Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 37 : Về Tô Tiêu

Mối tình giữa tôi và người đàn ông đã có gia đình đó dần dần phai nhạt đi như thế. Biết dừng đúng lúc mới có thể giữ được hồi ức mãi tươi đẹp và ngát hương. Gây chuyện ầm ĩ tới mức thành chuyện thị phi đồn đại khắp chốn, tới mức vỡ vụn tan tành, tới mức mất hết tát cả, đó không phải là phong cách của tôi. Cuộc sống của tôi dần dần lấy lại cân bằng. Cho đến khi tôi lại yêu một người khác, anh ấy là người yêu hiện giờ của tôi. Chuyện chúng tôi quen nhau như thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng tôi yêu thương nhau, hơn nữa hai năm sau chúng tôi sẽ sống chung với nhau. Cuộc sống cứ xoay tròn đều đều và cuối cùng tôi vẫn không có cách nào thoát khỏi cuộc sống kí túc của mình. Luôn có những cảm xúc thế này thế kia, luôn có những phiền não thế này thế kia.  Sau khi cãi nhau với Trần Thuỷ, tôi có thể nhanh chóng làm lành. Vậy tại sao với Tô Tiêu lại luôn có sự xa cách ghê gớm đến thế? Nếu nói, sự nảy sinh xung đột trực tiếp với Trần Thuỷ là phương thức kết thúc một mâu thuẫn, thì sự nảy sinh xung đột trực tiếp với Tô Tiêu là phương thức để mâu thuẫn hiện hình, là dây dẫn lửa để mâu thuẫn chính thức nổ ra. Kì thực, mối quan hệ giữa tôi và Tô Tiêu bao giờ cũng rất xa cách.  Năm thứ nhất đại học, cô ấy rất ngoan. Khi đó, trong phòng kí túc cô ấy luôn bị La Nghệ Lâm ức hiếp. Xem một người đẹp ức hiếp một người đẹp khác quả thật là một việc rất thú vị. Nhất là khi bạn thấy cả hai người đẹp đều chướng mắt. Chẳng có lí do gì cả, đó là bản tính tự nhiên của con người. Thậm chí cũng không liên quan gì đến sự đố kị. Tôi không cho rằng mình đố kị với Tô Tiêu. Nhiều nhất tôi cũng chỉ công nhận rằng tôi ngưỡng mộ cô ấy, ngưỡng mộ vẻ xinh đẹp của cô ấy. Bởi đố kị với một người chính là đã thừa nhận người ta mạnh hơn mình. Tôi cho rằng, ngoài dung mạo ra Tô Tiêu không còn điểm gì mạnh hơn tôi. Cô ấy không đáng để tôi phải đố kị. Huống hồ khuôn mặt đẹp đẽ ấy nếu không thể đổi lấy hạnh phúc, không thể đổi lấy sự ái mộ hết lòng và sự chiều chuộng của người đàn ông mà mình yêu, nếu không thể khiến cuộc sống của mình hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn của người khác, thì hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí còn chuốc thêm phiền não. Nếu ưu thế của khuôn mặt đẹp không được con gái sử dụng tốt, thì thường thường nó sẽ mang lại cho cô ấy sự phiền não gấp bội. Con gái có sự xinh đẹp làm vốn liếng, kinh doanh không tốt sẽ khiến mình bị phá sản. Bốn năm đại học, những điều mà tôi thấy là khuôn mặt đẹp của Tô Tiêu đối với cuộc sống, chưa bao giờ khiến cô ấy hạnh phúc hơn những nữ sinh bình thường khác. Vì khuôn mặt đẹp của cô ấy mà ngay từ khi vào trường cô ấy đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà yêu một người thì hãy nên yêu tâm hồn của người ấy. Tô Tiêu đã lạc trong số biết bao nhiêu người theo đuổi, cô ấy không ngừng yêu, không ngừng chia tay, chia tay rồi lại yêu: sự tahy đổi bạn trai quá nhiều lần khiến cô ấy trở thành một cô gái mang tiếng bừa bãi. Quá nhiều đàn ông khiến tình yêu của cô ấy trở nên rẻ mạt, chẳng ai muốn tốn sức đối tốt với cô. Tôi đã tận mắt chứng kiến từng cuộc tình của cô, chẳng qua cũng chỉ là những cuộc chơi để chạy trốn sự cô đơn mà thôi. Trên người cô có vân tay của những người đàn ông khác nhau nhưng trái tim cô hoàn toàn là sự hoang vắng và trống rỗng. Tôi biết cô ấy rất cô đơn.  Không đố kị, chỉ ngưỡng mộ. Bởi vì, tôi thường nghĩ nếu tôi xinh đẹp như cô ấy thì cuộc sống của tôi sẽ càng đặc sắc hơn. Ha ha... Sự xinh đẹp thì chẳng ai chê nhiều bao giờ. Cô ấy có một vẻ đẹp trời phú, còn tôi nhiều lắm cũng chỉ là một sản phẩm kha khá của tạo hoá. Tôi không xinh đẹp như cô ấy. Tôi vô cùng thành khẩn thừa nhận sự thật này. Nhưng tôi thông minh hơn cô ấy, so với cô ấy tôi có sự hiểu biết, nhạy bén và có khí chất hơn. Nếu lấy khuôn mặt đẹp ra để đổi với tôi thì xin lỗi, tôi không đổi đâu. Bởi khuôn mặt đẹp chỉ có thể dùng để lừa đàn ông, còn sự thông minh thì có thể dùng để lừa cả loài người.  Hồi năm thứ nhất tôi không ưa cô ấy lắm. Bởi vì, một nữ sinh xinh đẹp lại không biết rút ra bài học cuộc sống, vài ba hôm đã thay người yêu, rồi lẳng lơ ngay trước mặt các nữ sinh và cả những người đàn ông khác, thì ở bất cứ phòng nào cũng có người không ưa cô ấy. Nhưng khi đó vì La Nghệ Lâm luôn bắt nạt cô ấy, hơn nữa bản thân La Nghệ Lâm cũng không phải loại tốt đẹp gì. Cho nên, nói một cách thẳng thắn, tôi càng không thích La Nghệ Lâm. Khi đó đối với La Nghệ Lâm, tôi rất ghét, còn đối với Tô Tiêu thì chỉ là không ưa lắm mà thôi. Mâu thuẫn chính được giải quyết, mâu thuẫn phụ lại nảy sinh. Khi bên cạnh mình đã bớt đi một kẻ mà mình không ưa nhất thì thường thường sẽ có ngay một kẻ khác bổ sung vào chỗ trống đó. Con người là như vậy, lúc nào cũng có thể phát hiện ra một kẻ chướng mắt bên cạnh mình. Kẻ chướng mắt thứ nhất đã đi thì sẽ có kẻ chướng mắt thứ hai. Ví dụ như trước đây, khi Tô Tiêu gọi điện thoại lúc nửa đêm và La Nghệ Lâm mắng cô ấy lẳng lơ một cách chua ngoa, tôi đã rất khó chịu với sự ngang ngược đó của La Nghệ Lâm. La Nghệ Lâm đi rồi, Tô Tiêu lại vẫn nũng nịu lúc nửa đêm, vì thấy chướng mắt với sự khoe khoang lẳng lơ của cô ấy, khiến tôi đã nhớ lại những ngày La Nghệ Lâm mắng cô. Sự căm ghét càng giữ trong lòng không nói ra thì càng tích tụ, càng sâu sắc. Nhìn cô ấy lẳng lơ với đàn ông thật chướng mắt, nhìn cô ấy kiểu gì cũng thấy chướng mắt. Nhưng sau khi La Nghệ Lâm đi rồi, cái vẻ mặt của một người dân bị bức hại được giải phóng của cô càng khiến tôi thấy chướng mắt. Nếu một người đẹp mà không biết sống hướng nội một chút, thì thường thường sẽ bị người khác căm ghét vô cùng. Dựa vào vẻ đẹp mà kiêu ngạo, tự cao tự đại, coi thường người khác thì lại càng không được. Sống hướng nội là nguyên tắc sinh tồn đầu tiên của người đẹp trong đám con gái. Cô ấy quả là một người đẹp. Người đẹp thì luôn có chuyện, có thể rất nhiều bạn đọc đang chờ đợi tôi nói gì đó về việc "nhìn trộm" cuộc sống của người đẹp chẳng. Nội dung chủ yếu khi kể về năm thứ nhất là La Nghệ Lâm. Cô đã không ngừng phơi bày bản thân nên tôi không cần "nhìn trộm" cũng có thể thấy được rất nhiều nội dung. Nhưng đến năm thứ hai, trong phòng kí túc lại là Tô Tiêu bắt đầu đóng vai chính. Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn là những người sống hướng nội nên không có quá nhiều chuyện sóng gió. Còn Tô Tiêu, sau khi thoát khỏi sự ức hiếp của La Nghệ Lâm liền "đổi đời" thành chủ nhân, ngày ngày đều phơi bày thói nịnh trên nạt dưới của mình, khiến tôi đành phải để mắt đến cô ấy, tôi đã tận mắt chứng kiến sự thay đổi và trưởng thành của cô gái này. Có quá nhiều chuyện muốn nói. Thậm chí, trong quá trình kể chuyện tôi buộc phải nhớ lại thời gian năm thứ nhất, thời điểm cô ấy rất được yêu quý, để mong mang tới cho mọi người một câu chuyện hoàn chỉnh về cô gái vô cùng xinh đẹp này. Tôi phải công nhận rằng Thượng đế rất không công bằng. Người có thể khiến những đứa con của Người xinh đẹp như vậy, thậm chí có thể gọi là mĩ nhân. Thế nhưng, trong trường đại học có rất nhiều chàng trai trẻ không thể phân biệt sự khác nhau giữa xinh đẹp và mĩ nhân. Những chàng trai tinh lực dồi dào thích những cô gái xinh đẹp, ánh mắt của tất cả bọn họ đều dồn vào số ít các cô gái này. Trường chúng tôi vốn là "âm thịnh dương suy", thế nên rất nhiều nữ sinh có dung mạo tầm tầm trung bình đều độc thân. Họ độc thân từ khi bước vào trường cho đến khi ra trường, tất nhiên độc thân nhưng chưa chắc qua bốn năm vẫn là gái trinh. Như tôi thấy rất nhiều nam sinh cũng độc thân, họ nhờ cậy tôi giúp họ giới thiệu bạn gái. Tôi giới thiệu qua vài lần đều không thành. Bởi vì, thực sự, quá nhiều nam sinh đại học có tiêu chuẩn chọn bạn gái là xinh đẹp. Ít nhiều gì cũng phải xinh đẹp vào bậc nhất, nhưng có mấy ai thật sự tìm được một nữ sinh xinh đẹp cùng sống cuộc sống hạnh phúc. Nữ sinh xinh đẹp không phải là thứ các anh mua là được. Xin thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi. Đương nhiên, nếu anh có một người cha có tiền thì có thể là ngoại lệ. Bởi vì thời nay, người đẹp cũng bị thị trường hoá mất rồi. Chúng ta hãy cùng xem cuộc sống của người đẹp Tô Tiêu. Buổi sáng thường ngủ đến chín, mười giờ mới dậy. Đúng là "trai ăn, gái ngủ". Sau đó cô ấy rửa mặt trang điểm mất khoảng một tiếng. Ăn cơm trưa xong, ngủ trưa, buổi chiều trang điểm xong xuôi rồi lên lớp, đi trên đường tự nhiên trở thành tiêu điểm,, đi đến đâu cũng xinh đẹp rạng rõ nào trong khuôn viên trường đều không thể là lúc quá sớm, ví dụ như vào lúc tập thể dục buổi sáng chẳng hạn, bạn có phát hiện ra quy luật này không? Nếu bạn muốn nhìn người đẹp thì tôi khuyên hãy bắt đầu hành động từ sau hai giờ chiều.  Một lần, sau khi Tô Tiêu mua về quần áo hoặc mĩ phẩm thì câu mà cô hay nói nhất là: "Sau này, nhất định phải tìm một người có tiền để mình muốn mua gì thì mua. Quần áo mình thích, mỗi kiểu hai chiếc, một chiếc để mặc trên người, một chiếc để lau bàn. Nước hoa mà mình thích cũng vậy, mỗi loại mua hai lọ, một lọ xịt lên người, một lọ xịt toilet. Ferali cũng phải mua hai chiếc, một chiếc cho mình, một chiếc cho chú cún cưng của mình". Người đẹp thông thường đều có mong muốn khác người. Các bạn dã nhìn ra chưa?  Ở đại học, nếu trong phòng bạn có một mĩ nhân xuất chúng, thì đối với các bạn cùng phòng khác mà nói thì đó thật sự là nỗi khổ không thể nói thành lời, là sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn sẽ phải chịu đựng việc có người gọi điện thoại lúc ba giờ đêm, trong lúc đang mơ mơ màng màng thì bên tai văng vẳng tiếng cười nói lả lơi. Từ này có thể như hơi quá đáng. Nhưng khi một cô gái nghe một cô gái khác nũng nịu đong đưa với đàn ông vào lúc nửa đêm canh ba thì bạn có thể sẽ được nghe những lời đánh giá còn khó nghe hơn cả từ "lả lơi". Bạn còn phải chịu đựng sự uy hiếp và sự trả thuc của những kẻ theo đuổi người đẹp không thành đối với cả phòng. Một chàng trai nào đó trong trường, đã điên cuồng theo đuổi sau khi những tưởng nhận được ám hiệu từ người đẹp, nhưng người đẹp không đồng ý. Nếu dùng một lời kinh điển để xử lí tình tiết này thì đại khái là "kỹ nữ và tấm biển trinh tiết" hay "Chu Du và Hoàng Cái". Chàng trai ấy cuối cùng cũng đã ngộ ra rồi sau đó là nổi nóng, rồi tiếp tục văng những lời kinh khủng về phía đối phương và vô tình bạn bị liên luỵ. Phòng chúng tôi từng bị không ít những chàng trai đe doạ cho nổ. Không biết cái trò đong đưa ấy có bị đả kích hay không, nhưng năm đó nó đã trở thành một thú vui như vậy đấy.