Trên con đường chạy men theo sườn núi heo hút, một chiếc Lexus đang chạy một mình trong đêm tối. Ánh đèn pha chiếu loang loáng lên những đám cây bụi rậm rạp bên đường. Thi thoảng, ánh đèn lại hẫng vào màn đêm hun hút phía xa xa bởi sự xuất hiện đột ngột của những vực thẳm nằm bên vách núi cao. Việt đã quá mệt mỏi với việc cứ phải lang thang trên đường, nhưng mãi mà anh chưa tìm được một khách sạn hay nhà nghỉ nào cho ra hồn trên con đường chạy lên miền tây bắc này. Việt với tay bấm nút Play giàn CD trong xe, những giai điệu tuyệt vời của bản "về quê" với sự thể hiện không chê vào đâu được của tay Saxophone Trần Mạnh Tuấn lan tỏa trong không gian bé nhỏ của chiếc Lexus. Khi mà anh đã nghiền ngẫm hết tất cả những đĩa nhạc mình mang theo, và gần như làm mòn cả đĩa CD mà Hạnh đã tặng trong những ngày đi công tác. Thì một lựa chọn không hề tồi trong nỗ lực giải tỏa mỏi mệt và tìm kiếm một cảm giác âm nhạc mới, là tiếng Saxophone của Trần Mạnh Tuấn. Con đường anh đang đi chạy qua một vùng đồi núi trong đêm thật vắng vẻ, thậm chí không có lấy một ánh đèn le lói phía xa xa để an ủi những tay tài xế lưu lạc trong đêm. Việt lắc lư thân mình, anh hát to theo nhạc, "mình đang phát minh ra một cách hát Karaoke mới đấy" Việt hài hước nghĩ thầm. Bất chợt, Việt hốt hoảng đánh tay lái tránh một tảng đá lớn vừa đột ngột xuất hiện, nằm chình ình ngay giữa đường. Anh chép miệng, lắc đầu, tấp xe vào lề đường rồi quay trở lại vần tảng đá sang bên lề đường. Không hiểu sao, có biết bao nhiêu người đã từng qua lại trên tuyến đường này, vậy mà người ta vẫn có thể để tảng đá nằm ở đó? Trời tối như vậy, tai nạn xảy ra như chơi. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, tai nạn xảy ra thì chắc chết, làm sao có thể cấp cứu kịp? Mà nếu có cấp cứu thì cũng biết cấp cứu ở đâu? Hạnh đến bên giường thằng bé, cúi người xuống đưa hai tay ra, định ôm lấy thắng bé vào lòng. Nhưng cô nhanh chóng dừng ngay ý định của mình lại, bởi một thân hình vừa nhanh chóng chắn ngang và cất tiếng giận dữ. - Cô mà còn dám động dù chỉ một ngón tay thôi của cô vào người nó, tôi sẽ không để yên cho cô đâu. - Kìa chị... Người mẹ quắc mắt nhìn Hạnh, dáng vẻ như con Gà mẹ đang xù hết lông lên để bảo vệ đàn con của mình khi đứng trước kẻ thù. Thằng bé sợ hãi khóc thét lên, nhưng người mẹ trẻ mặc kệ, tự cô ta cảm thấy rằng Hạnh đang là mối nguy hiểm cận kề hơn. Dấn thêm một bước dài nữa, người mẹ trẻ với gương mặt giận dữ và hai cánh tay đang vung lên khiến Hạnh hơi lùi người lại. Cô mới trở lại sau bốn ngày nghỉ phép, và chắc là phải có một điều gì đó thật ghê gớm, kinh khủng đã xảy ra trong khi cô đi vắng. Một điều phải khủng khiếp lắm mới có thể khiến người phụ nữ trẻ mới lần gặp trước còn niềm nở, vui cười tiếp chuyện cô, hôm nay đã nhìn cô với ánh mắt thù địch như vậy. Ánh mắt ánh lên vẻ ghê tởm và cảnh giác nhìn cô như thể cô đang là một vật chủ mang mầm mống bệnh dịch viêm đường hô hấp cấp Sars. Người mẹ gằn giọng, tiếng nói phát ra từ hai hàm răng đang nghiến ken két vào nhau: - Bỏ ngay bàn tay... bẩn thỉu của cô ra, tại sao người ta lại có thể để một người như cô mặc trên mình chiếc áo Blouse kia chứ? Hãy để cho người đã điều trị cho con tôi mấy hôm trước tiếp tục công việc của mình. - Ngừng lại một chút để thở hắt ra, người mẹ tiếp tục - Nếu hôm nay không phải là ngày cuối cùng của đợt điều trị, thì tôi đã cho con tôi sang một bệnh viện khác. Sau đợt điều trị này, tôi sẽ kiện các người ra tòa. - Nhưng mà... - Cô bỏ tay ra - người mẹ gầm lên, ôm lấy đứa con vào lòng như sợ cô thổi vào mặt nó hơi thở mang virus bệnh Sars - Hãy để cho nó được yên. Bên ngoài phòng bệnh, có một người đang cười, một nụ cười thể hiện sự hài lòng... Đánh xe đỗ vào vị trí dành riêng cho mình trong Garage bệnh viện, Việt gật đầu chào ông bảo vệ già. Rồi để mặc ông với vẻ ngạc nhiên vì sự trở về sớm hơn thời gian dự kiến thông thường của anh. Việt cho thang máy chạy thẳng lên tầng bảy, mở cửa căn phòng có đề biển "Phòng Giám Đốc" rồi bước vào. Ba anh đang ngồi trên ghế của anh, chỗ bàn làm việc. - Ba có việc gì mà gọi con về gấp vậy ạ? Con đang đi công tác mà. - Ít ra thì tôi cũng phải làm một cái gì đó trước khi quá muộn. Đợi anh đi công tác xong thì để người ta dỡ cái bệnh viện của tôi làm củi đun ư? Người đàn ông trung niên với dáng vẻ bệ vệ, cái bụng bia lặc lè và gương mặt phương phi, hồng hào nhấc mình khỏi chiếc ghế bành đang lún xuống khiến nó bật tưng lên hoan hỉ khi thoát khỏi sức nặng như một con Voi đè lên mình. Ba của Việt có giọng nói sang sảng, oai vệ với những tiết tấu và kiểu giật giọng mang âm hưởng của sự ra lệnh khiến ai mới nghe cũng biết đây là một người thành đạt và nhiều quyền lực. Nhưng lúc này, ông khiến người ta liên tưởng tới một chú Bò tót Tây Ban Nha đang đứng trước một đấu sĩ hơn. - Trong đầu anh không phải là đang chứa toàn Đậu Phụ chứ? Sao anh lại có thể làm vậy? Ai cho phép anh? - Thưa Ba... - Tôi trao bệnh viện này cho anh, không phải là để anh làm những điều ngu ngốc, anh biết chứ? - Thưa Ba, con không hiểu? - Tất nhiên, tất nhiên là anh không hiểu, anh thì hiểu được điều gì? Ngoài sự ngông cuồng, tự mãn ngu ngốc? - Thưa Ba... - Người ta đang đòi kiện anh ra tòa kia kìa? Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Ai cho phép anh hả? Ai cho phép anh nhận một đứa bị AIDS vào làm ở bệnh viện của tôi hả? - Sao Ba... Việt bàng hoàng, Ba anh đang nói tới Hạnh sao? Nhưng làm sao mà ba anh biết được? Việc Hạnh bị bệnh, chỉ có anh, Phan, và Thảo biết. Không lẽ... - Anh còn hỏi vì sao à? Anh nghĩ tôi không có mặt ở đây thì anh có thể làm gì cũng được sao? Nếu không có cô Thùy, thì cái viện này rồi sẽ ra sao? - Thuỳ? Ba! Thuỳ đã nói gì? - Nói gì à? - Trông ông Vinh giận dữ hết sức, mặt ông đỏ gay, cái cần cổ đầy những ngấn mỡ bạnh ra, quát lớn - Nói rằng anh là đứa chẳng ra gì, để cho một đứa con gái nó lừa. Nói anh là đồ ngu ngốc. - Xin Ba đừng nói vậy, Hạnh là người tử tế và có lòng tự trọng, cô ấy không lừa dối ai bao giờ cả. - À! Vậy sao? - Dường như ông Vinh không còn đủ kiên nhẫn với cậu con của mình, mắt ông đỏ vằn lên, bắn ra những tia nhìn bực tức - Không phải lừa dối sao? Vậy thì sao cô ta lại được vào đây làm? Cô ta bỏ bùa anh cái gì? Hay anh bị mù rồi hả? - Kìa Ba, chính con mời cô ấy đến đây làm việc đấy chứ? Cô ấy là một bác sỹ giỏi. - Phải, giỏi, rất giỏi trong việc lừa những đứa ngu ngốc như anh. - Ba! Con đã nói là cô ấy không lừa dối gì con mà, con biết cô ấy bị bệnh từ đầu và con mời cô ấy đến đây làm việc. - Anh biết từ đầu à? - Rõ ràng là ông Vinh bị choáng, đứa con trai của ông đang làm ông thất vọng quá mức, ông lại thả mình ngồi phịch xuống ghế khiến chiếc ghế vang lên tiếng cót két đầy phẫn nộ, ông Vinh đập tay ầm ầm xuống bàn - Vậy anh có nghĩ tới cái bệnh viện này khi anh làm điều đó không? Anh có nghĩ tới tôi không? Anh có biết bệnh nhân đã phản ứng thế nào khi biết một bệnh nhân AIDS đang điều trị cho họ không? Hả? Anh xem đi, hòm thư góp ý đầy ứ thư kiến nghị, đe dọa kiện cáo anh ra tòa. Đã sướng cái mặt anh chưa? - Nhưng cô ấy cũng có quyền được lao động, cô ấy chẳng gây nguy hiểm cho bất kỳ ai? - Không gây nguy hiểm cho bầt kỳ ai à? Ông Vinh kéo dài giọng vẻ mai mỉa, thậm chỉ có phần cay đắng, thằng con của ông hết thuốc chữa thật rồi. Giàn máy tính rung lên bần bật vì những cú đập bàn cực mạnh của ông, dường như sự tức giận làm bàn tay ông mất hết cảm giác đau đớn, ông quát to: - Có đấy, bởi nếu anh không đuổi cô ta ra khỏi viện này, tôi sẽ đuổi anh. - Nhưng thưa ba... - Tôi đã nói rồi đấy, và anh thừa biết tính tôi. - Con đã mời cô ấy tới đây làm việc, và cô ấy làm việc rất tốt, thậm chí là tốt hơn mong đợi. Con chẳng tìm thấy có lý do gì để đuổi việc cô ấy cả, thưa ba. - Có, anh có lý do đấy, vì nếu anh không đuổi cô ta, tôi sẽ đuổi, đuổi cả anh nữa. - Con xin lỗi, nhưng con mới là giám đốc, và con mới có quyền nhận ai và đuổi ai. - Nhưng tao là cha mày, - Ông Vinh thét lên, ông không bao giờ chấp nhận được khi có người dám chống lại lệnh của mình - và đây là bệnh viện của tao. Của tao, mày hiểu chưa? - Nhưng nó cũng là của con nữa, thưa ba. - Nhưng tao là chủ tịch hội đồng quản trị, tao nắm giữ 60% cổ phần. Và điều lệ công ty cho phép tao toàn quyền bổ nhiệm ban giám đốc, con trai ạ, nếu mày không làm theo ý tao, tao sẽ đuổi cổ cả mày nữa. - Thôi được, nếu như Ba đuổi cô ấy, thì con cũng sẽ xin từ chức, con xin lỗi ba... - Mày, mày... - Người ông Vinh run lên vì giận dữ, thằng con trai ông lại vì một đứa con gái không ra gì mà dám chống lại ba mình - Thằng mất dạy, mày dám à? - Con xin lỗi ba, nhưng con không làm gì sai cả, cô ấy là một bác sỹ tốt, và xứng đáng được làm việc. Dù cô ấy có bị bệnh gì đi nữa, thì cũng chẳng có pháp luật nào cấm cô ấy quyền được lao động, cô ấy có quyền được lao động. Con xin lỗi ba. - Mày đứng lại, thằng mất dạy, đứng lại cho tao. Việt đi thẳng ra cửa, mặc cho ông Vinh gọi giật phía sau, anh mở cửa bước ra ngoài, gió trời ùa vào bên trong, không khí bên ngoài mới trong lành làm sao. Bên kia, ở cuối hành lang, hình như có bóng ai đó vừa chạy khuất sau cánh cửa...