Bốn Năm Chung Phòng

Chương 5 : Thuyền huynh đệ nói lật là lậ

Edit: Chang; Beta: Leslie Bốn năm trôi qua trong thoáng chốc, lễ tốt nghiệp đã sắp đến. Dạo gần đây, lão đại gần đây xuất quỷ nhập thần, nghe nói là chuẩn bị xuất ngoại học thạc sĩ. Lão nhị vẫn ngày ngày đến thư viện, bận bịu hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp. Lão tam đã sớm có công việc, rảnh rỗi thì giúp lão nhị một tay. Còn với Trần Hâm, mặc dù đã sớm có quyết định về công việc nhưng cậu vẫn có chút mờ mịt. Phần mờ mịt này của cậu không phải là về con đường tương lai phía trước mà là mờ mịt trong chuyện tình cảm. Bốn năm qua, ngoại trừ câu chuyện tình cảm hoang đường này thì cậu không có bất kì đối tượng nào khác. Thế nhưng, với một tên nhóc từ trước đến giờ chưa từng hẹn hò yêu đương thid Trần Hâm vẫn rất hoang mang. Cậu không biết mối quan hệ giữa mình và [Chồng JJ to] có được coi là yêu hay không. Cho dù là yêu qua mạng nhưng bọn họ lại không giống như những cặp đôi bình thường yêu nhau. Hai người chưa bao giờ hỏi han sinh hoạt hàng ngày của người kia, cũng không muốn biết chuyện bạn bè xung quanh của cả hai. Giữa hai bọn họ chỉ có tán tỉnh và ve vãn. Mỗi câu mỗi từ họ nhắn cho nhau đều có liên quan đến chuyện yêu đương. Thế nhưng, mỗi câu mỗi này lại chỉ nói ra khi hai người muốn kích thích đối phương mà thôi. Có điều, nếu bảo Trần Hâm coi mối quan hệ giữa cậu và [Chồng JJ to] là bạn giường thì cậu lại không đồng ý. Bốn năm qua, ở cả trên mạng lẫn ngoài đời thực, bọn họ chỉ có nhau, hết lòng vun đắp tình cảm, ăn ý ve vãn, ngọt ngào âu yếm. Nhưng mà không ai biết con người thật của người kia, lại càng không biết mặt mũi của người yêu mình là thế nào. Lúc đầu, topic tìm một nửa của [Chồng JJ to] trên diễn dàn không hề tiết lộ thông tin cá nhân của anh. Đến khi anh có hứng thú với con người thật của Trần Hâm thì cậu lại nhát gan lại không dám tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào của mình cho anh cả. Anh sợ mặc dù ngoài miệng đối phương luôn nói thích sự hấp dẫn của mình nhưng thực tế thì cậu cần sự hấp dẫn đó của anh để phát tiết. Còn Trần Hâm lại sợ có khi đối phương thích mình thật nhưng đến lúc nhìn thấy dáng vẻ thực sự của cậu, biết cậu trên thực tế là người dễ xấu hổ lại khép kín thì sẽ không còn hứng thú với cậu nữa. Trần Hâm tự tưởng tượng ra vô số giả thiết, dĩ nhiên là không có cái nào có kết cục tốt đẹp cả. Vì vậy, cậu dùng mọi cách từ chối yêu cầu chat video của [Chồng JJ to]. Gần đến ngày tốt nghiệp, Trần Hâm nhận được một đoạn chat voice thật dài của [Chồng JJ to] gửi đến khiến cậu không biết làm thế nào cho phải. Đối phương nói anh hy vọng trước khi tốt nghiệp có thể gặp Trần Hâm một lần. Nếu trong quãng thời gian vừa qua giữa hai người có gì không vừa ý nhau thì có thể nói cho hết, sau đó chấm dứt đoạn tình cảm này một cách vui vẻ. Còn nếu hai người cảm thấy không tệ, anh không ngại tiếp tục sống chung với cậu. Dĩ nhiên, nếu như Trần Hâm cảm thấy ngại thì lần gặp mặt này anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì với cậu. Dường như hiểu rõ cái tính cách rùa đen rụt đầu của Trần Hâm mà câu nói cuối cùng của anh đã ép cậu không thể không nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này. [Nếu như em không sẵn sàng, sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa] Trần Hâm biết đây là câu nói cuối cùng của [Chồng JJ to] của cậu. Sống hay chết đều phải quyết định ngay trong hôm nay. Sau khi cầm điện thoại di động thật lâu, cuối cùng Trần Hâm cũng đồng ý với yêu cầu của [Chồng JJ to]. Là ngựa hay là lừa thì phải kéo ra ngoài mới biết được, tình cảm của cậu với anh nên tiếp tục hay chấm dứt đều phải dựa vào cuộc gặp mặt lần này để đưa ra được quyết định cuối cùng. Vất vả lấy hết can đảm một lần, Trần Hâm quyết không lùi bước, chủ động hỏi thăm đối phương muốn gặp mặt ở đâu. Trước đó, trong lần trò chuyện đầu tiên, hai người đã biết họ ở cùng một thành phố với nhau. Đối phương lập tức trả lời: [Anh là sinh viên đại học X, gần đây có một quán lẩu rất nổi tiếng, em có muốn thử không?] Khi đã thật sự quyết định gặp nhau, đối phương không dùng ngôn ngữ ngả ngớn nữa mà nghiêm túc trả lời. Khi thấy câu trả hỏi này, Trần Hâm sững sợ một chút lại gõ tiếp. [Có phải anh nói quán lẩu XX không? Chỗ đó là chỗ em hay tới… còn nữa…. Em cũng là sinh viên đại học X…] [!!!] – Đối phương chỉ gửi tới ba dấu chấm than. Trò chuyện bốn năm trời trên mạng, bọn họ vừa phát hiện ra đối phương là bạn học cùng trường với mình. [Anh vừa tan học, em đang ở đâu?] [Phòng ký túc xá…] [Chuyện này… nếu em không ngại…] [Ừm, được, có điều, anh có thể chờ em một chút không? Em vừa mới ngủ dậy được một lúc thôi] [Không sao, anh cũng định về phòng ký túc trước. Sáng nay dậy sớm để đi học. Anh không muốn để em nhìn thấy đầu tóc rối bời] [Vâng vâng] Trần Hâm nghĩ thầm trong lòng: “Em cũng không muốn để anh nhìn thấy em đầu tóc rồi bời đâu~” Mắt thấy chuẩn bị gặp mặt người mình gọi là “chồng” nhiều năm, Trần Hâm luốn cuống lục tìm quần áo trong tủ, vừa lúc những người khác đã ra ngoài từ sớm không biết chừng nào mới về. Cậu vừa căng thẳng vừa mong đợi. tưởng tượng dáng vẻ chồng mình là như thế nào. Khi Trần Hâm vừa tìm được chiếc áo sơ mi yêu thích của mình, đối phương lại nhắn tin đến: [Phòng của em ở tầng mấy, có khi anh đã từng gặp em rồi] [Tầng 5] – Trần Hâm mỉm cười trả lời. Đúng nha, có thể hai người đã gặp nhau từ lâu rồi, chẳng qua là không biết lẫn nhau thôi. [… Chúng ta còn ở cùng một tầng nữa!] – Đối phương đột nhiên gửi sang một câu cảm thán rồi hỏi tiếp – [Năm lẻ mấy?] […] Lúc này Trần Hâm đã căng thẳng muốn chết. Không phải chứ, nếu là cùng tầng thì chắc chắn đã từng gặp nhau rồi. Vậy thì anh chồng của cậu là ai? Đội trưởng đội nhu đạo ở đầu kia hành lang? Hay Vương Hoa mặt “đầy vết tích thanh xuân” ở phòng bên cạnh? Dưa leo của bọn họ cũng rất lớn đó. Trần Hâm ôm mặt tưởng tượng rồi lại lắc đầu một cái. Không đúng không đúng, biết đâu có khi chồng của mình gạt mình thì sao, có thể anh ấy không phải ở đây đâu… nếu là như vậy… Trần Hâm cau mày một cái lại kiên quyết lắc đầu, cậu tin tưởng chồng mình sẽ không lừa mình đâu. Bất kể ra sao, nhất định cũng phải dứt khoát một lần. Trần Hâm nghiến răng nói số phòng mình: [Em ở 504, anh ở đâu?] Thế nhưng, cho đến tận khi Trần Hâm thay quần áo đánh răng xong, lại len lén lấy sáp vuốt tóc của lão đại vuốt vuốt mấy cái, tiếng gõ cửa vẫn chưa vang lên, ngược lại tiếng chuông điện thoại của cậu lại reo. Trần Hâm cầm điện thoại lên nhìn một cái, hóa ra là lão đại. Gần đây không nhìn thấy bóng dáng anh ấy ở đâu, đột nhiên gọi điện thoại để làm gì? – Lão đại à, sao vậy? – … – Nhưng mà kỳ lại là lão đại lại không nói một lời. Trần Hâm nghi ngờ nhìn màn hình di động, đúng là lão đại mà – Alo, alo, lão đại? Trong điện thoại di động chỉ truyền tới tiếng thở dốc nhỏ của đối phương. Lúc Trần Hâm cho là lão đại vô tình đè vào điện thoại, một âm thanh quen thuộc lọt vào tai làm cả người cậu tê rần – Tiểu damdang…  – … – Trần Hâm trợn to hai mắt, sững sờ xác nhận lại một lần nữa cái tên hiện lên trên màn hình là lão đại, không tưởng tượng nổi đáp – Không phải chứ… – Giọng nói của cậu mang theo sự run rẩy. Đối phương không nói gì thêm nữa, Trần Hâm cảm giác được lão đại phía bên kia đã bắt đầu chạy nhanh. Sau một loạt tiếng bước chân là tiếng chìa khóa tra vào ổ. Trần Hâm ngơ ngác đứng trước giường mình, mắt không chớp nhìn người con trai trước mặt giơ điện thoại lên, mặt đầy ý cười sáng (dâm) lạn (đãng). Trương Lỗi dùng âm thanh trầm thấp nói vào điện thoại di động: – Vợ damdang… Trần Hâm đồng thời nghe được âm thanh giống y như vậy phát ra từ điện thoại mình. – Lão… lão đại… Trần Hâm hoàn toàn không ngờ được trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế. Bọn họ ngủ chung phòng bốn năm trời mà không hề phát hiện ra người chồng tốt vợ ngoan với mình trên mạng lại chính là anh em của mình!!! Trần Hâm ngây ngốc đứng ở đó nhìn lão đại bước nhanh đến trước mặt, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào. Có điều Trương Lỗi cũng không cho cậu cơ hội nói chuyện mà kéo cậu vào lòng, cúi đầu chặn môi cậu một cách mạnh mẽ. – Ưm… Lão đại… – Đây là lần đầu tiên Trần Hâm hôn người khác. Cậu hoàn toàn không ngờ được nụ hôn này lại xuất phát từ người anh em cùng phòng ngủ. Cậu cũng chưa từng nghĩ đến lão đại sẽ ôm cậu rồi gặm cắn cậu như thế. Hương vị hormon trước giờ mê hoặc cậu bủa vây xung quanh Trần Hâm. Trong nháy mắt, cả người cậu mềm nhũn, mặc cho Trương Lỗi đặt cậu lên chiếc giường êm ái của mình.