa đó với cái vỏ ngoài là một xác chết hiện hồn.” Ngài vừa nghe cấu nói đó nhìn quanh lặng ngắt như tờ, ngài lắng nghe cửa khép lại rất khẽ.