Chương 18 Bây giờ mới là hừng đông, trời vẫn còn nhá nhem tối, lúc Lục Vân chạy đến bệnh viện vắng vẻ không mấy người qua lại, chỉ có một vài y bác sĩ túc trực và bảo vệ đứng canh ngoài cổng. Bọn họ ai làm việc nấy, chẳng mấy để tâm đến cậu thiếu niên đang rảo bước trên hành lang vắng tanh của bệnh viện. Cậu nhanh chóng quẹt thẻ xuyên qua các lớp an ninh, nhưng đến lúc đã đứng trước cửa phòng bệnh rồi thì cậu bỗng nhiên khựng lại. Lục Vân hít một hơi thật sâu, sau đó ôm tâm trạng rối bời đẩy cửa phòng. Căn phòng được chiếu sáng dưới ánh đèn bé nhỏ phát ra từ chiếc đèn ngủ, cậu men theo ánh sáng bước đến bên giường Lục Cảnh Nghiêm, ngẩn người nhìn gương mặt say ngủ của anh hồi lâu, sau đó không kiềm lòng được mà đưa tay sờ nhẹ lên gương mặt tuấn tú ấy, vuốt ve những vết sẹo đã đóng vảy của anh. Lục Vân ngước mắt lên nhìn sang giường nhỏ bên góc đối diện, đấy là giường cho người nhà bệnh nhân, nhưng lúc này trên giường không có ai. Cậu tự hỏi không biết Tử Lam đâu rồi. Lục Vân cứ mãi suy nghĩ mà không biết rằng, thật ra từ lúc cậu quẹt thẻ mở cửa là Lục Cảnh Nghiêm đã thức giấc. Bản năng thú nhân và sự cảnh giác của một quân nhân khiến anh dễ dàng thức giấc khi ngủ ở những nơi không phải "lãnh địa" của mình. Dù vậy, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia chen vào cánh mũi, anh vẫn tiếp tục giả vờ mình đang ngủ say. Giường bệnh của anh khá rộng, không thoải mái như ở nhà nhưng vẫn đủ cho hai người trưởng thành nằm chung. Lục Vân không đành lòng đánh thức Lục Cảnh Nghiêm, cậu dằn những thổn thức trong lòng xuống, nhẹ nhàng bò lên giường, từ từ nhích người rút vào lòng anh. Cảm giác cả cơ thể được bọc lấy bởi mùi của anh khiến cậu sung sướng nheo mắt, cười trộm như đứa trẻ vừa được cho kẹo. Cậu khẽ ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị tuy buồn tẻ nhưng luôn khiến cậu an lòng mỗi khi cần giúp đỡ. Lặng lẽ nhìn hồi lâu, có lẽ là anh quá đẹp trai hoặc có lẽ cậu không chịu nổi cám dỗ, hoặc có lẽ là do cả hai mà cậu đã không kiềm được rướn người hôn lên môi anh. Cậu vốn định trộm hôn phớt rồi lùi về ngay nhưng một bàn tay đã áp lên sau gáy cậu từ lúc nào ép cậu phải tiếp tục đón nhận nụ hôn này. Lục Vân bất ngờ mở to mắt nhìn Lục Cảnh Nghiêm, vẫn chưa định thần được chuyện gì đang diễn ra thì miệng đã bị một chiếc lưỡi vói vào, cuốn lấy nước bọt bên trong. "Ứm...." Miệng không khép được, lưỡi nhỏ cũng bị cuốn lấy trêu ghẹo khiến Lục Vân chẳng nói thành lời, mỗi lần phát âm đều biến thành tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng mút môi gợi cảm. Thỏ con đáng thương tự leo lên giường sói xám, còn ngoan ngoãn dâng môi mềm cho người ta, để rồi bị cưỡng chế cướp đoạt nước bọt suốt năm phút đồng hồ. Đến lúc tiếng rên biến thành tiếng nức nở xin tha, sói xám mới chịu dừng lại, trước khi dứt ra còn luyến tiếc liếm nhẹ môi chúm chím của bé thỏ. "Anh... anh... thức từ bao giờ?" Lục Vân hai mắt ngập nước, vừa thở dốc vừa trừng mắt tức giận dò hỏi Lục Cảnh Nghiêm. Lục - giả bộ ngủ - Cảnh Nghiêm vô tội nói: ""Rõ ràng là em hôn anh làm anh thức. Em không đền cho anh còn hung dữ với anh." Lục Vân hết nói nổi, rõ ràng thường ngày anh rất chín chắn nghiêm túc, sao mấy hôm nay lại ranh ma như vậy chứ. Không biết là học của ai nữa! Lục Cảnh Nghiêm cưng chiều nhìn cục bông nằm lọt thỏm trong lòng mình, nét vui sướng không giấu được lộ rõ trên mặt. Anh thở dài một hơi, gác cằm mình lên đỉnh đầu người trong lòng rồi nói: "Vốn dĩ theo kế hoạch anh sẽ chầm chậm theo đuổi em, nhưng xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ rồi." Nhưng anh nói xong mà mãi chẳng thấy cậu đáp lời, anh mới nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống cậu thì chợt thấy cục cưng nhà mình đã thành bé khóc nhè. Lục Cảnh Nghiêm vội vàng nâng mặt Lục Vân lên để cậu nhìn thẳng vào mình, sau đó dịu dàng lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má sữa của cậu. Nhưng mà bé con như được mở van nước mắt, cứ khóc mãi không ngừng khiến anh lóng ngóng tay chân không biết phải làm gì. Anh sốt ruột nói vội: "Anh xin lỗi, anh sai rồi. Em đừng khóc." Lục Vân lắc đầu, mếu máo nói: "Không phải lỗi của anh. Là tự em... bỗng dưng muốn khóc thôi." Chỉ vì ký ức sai lệch mà cậu quên đi những kỉ niệm đẹp với anh, thậm chí muốn rời xa anh, muốn đẩy anh cho người con trai khác. Vậy mà anh vẫn không trách cậu, còn chủ động muốn theo đuổi ngược lại cậu. Sự nhân nhượng, sự nhường nhịn, sự chiều chuộng này của anh, tất cả đều dành cho cậu. Thật ra người đàn ông này không hề khô khan như bề ngoài, chẳng qua anh đã chuyển mọi sự ngọt ngào ấy thành hành động và cậu là người duy nhất được hưởng thụ những hành động ấy. Lục Vân lại chủ động rướn người hôn Lục Cảnh Nghiêm. Lần này sói đuôi to không dám lộng hành nữa, chỉ bẽn lẽn dâng môi cho bé con muốn làm gì thì làm. Lục Vân phì cười, nói trêu anh: "Khí thế ban nãy đâu rồi?" Lục Cảnh Nghiêm thành thật đáp: "Bà xã khóc, anh cục mịch không biết dỗ thế nào, cho nên phải nằm yên chịu phạt." Người khác chắc chắn sẽ bị lừa bởi dáng vẻ đáng thương này của anh, nhưng cậu đã quá hiểu hai anh em nhà họ Lục này rồi, đều là sói đuôi to giả bộ cả thôi. Chỉ cần cậu xuống nước, bọn họ sẽ xông lên ăn cậu sạch sẽ từ trong ra ngoài. Nhưng đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu, cậu tình nguyện dung túng bọn họ. Lục Vân ôm eo săn chắc của Lục Cảnh Nghiêm, tựa đầu vào ngực anh rồi nói: "Chúng ta về nhà đi. Em muốn kể cho anh và Sâm nghe chuyện này." Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu, Lục Cảnh Nghiêm dự cảm điều cậu sắp sửa nói ra sẽ vô cùng quan trọng, bởi vậy anh gật đầu đồng ý với cậu. Cả hai rời giường, bấm chuông gọi bác sĩ dẫn anh làm thủ tục kiểm tra và xuất viện. Sau khi kiểm tra thấy các cơ quan đã hoạt động bình thường trở lại, Lục Cảnh Nghiêm được cho xuất viện. Anh và cậu cùng lên xe về lại Lục gia. Lúc bọn họ về đến nhà đã là bảy giờ, Lục Cảnh Sâm đang ngồi ăn sáng chuẩn bị đến công ty. Ban nãy, anh đã nghe quản gia báo lại việc Lục Vân ra khỏi nhà từ sớm. Bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ cùng về với nhau thế này, anh cũng phần nào đoán được kết quả. Lục Vân nhìn Lục Cảnh Sâm, lại nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau của mình và Lục Cảnh Nghiêm. Tuy cậu có hơi ngượng ngùng nhưng cậu vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay anh cả, cặp mắt lóng lánh nhìn anh hai đầy trông mong xen lẫn thấp thỏm. Với tâm lý của một người xuyên từ Trái Đất thế kỷ 21 đến thế giới này, sâu trong cậu vẫn cho rằng một vợ một chồng mới là đúng đắn nhất. Vậy nên cậu rất sợ anh hai sẽ phản đối, cũng tự cảm thấy mình quá tham lam khi chia sẻ tình yêu cho cả hai người. Lục Cảnh Sâm nhướn mày nhìn hai người: "Vào ăn luôn này. Đứng ở đó làm gì?" Sự bình tĩnh của anh chính là sự chấp nhận rõ ràng nhất cho mối quan hệ ba người này. Lục Vân sung sướng cười tít mắt, chạy lại hôn lên má anh: "Yêu anh!" Lục Cảnh Sâm vừa yêu thương xoa tóc Lục Vân, vừa trộm giao lưu bằng mắt với Lục Cảnh Nghiêm. Cả hai nhìn thấy được sự công nhận và bằng lòng trong mắt mỗi người. Ba người bọn họ chính thức buộc chặt vào nhau bằng mối quan hệ mới, không phải là anh em đơn thuần mà là những người trụ cột của gia đình nhỏ, gia đình của bọn họ và Lục Vân. Gia đình nhỏ cùng nhau ăn bữa sáng hạnh phúc. Sau khi ăn xong, Lục Vân nghiêm túc hỏi Lục Cảnh Sâm: "Anh có thể ở nhà với em buổi sáng này được không? Em có chuyện muốn nói với hai anh." Lục Cảnh Nghiêm nghe cậu bảo có chuyện thì lập tức nói: "Hôm nay công ty không có việc gì gấp, anh ở nhà với em cả ngày cũng được." Còn Lục Cảnh Sâm thì vừa khỏi bệnh nên được phê duyệt ở nhà thêm hai ngày mới quay lại quân đội. Sau khi xác định được cả hai anh đều rảnh, Lục Vân dắt bọn họ vào phòng mình rồi đóng kín cửa phòng lại, bật chế độ không quấy rầy. Trước ánh mắt tò mò của hai anh, cậu mở khóa cho hệ thống, bắt đầu liên lạc với nó: "Hệ thống, chuyển quyền sử dụng không gian hệ thống cho Sâm và Nghiêm, ban thân phận đồng sở hữu." Hệ thống chưa kịp vui sướng vì được gỡ block thì đã bị kí chủ nhà mình dọa hết hồn: "Kí chủ, ngài phải nghĩ cho kỹ, phải thật kỹ mới được. Đồng sở hữu khác với tùy tùng, nó chỉ có đúng hai vé duy nhất thôi. Ngài đưa cho bọn họ sẽ..." Nó chưa kịp nói xong thì Lục Vân đã ngắt lời: "Không phải họ thì chẳng là ai khác." Hệ thống lo lắng thì lo lắng nhưng nó vẫn phải làm theo mệnh lệnh của kí chủ, đưa quyền hạn đồng sở hữu không gian hệ thống cho hai người kia. Lúc này Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm vẫn đang chờ nghe chuyện Lục Vân muốn nói thì bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một âm thanh. [ Thiết lập thân phận đồng sở hữu thành công. ] Cả hai cảnh giác nhìn quanh, đồng loạt nhích lại gần Lục Vân hơn, chia thành hai hướng đứng chắn trước cậu. Lục Vân nhìn hành động của bọn họ, vừa buồn cười vừa hạnh phúc. Cậu chọt chọt vào lưng hai người rồi nói: "Yên tâm đi, là em làm đấy." Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm quay lại nhìn Lục Vân, đợi cậu nói tiếp. Lục Vân hít vào một hơi, chậm rãi kể cho hai người mọi chuyện. Từ việc cậu xuyên qua, linh hồn bị cắt làm hai, gặp được hệ thống, kí ức bị trùng lặp,.... tuy dài nhưng cậu quyết tâm kể thật tỉ mỉ, thành thật và thẳng thắn với hai người. Cậu không muốn mối quan hệ này có bất kì lỗ hỏng nào dù là nhỏ nhất. Hệ thống, hay bất kì người ngoài cuộc nào nghe kể về việc này đều cảm thấy cậu quá mạo hiểm. Nhưng sự tin tưởng của cậu dành cho họ không phải ngày một ngày hai mà thành, đó là cả quá trình mà chỉ có cậu mới là người cảm nhận rõ nhất. Cậu bằng lòng chia sẻ cho họ. Hai anh em nhà họ Lục lặng người nghe câu chuyện tưởng chừng là vô lý nhưng đã thực sự xảy ra của Lục Vân. Đầu tiên là sợ hãi, nhưng sau đó là vui mừng khôn siết. Sợ hãi trước nguy hiểm của lần xuyên qua bị tách linh hồn của cậu, nhưng vui mừng vì cả hai đều là cậu. Từ đầu tới cuối, tình cảm của bọn họ dành cho cậu đều chuyên nhất và trọn vẹn. Bọn họ không dám tưởng tượng nếu đó là hai linh hồn thuộc về hai người khác nhau, vậy tình cảm của bọn họ quả thực rất buồn cười. Đến cả người mình thương biến mất, bị một người khác chiếm lấy thể xác mà chẳng hay biết. Lục Cảnh Sâm là người cảm thấy mình may mắn hơn ai hết. Bởi nếu không có sự sai lệch kí ức đó, có lẽ Lục Vân sẽ mãi mãi chạy theo Lục Cảnh Nghiêm mà chẳng dừng lại để nhìn về phía anh. Lục Cảnh Nghiêm cũng biết nguyên nhân khiến Lục Vân biểu hiện bất thường hôm anh nằm viện. Anh tự cảm thấy mình đúng là xui xẻo, nằm không cũng trúng đạn, nhém chút nữa đã vụt mất cậu. Nhưng chung quy lại, mọi chuyện đều đã qua, từ nay về sau gia đình nhỏ của bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau. ------------------------------ Chương này chỉ cho anh Nghiêm chút phúc lợi nho nhỏ hoi. Chứ mới tỏ tình mà ABCXYZ liền nó khá là ô dề =))) À mà Sâm với Nghiêm được quyền đồng sở hữu là không gian thoi nhen, còn hệ thống và làm nhiệm vụ thì chỉ có mình Vân thôi. Chương sau sẽ giải đáp kĩ hơn.  Chương trước mãi không lên 600 bình chọn nên tui chưa đăng. Mà thấy tối nay đi du lịch rồi nên thôi đăng luôn. Luật cũ: 600 bình chọn + 100 bình luận (không spam) = 1 chương mới.