// <img alt=802a75ef91e95e3489dc8eb6358d4155gif data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21318/2018-09-802a75ef91e95e3489dc8eb6358d4155.gif" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=802a75ef91e95e3489dc8eb6358d4155gif src="https://static.8cache.com/chapter-image/21318/2018-09-802a75ef91e95e3489dc8eb6358d4155.gif" data-pagespeed-url-hash=2881585778 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Đã từ lâu, dòng họ Black cổ xưa và cao quý nổi tiếng với những kẻ tôn kính máu trong. Mẹ của chú Sirius Black, bà Walburga Black cho rằng chỉ có dòng máu trong mới có thể làm cho nhà Black tiếp tục duy trì sự vinh quang, mãi mãi nhận được sự lời chúc phúc của Merlin. Loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ vào dòng họ Hắc ám này suốt mấy trăm năm, biến thành thói quen khó sửa. Trong dòng máu của họ ẩn chứa sự cố chấp và điên cuồng, hòa vào từng cái dây chằng, từng thớ thịt, ăn sâu tận xương tủy. Dòng họ Black luôn có hai phe cực đoan, tôn kính và thù hận. Sirius Black là một trong số đó – chú là kẻ phản bội máu trong bị gạch tên khỏi dòng họ. Từ năm 16 tuổi bỏ nhà ra đi, chú Sirius chẳng bao giờ muốn đặt chân quay lại nhà mình – căn nhà chính của dòng họ, nằm ở số 12 quảng trường Grimmauld. Chú không thích nơi đây, cũng không muốn quay về. Thế nhưng trong ánh mắt mong chờ của con đỡ đầu, chú đột nhiên biến thành kẻ không có nguyên tắc. _ Chú Sirius, con nghe nói trong dòng họ xa xưa có rất thích đồ vật thần kỳ. Chúng ta có thể đi xem thử được không ạ? _ Harry à, con không ưa nổi chỗ đó đâu! _ Chú Sirius không thích à? _ Không! Ai bảo chứ! Ừ thì, Harry, nếu con đã muốn thì chúng ta tới đó. Vì thế cha đỡ đầu Chó-đội-lốt-người mặc áo giáp ra trận, hóa thành bảo mẫu vô địch. Chú chiến đấu với má chú trong bức tranh, chiến đấu với pháp thuật Hắc ám trong nhà, chiến đấu cả với con gia tinh chết tiệt, chỉ vì để xây dựng cho đứa con đỡ đầu thân yêu của chú một hoàn cảnh sống tốt đẹp, có lợi cho cả thể chất và tinh thần. Chú Sirius hăng hái như được uống dược tăng lực, nhiệt tình bừng bừng. Không quá mấy ngày, chú đã thay đổi nhà Black hoàn toàn – rốt cuộc cũng là chỗ cho người ở được! Nhìn thấy Harry mỉm cười vui sướng, trong lòng chú Sirius dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ và tinh thần trách nhiệm. Cái loại cảm giác này càng đạt tới đỉnh điểm khi Harry chuẩn bị cho chú một bữa tối thịnh soạn. Khi đó chú Sirius đã nghĩ, Merlin ơi, sao trên thế giới này có một cậu bé đáng yêu thế cơ chứ? Đã thế cậu bé ấy còn là con đỡ đầu của chú! Ôi giời, bảo bối của cha đỡ đầu, con đúng là chu đáo quá! Người sói đến chơi vào sáng thứ hai. Chú Sirius nói muốn giới thiệu cho Harry một người bạn cũ, sau đó cậu nhìn thấy chú Remus Lupin đang đứng ngoài cửa. Chú mỉm cười hiền lành, thân thiết nhìn cậu. Chú Remus trở thành vị khách trọ thứ ba của quảng trường Grimmauld. Chú ấy không chỉ giỏi các loại thần chú phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và các bùa chú dùng hằng ngày trong gia đình, mà còn có tay nghề nấu nướng ngon tới độ người ta chỉ muốn nuốt cả đầu lưỡi khi nếm món ăn chú làm. Mau cám ơn Merlin đi! Nơi nào có chú Remus thì nơi đó chẳng khác gì là thiên đường! Ba người ở chung rất hòa thuận và vui vẻ. Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Cho dù chú Sirius có tiếc nuối thế nào thì Harry cũng tới lúc phải quay về trường học. Vì thế sáng sớm ngày khởi hành, Harry mơ mơ màng màng bị một tiếng uỳnh uỳnh đánh thức. Cậu mò lấy cái mắt kiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, ót cậu đã mơ hồ đau. Chú Sirius đang cưỡi một chiếc xe mô tô có kích thước khổng lồ. Chú ấy phất tay một cái rồi ngoác mồm cười to. _ Harry ơi, mau xuống đây chuẩn bị đi con. Chúng ta phải lên đường rồi. Đúng, chính là thế đấy! Qua một buổi tối suy ngẫm, cha đỡ đầu Chó của chúng ta đã quyết định tự mình đưa Harry đi học. Vứt bỏ cái lò sưởi bẩn thỉu, vứt bỏ phương pháp độn thổ chóng mặt – A ha, chú có thể dùng mô tô bay trên trời! Đây mới là lựa chọn thích hợp nhất dành cho con đỡ đầu của chú và con trai của James! Harry không muốn tạt nước lạnh vào lòng nhiệt tình nóng nảy của chú Sirius. Cậu biết chú Sirius luôn cảm thấy hổ thẹn nên muốn bù đắp cho cậu. Chú ấy cố hết sức để làm một người cha đỡ đầu nhưng kinh nghiệm lại chẳng có, thành thử ra kết quả chú đạt được thường làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa. Nhưng sau mỗi tràng cười, Harry lại cảm thấy có đôi chút ấm áp và cảm động. Hơn nữa được ngồi trên một chiếc mô tô bay là một trải nghiệm tuyệt vời! Nghĩ thế, Harry thu dọn đồ đạc, tạm biệt chú Remus, rồi khoái trá nhảy lên sau xe. Đương nhiên nếu cậu biết cha đỡ đầu không đáng tin nhà mình có thể gây ra lắm rắc rối như thế thì còn lâu cậu mới nghĩ vậy. Có một tiếng đoàng vang lên, chiếc xe vèo một cái, phóng thẳng lên không trung. Nơi chiếc xe bay qua tạo thành một vết màu trắng kéo dài phía sau như đã có một ngôi sao chổi quét qua bầu trời. Trong tiếng gió vù vù, chú Sirius la lên: _ Chú đã nói chuyện với ông Arthur. Ổng rất giỏi món này! Cuối cùng chú còn có chừng mực, chí ít cũng biết học hỏi ông Weasley cách tàng hình cho chiếc xe. Harry gào lên: _ Chú nói cái gì cơ? Con nghe…Con nghe không rõ! Cái xe máy đột nhiên xóc nảy một cái hại cậu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Sirius khoái trá thét to: _ Chú nói là con sẽ thích cái xe này! Y A HÚ! Gió quật vào mặt hai người càng mạnh hơn. Bánh xe bay là đà trên biển mây bồng bềnh, bầu trời tươi sáng, xanh thăm thẳm bất tận dưới một mặt trời chói lọi. Bọn họ bay xuyên qua tầng tầng đám mây, ánh ban mai với những tia nắng ấm áp như lớp áo choàng mới khoác lên thân thể hai chú cháu. Xuyên qua làn sương mờ, Harry có thể nhìn thấy những quang cảnh rộng mênh mông bên dưới, gió thổi khiến cho đám cây cỏ xôn xao rung động, những cánh đồng hoang bao la màu xanh tựa như viên ngọc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. _ Có người phải ghen tị khi nhìn thấy chú cháu mình thần kỳ giáng xuống từ trên trời, an lành đứng ở bãi cỏ trước cánh cửa trường Hogwarts. Chú dám cá đó Harry, bọn họ sẽ khiếp sợ vì con! Chú Sirius không nói sai tẹo nào. Đúng là có người đã phải khiếp sợ…Nhưng lại chẳng phải vì ghen tị hay ước ao gì! Con chó ngu đần! Potter chết tiệt! Snape là một trong những người chạy ra đầu tiên thầm chửi bới. Ngoài kẻ đó thì còn có ai gây ra được âm thanh chấn động đến thế chứ? Cái kẻ cầm đầu băng đảng Đạo tặc bốn người của Hogwarts, tổ quậy của mấy trò chơi khăm – chính là Black nhồi đầy cỏ lác trong đầu, cả ngày chẳng làm được tích sự gì! _ Sirius Black! Làm sao trò dám, làm sao trò dám làm thế chứ? Ta dạy học ở cái trường Hogwarts bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ gặp một đứa học sinh nào như trò! Lúc đi học bày trò đã đành, giờ tốt nghiệp rồi mà trò còn giỏi gây chuyện hơn cả lúc trước cơ à?! _ Cô Minerva à, thật ra… _ Cụ Dumbledore, cụ đừng có bao biện cho nó nữa. Giáo sư McGonagall nổi cơn thịnh nộ ngắt lời cụ Dumbledore. Tiếp đó bà dạy dỗ chú Sirius một cách đanh thép: _ Bây giờ trò đã là cha đỡ đầu của Harry. Lẽ nào trò không biết mình phải gương mẫu cho nó biết đường học tập sao? Giáo sư McGonagall mím chặt môi, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm chú Sirius. Bà chưa bao giờ ngờ được chuyện này sẽ xảy ra. Ban đầu bà còn tưởng là đứa học trò nào đó bày trò ở sân cỏ, ai biết vừa ra ngoài đã thấy một chiếc xe máy khổng lồ rớt từ trên trời xuống. Bạn có thể tưởng tượng như này, một chiếc xe máy có những bộ phận rời khỏi thân xe, treo lủng lẳng như sắp rớt xuống đất đến nơi rồi. Nó bay trên không trung, chao đảo, nghiêng ngả hơn chục mét mới có thể tạm dừng lại. Rồi, một tiếng lạch cạch vang lên, tiếp đó là tiếng xèo xèo, cuối cùng chiếc xe hoàn toàn chết máy. Nó rớt thẳng từ trên trời xuống! Snape lùi lại đứng cách xa hiện trường, mỉm cười châm chọc như thường ngày. _ Chà, chà, xem ai này! Ông ta than một tiếng như thể thở dài, hoặc càng giống như không thể tin nổi: _ Người anh hùng lẫy lừng của chúng ta! Bao nhiêu chịu đựng nỗi nhục, làm xúc động lòng người! Chú Sirius vừa bị chọc tức đã sải cả bước dài về phía trước. Mới ban nãy bị cô McGonagall mắng mỏ đến độ không dám ho he, giờ chỉ chớp mắt thôi, chú đã lấy lại dáng vẻ bệ vệ. _ Mi có ý gì? Snape bật cười giả dối. _ Black, ta biết mi vẫn luôn ưa thích cảm giác được người ta chú ý. Nhưng tiếc nuối là, sau bao nhiêu năm như vậy thì trong óc mi chỉ còn sót lại mấy thứ này. Khuôn mặt chú Sirius với những đường nét hốc hác rõ ràng đỏ bừng lên. Bàn tay đút trong túi áo choàng của chú siết chặt lại. Ngay khi Snape cho rằng chú sẽ rút đũa phép ra thì chú lại bật cười giễu cợt. _ Cũng giống như mi thôi. Snivellus dầu mỡ, kẻ đáng thương suốt ngày chui trong góc phòng! Giáo sư McGonagall ré lên: _ Sirius Black! Cùng lúc đó, Snape rút đũa phép ra. Hai người lập tức bày ra tư thế chiến đấu, một người mặt tái mét, một người trong đầu toàn những toan tính. Căng thẳng lan tràn giữa hai người, cho dù ai nói họ cũng không thể dừng tay. Mãi tới khi âm thanh thét chói tai của Hermione vang lên thì trận chiến căng thẳng này mới có dấu hiệu tạm ngừng. _ Harry…Harry…Tay của bồ! Len lỏi trong đám đông mãi mới lách vào được, Hermione liếc mắt một cái đã thấy nét mặt tái nhợt không bình thường của cậu bạn thân. Ron chạy theo sát sau, khi nhìn thấy tình trạng của Harry thì cho cậu một ánh mắt “Đáng đời lắm!”. Cậu phát hiện tầm mắt của Harry dạo quanh đám đông thì biết ngay cậu ta đang tìm kiếm ai…Nhưng Harry nhất định phải thất vọng rồi! Bởi vì ban nãy khi cậu và Hermione chạy tới, đã thấy con Chồn Sương mới quay về từ hiện trường. Nó đứng lại, dùng cái bản mặt rất đáng đánh đòn quen thuộc kia nói với cậu rằng: _ Nếu không muốn nhặt xác cho Potter thì mau đưa nó tới bệnh xá đi! Cách nói chuyện của tụi Slytherin vẫn luôn đáng ghét. Mà sự thật cũng không khoa trương đến thế, Harry đúng là bị thương, nhưng chỉ là gãy xương thôi mà. Tuy thế Ron Weasley lại chẳng thể nào hiểu nổi. Vì sao chỉ bị gãy xương thôi mà Hermione lại căng thẳng đến thế? Còn cả chú Sirius cũng thế! Chú ấy lo âu đến độ vứt cả đũa phép, không biết còn tưởng rằng bệnh vô phương cứu chữa cơ! Snape nghiêng đầu, né tránh cái đũa phép con chó ngu kia ném tới mặt ông. Ông mới mặc kệ hắn ta có phải cố ý hay không, giữa hai người bọn họ thật đúng là không thiếu một khoản nợ như này. Xà Vương Slytherin khịt mũi một tiếng nặng nề. Ông đang định cầm lấy đũa phép đi chữa cho thằng ranh kia thì bị người ta đẩy ra. _ Có chuyện gì thế này? Gilderoy Lockhart khoan thai đến muộn chỉ ước tất cả mọi người được chiêm ngưỡng phong thái của hắn. Hắn nhìn tình trạng của Harry thì ra vẻ gào to lên: _ Ôi, Merlin ơi! Ta tới quá muộn! Mọi người cũng biết những người hâm mộ đã gửi quá nhiều bức thư cho ta! Bọn họ cho rằng ta có thể giải quyết tất cả những nỗi phiền muộn của họ. Mặc dù sự thật đúng là vậy, không cần làm rắc rối vấn đề lên, ta chỉ cần hướng dẫn cho họ một chút là xong liền. Sirius cau mày. Chú rất phản cảm đối với cái kẻ cười toe toét khoe khoang tám cái răng sáng bóng, đã thế còn thích bốc phét. _  Anh là ai? _ Gilderoy Lockhart. Hắn ta vươn tay ra. _ Hiện đang nắm giữ chức vụ giáo sư bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Tôi cũng không bất ngờ khi anh không biết gì về tôi. Không sao cả, tánh tôi cũng chẳng ham hố người ta phải báo đáp mình. Giống như bây giờ, tôi chỉ cần một bùa chú nho nhỏ thôi là có thể chữa khỏi cho vị anh hùng nhỏ Harry Potter của chúng ta rồi! Vẻ mặt chú Sirius dịu đi nhiều. Dù sao cũng là người cứu chú thoát khỏi ngục Azkaban, trong lòng chú ít nhiều biết ơn Lockhart. _ KHÔNG! Harry và Ron đồng thời la lên, nhưng muộn mất rồi! Chỉ thấy Lockhart múa may, xoay tròn cây đũa phép của hắn, một giây sau, cha đỡ đầu Chó hoàn toàn choáng váng! Chú cầm lấy cánh tay của con đỡ đầu. Thò ra dưới ống tay áo của thằng bé là một cái gì trông giống như một cái găng tay cao su dày, màu da người. Tên Lockhart như con gà trống lòe loẹt đã rút hết xương cánh tay của Harry đáng yêu nhà chú! Cái gì thế này? Chú Sirius ngây người không biết làm sao. Ngay lập tức mặt chú sa sầm xuống, rất có xu hướng muốn đánh chết ai đó… Nếu Lockhart không phải là người đã tóm được Pettigrew thì hiện giờ chú đã lột da hắn ta rồi! Lockhart cười làm lành. _ Ờ, cái này… Thi thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường mà. Tôi nghĩ… Snape cắt ngang lời hắn, làm như khôn khéo nói: _ Không có gì là tuyệt đối phải không thầy Lockhart? Sự tôn kính đến từ những người hâm mộ của thầy luôn nhiệt tình, khó chống đỡ, cho nên tôi cho rằng thầy ra khỏi cửa không mang theo đầu óc cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, dung lượng não của một người luôn có hạn. Khi nói tới đây ông liếc mắt nhìn chú Sirius như thể ám chỉ. Khó được một lần chú không tức điên vì ánh mắt châm chọc này. Chú ôm lấy Harry đứng lên, cuống quýt chạy tới bệnh xá của trường Hogwarts. Ngay cả đũa phép cũng bị chú quên béng mất. Đây là lần đầu tiên trong đời chú Sirius không mỉa mai Snivellus. Cũng là lần đầu tiên, chú nghĩ rằng Snivellus không nói năng khó nghe đến vậy.