Khâu Lê đối diện với Cố Diễm một lát. Nháy mắt cô bại trận liền dịch tầm mắt đi nơi khác, nhìn chằm chằm tay vịn sô pha bên cạnh Cố Diễm. Sau ba năm, đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói của anh. Hốc mắt cô bắt đầu ươn ướt. Hơn ba năm nay, lúc nhớ đến anh, không phải cô không nghĩ đến việc gọi cho anh một cuộc điện thoại, chỉ là sau đó lại từ bỏ. Có một lần, cô gọi cho anh, sau đó cô lại tắt máy. Lúc ấy ở Vân Nam, cũng là mùa hè. Dọc theo đường đi tất cả đều là ve kêu. Không biết là như thế nào, có thể là trời quá nóng nên lúc ấy đầu óc Khâu Lê không được tốt lắm. Cô gọi cho anh một cuộc điện thoại. Đổ chuông hai tiếng, còn không có chuyển được cô liền tắt máy. Sau khi điện thoại bị cắt đứt, Cố Diễm gọi lại cho cô. Cô ấn tắt. Anh gửi tin nhắn cho cô: 【 Làm sao vậy? Nhận điện thoại. 】 Nước mắt cô rơi xuống: 【 Không có việc gì, không cẩn thận gọi sai số. 】 Sau đó Cố Diễm cũng không hỏi lại cái gì. Đó là lần liên hệ duy nhất của hai người hơn ba năm qua. Trầm mặc vài giây. Khâu Lê thở dài dưới đáy lòng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nhìn về phía Cố Diễm: "Anh muốn uống gì?" Cô không trả lời vấn đề của anh, Cố Diễm cũng không nghĩ nhiều, tính tình cô nhất quán như thế, bướng bỉnh lại quật cường, muốn nói thì nói, không muốn thì yên lặng, ai hỏi cũng không trả lời. Cố Diễm trả lời cô: "Cà phê, có bất tiện không." Khâu Lê lắc đầu: "Không bất tiện." Sau đó cô đi về phía phòng bếp. Cố Diễm đứng dậy: "Để anh tự làm." Cố Diễm cũng không xa lạ với nơi này của Mộ Thời Cảnh, nhanh nâng bước đi tới phòng bếp. Trong phòng bếp, Khâu Lê dựa vào cửa bếp, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Cố Diễm đi qua đi lại. Anh vén ống tay áo sơ mi cao đến khuỷu tay, rửa tay xong lau khô rồi lấy hạt cà phê cùng dụng cụ pha cà phê ra ngoài. Cô và Cố Diễm đứng cách nhau chưa đến 50cm, không khí xung quanh đều là hơi thở của anh. Còn có thoang thoảng mùi thuốc lá. "Anh vẫn luôn tự mình pha cà phê sao?" Quen biết anh nhiều năm như vậy, cô không biết anh còn có sở thích này. Nói xong, Khâu Lê cầm lấy muỗng cà phê đưa cho Cố Diễm. Cố Diễm nhận lấy cái muỗng, đầu ngón tay hai người không thể tránh khỏi đụng chạm đến. "Tình cờ thôi, anh không có nhiều thời gian như vậy." Cố Diễm bắt đầu lấy hạt cà phê ra, hỏi cô: "Em muốn uống đậm một chút hay là bình thường một chút?" "Bình thường đi." Khâu Lê đi vài bước nhỏ đến bên cạnh Cố Diễm, xem anh nghiền nát hạt cà phê như thế nào. Mộ Thời Cảnh đang đi xuống lầu, vừa lúc đi đến cầu thang xoắn ốc liền nhìn thấy được một màn ấm áp trong phòng bếp, không khỏi dừng chân lại. Hai người đều ăn mặc áo sơ mi đen cùng nhãn hiệu cùng kiểu dáng, dựa vào rất gần, Khâu Lê nghiêng người lại hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc tập trung xem Cố Diễm nghiền hạt cà phê. Khâu Lê không cao, nhưng cũng không tính là lùn, 165. Nhưng đứng ở bên cạnh Cố Diễm, nhìn cô có vẻ rất xinh xắn lanh lợi. Hiếm khi anh có thể nhìn thấy Khâu Lê như vậy, ngoan ngoãn an tĩnh, sắc mặt nhu hòa. Bất luận cái gì cũng đều không có tính công kích. Hiện tại bộ dáng như thế này đều là lúc cô ngủ mới có. Bọn họ đều quá chuyên chú, căn bản đều không chú ý tới anh. Mộ Thời Cảnh không quấy rầy bọn họ,với không khí này tương đối thích hợp để khuyên bảo cô. Mộ Thời Cảnh về lui lại phía sau mấy bước, xoay người đi lên lầu. Khâu Lê nhìn trong chốc lát, hỏi Cố Diễm có muốn hỗ trợ hay không. Nhưng Cố Diễm nói: "Không cần đâu." Lại là trầm mặc. Khâu Lê cũng không biết nên nói gì với Cố Diễm, trước kia bất luận cái gì cô đối với anh đều cảm thấy hứng thú, bao gồm bữa sáng anh thích ăn gì cô đều tìm mọi cách để hỏi thăm. Giống như biết anh thích ăn cái gì chính là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời cô. Sau đó cô đi hết một nữa thành Bắc, thường xuyên đến nhà hàng kia ăn bữa sáng chọn một phần giống với Cố Diễm, việc này tuy nhỏ, nhưng cô có thể ngâm nga cả ngày. Ngẫm lại đều là những ký ức đẹp. Đối cô mà nói, Cố Diễm là băng là độc, cô là nghiện. Sau này, anh có bạn gái, cô liền cố tình chậm rãi xa cách... Hơn ba năm cô chịu đựng để không gặp anh. "Mấy năm nay em cũng không lộ diện, là ai đã chọc em?" Cố Diễm nhìn cô một cái, hỏi. Suy nghĩ của Khâu Lê bị kéo về: "Vâng?" Cô trố mắt vài giây, sau đó mới phản ứng, "Không có ai chọc đến em." Cố Diễm nhìn ra Khâu Lê không muốn nhiều lời, không dò hỏi tới cùng, ngược lại hỏi: "Em đang làm mô hình B2B?" Khâu Lê gật đầu: "Ừ, đã làm hơn nửa năm." Sau đó cô nói như nói với chính mình: "Làm không tốt lắm, ba mẹ không cho phép em tiếp tục, cặn bã cũng không cho phép, không hề đồng ý cho em phát triển Dung Tư." Nước đã sôi, Cố Diễm bắt đầu làm lạnh nước, nhưng vẫn luôn chú ý đến Khâu Lê. Cố Diễm nói: "Không cho phép là điều bình thường." Đầu oce Khâu Lê nóng lên, thật lâu cô mới hỏi một vấn đề, "Anh thì sao? Nếu một ngày nào đó em tìm anh vì việc của Dung Tư, anh sẽ đồng ý giúp sao?" "Sẽ không." Không lưu lại chút tình cảm nào chính là bản tính thương nhân của Cố Diễm. Tâm trạng Khâu Lê như bị cái gì chọc vào, nhưng cô vẫn nặn ra một tia cười trừ, "Không nói đến tiền, trên tinh thần thì cũng phải cho phép một chút chứ." Cô không nghĩ tới Cố Diễm không chút do dự nói: "Đây là làm buôn bán, trước mắt là phải xem xét, chỉ là chúng ta không cùng phát triển, anh không phải người nhà của em, không có lập trường phải cho phép hoặc phản đối." Lúc này, trên mặt Khâu Lê cũng không có một chút ý cười. Trái tim Cố Diễm so với sông băng còn lạnh lẽo hơn, cô vẫn luôn biết điều đó. Ít nhất trước mắt, không có việc gì hoặc là người nào có thể làm Cố Diễm mất đi lý trí. Nhưng phụ nữ đều thích lừa mình dối người, cô cũng không ngoại lệ cũng cho rằng bản thân mình là người đặc biệt nhất, cho nên vừa rồi cô vẫn nhịn không được mà mong đợi một chút. Cà phê đã pha xong. Mùi hương lượn quanh chóp mũi. Cố Diễm cầm ly cà phê đặt ở trước mặt cô, nhắc nhở cô một câu: "Uống đi." Khâu Lê nhìn ly cà phê đẹp đẽ kia mà phát ngốc, còn chưa bắt đầu uống, trong miệng đã có chút cay đắng. Cà phê đã pha xong, Cố Diễm bắt đầu dọn dẹp dụng cụ pha cà phê. Khâu Lê duỗi tay lấy, đi đến bên bồn rửa tay, bắt đầu rửa sạch. Lại quay lại đề tài vừa nãy, Cố Diễm hỏi cô: "Thu Thu, em bao nhiêu tuổi rồi? 26?" Cố Diễm nhớ rõ cô nhỏ hơn anh sáu tuổi. "Ừ." Cố Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, cô cúi đầu, nên anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô. Nhưng anh vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cho Mộ Thời Cảnh. Suy nghĩ kĩ, Cố Diễm nói: "26, không nhỏ, nhưng trong tiềm thức em cảm thấy em có thể tùy hứng lợi dụng quan hệ nhà em để đi phát triển Dung Tư, cũng không cần suy xét hậu quả bởi vì chắc chắn có người sẽ thu thập cục diện rối rắm cho em, là ba của em hoặc là anh trai em." Khâu Lê hơi há miệng, cuối cùng cô cũng chưa nói cái gì. Vòi nước đang chảy ào ào. Cố Diễm liếc nhìn cô một cái, thấy máy pha cà phê không có đặt ở vòi nước. Cố Diễm cũng không lên tiếng. Có chút trầm mặc ngắn ngủi. Khâu Lê nói: "Anh cứ nói đi, em đang nghe đây." Ánh mắt Cố Diễm trầm trầm, nhưng vẫn nói: "Thu Thu, đầu tư không có phân chia đúng sai, chỉ có thu lại cao hay thấp, nếu em không dựa vào trong nhà cái gì, bằng chính bản lĩnh của em đi phát triển Dung Tư, kết quả mô hình B2B thu được không có tốt, cũng không ai oán trách em cái gì." Lần đầu tiên anh có kiên nhẫn nói nhiều như vậy. Thấy cô còn nghiêm túc nghe, anh lại nhiều lời hai câu: "Nhưng hiện tại em đang tiêu chính là tiền của nhà em, hai trăm triệu đều không có, tiền không phải gió to quát tới." Tựa như châu ngọc. Một vừa hai phải[1], Cố Diễm nhìn đồng hồ, ngước mắt nói với cô: "Anh đi lên lầu tìm anh trai em bàn công việc, dụng cụ pha cà phê rửa xong sau đó phơi khô là được." [1] Một vừa hai phải: ở mức độ vừa phải. Sau đó anh xoay người rời đi. Khâu Lê vẫn luôn nghe, không phản bác, cũng không giải thích. Cái gì cô cũng chưa nói. Nhưng trong lòng lại phát đau. Cô ở trong lòng anh, đại khái vĩnh viễn đều là hình tượng kia. Tùy hứng, ấu trĩ, không có chí tiến thủ. Thậm chí là... Không biết đúng sai. Buổi tối cuối tuần. Khâu Lê biết buổi tối ba cô sẽ trở về, cô thu thập hành lý ngồi ở phòng khách chờ. 9 giờ rưỡi, Khâu Trọng Khải mới về đến nhà. Bảo mẫu đã sớm nói với ông, mấy ngày nay Thu Thu vẫn luôn ở nhà. Ông còn âm thầm vui vẻ, rốt cuộc con gái cũng biết tiền không dễ kiếm, lạc đường thì biết quay lại. Sự tình bên Hongkong còn chưa xử lý xong, ông giao cho cấp dưới trước hết ông liền trở về. Kết quả là trên đường từ sân bay trở về, bảo mẫu lại gọi điện thoại cho ông, nói Thu Thu đã thu thập hành lý chuẩn bị dọn ra ngoài ở. Nháy mắt tâm trạng ông đã lạnh đi. Lúc trước cô rời nhà ra ngoài một tháng, cái gì cũng không mang giống như là đi giải sầu. Thế nhưng lần này lại đi thật. Lần trước bỏ nhà đi, đã hơn một tháng Khâu Lê không có gặp ba cô. Nghe ở cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu. Khâu Trọng Khải không cảm xúc nhìn cô một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, không chút để ý nói: "Con đã biết quay về rồi?" Ông ngồi xuống sô pha đối diện với cô. Khâu Lê cũng không có tâm tư cãi nhau cùng ba mình, lấy thẻ ngân hàng từ trong bóp da ra để lên mặt bàn. Những thẻ này đều là của ba mẹ cho cô, còn có hai thẻ đen cùng một thẻ phụ. Về sau cô sẽ không đụng đến một đồng nào của nhà mình nữa. Khâu Trọng Khải nhìn mấy tấm thẻ trên bàn, biết Khâu Lê lúc này đã đâm đầu vào tường không quay đầu lại, nhưng vẫn không nhịn được khuyên một câu: "Con có biết mô hình B2B khó làm thế nào không?" Biểu cảm Khâu Lê nhàn nhạt, bởi vì đau sinh lý một chút tinh thần đều không có, cô nói: "Nếu là dễ làm, ai làm cũng đều có thể thành công, ba cảm thấy con sẽ tiếp tục làm sao?" Cho nên đây là đường sống, không có thương lượng. Khâu Trọng Khải xoa xoa huyệt Thái Dương, nhịn không được mà thở dài trong lòng. Ông có tiếng là cưng chiều con gái, trước kia Thu Thu từ trên trời xuống đất, ông đều dung túng cho cô. Nửa năm trước, cô một lòng phải làm B2B, ông không đồng ý nhưng cũng coi như là thừa nhận, cho cô một ít vốn không nhỏ để cô gây dựng sự nghiệp. Lúc đó ông nghĩ, mặc kệ thất bại hay thành công, cô sử dụng xong số tiền này thì sẽ thu tay lại không tiếp tục nữa. Kết quả sau khi dùng để gây dựng sự nghiệp xong, cô còn muốn phát triển Dung Tư. Vì việc này, bọn họ thật sự không thoải mái, nhưng cũng không đành lòng giội nước lã vào cô. Vì thế lại tiếp tục tài trợ cho Dung Tư. Mắt thấy một trăm triệu lập tức đốt cho Dung Tư, nhưng vẫn không có cái gì khởi sắc làm cổ phiếu của công ty trên thị trường rối tinh rối mù. Cô còn chưa từ bỏ ý định, muốn huy động phương án A cho Dung Tư. Cũng vào lúc cô đưa ra phương án A cho Dung Tư, ông quyết đoán cự tuyệt sau đó dẫn đến ồn ào rất lớn. Không phải ông không thể cho cô tiền, đối với ông mà nói, tiền tiêu phí cùng tiền đầu tư ném đá trên sông là hai khái niệm khác nhau, đây là thiên tính của thương nhân. Khâu Lê nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, con phải về nghỉ ngơi." Khâu Trọng Khải nhẫn nại, lúc trước hơn một tháng cô không về nhà, ông cũng đau lòng, cũng nghĩ đến hoảng sợ, nhưng ông lại không thỏa hiệp, muốn cho cô ăn chút vị khổ, vì thế liền mặc kệ cô không hỏi. Hơn một tháng nay không gặp, mới vừa gặp có vài phút, con gái lại muốn đi, trong lòng ông không thể nói là cảm giác gì. Ông bỏ mặt mũi xuống: "Bây giờ đã quá muộn rồi, bên ngoài lại tối, con ở lại đây một đêm đi." Khâu Lê: "Không tối, có đèn đường." Khâu Trọng Khải: "....." Cũng chỉ có lúc ở nhà trước mặt con gái mình, ông mới có thể nén giận lặp đi lặp lại nhiều lần, "Cuối tuần Cố Diễm hẹn ba nói chuyện hợp tác, Cố Diễm đối với nghiệp vụ Internet rất lành nghề, để cậu ấy nói với con về B2B." Khâu Lê ngước mắt, trầm mặc hai giây. Nói: "Có phải là ba làm anh ấy tẩy não con không?" Không đợi Khâu Trọng Khải nói chuyện, Khâu Lê nhanh chóng nói: "Không cần." Khâu Trọng Khải không lên tiếng, nhìn cô. Khâu Lê tự giễu: "Con không có đầu óc, tẩy thế nào cho được?" Khâu Trọng Khải: "......" Khâu Lê đứng lên, dùng phương ngữ nói câu: "Ngô tựa cái lão thông tình đạt lý ngạch ninh, tưởng ngô ngạch sùng quang giúp ngô chắn sao tích vũ, ngô phạt sẽ đến keo kiệt tới hề phạt tới xem nùng ngạch, lại hơi ( con là người thông tình đạt lý, nếu có nhớ con thì gọi điện thoại cho con, con sẽ không bủn xỉn trở về thăm người, tạm biệt ba.)" Nói xong, Khâu Lê đẩy rương hành lý đi về phía cổng lớn. Bánh xe nhỏ xẹt qua nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, giống như là cán vào trong lòng ông, tiếng bánh xe phát ra từ rương hành lý càng lúc càng xa. Khâu Trọng Khải xoa xoa ấn đường, đây là nơi nuôi dưỡng ra con gái, cũng chính là nuôi dưỡng một đối thủ một mất một còn. Nửa giờ sau Khâu Lê đến dưới lầu của tiểu khu. Dừng xe xong, cô xách rương hành lý ra ngoài. Đóng cốp xe, Khâu Lê đi xem một vòng tiểu khu, tiểu khu rất yên tĩnh chỉ có một vài tiếng kêu của côn trùng. Ven đường, dưới ánh đèn đường màu da cam có rất nhiều muỗi. Một cái kính hướng về phía bóng đèn cực nóng. Giống như con thiêu thân lao vào lửa. Khâu Lê ngửa đầu, nhìn tòa chung cư. Đã nhiều năm cô không đến đây, lúc trước mua căn phòng này cũng là nhất thời tâm huyết dâng trào. Sau khi mua, cô hối hận một thời gian nhưng cũng không nhẫn tâm bán nó đi. Không nghĩ tới hiện tại lại có tác dụng. Khâu Lê đẩy rương hành lí đi vào chung cư. Thang máy rất nhanh đi lên tầng cô sống, thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài. Mới vừa đi không được hai bước, cô đã dừng chân. Nghênh diện một hình bóng quen thuộc đi tới. Ánh đèn hành lang hơi tối, cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt của anh. Anh mặc áo sơmi trắng, cổ áo cúc áo cởi bỏ mấy viên. Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói không lớn, nhưng lại trầm thấp và có từ tính. Anh đang nói tiếng Anh. Hình như là đang nói về công việc. Khâu Lê không khỏi cúi đầu nhìn quần áo của mình, thực trùng hợp hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi nam màu trắng. Giống với anh. Hết chương 3.