Bôn Nguyệt

Chương 53 : Tuyết vực phùng sinh

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Hỏi rằng ta ước gì ư? Nào đâu xa vợi, chỉ như bao người. Mái nhà, hơi ấm, tiếng cười Sớm hôm kề cận, một đời yên vui. Tiên môn gấp gáp vì sự an toàn của Lạc Ninh, không đánh nhau một mất một còn với ma cung. Với bọn họ mà nói, “Cứu” vĩnh viễn quan trọng hơn “Giết”. Trong điện Ma thần không khí hơi nặng nề, bức phù điêu Ma thần khổng lồ lạnh lẽo, người bảo vệ Hư Thiên lẳng lặng đứng trên cao, nhìn con dân vì sinh tồn mà trầm luân. “Làm sao giờ?” Tả sử đột nhiên hỏi. Lư Sênh khẽ hừ: “Có thể lợi dụng Tiên môn giữ chân chúng ta, có tiến bộ.” “Như vậy cũng tốt,” Vị Húc khoanh tay bước thong thả, nói tiếp, “Ít nhất nó cũng rơi vào tay Tiên môn.” Lư Sênh nói: “Chỉ sợ là Thực Tâm ma khống chế.” Thực Tâm ma phải tìm được nàng trước, càng phải đảm bảo nàng còn sống. Vị Húc hiểu ý: “Cửa vào nhân gian là địa bàn của liên minh tiên võ, chỉ còn Tuyết vực.” Một ma tướng lắc đầu: “Nó đã bị thương nặng, trốn vào nơi vô cùng lạnh lẽo như Tuyết vực, chắc chắn sẽ chết.” Vị Húc đồng ý: “Cho nên Tiên môn không phái nhiều người đến Tuyết vực tìm kiếm, chúng ta…” “Ta và Tả sử đến nhân giới kiểm tra,” Lư Sênh ngắt lời y, “Ngươi mang theo một nhóm đến Tuyết vực, phải cẩn thận.” Sau giây phút sửng sốt, Vị Húc cũng không phản đối: “Cẩn thận cũng tốt, ta đi trước.” Dù gì Liễu Sao cũng có tu vi gần bằng Thiên ma, ma cung vẫn kiêng kị, nếu phản bội cũng không có ai hy vọng nàng sẽ trở về trả thù. Về phần muội muội của Lạc Ca, tất cả mọi người đều biết chỉ là đồ bỏ đi, không cần bận tâm. Đợi tất cả mọi người rời đi, Lư Sênh mới xoay người lại. Bức tường đá đen như bóng ma kéo dài trong hư không, người đó đứng dưới bước tường, áo choàng đen hòa cùng bức phù điêu Ma thần màu đen, khiến người ta không nhận ra sự tồn tại của hắn. Lư Sênh giễu cợt: “Không đành lòng vứt bỏ sao?” Hắn đáp lại: “Có rất nhiều chuyện luôn phải bỏ qua quá trình, tàn khốc, lại có thể mang đến hy vọng.” “Ngươi đã lựa chọn chính xác,” Lư Sênh nói, “Thanh dương khí gì chứ, nói chung là không thể tin. Ta thực sự cảm thấy hứng thú với sức mạnh trên người nó, nếu có được sức mạnh như vậy, chắc chắn ta sẽ phá hủy cột mốc lục giới. Lục giới nhập ma, đó mới là hy vọng của Ma tộc.” “Hi vọng nhất định phải thực hiện thông qua hủy diệt sao?” “Ngươi có sự lựa chọn tốt hơn?” Nguyệt không trả lời câu hỏi này: “Có đôi khi, được lựa chọn chưa chắc đã là chuyện tốt lành.” “Ma không sợ phải hy sinh,” Lư Sênh cười lạnh, “Còn ngươi? Thật sự vì Ma tộc, hay muốn làm hoàng tước?” “Chuyện này không quan trọng,” Nguyệt nói, “Ta đã lựa chọn, còn ngươi, ngươi có thể thay thế con bé một cách thuận lợi hay không? Đừng quên con bé chỉ là một đứa trẻ, hậu quả tính bốc đồng của trẻ con, chỉ sợ ngươi không nhận nổi.” ****** Nửa canh giờ trôi qua, đêm vẫn thăm thẳm. Thanh trường kiếm xanh biếc lướt qua mây, mỏng manh tĩnh lặng, giống như một chiếc lá hẹp dài. Đôi khi trong mây có gió khiến Lan Nhuy kiếm lắc lư rất mạnh, chỉ vậy thôi cũng đủ biết người ngự kiếm không đủ công lực. “Chúng ta có bị phát hiện hay không?” Liễu Sao không nhịn được bèn hỏi. “Không đâu,” Lạc Ninh trấn an. “Bây giờ tỷ bị thương nặng, Thương bá bá tất nhiên nghĩ rằng tỷ cần trợ giúp để trốn chạy, sẽ mượn cây cỏ che giấu, chúng ta bay phía trên ngược lại họ lại khó bị phát hiện hơn.” Liễu Sao ngẫm nghĩ cũng có lý, không nói gì nữa. Hai người nhìn từ trên xuống, xuyên qua mấy tầng mây, thỉnh thoảng thấy mấy đệ tử Tiên môn bay vút qua bên dưới, đương nhiên là Thương Kính điều động thế lực tiên minh xung quanh. Hai người nhìn thấy mà hoảng sợ siết chặt tay, không dám thở mạnh. Những đệ tử này bay tới bay lui, Lạc Ninh sử dụng thuật ngự kiếm của Tiên môn, pháp lực yếu ớt cũng vừa đủ che giấu, thật sự đã qua mặt được. Không biết bao lâu sau, trời vẫn tối, dưới chân khí lạnh ùa lên từng cơn. Liễu Sao chợt cảm thấy càng yếu hơn, vội nhìn xuống, đập vào mắt là núi tuyết dày đặc kéo dài vô tận. Liễu Sao hỏi: “Đây là đâu?” Lạc Ninh trầm mặc: “Là Tuyết vực, Thương bá bá nhất định đẩy mạnh phòng thủ nhân gian, chúng ta đi đâu cũng không thoát được, chỉ có thể trốn vào Tuyết vực.” Ma đan bị thương nặng, sao có thể chống nổi khí lạnh cực độ? Ngừng chân ở nơi này, chắc chắn sẽ chết. Liễu Sao không giải thích, cắn răng nói: “Vào Tuyết vực đi!” Lạc Ninh đột nhiên cười: “Sư tỷ yên tâm, muội sẽ giúp tỷ trốn thoát.” Trên bầu trời Tuyết vực, khí lạnh và hơi nước ngưng tụ lại thành bông tuyết bay lả tả, mềm mại uyển chuyển, nhìn có vẻ rất đẹp đẽ thơ mộng, nhưng lại tạo thành sự đe dọa chết người. Hai người vừa xông vào, trên thân Lan Nhuy kiếm lập tức kết thành một tầng băng mỏng. Liễu Sao bị thương nặng, Lạc Ninh pháp lực yếu ớt, cả hai đều bị cái lạnh khiến cho run rẩy. Thân kiếm lắc lư dữ dội, Liễu Sao biết pháp lực của Lạc Ninh đã cạn kiệt, vội nói: “Chúng ta nghỉ một lúc, dưỡng sức rồi đi tiếp.” Lạc Ninh không dám cậy mạnh, ngự kiếm đáp xuống. Hai người cố chịu cái lạnh thấu xương nhảy xuống khỏi Lan Nhuy kiếm, chưa kịp đứng vững đột nhiên nghe “ầm” một tiếng. “Chạy mau!” Liễu Sao sợ rơi vào cạm bẫy, vẫy tay về phía đó. Nào ngờ, chưởng lực nàng tung còn chưa hết sức, chỉ vừa vẫy tay một cái thôi đã khiến vùng tuyết đang lỡ bị chấn động mạnh thêm, nửa ngọn núi tuyết ập xuống chôn vùi hai người. Liễu Sao thầm mắng mấy câu, cuống quýt lao ra khỏi đống tuyết, gọi lớn: “Lạc Ninh! Lạc Ninh!” “Sư tỷ!” Dưới lớp tuyết vang lên giọng yếu ớt. “Muội đừng sợ, tỷ đến đây!” Liễu Sao ra sức bới tuyết, kéo nàng lên. Môi Lạc Ninh xanh tím, không ngừng run rẩy: “Haha, đây là tuyết lở mà!” “Có gì buồn cười chứ! Chẳng buồn cười chút nào cả!” Liễu Sao tức giận mắng nàng, cởi áo ngoài khoác lên người nàng. “Trong sách nói không sai, nơi này vô cùng rét lạnh,” Lạc Ninh cười, “Nhưng chỉ cần chúng ta ráng chịu đựng, phía nam Tuyết vực là cửa vào yêu giới. Chúng ta có thể vào yêu giới tránh đỡ mấy ngày, sau đó lại nghĩ biện pháp.” Tuy rằng áo trắng có mục đích, nhưng ít nhất y sẽ không giết nàng ngay, huống chi Kha Na còn ở yêu giới. Liễu Sao là người nóng vội, nhìn thấy hy vọng liền không muốn nghỉ ngơi: “Chúng ta mau đi đi!” Lạnh đến chết người nhưng hai người vẫn không bận lòng, con đường này xem như là an toàn nhất. Liễu Sao cố chịu đựng vết thương, mang theo Lạc Ninh chạy ngày đêm không ngừng nghỉ. Tốc độ ngự phong của Ma tộc không chậm, nhưng Tuyết vực rộng lớn, hai người đi về phía nam hai ba ngày vẫn chưa thấy biên giới đâu, Liễu Sao mất kiên nhẫn. “Sao Tuyết vực lại rộng vậy chứ!” Liễu Sao nóng nảy. Sắc mặt Lạc Ninh không tốt lắm: “Sư tỷ mau dừng lại, hình như là Bộ Hồi trận!” Bộ Hồi trận? Liễu Sao có cảm giác không lành, không kịp chờ Lạc Ninh giải thích, chân hai người trên mặt tuyết rộng lớn bắt đầu lún xuống. Trong núi tuyết xuất hiện một mảng hồ màu đỏ, mùi máu tanh cuộn trong gió, hun nóng cả người. Bóng đen xuất hiện trên mặt hồ đỏ máu, áo choàng bay trong gió. “Thực Tâm ma.” Lạc Ninh nhận ra kẻ đến. “Ngươi quả nhiên đã mò tới!” Chuyện tới trước mắt nhưng Liễu Sao không hoảng sợ, “Ta vẫn chờ ngươi.” Thực Tâm ma cất giọng cười lớn khàn khàn: “Con nhóc kia, ngươi không chống đỡ được bao lâu đâu, tốt nhất nên ngoan ngoãn để cho ta hấp thụ đi.” “Hừ! Ngươi mơ à!” Liễu sao đẩy Lạc Ninh tới mỏm núi ven hồ, mắng lại: “Đừng nghĩ ta không biết, ngươi chính là Tạ Lệnh Tề!” “Sao?” “Ngươi vốn không phải lo lắng cho Lạc Ninh, mà cố ý thả ta đi,” Liễu Sao gằn giọng: “Do ngươi ngăn cản bọn họ ta mới có thể phá vây, có bản lĩnh thì ngươi tháo mặt nạ xuống đi!” Thực Tâm ma hừ một tiếng, đương nhiên không chịu tháo mặt nạ xuống. Liễu Sao cười lạnh: “Ngươi là thủ tọa đệ tử Nam Hoa nên biết cách phá Giải Ma linh, Lạc sư huynh vốn không nên tha cho ngươi!” “Lạc Ca? Ta không muốn đối phó với hắn,” Thực Tâm ma thở dài, “Đáng tiếc, hắn không hiểu nỗi khổ tâm của ta, thật hồ đồ! Là tai họa của lục giới, Ma tộc vốn không nên tồn tại!” Liễu Sao và Lạc Ninh đều sửng sốt. Y luôn miệng nói muốn tiêu diệt Ma tộc, chẳng lẽ y lại nghĩ bản thân mình là chính nghĩa? Vậy vì sao y lại từ tiên tu thành ma đạo? “Ngươi cũng là ma, đáng chết!” Thực Tâm ma nhấc bàn tay khô gầy lên, ánh sáng len ra từ khe nhỏ dưới mặt nạ đồng, rõ ràng là vết thương chưa lành, không khống chế được ma tính. “Đứng đây làm gì!” Liễu Sao quay về phía Lạc Ninh nổi giận, “Tránh xa ra khỏi phải liên lụy ta, xem ta đối phó với gã!” Lạc Ninh mở to mắt, không nói gì, điều khiển Lan Nhuy kiếm bay đi. Đã đoán trước được ngày này, cùng đường thì cùng lắm là liều mạng thôi! Liễu Sao hoàn toàn thông suốt, khinh thường phỉ nhổ Thực Tâm ma: “Pháp lực của ngươi chừng ấy có là gì, ngươi lãnh hết một kiếm của Lạc sư huynh kia chứ gì? Đúng là trên người ta có báu vật đấy, có bản lĩnh thì đích thân đến đây lấy đi!” Không đợi Thực Tâm ma nói tiếp, nàng lao lên ra tay trước. Một tay tung sấm sét tối tăm, dòng khí cuốn theo bông tuyết. Thực Tâm ma vung tay: “Không biết tự lượng sức mình!” Liễu Sao cố đứng vững, phun ra một ngụm máu. Ngửi được mùi máu đặc thù kia, Thực Tâm ma càng thêm kích động, móng tay màu lam dài ra mấy tấc, nhuốm đỏ. Có lẽ biết Xích huyền cầm có ảnh hưởng nên y không dẫn thi ma Thạch Lan tới, coi như may mắn. Thù mới hận cũ chồng chất, Liễu Sao hận không thể giết y ngay lập tức, nhưng sức mạnh không đủ, bị giam sâu trong Bộ Hồn trận, muốn chạy trốn rất khó khăn. Vì lời thề phải giữ mạng sống, Liễu Sao liều lĩnh thôi thúc sức mạnh còn lại. Ma đan bị tổn thương đã đến cực hạn, sức mạnh to lớn quấn quanh thân thể, ma cốt xuất hiện khe nứt, ma hồn sắp tan vỡ. “Ngươi có thể kiên trì được bao lâu.” tiếng cười khàn khàn vang lên. “Hừ!” Liễu Sao nắm chặt tuyết nhão, vùng vẫy đứng lên, kiêu ngạo nhíu mày: “Nào… Đến đây!” “Ma tính lỳ lợm, mạnh miệng lắm.” Thực Tâm ma hừ một tiếng, tiên ma lực đánh ra, sức mạnh to lớn nổi lên cuồn cuộn từ mặt hồ đỏ máu ập về phía nàng. Lúc này vô cùng nguy cấp, đòn tấn công cực kỳ dũng mãnh, sắp kết thúc cuộc chiến. Đừng hòng kẻ nào làm được! Liễu Sao cực lực giữ yên hồn phách đang tan vỡ, trong đầu chỉ có suy nghĩ này. Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trong veo, nhẹ nhàng của Lạc Ninh. “Ngươi cũng là ma,” nàng đang cười, “Ngươi quên rồi sao?” Thực Tâm ma ngây người. Ngay sau đó, Liễu Sao biến mất trong tuyết. Mặt hồ đỏ rực vẫn cuộn sóng, giống như viên hồng ngọc nằm trong tuyết. Bộ Hồi trận vẫn giữ nguyên, chỉ là không hề tìm thấy khí tức của hai người. “Dám phá hỏng chuyện của ta!” Thực Tâm ma nghiến răng nghiến lợi, “Trò hề cỏn con này sao có thể trốn thoát.” Vung tay lên thu lại Bộ Hồi trận, mặt hồ đỏ chói biến mất, núi tuyết tĩnh lặng. Y nhanh chóng đuổi theo một hướng khác, áo choàng đen biến mất trong tuyết. Cách đó không xa, vài bóng người hiện ra trong tuyết, người đi trước chính là Vị Húc. Một ma tướng lên tiếng như không tin nổi: “Ả thật sự không sợ chết sao, dám vào Tuyết vực.” Vị Húc nhìn nơi Liễu Sao biến mất, không trả lời. “Thực Tâm ma quả nhiên không đơn giản,” một ma tướng khác trầm giọng: “May mắn y bị thương nặng chưa lành, vừa rồi sao chúng ta không liên thủ…” Vị Húc không nhìn nữa: “Muốn giết y không dễ dàng, lúc này làm kinh động đến y chỉ khiến y chuyển mục tiêu sang chúng ta. Ma cung không cần thiết phải đụng đến phiền phức này, để cho Tiên môn đi.” Ma tướng kia vội cười: “Thánh tôn anh minh, vậy bây giờ nên làm gì?” “Ngôi vị Thánh tôn này, ta không thể đảm đương.” Vị Húc ngắt lời y, quét mắt nhìn đống tuyết bừa bộn, “Tiếp tục đuổi theo.” Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, vùng tuyết trắng như không bóng người, một hòn núi tuyết nhỏ đột nhiên ‘ào’ xuống, xuất hiện hai bóng người. Tu vi của Lạc Ninh còn thấp, sao có thể phá được Bộ Hồi trận? Chỉ là nàng sắp xếp một trận khác trong Bộ Hồi trận, tạm thời che giấu khí tức khiến cho Thực Tâm ma nghĩ rằng hai người đã trốn thoát nên chủ động tháo gỡ Bộ Hồi trận. Nàng đoán trước được Thực Tâm ma luống cuống sẽ không suy nghĩ sâu xa, sắp đặt rất kín kẽ. Máu đỏ tươi ánh trên tuyết trắng, Liễu Sao ho khụ khụ: “Muội thật thông minh!” Lạc Ninh đỡ nàng, nhìn về phía đám người Vị Húc bỏ đi, có chút ngạc nhiên. Liễu Sao hỏi: “Bây giờ nên làm gì?” Lạc Ninh lấy lại tinh thần, rất vui vẻ: “Thực Tâm ma sẽ nhanh chóng phát hiện ra bị mắc mưu, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.” Liễu Sao gật đầu đồng ý, ai ngờ vừa nhấc chân lên, miệng nàng trào máu không ngừng, vết thương bị dồn nén hoàn toàn bùng phát. “Tìm nơi chữa thương trước!” Lạc Ninh vội vàng gọi Lan Nhuy kiếm, kéo nàng lên. … Trong tiên dịch, Nguyên Tây Thành nghiêm mặt ngồi bên trong, Vạn Vô tiên tôn cũng nhíu mày. Vây giết thất bại, lại còn để Lạc Ninh bị bắt đi, tâm tình mọi người không tốt. Chúc Xung tính tình nóng nảy, đã dẫn thẳng đệ tử về Phù Sinh phái. Thiệu Nam và một đệ tử khác tên Trường Hộ quỳ trên mặt đất. Lạc Ca gặp chuyện, Lạc Ninh bị bắt, Vũ Tinh Hồ thực sự tức giận: “Lúc chưởng giáo đi đã dặn dò các đệ như thế nào? Vì sao lại để con bé chạy ra ngoài?” Thiệu Nam cúi đầu không nói gì. Bỗng nhiên có người lên tiếng: “Sao Lạc Ninh sư tỷ biết chuyện này, thật kỳ lạ.” “Sao?” Vũ Tinh Hồ nhìn người dó. Phùng Tiểu Hạnh được phái tới Tiên môn, liền đi theo a dua nịnh hót Đỗ Minh Trùng, ngày càng lớn gan, dùng cánh tay khẽ huých Bạch Phượng ở bên cạnh: “Bạch Phượng tỷ, nghe nói tỷ hay nói chuyện với Lạc Ninh sư tỷ, tỷ ấy có nói gì không?” Tất cả mọi người nhìn Bạch Phượng. Bạch Phượng cúi đầu: “Lạc sư muội hỏi xin ta chút mồi câu, còn nói ta gọi Thiệu sư huynh vào, nếu biết trước muội ấy… Tất cả đều do ta.” Quan hệ của nàng ở Tiên môn rất tốt nên mọi người thấy nàng tự trách, cũng không truy cứu nữa. Thiệu Nam vội nói: “Việc này không thể trách Bạch sư muội, Lạc sư muội xưa nay tính tình kỳ lạ, ngay cả đệ cũng không ngăn được.” Ánh mắt thoáng hiện sự khó chịu, Phùng Tiểu Hạnh cười giả lả an ủi Bạch Phượng: “Lạc Ninh sư tỷ không sao đâu, không phải bây giờ Tạ sư huynh đã đích thân đến Tuyết vực tìm kiếm rồi sao, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.” Bạch Phượng thản nhiên nói: “Dù gì Liễu Sao cũng là ma, ta cũng lo lắng ma tính của nó bùng phát làm tổn thương Lạc sư muội, huống chi Tạ sư huynh chăm sóc Lạc sư muội từ nhỏ.” Vũ Tinh Hồ gật đầu: “Đúng vậy.” Phùng Tiểu Hạnh căm hận câm miệng. “Thôi, chờ tin tức đi,” Nguyên Tây Thành phất tay, nghiêm khắc nói, “Thiệu Nam và Trường Hộ tự trở về Nam Hoa, diện bích một năm.” * Diện bích tư quá: Úp mặt vào tường tự sám hối. Vũ Tinh Hồ nôn nóng, tự ra ngoài tìm hiểu tin tức, Nguyên Tây Thành đi gặp Thương Kính, Vạn Vô tiên tôn đứng dậy quay về phòng, chúng đệ tự cũng giải tán. Bạch Phượng bình thản bước qua người Phùng Tiểu Hạnh: “Muội lại đây.” Phùng Tiểu Hạnh khẽ cười, bước theo nàng đến một góc vắng vẻ. Thấy nàng đứng lại, liền mở miệng như không có gì: “Bạch Phượng tỷ tìm muội…” Chưa dứt lời, một tiếng “chát” vang lên cắt ngang lời nàng ta… Tu vi của Bạch Phượng cao thâm, Phùng Tiểu Hạnh ăn một bạt tai này, đáy mắt liền hiện vẻ hung ác, khổ sở vận khí định đánh lại mới phát hiện xung quanh có bố trí trận pháp, vừa quay sang đã bị Bạch Phượng đá ngã xuống đất. “Ta không phải thứ giẻ rách kia,” giọng Bạch Phượng lạnh lùng, “Muốn xử lý kẻ chân ngoài dài hơn chân trong quá đơn giản.” Phùng Tiểu Hạnh phun ra máu, biến sắc: “Ngươi dám…” “Ta không dám ư? Đúng là vừa đến Tiên môn đã quên thân phận,” Bạch Phượng nhìn ả ta đầy khinh miệt, vẻ mặt hung dữ châm biếm, “Ngươi và ta là người Võ đạo, cho dù ta giết ngươi, Tiên môn cũng không truy xét. Dù sao kiếp này ta cũng không vào được Tiên môn nên cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ nhìn ta thế nào. Ngươi chết, Hầu gia lại phái một người khác đến thôi, ngươi nói xem ta có gì không dám?” Biết thủ đoạn của Bạch Phượng tàn nhẫn, mặt Phùng Tiểu Hạnh xám như đất, vội xoay người quỳ xuống dập đầu với nàng: “Mấy năm nay muội chọn theo Bạch Phượng tỷ, nào dám đối nghịch? Liễu Sao nhi khiến người người đều ghét, sao tỷ có thể giúp nó được, muội không có ý đó…” “Đủ rồi,” Bạch Phượng ngắt lời nàng, chán ghét nói, “Đừng ra vẻ trước mặt ta, nhớ cho kỹ, ta muốn bóp chết ngươi không cần tới một ngón tay đâu.” ****** Tiếng mưa rơi ‘ào ào’ bên ngoài, vọng vào hang núi nghe có vẻ càng mịt mùng hơn, giống như mưa gió ở Đại Hoang đêm đó. Liễu Sao mở to đôi mắt vô hồn, hai tay quờ quạng lung tung giữa không trung, như muốn bắt thứ gì đó. “Sư tỷ! Liễu sư tỷ!” Tiếng gọi khiến thần trí rã rời tập trung lại lần nữa, vòng tay này không đủ rộng cũng không đủ vững vàng, nhưng có thể mang đến sự ấm áp giống hệt. Tầm mắt dần trở nên rõ ràng, Liễu Sao an tĩnh trở lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lạc Ninh. “Cuối cùng cũng tỉnh lại!” Lạc Ninh vui mừng. Liễu Sao cố gắng hết sức nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là một hang núi, âm thanh vừa nghe thấy không phải mưa mà là tiếng nước chảy. Lạc Ninh chọn nơi này hẳn là muốn mượn tiếng nước che giấu tiếng động. Liễu Sao khẽ cười, ngồi xuống: “Nơi này… tốt lắm.” Lạc Ninh ngập ngừng: “Thiếu niên áo đỏ vừa rồi…” “Là ma cung.” Liễu Sao khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt hơi thê lương. Hôm qua còn là ma tôn, hôm nay đã bị đuổi giết, thiên hạ rộng lớn nhưng không chốn nương thân. Có lẽ phải thật sự buông xuôi rồi, Ma tộc hại người đã lâu, hại thêm vài người nữa cũng có sao? Bản thân còn không lo nổi cho mình, có khả năng ngăn cản được bao nhiêu chứ? Kết quả còn rơi vào tình cảnh thê thảm này. Lạc Ninh không hỏi thêm, lại mỉm cười. “Bởi vì tỷ không phải là ma,” Nàng nhìn Liễu Sao, đôi mắt to sáng ngời đầy kiên định, “Sư tỷ, muội không biết tỷ làm gì, nhưng muội biết tỷ làm đúng.” Có thể ngăn cản đươc bao nhiêu thì cứ ngăn cản đi. Nếu tất cả đều sợ hãi cái ác hùng mạnh thì lương thiện làm thế nào để sinh sôi nảy nở? Liễu Sao thấy cay cay sống mũi, quay mặt thì thào: “Muội biết gì chứ!” Lạc Ninh lo lắng nhìn xung quanh: “Nơi này hàn khí rất nặng, dù chúng ta tránh khỏi truy lùng cũng có thể bị đóng băng mà chết, phải nghĩ cách.” Nàng nói đúng, hai người đã sắp lạnh đến đông cứng rồi, đừng nói là chịu đựng mấy ngày, mà qua được tối nay cũng là vấn đề. Liễu Sao trầm mặc một lát, ôm lấy Lạc Ninh lớn tiếng nói: “Sợ gì chứ! Có tỷ ở đây, không lạnh chết muội được đâu!” Nói tới đây, răng đã đánh cầm cập không ngừng. Lạc Ninh nhớ ra điều gì đó: “Nghe nói dưới lòng Tuyết vực có củi vạn năm, có thể xua khí lạnh, để muội thử đi tìm!” Nàng không có pháp lực, đương nhiên Liễu Sao không thể để nàng đi tìm kiếm trong tuyết. Đang muốn phản đối, đột nhiên một cái bóng lủi vào hang động, khiến hai người hết hồn. Một con thỏ lông xù tai lớn nhảy vào cửa động, nhe răng nhìn hai người. “Là Thông nhĩ sa thố!” Lạc Ninh nhận ra trước, cảm thấy rất ngạc nhiên, “Không phải bình thường nó chỉ ở Đại Hoang sao?” Liễu Sao vốn đã thấy con thỏ kia quen thuộc, kìm nén xúc động hỏi thử: “Là mày sao?” Con thỏ nhảy đến trước mặt nàng, rung rung lỗ tai. “Sao mày đến đây! Liễu Sao mừng rỡ, đưa tay định ôm nó, đột nhiên nó quay đầu chạy ra khỏi hang. Lạc Ninh cảm thấy khó hiểu, Liễu Sao giải thích qua loa mấy câu đã thấy nó trở về, trên đôi tai lớn có một nhành cây đen bóng tỏa sáng. Biết nó có linh tính, Lạc Ninh đã đoán được đó là thứ gì, vội vàng cảm ơn. Đón lấy nhánh cây, làm phép đốt lửa lên, quả nhiên, ánh lửa vừa bùng lên khí lạnh xung quanh giảm đi rất nhiều. Thiện niệm ngày xưa, nay được báo đáp. Liễu Sao tránh được cái chết, chỉ là ma đan bị ảnh hưởng của khí hậu giá lạnh nên vết thương không tốt lên được, may mà trên đường đi có chú thỏ kia tìm được củi vạn năm nên hay người dần đến biên giới Tuyết vực. Nghĩ đến yêu giới cách đó không xa, Lạc Ninh cũng rất xúc động, cố gắng hết sức khống chế Lan Nhuy kiếm bay về phía trước. Đột nhiên, phía sau gió mạnh bùng lên tận trời. Lạc Ninh lập tức đứng lại: “Là Tiên môn!” Liễu sao vội la lên: “Bọn họ đuổi tới rồi, đi mau thôi!” Lạc Ninh lắc đầu: “Thực Tâm ma!” Nhìn thì có vẻ như là Tiên môn vào Tuyết vực tìm kiếm, nhưng sao biết được đây không phải do Thực Tâm ma sắp đặt? Thực Tâm ma tuy lợi hại nhưng chỉ có một, đệ tử Tiên môn lại đông đúc, y đang ở Tiên môn, vừa vặn lợi dụng sức mạnh của Tiên môn ép hai người ra khỏi Tuyết vực, sau đó y chỉ việc ở phía trước ôm cây đợi thỏ. Liễu Sao cũng hiểu, chần chờ: “Có lẽ gã… sẽ không tính toán được nhiều vậy?” Phía sau có người truy đuổi, phía trước có kẻ thù hùng mạnh, đến thời gian lo lắng cũng không đủ. Lạc Ninh cũng chẳng có biện pháp nào khác, vì thế gật đầu, tiếp tục ngự kiếm về phía trước. Đột nhiên, con thỏ trên vai Liễu Sao kêu “chít” một tiếng, lấy lỗ tai vỗ không ngừng lên đầu nàng, dường như rất hoảng sợ. Không chờ Lan Nhuy Kiếm hạ xuống nó đã nhảy luôn xuống tuyết, lăn một vòng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng biết không ổn, Lạc Ninh vội ngự kiếm về phía sau, mùi máu tanh đã ập đến trước mặt. Liễu Sao vội vàng vận khí chặn một chưởng này, vết rách xuất hiện trên ma đan, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa rớt khỏi Lan Nhuy kiếm. “Sư tỷ!” Lạc Ninh đỡ lấy nàng, lui về phía Tiên môn. Thấy đệ tử Tiên môn ngày càng đến gần, dù sao Thực Tâm ma cũng không muốn để lộ thân phận: “Để xem hai con ranh các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!” ****** Không thể trách con thỏ kia bỏ lại hai người trốn mất, Thông sa nhĩ thố trời sinh nhát gan đa nghi, có thể giúp hai người ra khỏi Tuyết vực đã là hiếm thấy. Động băng ở Tuyết vực rất nhiều, Lạc Ninh cẩn thận tìm một hang động để tránh né, dùng tuyết chặn cửa vào. Bên ngoài thỉnh thoảng có đệ tử Tiên môn đi qua, hai người không dám đốt lửa sưởi ấm, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Ngực đau như muốn vỡ ra, chất lỏng tanh ngọt lại tuôn ra. Khi Liễu Sao phá vây ma thể đã bị thương nặng, lại đánh với Thực Tâm ma một trận, vốn đã thế suy sức yếu. Khả năng tự chữa lành của ma thể biến mất, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Thấy hồn thể của nàng bắt đầu phân tán, Lạc Ninh cuống quýt che linh huyệt của nàng lại: “Sư tỷ, tỷ ráng chịu đựng một chút!” “Tỷ… tỷ sẽ không chết!” Liễu Sao cố gắng mở to hai mắt, “Muội có cách nào không?” Lạc Ninh rất bình tĩnh: “Chỉ cần tránh được Tiên môn, đợi lúc họ rút lui chúng ta theo họ ra ngoài, Thực Tâm ma đương nhiên không thể nghĩ ra.” Liễu Sao gắng khen ngợi: “Tốt lắm! Cũng là muội thông minh!’ Máu lại trào ra, giọng nói cũng mơ hồ. “Tô sư huynh!” Lạc Ninh khẽ kêu lên đầy hoảng sợ. Tuyết đọng trước cửa hang đã không còn, thanh niên tay cầm trường kiếm đứng ngay cửa, áo trắng bào xanh, đôi mày rộng lúc này vô cùng ngạc nhiên vui sướng, đúng là Tô Tín. Thì ra y biết Lạc Ninh bị bắt, lập tức xuất quan, nhất định đi cùng Tạ Lệnh Tề vào Tuyết vực tìm kiếm. Vừa rồi ma hồn của Liễu Sao phân tán, ma khí tràn ra ngoài, y đi ngang qua thì phát hiện. Nhìn thấy Liễu Sao bị thương nặng khó cứu chữa, Tô Tín khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Lạc Ninh lại: “Ninh nhi, muội không sao chứ?” “Muội không sao,” Lạc Ninh đứng lên, “Nhưng Liễu sư tỷ…” Tô Tín gật đàu, cảm kích nhìn Liễu Sao: “Ta biết muội sẽ không làm tổn thương Ninh nhi, ta tin Ninh nhi, muội bị oan, chúng ta trở về giải thích với sư phụ.” Liễu Sao nhìn Lạc Ninh. Lạc Ninh lắc đầu: “Trở về Tiên môn rất nguy hiểm cho Liễu sư tỷ.” “Nhưng hai người bỏ trốn, càng không phải khiến người khác hiểu lầm hơn sao?” Tô Tín ôm vai nàng, “Cây ngay không sợ chết đứng. Huynh và muội là đệ tử Tiên môn, làm việc quanh minh chính đại, nhất định sẽ có cách chứng minh Liễu Sao nhi trong sạch.” “Thương bá bá sẽ không tin huynh.” “Huynh sẽ cầu xin sư phụ giữ lại tính mạng cho muội ấy, hoặc là nể mặt cha huynh, sư phụ sẽ đồng ý,” Tô Tín chần chừ, nhìn sang Liễu Sao, “Huống chi muội đã nhập ma, vì đề phòng ma tính của muội bùng phát làm hại người, ta phải đưa muội về.” Liễu Sao bám vào vách động đứng lên. Thiếu niên trong ký ức, thế tử lương thiện ngày xưa, bây giờ là đệ tử Thanh Hoa tấm lòng rộng mở, vẫn tốt đẹp như ngọc, giữ vững lòng tin. Có lẽ nên cảm thấy may mắn vì người đến là y, nếu là người khác thì bây giờ nàng đã chết rồi. Chỉ có điều không biết vì sao vị tiên nhân lúc trước sống trên đỉnh núi kia lại tin tưởng nàng tuyệt đối như vậy, cho nên mới quyết định một cách lý trí và quyết đoán đến thế. Nếu hắn vứt bỏ nàng, thì đã không có chuyện ngày hôm nay, cũng không có thêm người bị Thực Tâm ma hại chết. Thực tế là hắn làm sai rồi. Nhưng làm người không bị vứt bỏ, vì sao lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy? Liễu Sao nhìn Tô Tín chằm chằm, lắc đầu: “Mạng của ta không thể giao cho người khác.” “Rất xin lỗi Liễu Sao nhi, ta phải dẫn muội và Ninh nhi trở về.” Tô Tín nhíu mày, buông Lạc Ninh ra định đến bắt nàng, với tình hình hiện tại của Liễu Sao, vốn không thể phản kháng. “Tô sư huynh, huynh đừng tìm muội nữa.” Sau lưng vang lên giọng của Lạc Ninh. “Muội nói gì!” Tô Tín sợ hãi, quay đầu lại. Trên mặt đất xuất hiện hai sợi xích màu bạc, khóa chặt hai chân y, chưa kịp phản ứng, Liễu Sao đã tới trước mặt, đưa tay vỗ lên trán y. Linh thức bị phong ấn, Tô Tín nhìn chằm chằm cô gái sắc mặt tái nhợt trước mặt, đôi mắt tràn đầy đau xót và không thể tin nổi: “Muội…” Cố ý nói lời chia tay làm y rối loạn tinh thần, nhân cơ hội này bày ra cấm tiên trận nhỏ bé này, tất cả đều do nàng sắp đặt và bày kế, nhưng nàng lại ra tay với y. Lạc Ninh im lặng một lát, mỉm cười, đôi mắt trong như nước lấp lánh: “Từ trước đến giờ Tô sư huynh vốn không đề phòng muội, lúc nào cũng trúng kế.” Sức mạnh cạn kiệt, Liễu Sao ngã xuống đất, không biết nên an ủi Lạc Ninh thế nào.” “Muội đã muốn làm như vậy từ lâu,” Lạc Ninh xoay mặt lại, “Muội cần phải làm như vậy, nên làm như vậy.” Liễu Sao mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì. Cần phải làm như vậy, nên làm như vậy, cho nên mới gian nan lựa chọn. Công chúa nhỏ không sầu không lo, gặp gỡ tiểu thế tử hầu phủ mới vào Tiên môn, hai người yêu nhau đơn thuần vui vẻ như vậy, hết sức ngây ngô lại đẹp đẽ. Nhưng bây giờ, công chúa mất đi sự che chở phải trưởng thành, phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nàng muốn gánh vác trách nhiệm thay ca ca, y lại không rõ. Nàng muốn làm gì, y cũng không hiểu. Nàng không muốn cho y biết, bởi vì chuyện nàng phải làm rất nguy hiểm. Lạc Ninh cởi áo ngoài, khoác lên người Tô Tín. Liễu Sao nóng nảy: “Muội làm gì vậy! Không sợ lạnh chết muội sao!” “Huynh ấy chưa tu thành tiên cốt, không chịu lạnh được.” “Huynh ấy có yếu cũng mạnh hơn muội.” Liễu Sao không thở nổi, ngực lại khó chịu, cả người lăn ra mặt đất, cố nuốt hết máu trong miệng không cho trào ra ngoài. Trong yên lặng, một dòng linh khí ấm áp từ từ xâm nhập vào gân mạch, tu bổ ma đan bị tổn thương, hiệu quả vô cùng nhỏ bé nhưng lại ngay thời điểm mấu chốt. Linh khí trong cơ thể cân bằng, ma đan bắt đầu tự chữa trị, vết thương giảm bớt, hồn thể cũng không phân tán nữa. Liễu Sao tỉnh lại, giận dữ: “Muội đang làm gì vậy! Dừng lại ngay cho tỷ!” “Muội đã nói sẽ giúp tỷ chạy thoát.” “Ai cần muội giúp!” “Ca ca bảo vệ muội nửa đời, muội không thể để cho Thực Tâm ma phá hủy những gì huynh ấy bảo vệ suốt cuộc đời. Muội không làm được gì cả, chỉ có tỷ mới có thể trừ khử được Thực Tâm ma. Sư tỷ, sau này tỷ làm việc gì cũng phải cẩn thận, phải thật cẩn thận.” “Ai cần muội giả vờ tốt bụng chứ! Chừng ấy tu vi của muội vốn vô dụng!” Tầm mắt trở nên mơ hồi, chất lỏng lành lạnh không ngừng tuôn ra ngoài, Liễu Sao không thể động đậy, chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa mắng, “Không cần muội giúp, tự tỷ có thể khỏe lại.” “Sư tỷ, lúc nào tỷ cũng mắng người ta, nhưng thật ra chẳng xấu chút nào.” “Xạo vừa thôi! Nếu không dừng lại, xem ta đánh muội như thế nào! ****** Mắng mệt mỏi, cổ họng cứng lại, nước mắt cũng tuôn ra. Lạc Ninh nằm im lặng bên cạnh, thân thể vẫn còn ấm áp. Hồn phách vốn đã không ổn định lại hao tổn chân khí, khe nứt đã nhìn thấy rõ ràng, giống như chỉ cần chạm vào sẽ tan thành những mãnh nhỏ. Liễu Sao xoay người đứng dậy, khẽ lay nàng: “Lạc Ninh! Muội tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!” “Sư tỷ…” Rèm mi khẽ run run, Lạc Ninh nói mơ màng, “Vũ sư huynh… lúc đó, muội nghi ngờ… từng thăm dò tỷ, tỷ đừng giận…” “Ta rất tức giận!” Bất chấp vết thương vừa có chuyển biến tốt, Liễu Sao không bận tâm truyền chân khí vào cơ thể Lạc Ninh. “Vô dụng thôi.” “Muội im miệng cho tỷ!” Chân khí như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có tác dụng. Liễu Sao vẫn điên cuồng chữa trị liên tục, mặc kệ ma khí phát ra có thể làm kinh động đến đệ tử Tiên môn bên ngoài. Biết là rất ngu xuẩn nhưng vẫn phải làm. Đúng vậy, nàng chính là Liễu Sao, Liễu Sao bốc đồng, đầu óc ngốc nghếch, tính tình xấu xa, cho tới bây giờ cũng không giữ được thứ gì. Ai đối xử tốt với nàng, thì cho dù họ có một ngàn lý do đáng chết, nàng cũng không muốn nhìn bọn họ rời đi. Chân khí bị xói mòn, ma đan vừa được chữa trị lại không ngừng xao động. Giữa muôn trùng tĩnh lặng, một bóng đỏ đột ngột xuất hiện trong hang núi. Thi ma Thạch Lan! Liễu Sao cuống quýt che trước mặt Lạc Ninh, lấy Xích huyền cầm ra. Thạch Lan nghe tiếng đàn lại run sợ, không đợi Liễu Sao làm thêm điều gì, liền kéo Lạc Ninh qua, đưa tay đánh về phía đỉnh đầu nàng. Hết chương 53