Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
Chương 16
Chương 16
Tử Lam buông đũa, hết quan sát cử chỉ thân mật của hai người lại ngó sang giỏ cơm Lục Vân đang cầm trên tay.
Cậu ta cười niềm nở đón Lục Vân qua bàn ngồi, giả lã nói chuyện: "Em cũng mang cơm đến cho anh Nghiêm à?"
Lục Vân đặt giỏ cơm xuống bàn rồi mở khóa kéo, lấy hai hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ra. Cậu không nhớ hộp màu nào là của mình, hộp màu nào là của anh. Vậy nên cậu khui ngẫu nhiên hộp màu xanh lá trước, mùi tôm chiên Tempura thơm nức mũi lập tức tỏa ra khắp phòng.
Tử Lam thấy trong hộp là đồ chiên bèn cau mày, nói: "Em à, cơ thể anh Nghiêm đang yếu, không hợp ăn mấy món dầu mỡ này đâu." Sau đó cậu ta lại chỉ vào hộp cơm mình đã chuẩn bị rồi nhìn sang Lục Cảnh Nghiêm đang ngồi đối diện: "Tiểu Vân còn nhỏ không hiểu... anh nên ăn đồ em nấu thì hơn."
Lục Vân nghe cậu ta tự biên tự diễn nói một tràng dài, còn mập mờ chỉ trích không biết cách chăm sóc người khác, dù cậu có hiền như cục bột cũng phải tức giận.
Từ sáng đến giờ, Lục Cảnh Nghiêm vốn khá kiên nhẫn với Tử Lam, dù gì đây cũng là người chăm sóc cho anh. Nhưng ngay thời khắc anh nghe cậu ta nói điều không tốt về Lục Vân, mặt anh lập tức đanh lại.
Không đợi anh lên tiếng, Lục Vân đã tự mình ra trận. Cậu nói: "Đây là hộp của em, còn cái này mới là hộp của Nghiêm." Kế đó, cậu mở hộp cơm màu xanh dương còn lại ra rồi nói tiếp: "Hoàng tử thì cần gì học làm nông đâu ạ. Lục gia có đầu bếp và chuyên viên dinh dưỡng riêng, dặn họ làm em cũng yên tâm hơn."
Tử Lam vẫn cố giữ nụ cười sượng ngắt trên mặt, nhưng trong lòng đã thầm trách cậu thiếu gia này không lễ phép. Cậu ta khẽ liếc mắt nhìn thái độ của Lục Cảnh Nghiêm, tiếc là anh chẳng có ý gì là muốn khiển trách đứa em này. thậm chí còn cười đầy cưng chiều.
Cậu ta lại càng khó chịu hơn, tự nhủ mình chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, có cần phải làm quá lên thế không?
Bàn ăn khá rộng, Lục Vân và Lục Cảnh Nghiêm ngồi kế nhau, đối diện là Tử Lam. Cậu chu đáo dọn hộp cơm chưa đụng đũa ban nãy của Lục Cảnh Nghiêm sang bên đối diện, sau đó xếp các khay đồ ăn ra sẵn trước mặt anh.
Sói xám họ Lục nào đó cũng nhân lúc bị bệnh bèn hóa thành cún bự làm nũng với cục cưng nhà mình, ngoan ngoãn ngồi đợi nhìn cậu bày đồ ăn ra, ngoan ngoãn nhận đôi đũa mới của cậu đưa cho.
Khung cảnh khắn khít của hai người như tồn tại bức tường ngăn cách Tử Lam với bọn họ.
Lục Vân vẫn giữ lễ phép nói với cậu ta: "Em cứ nghĩ anh sẽ ở đây suốt với Nghiêm, chắc không có thời gian nấu cơm nên không nhắn trước với anh." Sau đó cậu lại nhìn phần cơm trên bàn rồi nói tiếp: "Làm phiền anh quá."
Tử Lam lắc đầu xua tay, dí dỏm nói: "Không sao. Em thấy có lỗi thì chiều nay đem thêm phần của anh đi, xem như bù đắp."
Lục Vân thấy anh có ý làm hòa, cậu cũng không phải người giận dai, bèn vô tư nói: "Dạ được, cứ để em lo."
Không khí căng thẳng trong phòng bỗng chốc biến mất, cả ba bắt đầu ăn cơm, lâu lâu lại nói chuyện phiếm với nhau đôi ba câu.
Cơm nước xong xuôi, Lục Vân kiểm tra vết thương trên mặt anh. Do nhánh cây không cứa sâu nên các vết thương đều đã đóng vảy.
Cậu lo lắng dặn dò: "Anh không được ăn đồ biển hoặc là nước tương này kia đâu nha. Như vậy sẽ để lại sẹo xấu lắm." Cậu còn giả bộ nhăn mặt trêu anh.
Lục Cảnh Nghiêm thở dài: "Tiểu Vân chê anh rồi."
Lục Vân cuống quít giải thích: "Không có mà! Em mua thuốc liền sẹo rồi, hai ngày nữa vết thương tróc vảy rồi em sẽ bôi cho anh."
Anh nhìn bộ dạng đếm đếm ngón tay tính ngày của cậu, lòng anh như ngâm trong bình mật, cảm giác được săn sóc này ngọt ngào đến tận tim.
Lục Vân ở lại chơi với Lục Cảnh Nghiêm đến tầm hai giờ chiều, lúc này có một nhóm người, nhìn cách ăn mặc có vẻ là sĩ quan quân đội vào thăm anh, cậu thấy vậy thì lễ phép chào họ rồi xin phép ra về. Trong nhóm người này có chi thứ* của Lục gia, hiếm lắm bọn họ mới được tiếp xúc tiểu giống cái ở khoảng cách gần như vậy, thế là chạy đến niềm nở chào hỏi cậu, thái độ vô cùng thân thiện, thậm chí có chút cuồng nhiệt.
(*) Chi thứ: Mọi người tưởng tượng một cái cây nhiều nhánh, càng lên đỉnh sẽ càng ít nhánh và quyền lực càng tập trung. Chi thứ là nhóm thành viên nằm xa vòng quyền lực trung tâm và có huyết thống không thuần bằng dòng chính.
Các sĩ quan khác nghe đây là cục cưng được Lục gia giấu kín bưng mấy năm nay thì cũng hiếu kỳ gia nhập cuộc nói chuyện, càng nói bọn họ lại càng thích đứa nhỏ ngoan ngoãn lễ phép này.
Trong khi đó, bệnh nhân Lục Cảnh Nghiêm, đối tượng vốn nên được hỏi han lại bị bỏ rơi một bên. Anh nhìn nhóm cấp trên có tiếng nghiêm khắc của mình, bóc đại một người trong số họ ra đều đủ khiến nhóm tân binh sợ vỡ mật. Vậy mà bây giờ cứ như các bậc cha, chú ôn hòa ngồi trò chuyện với con cháu.
Tử Lam chỉ biết ngồi một bên nghe chứ không dám chen vào cuộc nói chuyện này. Những người ở đây đều là nhóm lão tướng của quân đội, cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội được gặp mặt.
Lục Vân bị bọn họ giữ lại nói chuyện đến gần ba giờ chiều mới chính thức được buông tha.
Ngồi trên xe về nhà, Lục Vân mở điện thoại kiểm tra tin nhắn của đoàn kịch. Biên kịch đã check file của cậu và báo lại là đã được duyệt, cậu đọc xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, Lục Vân dặn nhà bếp chuẩn bị cơm sẵn như hồi trưa cho cậu rồi lại tiếp tục tu luyện, cậu cảm giác mình sắp chạm đến cánh cửa luyện khí kỳ cấp năm, phải tranh thủ thời gian thăng cấp. Cậu không xác định ngày thế giới xuất hiện dị biến là khi nào, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện hết mức có thể.
Hiện tại cậu chưa nói chuyện này cho hai anh và ba mẹ. Cậu quyết định đợi khi mình hoàn thành nhiệm vụ một, đạt được quyển tâm pháp Vạn yêu tu linh rồi mới nói với họ. Bởi hiện tại không có bằng chứng cụ thể nào, nói ra chỉ khiến lòng người hoang mang mà không mang lại được lợi ích gì.
Đợi có tâm pháp rồi, bọn họ có biết chuyện thế giới dị biến thì cũng đã có hướng giải quyết là tu luyện, sẽ không khiến Lục gia hoang mang rối loạn.
Kịch truyền thanh cần một tháng nữa mới được đăng tải trên mạng xã hội, cậu cần nghĩ thêm cách để gom fan. Nhiệm vụ có một trăm ngàn fan này không phải chuyện dễ dàng.
Những ngày qua cậu đã chăm chỉ đăng bài, làm một hot blogger, nhưng tốc độ tăng fan khá chậm. Đến nay tài khoản của cậu chỉ mới hơn năm ngàn người follow. Nhưng đấy đều là fan sống, mỗi bài đăng của cậu đều được tương tác rất nhiệt tình. Dù vậy, lượt share bài viết lại rất thấp, việc này khiến cậu khá thắc mắc.
Lục Vân đâu biết fan của cậu đều mang tâm lý không muốn khoe cậu cho người khác biết. Bọn họ như nhóm người tìm thấy kho báu, vừa tự hào muốn khoe ra vừa ích kỷ muốn giữ làm của riêng mình. Thế nên chẳng ai bảo ai, bọn họ tự động hiểu ngầm với nhau rằng sẽ không chia sẻ cậu cho người khác biết.
Cứ để một mình bọn họ quỳ liếm nhan sắc trời ban này cho, bọn họ chịu được! Đừng để bé yêu nghiệt này ra ngoài làm tai họa thế giới!
Nếu Lục Vân mà biết hội fan nhà mình nghĩ như thế, chắc chắn sẽ tức chết.
Sau khi tu luyện xong, cậu tranh thủ tắm rửa thay đồ, sau đó mở camera lên vừa livestream nói chuyện với fan vừa lau tóc.
"Halo mọi người nha." Lục Vân cười lộ má lúm đáng yêu hết nấc.
"Cục cưng!"
"Mỹ nhân tóc ướt!!!! Á á á chết mị rồi!(♥_♥)"
"Halo bé con~"
"Ây da, Tiểu Vân livestream bất ngờ quá. Hên là anh vào kịp."
"Á à bắt được một fanboy(/◕ヮ◕)/"
"Lầu trên lọt hố muộn à? Fanboy nhà này nhiều như lá rụng màu thu~"
"Lượng fanboy nhà mình còn nhiều hơn cả fangirl ấy chứ!"
...
...
Lục Vân bất ngờ nhìn lượng đang người ùa vào, cậu không ngờ lại có nhiều người vào đến vậy.
"Lần sau mình sẽ nói trước với mọi người." Lục Vân đọc bình luận, gật đầu tỏ vẻ mình sẽ rút kinh nghiệm.
Fan của Lục Vân tự gọi mình là gió, vì gió sẽ luôn ở bên mây. Bọn họ chỉ nói vui thế thôi chứ không hề trách cậu không báo trước, miễn là cậu chịu live nói chuyện với các fan thì bọn họ đã vui lắm rồi.
Lục Vân thực sự rất quý mọi người, dù bây giờ hệ thống tuyên bố hủy bỏ nhiệm vụ thì cậu vẫn sẽ tiếp tục giữ liên lạc với bọn họ.
Trong lúc gia đình nhỏ đang giao lưu với nhau, Gió nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn từ cửa bước vào, sau đó đi đến sau lưng bé con của bọn họ.
Một giọng nam trầm ấm quyến rũ vang lên: "Anh sấy cho."
Hội gió nhẹ một giây bị quật thành lốc xoáy! Hoạt loạt các dấu chấm hỏi bị spam thể hiện cho độ chấn động của bọn họ!
Lục Vân đưa máy sấy cho anh xong lại tiếp tục thảnh thơi trò chuyện với mọi người. Nhưng vừa kéo xuống bình luận thì cậu đã bị dọa sợ bởi hàng loạt dấu "???"
Xen vào đó là các câu hỏi cùng chung một nội dung: Đây là ai?!
Lục Vân ngả lưng vào đệm thịt phía sau, cậu khẽ ngước đầu lên nhìn người đang dịu dàng xoa từng lọn tóc cho mình, trên môi là nụ cười ngọt ngào: "Ông xã tui đó."
Lục Cảnh Sâm bị nụ cười này làm chết mê chết mệt, không kiềm được phải cúi đầu đóng dấu chủ quyền lên môi hồng chúm chím của cục cưng.
Một người ngửa đầu, một người cúi xuống, một chiếc hôn vừa lãng mạn vừa nóng bỏng. Tiếc thay với góc nhìn này, quần chúng ngồi xem chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Lục Cảnh. Thế là "đội quân Lốc Xoáy" đồng loạt nghiêng đầu qua trái để xem, nhưng bọn họ quên trước mặt bọn họ là màn hình, có nghiêng cỡ nào thì bọn họ vẫn chỉ có thể nhìn góc chính diện.
Tiếng mút môi xen lẫn tiếng nước bọt vờn quanh lỗ tai lại không thể nhìn thấy cận cảnh, tiếng kêu than trời dậy sóng khu bình luận.
Phải tận hai phút sau, hai nhân vật chính mới chịu tách nhau ra. Lục Vân hai mắt mông lung nhìn vào màn hình, môi mọng đã bị mút đỏ lên, lập lòe ánh nước. Cảnh tượng mơ màng dụ người phạm tội đánh thẳng vào trái tim các Lốc Xoáy.
Qua ngày hôm nay, bọn họ quyết chí đổi tên hội thành Lốc Xoáy.
Lục Vân lại trò chuyện với fan thêm một lát, báo với bọn họ rằng sắp tới sẽ có một bộ kịch truyền thanh do cậu đảm nhận vai thụ chính. Các Lốc Xoáy nghe xong thì liên tục hỏi thăm thông tin bộ kịch và hứa sẽ canh xem.
Lục Cảnh Sâm không nói gì suốt cả buổi mà chỉ chuyên tâm sấy tóc cho bảo bối. Thấy tóc cậu đã khô, anh mới bảo: "Khô rồi." Rồi anh nhìn đồng hồ trên tay: "Cũng sắp tới giờ đưa cơm cho Nghiêm rồi. Em chào tạm biệt mọi người đi"
Lục Vân lắc lắc mái tóc bồng bềnh vừa sấy xong của mình, cười lộ má lúm đáng yêu: "Bái bai mọi người nha. Khi nào rảnh, tui sẽ live với mọi người tiếp nhé."
—-----------------------------
Để không bị lộ cốt truyện thì tui sẽ không công bố kết quả của câu đố hôm trước ở chương này. Đúng sai thế nào thì mọi người cùng chờ đến chương 17 sẽ biết nhó.
Mốc ra truyện lần trước dễ quá làm tui bị dí sml nên lần này lên 550 bình chọn và 100 bình luận nghen.
Tên fanclub của bé Vân nghe hơi hài nhưng cũng cute mà hen =))) Lốc Xoáy. Nghe tên là biết hệ chiến liền
Yêu cả nhà <3
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
41 chương
15 chương
23 chương
122 chương
23 chương
54 chương