Bổn cung đã trở về
Chương 60 : Làm việc thiện không muốn người biết
Thuyền lầu dưới chân tăng tốc độ, rất nhanh, một nàng dâu quản sự bước lên thuyền, cười tủm tỉm giải thích: “Công chúa điện hạ nói, cứ ở trên thuyền mãi cũng nhàm chán, sai người đặt bình phong, mời tất cả các vị cô nương dời bước, chúng ta ở sau bình phong nghe các tài tử bên ngoài ngâm thơ vẽ tranh, chẳng phải sảng khoái hơn sao?”
Chúng cô nương hai mặt nhìn nhau, mà không ai cất tiếng cự tuyệt.
Quả thật ngồi trên thuyền lầu đi vòng vòng quanh đảo vẫn không thể xem rõ, nếu cách bình phong thì có thể nghe được giọng các tài tử, hơn nữa trong đó còn có tiểu Đoạn Trạng Nguyên!
Không ít cô nương tim đập thình thịch.
Thấy các vị cô nương đều không phản đối, nàng dâu quản sự kia vui mừng đi truyền lời.
Rất nhanh chiếc thuyền lầu này cùng con thuyền thanh trúc khác nhất tề lại gần bờ, Diệp Khuynh dựa bên cửa sổ, nhìn về phía bờ, thấy bình phong cao tầm ba thước dựng đứng kéo dài từ bến tàu, dùng gấm vóc thượng đẳng, màu nguyệt bạch, vây quanh khu đất trống rộng tầm trăm trượng, đồ sộ vô cùng, Diệp Khuynh nghĩ thầm, Bình Dương Công chúa bút tích thật lớn.
Phần đông quý nữ trên thuyền lầu hiển nhiên cũng bị rung động, nhất là một vị trong đó, chất liệu váy trên người giống hệt chất liệu bức bình phong kia, vừa thẹn vừa quẫn, vành mắt phiếm hồng.
Các quý nữ tới tham gia yến hội tất nhiên không chỉ mang một bộ quần áo, có điều đều giao cho nha hoàn cầm, thuyền lầu không lớn cho nên mọi người không dẫn nha hoàn lên, trong thời gian ngắn đúng là không có quần áo để thay, cô nương kia sốt ruột nước mắt lăn đều, nức nở:
“Ta không đi, các ngươi xuống chơi đùa đi, hu hu —“
Diệp Khuynh nhíu mày, suy tư chốc lát, vẫy tay gọi nàng dâu quản sự lại, nhỏ giọng thì thầm mấy câu, nàng dâu quản sự nghe xong, gật đầu liên tục, nhanh chóng chạy xuống thuyền.
Các cô nương cũng có tình hữu ái, cả đám không xuống thuyền, vây quanh thiếu nữ mặc váy nguyệt bạch kia an ủi.
Nàng dâu quản sự đi xuống thuyền lầu, chạy thẳng đến thuyền thanh trúc còn lại, các màn trúc thi lễ, cung kính nói: “Phu nhân, Diệp Đại cô nương đề nghị, trước khi các cô nương rời thuyền, sao không để thanh niên tài tuấn đề tranh chữ trên bình phong, như thế các cô nương đi qua có thể đặt lời bình, vừa phong nhã lại thú vị.”
Lâm phu nhân khẽ động, cười nhẹ: “Chậc chậc, con dâu ta vô duyên có được này thật sự càng lúc càng khiến ta thích —“
Bà nghiêng đầu phân phó đại nha hoàn: “Hồng Tụ, ngươi đến chỗ Bình Dương Công chúa truyền lời, đúng rồi, đừng nói là ý kiến của Diệp Đại cô nương, Diệp Quý phi và Bình Dương Công chúa không hợp nhau.”
Nha hoàn tên Hồng Tụ cười ngọt ngào, đáp lời, vén rèm bước ra, lúc mành xốc lên, Lâm phu nhân thấy nàng dâu quản sự kia vẫn chưa đi, kỳ quái hỏi: “Ngươi còn chuyện gì?”
Nàng dâu quản sự do dự chốc lát, ngẩng đầu nói: “Trước khi Diệp Đại cô nương đề nghị, cháu gái Cận lão Thượng Thư, Cận Tam cô nương mặc váy cùng màu nguyệt bạch với bình phong.”
Lâm phu nhân trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng hỏi: “Lúc Diệp Đại cô nương nói chuyện với ngươi có cố ý cao giọng không?”
Nàng dâu quản sự cuống quít xua tay: “Không có không có, Diệp Đại cô nương gọi nô tỳ qua, lặng lẽ thì thầm, tuyệt đối không có người thứ hai nghe thấy!”
Lâm phu nhân khẽ cười: “Không ngờ Diệp Đại cô nương này là người có tâm địa Bồ Tát, ta càng ngày càng hiếu kỳ, thật muốn nhanh nhìn thấy nàng.”
Lần trước, Diệp Khuynh đến đại náo Lâm phủ, vừa vặn đúng lúc Lâm phu nhân ra ngoài thành tránh nóng, cho nên không gặp phải.
Công chúa Bình Dương bên kia cũng nhanh truyền tin về, khen ngợi cô nương ra ý kiến này huệ chất lan tâm, biện pháp thật sự rất hay, nàng lập tức phân phó các tài tử ra tay một lần!
Lâm phu nhân truyền lời, mời các cô nương trên hai thuyền lâu đừng vội rời thuyền, chờ thêm nửa khắc.
Diệp Khuynh uống thêm hai chén trà, bình phong rốt cuộc an trí thỏa đáng, các cô nương do dự nhìn về phía Cận cô nương, Cận cô nương vội la lên: “Ta không đi xuống là thật sự không có mặt mũi gặp người, các cọ xát gì nữa, mau đi đi, tiểu Đoạn Trạng Nguyên cũng ở đây đấy!”
Các cô nương động tâm, thái độ vốn kiên định cũng trở nên do dự, Diệp Khuynh buồn cười lắc đầu, nắm tay Diệp Như, “Đi, chúng ta đi trước!”
Xoẹt xoẹt xoẹt, vô số ánh mắt khinh bỉ nhìn lại, Diệp Như hung hăng trừng về, một lát sau, Diệp Như dụi mắt kêu lên: “Các nàng nhiều người quá, muội trừng không nổi, mắt thật mỏi!”
Diệp Khuynh vừa bực mình vừa buồn cười, “Muội trừng các nàng ấy làm gì, cùng ta rời thuyền là được!”
Mấy cô nương đó lòng dạ hẹp hòi, Diệp Khuynh căn bản không để vào mắt, nàng giúp cô nương họ Cận chỉ là nhấc tay, giống như ngày xưa trong Hoàng cung nàng xử lý vô số việc vặt vãnh vậy, thân là Hoàng hậu chung quy không thể phô trương mỗi sự kiện mình làm, nếu thế thì quá buồn cười.
Diệp Như đi theo nàng, hai người bước đến mạn thuyền, quạt xếp trong tay Diệp Khuynh xoẹt một tiếng mở ra, từng bước một xuống thuyền.
Đệ tử con cháu nhà cao cửa rộng bên kia lúc này vừa mới viết xong chữ, lại tìm lý do không chịu đi xa, bỗng thấy một thư sinh bước chân thư thả từ thuyền lầu đi xuống, lập tức oanh động:
“Đó là ai? Sao lên được thuyền?”
“Mặc kệ là ai, giết chết rồi nói!”
“Thần tượng, quả thực là thần tượng chúng ta!”
Đoạn Tu Văn đứng sau Nhị Hoàng tử, đứng xa nhìn thư sinh dáng người mảnh khảnh kia, tất nhiên liếc mắt đã nhận ra Diệp Khuynh, nghĩ thầm, biểu muội sợ ta không nhận ra nàng đây mà, còn cố ý mặc một thân áo bào thư sinh lập dị, thật không hổ là biểu muội nhà ta.
Nghe thấy phía sau hàng loạt tiếng kêu gào thảm thiết, quay đầu đi, ho nhẹ hai tiếng: “Chư vị nhân huynh chưa nhận ra vị kia kỳ thật là Anh Đài huynh sao?”
“Anh Đài huynh?”
Mọi người ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại, cười ha ha:
“Đoạn lão đệ nói chuyện luôn quanh co lòng vòng!”
“Nói thẳng nữ phẫn nam trang có phải nhanh hơn không!”
“Đoạn huynh nói vậy ta cũng nhìn ra, vòng eo thật mảnh a.”
Nhị Hoàng tử đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thanh niên nam tử nói lời vừa rồi, nhàn nhạt nói: “Việc liên quan đến khuê dự, mời nói chuyện cẩn thận.”
Mọi người bỗng chốc câm miệng, trong lòng không hẹn cùng oán thầm, một người chuyên môn thông đồng vợ người ta, có tư cách gì nói người khác!
Đạo đức bại hoại chính là Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử chính là đạo đức bại hoại!
Lâm Đống vừa mới an trí xong mấy đệ đệ, cho nên đến sau Diệp Khuynh, lên thuyền nhỏ vội vàng tới đây, đứng tại đầu thuyền, rất xa trông thấy một bóng hình yểu điệu bước xuống, không biết tại sao, bỗng sinh ra cảm giác cách biệt một thế hệ.
Trong nháy mắt, Diệp Khuynh đã tiến vào vòng bình phong, bình phong màu nguyệt bạch lúc này bao trùm bởi đủ loại nét mực, không hiển lộ rõ chất liệu ban đầu.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
82 chương
101 chương
14 chương
9 chương
39 chương
10 chương
56 chương
57 chương
54 chương