Nơi ký ước là tại văn phòng Lâm Tư Đông mà tiến hành. Lâm Tư Đông cùng Giải Ý ngồi đối diện nhau tại bàn lớn, Lê Vân An cùng Vu Hiển Cường phân biệt đứng ở bên người lão bản của mình, hiệp nghị nhất nhất đưa tới trước mặt lão bản, đợi lão bản ký xong, rồi tại trên mặt đóng dấu công ty lẫn dấu giáp lai. Lâm Tư Đông cùng Giải Ý ký hợp đồng xong, bỏ bút xuống mà đứng lên. Lâm Tư Đông hướng hắn vươn tay, cười nói: “Giải tổng, hợp tác vui vẻ.” Giải Ý không thể làm gì khác hơn là cùng y bắt tay, mỉm cười đáp lại: “Hợp tác vui vẻ.” Vu Hiển Cường ở bên cạnh lập tức đề nghị: “Buổi trưa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chúc mừng một chút.” Lê Vân An có chút hưng phấn, chưa kịp ngẫm nghĩ liền thuận miệng phụ họa: “Tốt, công ty chúng ta mời khách, Lâm tổng nể mặt một chút vậy.” Giải Ý không nói một tiếng chỉ nhàn nhạt liếc Vu Hiển Cường. Vu Hiển Cường lớn hơn Giải Ý 6,7 tuổi, bị ánh mắt không có biểu tình gì đảo qua, lòng cảm thấy một trận lạnh lẽo, liền không dám nói thêm nữa. Lê Vân An thấy thần tình hắn bỗng nhiên có chút dị dạng, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng cúi người trưng cầu ý kiến Giải Ý: “Giải tổng, người thấy có được không?” Giải Ý ở trong lòng cười nhạt, ngươi đều nói ra rồi, còn làm bộ gì nữa? Bất quá, lễ tiết vẫn là phải làm thôi, Giải Ý tao nhã đối Lâm Tư Đông cười, khách khí mà nói: “Lâm tổng, cho ta mặt mũi chứ, ta mời người đi ăn.” Lâm Tư Đông tâm hoa nộ phóng, nhưng biểu hiện ra nghiêm trang, nhiệt tình cười nói: “Như vậy đi, buổi tối công ty hai nhà chúng ta cùng nhau tụ hội, cũng để cho bộ công trình hai bên quen thuộc nhau, sau đó muốn hợp tác, giao tiếp cũng dễ dàng.” “Được, cứ thế đi.” Giải Ý lập tức gật đầu. “Lão Lê, ngươi cùng tổng trợ lý Vu thương lượng một chút, xem buổi tối thế nào an bài, đến lúc đó cho ta biết một tiếng.” “Vâng.” Trợ lý hai người đều lập tức đáp ứng. Giải Ý đứng dậy, mỉm cười: “Lâm tổng, ta đây trước hết cáo từ vậy.” “Được.” Lâm Tư Đông cũng đứng dậy. “Ta tiễn ngươi.” Giải Ý cũng không cự tuyệt, xoay người liền đi. Lâm Tư Đông đi theo hắn, cùng hắn đi về phía thang máy. ———————— Hai người dọc theo đường đi cũng không nói chuyện, chờ thang máy tới, lại khách khí mà bắt tay một lần nữa, nhiệt tình mà nói “Tái kiến”. Biểu tình cần phải tỏ ra, hai người đều cẩn thận tỉ mỉ mà làm tốt đẹp. Giải Ý đi vào thang máy, Lê Vân An theo vào sau. Cửa thang máy chậm rãi đem khuôn mặt tươi cười của Lâm Tư Đông đóng ở bên ngoài, Giải Ý lúc này mới lúc này mới thu hồi dáng cười, lạnh lùng mà nhìn chữ số thang máy từ từ đi xuống. Lê Vân An đứng ở bên cạnh, bất an nhìn hắn, một chữ cũng không dám nhiều lời. Nhiều chuyện hại thân, hôm nay y đã liều lĩnh làm một lần, hiện tại tuyệt đối không dám nói thêm gì nữa. Thang máy tới một tầng, cửa chậm rãi mở ra. Trình Viễn đứng chờ bên ngoài thấy Giải Ý đi ra, không khỏi có chút sửng sốt, lập tức cười cười chào hỏi: “Giải tổng.” Giải Ý vừa nhìn ra y, lập tức cười đáp lại: “Trình tổng, xin chào.” Trình Viễn liền không tiến thang máy, mà là cùng hắn đứng nói chuyện, làm ra vẻ thân thiện hỏi: “Nghe nói Lâm tổng đã ký với các ngươi hợp đồng mạc tường rồi?” “Đúng.” Giải Ý gật đầu. “Mới ký xong, Trình tổng thực sự là tin tức linh thông.” “Các ngươi là đối thủ nặng ký của ta, đương nhiên là phải quan tâm rồi.” Trình Viễn vui đùa mà nói. “Không dám nhận.” Giải Ý khiêm tốn cười. “Tập đoàn Viễn Đại vốn là lão đại, tiểu công ty chúng ta bất quá chỉ kiếm chút cơm ăn, sao so được với các ngươi.” “Giải tổng quá khách khí rồi.” Trình Viễn rộng rãi mà cười. “Tân Cảnh Giới hậu sinh khả uý, trong nước đã có danh tiếng. Mượn công trình này mà nói, đại gia bát tiên quá hải (1), các hiển thần thông, tối hậu cũng là các ngươi ký được hợp đồng mà.” “Công trình mạc tường chỉ là khúc xương nhỏ, tự nhiên cũng chỉ có chúng ta làm mà thôi.” Giải Ý nhàn nhạt mà cười. “Nội tu sửa mới là phần béo bở, có các ngươi, ta là không trông cậy gì nhiều rồi.” “Không nhất định, không nhất định a.” Trình Viễn liên tục lắc đầu. “Giải tổng tài hoa hơn người, ý tưởng thiết kế luôn luôn làm cho kinh diễm, đây mới là thực lực công ty nội thất. Ta bất quá chỉ hơn Giải tổng có nhiều người, trước đây làm nhiều việc, buôn bán lời một điểm tiền, tại công trình gọi thầu cũng chẳng thể dùng được gì, bên A đâu có xem những thứ này.” Giải Ý khóe miệng nhếch lên, thần tình càng đạm mạc: “Lâm tổng cùng bên A khác không giống nhau, không thể theo lẽ thường mà nói được. Trình tổng với Lâm tổng là lão bằng hữu, hơn nữa gia đại nghiệp đại, thực lực mạnh, chọn các ngươi là đương nhiên thôi.” Trình Viễn nghe ra trong thanh âm hắn bình thản mà có một chút khinh thường, không khỏi có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Lâm tổng với bên A có gì khác a? Ta tương đối trì độn, nhãn thần cũng không được tốt, thật là không thấy. Giải tổng, còn phải nhờ ngươi chỉ giáo a.” Giải Ý mỉm mỉm mà cười: “Lâm tổng cao chiêm viễn chúc (2), hùng tài đại lược, tiểu nhân vật là chúng ta sao minh bạch được? Trình tổng là bằng hữu Lâm tổng, nếu cần chỉ giáo, hẳn là ta xin Trình tổng chỉ giáo mới đúng.” “Thế chỉ giáo lẫn nhau vậy.” Trình Viễn lập tức chớp cơ hội mà tiến tới. “Giải tổng, ta muốn mời ngươi đi ăn, ngươi lúc nào rảnh rỗi?” Giải Ý không nghĩ tới y sẽ ra một chiêu như thế, không khỏi ngẩn ra rồi lại lập tức cười cười đáp: “Trình tổng đừng khách khí như vậy.” “Ta là nói thật.” Trình Viễn rất nghiêm túc nói. “Giải tổng, ta đối với tài hoa của ngươi đã sớm ngưỡng mộ rồi, vẫn tưởng với ngươi thành bằng hữu, chính là không cơ hội. Chúng ta tuy rằng giao thủ qua vài lần , thế nhưng ta cũng quang minh chính đại mà cạnh tranh, cho tới bây giờ chưa ngáng chân ngươi, chơi thủ đoạn đê tiện, đúng không? Mời Giải tổng nể mặt mũi chút vậy.” “Trình tổng nói quá lời rồi.” Giải Ý thấy y ăn nói thành khẩn, cũng không ác ý. Hơn nữa, đúng là vài lần tranh chấp, đại gia cũng công bình cạnh tranh, hắn đối Trình Viễn cũng không có gì oán hận. Lúc này suy tư một chút, hắn liền gật đầu. “Được rồi, cuối tuần vậy, ta mời Trình tổng.” “Được.” Trình Viễn sảng khoái vươn tay về phía hắn. “Chúng ta vậy là được, ta chờ điện thoại của ngươi.” “Tốt.” Giải Ý cùng y nắm tay, cười rời đi. Trình Viễn nhìn theo bóng lưng cao gầy, tiêu sái của hắn tán thưởng mà cười. Đi tới nhìn thấy Lâm Tư Đông, quan sát một chút thấy hắn có vẻ thỏa mãn, y hai hàng lông mày nhíu nhíu một chút, gõ gõ bàn, trêu chọc hỏi: “Ta hỏi, ngươi đắc tội mỹ nhân rồi sao? Ta thấy hắn rất không ưa ngươi a.” “Có sao?” Lâm Tư Đông nhàn nhã tựa lưng vào ghế, đẩy đẩy lại gần Trình Viễn, vẻ mặt đắc ý dào dạt. “Các ngươi gặp nhau? Hắn nói cái gì về ta?” “Nhân gia ra sức khen ngươi, nói ngươi cao chiêm viễn chúc, hùng tài đại lược.” Trình Viễn chẳng thèm ngoảnh lại. “Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn khen người khác tàn khốc, dã man như vậy. Ngươi rốt cuộc làm gì vậy?” Lâm Tư Đông cười hắc hắc: “Kỳ thực cũng không có gì nhiều?” “Gì gì?” Trình Viễn hiếu kỳ. “Nhìn ngươi như vậy, đại khái là ăn uống no đủ rồi à. Nếu hắn cho ngươi đắc thủ, vậy thế nào lại chán ngấy ngươi? Nè, ngươi rốt cuộc làm gì người ta?” “Cũng không có gì.” Lâm Tư Đông suy nghĩ một chút, nghĩ cũng nên hướng vị cao nhân được xưng “Tình trường sát thủ” này mà thỉnh giáo một chút, liền nói ra. “Kỳ thực là ta không nhịn xuống được, 2 ngày trước mượn cớ sinh nhật, mời hắn tới ăn. Sau hắn uống say, ta đem hắn mang về nhà của ta luôn.” Trình Viễn lập tức minh bạch: “Á à a… Ngươi thừa lúc người ta không tỉnh táo, liền bá vương ngạnh thượng cung, cường người ta?” “Coi như là vậy. Ta thực sự nhịn không được.” Lâm Tư Đông cười hì hì. “Ngươi cũng thấy đấy, hắn đều không phải phiêu lượng bình thường, khí chất quá tốt. Lúc đó hắn uống say, ta cũng uống không ít, củi khô lửa bốc, đâu còn có thể khống chế được?” “Ngươi cái này đê tiện tiểu nhân, quả thực phát rồ.” Trình Viễn cười mắng. “Ta trước đây sao không thấy được a, ngươi cư nhiên vô sỉ như thế?” Lâm Tư Đông gãi gãi đầu, cười cười. “Trước đây ta cũng không làm thế bao giờ a.” Trình Viễn dùng sức lắc đầu: “Ngươi xong đời rồi, Lâm Tư Đông, trong mắt người ta ngươi giờ là đại lưu manh, đại sắc lang, ngươi còn muốn theo đuổi người ta sao, muốn người ta thành tình nhân của ngươi, nằm mơ đi con.” “Đúng vậy đúng vậy, chuyện này khiến ta tổn thương não quá a.” Lâm Tư Đông hướng người về trước, thành khẩn. “Ai, Trình Viễn, ngươi tại tình trường bách chiến bách thắng, dạy ta mấy chiêu, coi xem thế nào vãn hồi đây?” “Điều này sao vãn hồi a?” Trình Viễn lắc đầu. “Người ta đều không phải MB, cũng không phải tiểu tử nghèo, ngươi cho vài đồng là có thể tiếp tục sao. Ngươi sao không ngẫm lại coi, người như thế, bao nhiêu người nguyện ý nâng niu trong lòng bàn tay mà giữ gìn, tiểu tử ngươi khen ngược, thừa dịp người ta say rượu cường bạo người ta, thế mà cũng nghĩ ra được à.” “Dù thế ta cũng không hối hận.” Lâm Tư Đông hài lòng mà cười. “Trình Viễn, ta là thực sự thích, hiện tại càng thích. Ngươi có cái gì diệu kế, khiến hắn không ngại chuyện đã xảy ra?” Trình Viễn nhìn dáng dấp hắn, ý xấu nảy ra, thốt: “Ngươi nếu muốn vãn hồi, chỉ có một biện pháp.” “Biện pháp gì?” Lâm Tư Đông khẩn trương hỏi. Trình Viễn nghiêm trang mà nói: “Biện pháp này có điểm khó a, ta sợ ngươi làm không được.” “Khó cỡ nào ta đều làm được.” Lâm Tư Đông kiên quyết. “Ngươi nói đi.” Thân thể Trình Viễn nghiêng về phía hắn, rất trịnh trọng mà nói: “Đi tìm hắn, cho hắn cường lại.” “CÁI GÌ????” Lâm Tư Đông sửng sốt, phản ứng như muốn nhảy dựng. “Ngươi…ngươi là muốn ta…để hắn…” “Đúng.” Trình Viễn nghiêm túc gật đầu. “Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tha thứ cho ngươi.” Lâm Tư Đông suy suy tư tư, nghĩ đúng là việc này quá khó. Hắn có chút bối rối mà nói: “Có biện pháp khác hay không? Việc này ta chưa làm qua bao giờ.” Trình Viễn thực sự nhịn không được, bên môi đã hơi mím mím. Y hỏi: “Nhiều năm như vậy, ngươi thực sự chưa làm qua phía dưới à?” “Sao có chuyện đó được?” Lâm Tư Đông bạo tạc. “Ai dám đè ta?” “Ngươi xem ngươi xem, tính tình ngươi không thu liễm một chút, mỹ nhân cả đời cũng không thích ngươi a.” Trình Viễn cười hắn. “Hắn tâm cao khí ngạo như vậy, ngươi đem hắn cường rồi, không cho hắn cường lại, người ta thế nào nguôi giận a?” “Nói cũng phải.” Lâm Tư Đông suy tư. “Thử xem. Ta nói với ngươi, kỳ thực thỉnh thoảng cũng khả dĩ làm thử phía dưới xem, rất thoải mái đó.” Trình Viễn nói xong, cười ha ha mà nghênh ngang đi ra. ___________ (1) bát tiên quá hải: mỗi người mỗi cách (2) cao chiêm viễn chúc: nhìn xa trông rộng