Lục Vân đợi một lúc mới thấy màn hình đổi mới thêm một khung thoại dài.
< Blackcard tùy tiện quẹt >:Tôi là quản lý của đoàn kịch "Hoa Cúc nhỏ". Bên tôi đã nghe đoạn phối của cậu gửi tới, giọng nói rất hay, cực kì cực kì hợp với nhân vật Trạch An. Cậu và hai người khác đã thông qua vòng sơ tuyển, chúng tôi sẽ gửi bài test vòng 2 cho cậu. Mong cậu hoàn thành nó trong vòng một tuần. Nếu quá thời gian chúng tôi sẽ trực tiếp chấm cậu rớt."
< Blackcard tùy tiện quẹt >:" Nói riêng với cậu một chút là tôi đặc biệt thích giọng của cậu, thích hơn cả hai người kia. Nhưng mà quy định vẫn là quy định. Vậy nên cố gắng vượt qua bài test này nhé, tôi sẽ rất vui nếu được chính thức hợp tác với cậu. "
Kèm theo đó là một file đoạn kịch bản ngắn mà cậu cần ghi âm để làm test.
< Đệ đệ yêu anh >: "Cảm ơn anh đã khích lệ. Tôi nhất định sẽ cố gắng"
Lục Vân nhìn thấy tin nhắn xong chỉ muốn nhảy cẩng lên vì vui. Kiên trì được hồi đáp rồi! Cậu gửi không dưới năm bản thử giọng cho các đoàn kịch lớn nhỏ, hôm nay mới có một đoàn kịch trả lời lại. Dù rằng vẫn còn một đợt test nữa nhưng đây cũng là bước đầu thành công rồi.
Bộ kịch mà đoàn phim phản hồi cho cậu định làm là một bộ đam mỹ lấy bối cảnh hiện đại, giới giải trí, cường công mỹ thụ, dự kiến sẽ dài khoảng 1 tiếng 30 phút, chia làm ba tập. Nội dung cũng đơn giản dễ hiểu, thụ là một thực tập sinh vừa vào công ty đã bị phó tổng chú ý, muốn dùng tiền tài uy hiếp mua "một đêm" của cậu. Cậu đương nhiên không chịu, thẳng thừng từ chối, điển hình của loại là nghé con không sợ cọp. Nào ngờ trong một buổi liên hoan của công ty, cậu bị người ta chuốt thuốc đẩy vào phòng của tên phó tổng kia. Nhưng vì lỗi đánh máy lúc gửi tin nhắn, người nọ đưa lộn thụ vào phòng của công. Mỡ dâng miệng mèo ai mà không ăn? Dù là người cấm dục như công thì khi đứng trước miếng mỡ thơm như thụ thì cũng phải đầu hàng.
Sáng hôm sau, thụ nhìn sấp tiền bỏ trên đầu giường và một tấm danh thiếp, nỗi nhục nhã và cơn đau nhức sau đêm tình khiến cậu uất ức phát khóc. Nhưng thụ là người kiên cường, cậu cầm lấy tiền và tấm bưu thiếp cất kĩ. Đợi khi cơ thể khỏe lại cậu liền liên hệ với chủ nhân của tấm bưu thiếp nói rõ ràng. Sau một hồi dây dưa với thư kí cậu cũng gặp công, thành công trả lại số tiền đó và nhẹ nhõm ra về.
Sau khi trở về, cậu mời kí hợp đồng làm nghệ sĩ cho công ty anh. Công ty cũ có tên phó tổng kia cậu không thể ở lại nữa, vậy nên không từ chối gia nhập công ty anh mà thay vào đó cố gắng đóng phim phát triển sự nghiệp cho bản thân. Công cũng âm thầm giúp cậu tranh thủ các vai tốt, giúp cậu càng ngày càng nổi tiếng. Trong quá trình này hai người có không ít lần gặp nhau, tâm sự, thậm chí là ăn cơm chung, dần dần tình cảm cũng nảy sinh.
Một ngày nọ thụ được ảnh đế mà cậu quen biết tỏ tình, công giận quá mất lí trí kéo cậu vào phòng, "vận động" tâm sự. Sau đêm đó cả hai hiểu được suy nghĩ của đối phương, tự nhiên mà trở thành một đôi. Hết truyện.
Đoạn cậu cần thu là.... cảnh H của đêm bị say rượu và màn đến công ty nói rõ sau đó của thụ.
Lục Vân nghĩ đến đại ca và nhị ca, nếu biết cậu thu âm cảnh H, chắc chắn sẽ đánh mông nhỏ của cậu. Cậu mím môi định bụng là sẽ canh lúc cả hai không có nhà mới thu.
Việc này tạm gác sang một bên, trước mắt cậu phải nhanh nhanh thay đồ đến điểm hẹn với Tống Tịch Ân. Người nọ là bạn cậu quen qua greenworld, cũng làm về kịch truyền thanh nhưng qua cách các cuộc nói chuyện thì cậu đoán đây chỉ là nghề tay trái cậu ta làm vì đam mê thôi, công việc chính vẫn là một việc khác.
Bọn họ quen biết nhau là do trùng hợp. Anh ta đăng thông tin tuyển người cho đoàn kịch, cậu gửi tin nhắn xin ứng. Nói chuyện một lát lại thấy rất hợp nhau lại còn ở cùng một thành phố, nên cứ thế nhắn tin qua lại rồi trở thành bạn.
Lục Vân mặc xong quần áo, sấy khô tóc thì tung tăng chạy xuống lầu. Vốn cậu định sẽ tự chạy xe đến, dù sao kiếp trước cậu cũng tự mua được xe hơi riêng, thi đậu bằng lái hẳn hoi, nhưng quản gia ra sức khuyên ngăn, cả anh tài xế riêng cũng nói vui bảo cậu đừng đá đổ bác cơm duy nhất của anh ta, vậy nên cậu đành ngồi xe do tài xế lái tới chỗ hẹn.
"Alo. Ừ em tới rồi này. Anh đang ở đâu vậy?"
"..."
"Áo len xanh ngọc đúng không, hình như em thấy được anh rồi. "
Lục Vân nhìn quanh quán một lượt, nhìn thấy một anh chàng mặc đúng loại áo mà Tống Tịch Ân đã miêu tả qua điện thoại,. Người nọ đang ngồi quay lưng với cậu, cậu bước nhanh đến trước mặt anh ta.
"Anh Tịch Ân?" Lục Vân lịch sự hỏi thăm.
"Em là Lục Vân?" Tống Tịch Ân vội đứng lên bắt tay với cậu, sau đó cười vui chìa tay ra hiệu bảo: "Em ngồi đi."
"Em cứ tưởng mình đến sớm, ai dè đâu vẫn để anh chờ. Thật là ngại quá." Lục Vân cười nhẹ gãi gãi đầu.
Tống Tịch Ân phì cười: "Không sao, tôi cũng mới lại thôi, đến cà phê tôi gọi còn chưa lên nữa này. Ban nãy tôi gọi một ly trà sen vải, em đã gọi gì chưa?"
Lục Vân hướng mắt về menu lớn gắn trên tường, sau đó đầu óc choáng váng không biết nên đọc từ đâu: "Dạ chưa nữa, em không hay uống quán này. Anh có món nào đề cử cho em không?"
Tống Tịch Ân ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Nếu uống trà sữa thì nên uống trà sữa truyền thống, vì món đó ở đây ngon hơn mấy loại có hương khác. Còn trà thì em có thể kêu trà sen vải giống tôi, tôi thấy món đó uống ok lắm."
Bởi vì Lục Vân rất thích uống trà sữa nên cuối cùng cậu đã kêu nhân viên lại gọi một ly truyền thống, nhưng vẫn định bụng khi khác sẽ uống thử trà sen vải.
"Quản lý của đoàn Hoa Cúc Nhỏ đã liên hệ với em chưa?" Tống Tịch hỏi một cách bâng quơ nhưng lại khiến Lục Vân chấm hỏi đầy đầu.
"Dạ có rồi." Lục Vân chợt hiểu ra cái gì đó: "Là anh... đã giới thiệu em cho họ à?"
Tống Tịch Ân gật đầu: "Ừ, em ứng trễ quá bộ kịch của bên anh chuẩn bị làm đã tuyển đủ người rồi. Trùng hợp là bên Hoa Cúc Nhỏ còn thiếu người nên anh giới thiệu em với bên đó."
Lục Vân vội cúi đầu: "Cảm ơn anh nhiều lắm."
"Giọng của em sớm muộn gì cũng có đoàn kịch chào đón, anh chỉ giúp việc đó nhanh hơn thôi. Em không cần cảm ơn." Tống Tịch Ân lắc đầu cười, có vẻ anh không mấy đặt nặng lần giúp đỡ này: "Em cứ làm theo đúng yêu cầu của họ thì anh tin chắc em sẽ được chọn thôi."
Lục Vân cười sáng lạng, trên mặt tràn đầy vẻ quyết tâm: "Vâng."
"Tiểu Vân quả đúng dễ thương như anh đã tưởng tượng. " Tống Tịch Ân ngồi đối diện nói một câu đầy ẩn ý rồi cúi đầu hút một ngụm trà, không để ý đến Lục Vân đã sựng lại sau câu nói đó.
"Anh... Anh cũng rất đẹp trai, siêu đẹp trai." Lục Vân không quên làm một động tác like cho thêm phần thuyết phục.
Tống Tịch Ân bị bộ dạng của cậu chọc cười, đôi mắt vốn lạnh nay lại nheo lại tạo gấp đầy ý cười nơi khóe mắt: "Ha ha, em đáng yêu thật đấy tiểu Vân."
Lúc này phục vụ bưng nước ra, Lục Vân nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó mới uống thử một ngụm. Tâm trạng trống rỗng bởi cả tháng chưa được uống trà sữa của cậu đã được lấp đầy bằng một ngụm này!!
"Ngon quá!" Mắt Lục Vân sáng lấp lánh nhìn xuống ly trà sữa trong tay.
< Đinh! Phát hiện mục tiêu đặc biệt! Mở ra nhiệm vụ ẩn: Cùng người mang hỏa đơn linh căn ngồi trước mặt đạt độ thân mật 70/100. >
< Độ thân mật hiện tại: 42/ 100 >
< Thời hạn hoàn thành: Không giới hạn. >
< Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết. >
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu khiến Lục Vân bị khựng người lại một lúc. Tống Tịch Ân thấy vậy cũng chỉ nghĩ là cậu đang nhăm nhi mùi vị của trà sữa nên không nói gì mà chỉ cười nhẹ.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Vân len lén liếc nhìn Tống Tịch Ân. Hỏa thiên linh căn hay còn gọi là đơn linh căn thuộc tính hỏa, là linh căn ưu tú nhất mười triệu người chưa chắc đã gặp được một. Xếp thứ hai là song linh căn mang hai thuộc tính rồi tới tam linh căn mang ba thuộc tính, cuối cùng là tứ linh căn, ngũ linh căn. Tốc độ tu luyện của đơn linh căn gấp ba song linh căn, thiên tài thế này đúng là đối tượng cần được truyền thụ tâm pháp để tu luyện đầu tiên, chẳng trách hệ thống lại kích hoạt thêm nhiệm vụ ẩn.
Lục Vân tiếp tục nói chuyện như không có chuyện gì: "Anh Tịch Ân, em thu âm xong rồi có thể gửi qua nhờ anh góp ý dùm được không?"
Tống Tịch Ân thoải mái gật đầu: "Ừ gửi qua đi anh góp ý cho."
Cả hai người lại nói chuyện trên trời dưới đất thêm một lát, đến lúc sắp chia tay nhà ai nấy về thì Tống Tịch Ân lại nói để anh đưa cậu về.
Lục Vân định từ chối nhưng nghĩ đến nhiệm vụ thì hơi chần chờ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Cậu theo anh đi tới chỗ đậu xe, trong lúc cậu đang đoán xem xe anh là xe nào thì anh đã chỉ vào chiếc siêu xe màu đen đậu gần nhất. Cậu nhìn kiểu dáng thì biết là siêu xe thôi chứ loại nào thì chẳng biết nổi. Dù sao kiếp trước cậu cũng không tiếp xúc nhiều với giới thượng lưu.
Người sành về xe sẽ biết đây là Bugatti Divo, nó không dễ nhận biết và được chuộng như BMW bởi độ mắc tiền của nó không phải ai cũng dám mơ tới.
Tống Tịch Ân chạy xe đến Lục gia theo lời dẫn đường của Lục Vân. Khi xe lăn bánh vào khu riêng biệt dành cho giới thượng lưu, anh khẽ liếc nhìn Lục Vân một cái rồi nghĩ thầm: Xem ra chúng ta là hàng xóm.
Đến cổng nhà Lục gia, Lục Vân kêu Tống Tịch Ân dừng xe để cậu tự đi vào là được. Anh nhìn bóng lưng nhỏ bé đang khuất dần trong tầm mắt, bỗng nhiên có chút mong chờ lần gặp tiếp theo của bọn họ.
______________________
Đang phân vân giữa 3P và 5P🙈 Nếu 5P thì hơi khó viết tại anh em Lục gia làm gì mà chịu chia tiểu Vân cho người khác, hai ảnh chịu chia nhau đã khó rồi. Chắc cho mấy anh kia làm anh trai mưa thôi =))) Cô nào muốn 5P và có cao kiến giải quyết vấn đề trên hãy gợi ý cho tôi nhé😆
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
12 chương
101 chương
5 chương