Bởi Vì Quân Hôn

Chương 7 : Người đàn ông đó gọi là Mộ Thanh (3)

"Chỉ là một người đã chết?" Nhan Thấm cười lạnh: "Trong lòng ông, tình yêu không là cái gì nhưng tôi không giống ông, ông có thể có nhiều người phụ nữ bên ngoài như vậy, tôi thực sự rất khâm phục ông, ba ba." Cô gằn hai chữ cuối cùng rất nặng, giống như nghiến răng nghiến lợi để nói ra, hốc mắt ửng đỏ giống như một con thỏ nhỏ. "Bốp..." Lại một cái tát nữa, Nhan Thấm bị đánh ngã lên ghế sofa, mẹ cô vô cùng bình tĩnh nhìn cô: "Nhan Nhan, con tới đây." Mẹ cô vươn tay ra, dường như bà đã cố ý sửa móng tay nên bàn tay vô cùng xinh đẹp. Lúc này Nhan Thấm hơi choáng váng, cái tát kia rất mạnh, trước mắt cô như có hàng ngàn con đom đóm không ngừng lóe sáng, bên tai chỉ còn tiếng vang ầm ầm, sau đó, một chất lỏng ấm áp từ mũi chảy ra. Nhan Thấm ngửa đầu lên, nước mắt liền rơi xuống. Mẹ cô bảo ba cô ra ngoài trước, Nhan Thanh cũng tự giác lên lầu, trước khi đi, cậu nghiêng đầu nhìn Nhan Thấm sau đó nhẹ nhàng cười: Nhìn đi, thời buổi hiện nay chính là như vậy. Mẹ cô là quân nhân, sẽ không nói lời an ủi tình cảm ôn nhu, bà chỉ phân tích tất cả những điều có lợi, có hại của chuyện này, giống như mở cánh cửa đen tối đáng sợ nhất trên đời này ra trước mặt Nhan Thấm. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đồ chơi bóng loáng trắng tinh kia bị mở ra, nhưng thứ bên trong lại là thứ đen đúa, bẩn thỉu. d i e n d a n lequydon Toàn bộ thứ xấu xa, dơ bẩn không ngừng chảy ra. Khi Nhan Thấm tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, thực ra chỉ là chảy máu mũi mà thôi. Nguyễn Miên nói cô như vậy rất giống bị nội thương, Nhan Thấm liền 囧. Nguyễn Miên trêu chọc cô vài câu mới nói: "Nhà họ Cố biết chuyện rồi, ba mẹ anh ta đều vô cùng vui mừng, biết anh ta đợi cậu nhiều năm như vậy, Cố Diễn Sinh cũng cho cậu thể diện, cậu có phản kháng nữa cũng vô ích. Một khi Cố Diễn Sinh tới cầu hôn, cậu vui vẻ cũng được, không vui vẻ cũng phải giả vờ là mình rất vui vẻ. Mình đoán bác Lâm cũng chính là mẹ cậu đã phân tích cái lợi, cái hại của việc này với cậu rồi, đây không phải là chuyện của hai người mà chính là chuyện của hai nhà, thậm chí còn là chuyện của thành phố A. Không sao, chỉ là kết hôn mà thôi, cũng không phải sinh con, hai người các cậu lại còn là quân hôn, nói không chừng một năm cũng không gặp nhau được mấy ngày, hà tất phải tự làm khổ mình, đúng không?" Nhan Thấm nheo mắt, cô không biết là Nguyễn Miên có thể nói được những câu như vậy, nhớ lại trước đây Nguyễn Miên tụt quần cậu bạn hàng xóm, sau đó Nhan Thấm mới cảm thấy rằng Nguyễn Miên thích namxnam hẳn là do lúc đó để lại ám ảnh tâm lí. Nhưng mà lúc này Nguyễn Miên nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời như thế, Nhan Thấm bỗng nhiên phát hiện ra, là con cháu cách mạng và cán bộ cao cấp, nếu như thực sự là đồ ngốc không tim không phổi thì phải sống thế nào? Khi Nhan Thấm đi bộ trong vườn hoa của bệnh viện, Nguyễn Miên ở bên cạnh, điện thoại là vật bất li thân. Nhan Thấm tò mò lấy một bên tai nghe của cô ấy áp vào tai, sau đó trong tai vang lên tiếng rên rỉ, Nhan Thấm đen mặt. Mẹ nó, ở nơi công cộng mà còn dám nghe loại âm thanh này, thực sự nên kéo ra ngoài xử bắn!! Vào một buổi trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, Cố Diễn Sinh không chút gợn sóng tới cửa cầu hôn. Anh vẫn yêu nghiệt như cũ, quân trang trên người còn chưa kịp thay ra, quỳ một chân xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương 5 carat, nói: "Anh yêu em." Trong giọng nói còn có vẻ mệt mỏi, hẳn là vừa bay từ thành phố G tới thành phố A. Anh cũng không dễ dàng gì, Nhan Thấm hiểu được điều đó. Lúc những đầu ngón tay hơi lạnh lẽo của anh giữ chặt ngón tay cô, trong nháy mắt Nhan Thấm có một loại kích động muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng cô vẫn mỉm cười nói: "Được." dd*le*quy*don Nhìn chiếc nhẫn ôm lấy ngón tay của mình, trái tim Nhan Thấm bỗng cảm thấy lạnh lẽo, chạy trốn nhiều năm như vậy, chính cô cũng tự biết mình chạy không thoát, cái cô không biết chỉ là cô có thể chạy được bao lâu. Năm đó, nếu như sau khi xảy ra chuyện kia, anh lập tức cầu hôn, Nhan Thấm sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng mà hiện tại, anh giả vờ si tình nhiều năm như vậy, khổ sở chờ đợi nhiều năm như thế, cô vốn cũng trốn không thoát, ở bên cạnh anh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm đi trên đường kéo theo mười mấy chiếc xe, vì là cuối tuần nên Cục dân chính không mở cửa, dọc đường Cố Diễn Sinh nói câu được câu chăng, Nhan Thấm thấy một cô gái nhìn theo mười mấy chiếc xe nói: Con mẹ nó đúng là nhà tư bản!! Đúng là kẻ có tiền! Công bằng đâu ra. Nhan Thấm nhếch môi cười, quay đầu đi, nhà họ Cố dùng chút mánh khóe, Cục dân chính liền lập tức cử người tới. Dường như là có người ra mặt nên không cần làm thủ tục lằng nhằng gì. Cố Diễn Sinh không có dị nghị, anh vẫn đang rất vội, nhanh chóng kí tên. Nhan Thấm cuối cùng vẫn do dự một chút, lúc cây bút đã thấm ra một giọt mực lớn cô mới từ từ đặt bút xuống kí tên. Người của Cục dân chính nở nụ cười nịnh nọt, nói các loại lời nói chúc mừng linh tinh gì đó, Cố Diễn Sinh ôm eo cô, hôn một cái lên môi cô nói: "Ngoan, anh về đội xin nghỉ phép, chuyện tuần trăng mật, em về bàn bạc với mẹ nhé." Đời này Cố Diễn Sinh chưa từng nói chuyên với cô một cách ôn hòa như vậy, khi còn nhỏ anh luôn độc mồm độc miệng, sau khi lớn lên lại xảy ra chuyện kia, sau đó là xa cách, sau đó nữa là đột nhiên kết hôn. Anh đột nhiên ôn nhu và ấm áp như vậy khiến cho Nhan Thấm không tiếp thu nổi. Nhan Thấm nhìn Cố Diễn Sinh phong trần mệt mỏi chạy đến sân bay, cô trở về nhà họ Cố trước, tất cả người làm ở đây đều gọi cô là thiếu phu nhân, Nhan Thấm mỉm cười. Lúc nhìn thấy Tần Thì, cũng chính là mẹ của Cố Diến Sinh, nhất thời cô không biết nên gọi bà là Tần phu nhân hay là mẹ. Lúc đó Tần Thì liền kéo tay Nhan Thấm, cười rất lễ độ: "Lần đầu tiên gặp con mẹ đã biết, đứa bé này nhất định phải là con dâu nhà chúng ta." Lúc đó Tần Thì cười rất xinh đẹp, dù sao cũng là người phụ nữ thông minh quyết đoán, cho dù trong lời nói đều có chút uy hiếp: "Công việc của Cố Nhị không lâu nữa sẽ vô cùng bận rộn, con thông minh như vậy, nhất định là có biện pháp giải quyết." Lúc đó Tần Thì vỗ vỗ tay Nhan Thấm, trấn an. Nhan Thấm hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười: "Con thích anh ấy cho nên sẽ bao dung mọi chuyện." dien#dan%le& quy$don^^ "Không phải là bao dung." Ánh mắt Tần Thì khi đó rất sắc bén, Nhan Thấm từng nghe ba cô nói người phụ nữ này thủ đoạn độc ác, trên chính trườngcũng rất lợi hại. Đàn ông ở địa vị cao đều sẽ vướng phải một số chuyện không hay, không ai biết vì sao, lúc đó Tần Thì chỉ nói một câu với kẻ thứ ba kia, khi nói vẫn mỉm cười nhưng sau đó lại không hề xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa. Nhan Thấm vâng dạ nghe theo. Vì vốn không chờ mong gì mấy mà Cố Diễn Sinh và Nhan Thấn đầu không muốn tổ chức hôn lễ, cuối cùng vẫn là Tần Thì cho người chọn những bộ bộ áo cưới tốt nhất, quý giá nhất, mua từ nước ngoài về, đặt trước mặt Nhan Thấm. Nhan Thấm tùy tiện chọn một bộ, sau đó là danh sách quà tặng của người nhà họ Cố. Nhan Thấm tùy ý nhìn một chút, toàn bộ đều là thứ vô cùng quý giá, bên kia lại vẫn còn hỏi có cần thêm gì nữa không làm Nhan Thấm càng thấy đau đầu. Thứ gì cũng đều lấy thứ tốt nhất, Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm liên được yên tĩnh trở lại. Tần Thì vốn là nữ cường nhân, một mình bà gánh vác mọi chuyện, tùy ý nói vài câu, từ to lớn như màu sắc, món ăn, sân bãi đến nhỏ nhặt như đôi giầy, bông tai của Nhan Thấm và cổ tay cáo, nút áo của Cố Diễn Sinh làm từ bạch kim hay vàng, khảm đá quý chìm hay in hoa văn nổi, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng than phiền, Nhan Thấm cũng chỉ có thể cẩn thận một chút, cẩn thận đóng từng cái khuy áo cho anh, đến khi thấy rất hợp thì mới quyết định lấy cái đó.