Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
Chương 13
Chương 13
Do Lục Vân vẫn chưa tu luyện đến trúc cơ nên cơ thể vẫn như người phàm, vẫn phải ăn cơm ngày ba bữa. Vậy nên ba ngày kế tiếp, cậu vẫn tiếp tục chuỗi ngày ăn, ngủ, tu luyện. Mỗi khi có Lục Cảnh Sâm ở nhà, cậu sẽ ưu tiên ở bên anh, anh làm việc thì cậu sẽ đọc kịch bản, anh rảnh rỗi thì cậu sẽ cùng anh tâm sự.
Mọi thứ cứ diễn ra bình thường như thế cho đến sáng ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng đột phá luyện khí kì cấp bốn.
Tuy vẫn là luyện khí kỳ nhưng ba cấp đầu là sơ cấp, bước vào cấp bốn là bước vào trung cấp, vậy nên cơ thể của Lục Vân có chuyển biến rõ rệt hơn lần thăng cấp trước. Cậu cảm nhận trên da mình có một tầng chất nhầy tanh hôi, đó hẳn là những tạp chất được linh khí tinh lọc và đẩy ra khỏi cơ thể.
Giờ đây, vẻ hoài vốn xinh đẹp nhưng giữ lại đôi nét trẻ con của Lục Vân chợt tăng phần tinh xảo diễm lệ. Thế nhưng sự diễm lệ ấy lại không nhiễm chút bụi trần khói lửa nào, bởi vì khí chất thanh thoát nhẹ nhàng quanh người kia của cậu. Sự kết hợp này chỉ khiến người ta gợi nhớ đến áng mây nơi đỉnh núi, chỉ biết sinh lòng yêu mến chứ không dám có thể suy nghĩ vượt rào.
Lục Vân tắm rửa sạch sẽ xong thì lười biếng nằm uỳnh lên giường. Cậu chợt nhớ đến Lục Cảnh Nghiêm, đã lâu rồi anh không về nhà cũng không thấy gọi điện thoại cho cậu, chỉ gọi cho quản gia báo là đi cứu hộ đồng bào bị lũ lụt. Cậu nghe nói miền Trung bị bão quét qua, nhiều nhà cửa bị gió cuốn tốc cả mái, nước dâng lên ngập cả một vùng, từ xa nhìn xuống cứ như biển. Chính phủ yêu cầu quân đội phái người xuống hỗ trợ, là một người quân nhân, đại ca đương nhiên sẽ xung phong đi đầu trợ giúp người dân.
Từ lúc xuyên qua đến nay, Lục Vân tiếp xúc với Lục Cảnh Nghiêm khá ít nên cậu vẫn chưa thể thoải mái gọi điện thoại hỏi thăm anh như cách cậu chủ động gọi Lục Cảnh Sâm.
Nhưng xoắn xuýt một hồi, sự lo lắng trong lòng vẫn chiến thắng sự rụt rè, Lục Vân quyết tâm bấm gọi cho Lục Cảnh Nghiêm. Nhạc chuông phát hồi lâu vẫn chưa có người bắt máy, có vẻ là anh ấy rất bận. Ngay lúc cậu định cúp máy thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy.
Lục Cảnh Nghiêm: "Tiểu Vân?"
Lục Vân vội trả lời: "Dạ em nè."
Không thấy cậu nói gì thêm, Lục Cảnh Nghiêm đành hỏi tiếp: "Em gọi anh có gì không?"
Lục Vân ngại ngùng nói nhỏ: "Em nghe nói anh đi hỗ trợ miền Trung, cho nên... em gọi hỏi thăm anh."
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, đột nhiên truyền tới tiếng cười nhẹ, Lục Vân không biết có phải mình đã nghe lầm không. Kế đó cậu nghe anh nói: "Anh khỏe. Nếu không có gì thì tầm cuối tuần này anh sẽ về."
Dù đang nói chuyện điện thoại nhưng Lục Vân vẫn lắc đầu quyết liệt, miệng liên tục nói: "Đương nhiên là không có gì rồi, sao lại là nếu được. Chừng nào anh về nhớ nhắn em, em nấu sẵn mấy món anh thích ở nhà đợi anh."
Lục Cảnh Nghiêm lại cười, lần này Lục Vân chắc chắn mình không nghe lầm. Cậu nghe anh nói: "Ừ, nào anh về anh sẽ nhắn em."
Lục Vân biết anh đang bận nên chỉ dặn dò thêm mấy câu kêu anh chú ý an toàn rồi cúp máy, để lại chàng trai ở đầu dây bên kia cứ nhìn điện thoại cười ngốc một mình.
Ngô Bắc Giang huých nhẹ bắp tay Tử Lam: "Thiếu tướng Nghiêm đang cười kìa..."
Tử Lam nhìn sang thấy vậy cũng bất ngờ, kinh ngạc giơ một ngón tay lên: "Lần đầu tiên."
Hai người bọn họ đều là nghệ sĩ tham gia chương trình "Sao nhập ngũ". Chương trình này chia làm nhiều mùa, mỗi mùa sẽ quay chụp quá trình ba tháng nhập ngũ của một nhóm nghệ sĩ.
Nhóm nghệ sĩ của mùa này đã tham gia huấn luyện tại ngũ trong hai tháng, cả thể lực và nề nếp quân đội đều đã được rèn đến một trình độ nhất định. Lần này miền Trung không may gặp lũ lụt, nhóm nghệ sĩ lập tức được phái đi cứu trợ người dân.
Nhóm Ngô Bắc Giang và Tử Lam được xếp vào đội của Lục Cảnh Nghiêm, đi cùng với họ còn có hai mươi tám vị chiến sĩ bộ đội. Tổng cộng ba mươi mốt người chia làm ba tổ đội, mỗi tổ đội mười người hợp thành một đại đội do Lục Cảnh Nghiêm chỉ huy.
Nhiệm vụ của đội họ là đi thuyền đến di tản người dân khu vực A đến nơi an toàn, bởi họ vừa nhận được thông báo rằng trong một tiếng sắp tới, lũ sẽ tràn về khiến mực nước nơi này đột ngột dâng cao. Người dân sống trong những căn nhà dưới hai tầng thì phải nhanh chóng di tản đến khu nhà cao hơn.
Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Tất cả đều chung tay hướng về đồng bào gặp nạn.
Bên này, Lục Vân vừa cúp máy xong đã nhận được tin nhắn tag tên các CV nửa tiếng nữa bắt đầu buổi dợt kịch bản.
Cậu thả tim vào tin nhắn xem như đã xem chứ không trả lời lại vì sợ bị trôi tin nhắn. Sau đó cậu lại chuyển qua khung chat với Tống Tịch Ân, ban nãy lo cho đại ca nên cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh ta.
Tống Tịch Ân: "Tiểu Vân, anh đang ở gần khu nhà em này. Lát nữa dợt kịch bản xong đi ăn gì không?"
Mấy ngày nay Lục Vân toàn ru rú trong nhà tu luyện và đọc kịch bản, hôm nay mới thăng cấp lại vừa hay được rủ đi ăn thế này, cậu đương nhiên sẽ không từ chối.
Thế là cậu nhắn cho anh: "Dạ đi, chừng nào anh chuẩn bị đi thì nhắn em trước, em ra cổng đợi anh."
Tống Tịch Ân trả lời rất nhanh: "Ừm, quyết định vậy nhé."
Vẫn còn nhiều thời gian, Lục Vân tranh thủ đặt một ly trà sữa để lát nữa vừa làm việc vừa uống. Hai mươi phút sau, ly trà sữa đã được giao đến trước cổng, người giúp việc nghe là của tiểu thiếu gia đặt bèn nhận hàng rồi mang lên cho cậu.
Lục Vân nói cảm ơn với người giúp việc rồi cầm lấy ly trà sữa, đi vào phòng bật máy tính lên. Nhóm kịch đã gửi link phòng họp vào group, cậu cứ theo đường dẫn đăng nhập vào.
Thật ra lần tập dợt này được tổ chức chủ yếu là vì cậu. Mọi người đều rất đánh giá cao chất giọng và năng lực của cậu nhưng chung quy cậu vẫn là người mới chưa có kinh nghiệm, vậy nên cả đội mới quyết định mở một buổi dợt thử.
Còn bình thường, CV của kịch truyền thanh không cần ngồi lại để ghép thoại trực tiếp mà mỗi người sẽ tự ghi âm phần mình. Sau đó gửi cho tổ hậu kì cắt từng câu của mỗi CV và sắp xếp đan xen chúng lại với nhau cho khớp nội dung. Ngoài ra họ còn xử lý tạp âm, gắn âm hiệu, thêm BGM,... rất nhiều thứ, cuối cùng mới cho ra một bộ Kịch Truyền Thanh hoàn chỉnh.
Lục Vân đã có chuẩn bị sẵn nên buổi tập dợt này khá thuận lời. Những chỗ còn thiếu sót được mọi người góp ý cậu đều khoanh tròn, ghi chú lại để hoàn thiện hơn.
Điều khiến Lục Vân phấn khích nhất cả buổi tập là cậu được nghe giọng phối kịch của Tống Tịch Ân! Giọng ngày thường của anh đã rất tuyệt, trầm ấm, trưởng thành, từ tốn đều gom đủ vào giọng nói của một người. Nhưng khi anh phối âm cho Dương Mạnh Tuấn, khí chất tổng tài bá đạo phải nói là max! Mỗi một câu đều khiến lỗ tai cậu run rẩy, đừng nói chi đến tâm hồn thiếu nữ của các chị em.
Có lần Lục Vân mãi nghe anh phối quên cả đọc lời kịch tiếp theo của mình, cả đoàn kịch đều cười giòn, hỏi cậu mê giọng Tống Tịch Ân rồi phải không? Cậu chỉ biết lúng túng bảo không phải, sau đó vội vàng đọc lời thoại của mình.
Trong lúc đọc lời thoại, cậu còn nghe tiếng hệ thống báo rằng độ hảo cảm đã tăng từ 62 điểm lên 65 điểm. Con số này cho thấy anh xem cậu là bạn bè khá thân thiết, là kiểu có thể rủ nhau đi ăn đi chơi, nhưng chưa phải tâm giao, anh sẽ cho cậu tiếp cận vào vòng bạn bè của mình nhưng những mối quan hệ quá thân thiết hoặc quá râu ria như gia đình hay đồng nghiệp bình thường thì anh sẽ không kể quá nhiều.
Cuộc dợt kịch bản kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ mới chính thức kết thúc. Diên Như Ý thông báo hạn nộp bản ghi âm sẽ là nửa tháng sau, nhắc nhở mọi người nhớ nộp đúng hạn. Lục Vân và những CV khác đồng loạt cam đoan sẽ nộp đúng hạn rồi mọi người chào tạm biệt nhau, sau cùng mới thoát khỏi buổi họp.
Lục Vân cầm quyển kịch bản ghi chú đầy các góp ý ban nãy của mọi người, thầm nghĩ mình còn phải cố gắng nhiều hơn.
Cậu cất kịch bản vào ngăn bàn, sau đó lấy điện thoại mở greenworld lên nhắn với Tống Tịch Ân: "Em chuẩn bị khoảng hai chục phút. Có gì anh canh giờ chạy qua nhé. Đừng qua sớm quá lại phải đứng đợi em mắc công."
Tống Tịch Diên cũng đang cầm điện thoại định nhắn tin cho cậu nên anh trả lời rất nhanh: "Ừ, anh biết rồi."
Lục Vân đã tắm hồi sáng nên giờ không cần tắm nữa, cậu chỉ thay bộ đồ lịch sự phù hợp đi ra ngoài ăn, chải chuốt lại đầu óc là có thể xuất phát.
Lúc cậu ra đến cổng đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu sẵn, kế bên là Tống Tịch Ân đang cúi đầu xem điện thoại. Cậu chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh, vừa chạy vừa kêu: "Anh Tịch Ân!"
Tống Tịch Ân nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên nhìn, thấy là cậu thì bất giác nở nụ cười: "Em ra sớm vậy."
Lục Vân nhìn đồng hồ, lắc đầu bảo: "Sớm có hai phút thôi, để anh đợi vậy ngại quá."
Tống Tịch Ân chủ động vòng qua bên hông, mở cửa ghế phụ cho Lục Vân: "Anh mới tới thôi, em lên xe đi."
Lục Vân cảm ơn anh rồi ngồi vào xe, cài dây an toàn. Ngay lúc cậu định quay qua hỏi anh chút nữa đi ăn ở đâu thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cậu đành gác lại chuyện định nói để nghe điện thoại trước.
Lục Vân thấy người gọi đến là Lục Cảnh Sâm, lập tức cười ngọt ngào bắt máy: "Em nghe."
Vốn tưởng là lời hỏi thăm bình thường như mọi ngày, nào ngờ đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nói lo lắng xen lẫn nặng nề của Lục Cảnh Sâm: "Bảo bối... đại ca gặp sự cố nhỏ trong lúc di tản người dân, vừa nãy quân đội đã cử trực thăng đến đưa đại ca về bệnh viện quân đội. Em đến thăm anh ấy đi."
Nụ cười trên gương mặt Lục Vân vụt tắt, cậu run rẩy hỏi dồn: "Đại ca bị gì vậy ạ? Anh ấy có gặp nguy hiểm không? Bác sĩ nói sao rồi?"
Lục Cảnh Sâm vội trấn an cậu: "Bác sĩ bảo không sao rồi. Em đừng lo lắng quá, bảo bối.."
Dù nghe anh nói vậy thì cậu vẫn chẳng thể yên tâm nổi. Bây giờ trong đầu cậu đang rất rối, chỉ biết phải mau chạy tới bệnh viện với đại ca.
Lục Vân tiếp tục hỏi: "Bây giờ em qua đó liền, đại ca nằm ở phòng nào vậy anh?"
Lục Cảnh Sâm: "Em cứ đến đi, anh sẽ đứng ở cửa chờ em."
Sau khi cúp máy, Lục Vân vội quay qua sang nói với Tống Tịch Ân: "Em không đi ăn với anh được rồi. Em có việc phải đi gấp."
Nói xong, cậu quáng quàng tháo dây an toàn định mở cửa xe định bước xuống, nhưng ngay lúc này Tống Tịch Ân đã giữ tay cậu lại, nói: "Để anh đưa em đi."
Bây giờ Lục Vân không còn nghĩ đến cái gì phiền cái gì ngại nữa, cậu chỉ biết mình phải đi bệnh viện nhanh nhất có thể. Thế là cậu không từ chối Tống Tịch Ân, chỉ nói cảm ơn anh rồi thắt dây an toàn lại.
Tống Tịch Ân nhấn chân ga, chiếc xe cứ thế lao nhanh trên quốc lộ chạy như bay đến bệnh viện.
--------------------------------------------
Ráng siêng năng để không bị đánh đít =)) Anh Nghiêm của mấy cô lên sân rùi nè. Mà ảnh bị mụ tác giả hành vô bệnh viện hoi thứ gì đâu...
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
41 chương
15 chương
23 chương
122 chương
23 chương
54 chương