Bồi Hồi

Chương 49

Áp lực quả thật rất lớn. Hoài Chương thầm nghĩ. Cũng là loại áp lực mà hắn rất hoài niệm… nhưng không có hoài niệm đến mức làm cho Trần Thập Thất thi triển thủ đoạn đối phó hắn, đừng giỡn chứ. Hắn khụ một tiếng, Trần Thập Thất mặt không biểu tình giương mắt, “Thập Nhất ca nhà muội hẳn là được tạm thời thuyên chuyển đến Huy Châu phá án.” Hoài Chương vội vàng thừa nhận, “Là huynh quả thật có đẩy một chút… chỉ hơi chút thôi.” Trần Thập Thất hơi cao giọng, “Lấy oán trả ơn à!” Nhân lúc này vội nói cho rõ. Chọc giận Trần Thập Thất Bồi Hồi, ruột chưa chắc sẽ chảy ra, nhưng tuyệt đối sống không bằng chết. May mắn nàng tính tình dịu dàng, không dễ nổi giận. “Phải, ta vốn đã đáp ứng muội không kéo theo Trần gia xuống nước.” Hoài Chương thẳng thắn đáp, “Cho nên mới tìm cách cho Thập Nhất đi Huy Châu tra án, mà không phải điều tạm A Cửu. Nếu là A Cửu khả năng liền… ừm, ta không nhìn thấu được tiểu tử kia. Nhưng muội nên yên tâm về Thập Nhất đi? Hắn chính là một tên khờ khạo, ngoài phá án ra vẫn là phá án. Ngoài việc vùi đầu vào cán sự, cái khác liền… làm như không thấy.” Hắn rất cẩn thận lựa chọn dùng từ. Biết ca ca nhà mình đầu óc có hơi chậm hiểu, là một chuyện, bị người khác chỉ vào đầu nói ngốc, đó lại là một chuyện khác. Xem ra hiệu quả rất kém, Trần Thập Thất lạnh lùng liếc hắn một cái, cúi đầu suy tư, “Thần bộ?” “Đúng, bởi vì hắn là đệ nhất thiên hạ thần bộ.” Trần Thập Thất có vẻ thả lỏng. Nàng sớm phải biết Hoài Chương huynh sẽ có chừng mực, chẳng qua là quan tâm tắc loạn. Muốn mắng Hoài Chương huynh vài câu, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn. Cũng minh bạch, nếu hắn đã đứng vững lập trường, bên ngoài hắn gần như không có thủ hạ nào có thể dùng, muốn dùng phải đi xin Hoàng thượng cha của hắn mượn dùng. Nhưng trước mắt đối mặt với áp lực “đoạt đích” này, thân là phụ thân, Hoàng thượng rất khó xử. (đoạt đích: giành ngôi) Trước khi không nắm được bằng chứng cụ thể, Hoài Chương huynh sẽ không dâng tấu tố cáo. Dù sao đó cũng con của cha hắn, mà Mộ Dung Hoài Chương, cuối cùng sẽ có một ngày gánh vác trọng trách “thiên hạ” to lớn này, không thể cứ dựa vào phụ hoàng lên núi đánh hổ thay hắn mãi. “Vốn chả muốn dính vào chuyện xấu nhà huynh.” Trần Thập Thất u oán, “Muội cũng đã nhảy xuống hỗ trợ rồi.” “Thuận tiện giúp một tay thì có.” Hoài Chương tức giận, “Hoàn toàn không phải mục tiêu chủ yếu.” “Hoài Chương ca ca, muội không trị cho huynh sao?” Trần Thập Thất bất mãn, “Cả phí chữa bệnh huynh còn chưa trả.” “Thiếu thiếu,” Hoài Chương than thở, “Hiện tại ta rất nghèo, có nhiều chỗ cần dùng tiền hơn.” “Đáng lẽ ra phải cho người ta đến xem bản mặt thật của huynh.” Trần Thập Thất càu nhàu. Hoài Chương cười vài tiếng, “Đừng đừng. Hình tượng anh minh nhân thiện ta dựng lên không dễ dàng, đổ sụp lại rất đơn giản.” Ngắn gọn vài câu nói đùa, tâm tình vốn âm u của Hoài Chương liền sáng sủa không ít. Đáng tiếc hắn muốn gặp cô em gái này lại vô cùng khó khăn, hắn còn phí sức thao túng lời đồn đem bệnh tình của Thập Thất nói khuếch đại lên, thành người sắp chết, Thái tử điện hạ là hắn đây niệm tình xưa nghĩa cũ đến thăm bệnh, mới có thể không cho người có chuyện để đàm tiếu — ở bên ngoài. “Đã chắc chắn Hải Ninh Hầu sẽ được tiếp nhận Phó thống lĩnh Tây đại doanh?” Trần Thập Thất hỏi. “Đúng vậy. Thập Nhất cũng là vào kinh phục mệnh mà thôi. Vốn chỉ là một vụ án mưu sát, lại là một đầu tuyến quan trọng, chuyện có liên quan đến Trình gia ở Huy Châu, nhà chồng của em gái ruột Tuệ phi. Huy Châu sắp trở thành của Trình gia rồi… thế gia nào hơi có chút quy mô toàn bộ đều bị diệt. Con cháu hai nhà Trình – Trâu bá chiếm chức quan trên dưới Huy Châu…” Trần Thập Thất nhướng mày, “Thu thập thế lực địa phương?” Hoài Chương khẳng định gật đầu, đã lâu không khoan khoái thế này, không cần phải nói quá nhiều, liền hiểu hết. Cả đời hắn phiền nhất chính là giải thích, ngặt nỗi phàm chuyện gì hắn đều phải có giải thích hợp lý. May mà Thái tử phi thân ái nhà hắn mặc dù đoan trang thận trọng, chọc nàng cười là một công trình khó khăn, nhưng so với Hồi tỷ nhi chỉ thiếu có một xíu xiu, có thể nhanh chóng nghe hiểu, chỗ cần giải thích không nhiều… Nếu không quả thật là không cho người ta sống nổi rồi. Bà mẹ gây trở ngại, đứa em gái ruột làm vướng chân chưa đủ còn phải thu thập cục diện rối rắm. Ông anh Đại ca thân yêu và đứa em rể thân yêu kết thành một đảng mưu tính tính mạng và hoàng vị của hắn, Đại ca còn đặc biệt nhằm vào con nối dõi của hắn, ý đồ biến hắn thành “vô sinh” . Thái tử phi lại có hơi u mê, không trấn áp được cục diện… Hắn thật là không muốn sống nữa. Bao nhiêu là chuyện, dùng đầu gối nghĩ cũng biết. Hắn cũng không phải ăn no không có gì làm điều tạm Thập Nhất đi ngàn dặm xa xôi chỉ đặc biệt điều tra án mạng của một hương thân, chỉ là tin tức truyền đến từ Huy Châu khiến hắn cảnh giác. Cũng là nhờ Hồi tỷ nhi tiết lộ ông Đại ca thân ái của hắn thích chạy quan hệ hậu trạch quanh co uốn khúc, hắn mới ý thức được. Sau đó truy theo phương hướng kia, quả nhiên khiến hắn tra được mấy tên khốn vọng tưởng “tòng long chi công” (công phò trợ vua), đã bắt đầu thẩm thấu tại địa phương. Chiếm đoạt ruộng đất, mưu tài hại mệnh. Dù sao trời cao hoàng đế xa xa xa xa vời vợi, trên dưới cùng chìa tay, một đống tay che trời. Không chỉ thu được rất nhiều tiền tài, mà còn củng cố tiền đồ làm quan của con cháu hai nhà Trâu – Trình. Quả là nước cờ cực âm hiểm cực cay độc. Lại biết được Tuệ phi theo ủng hộ con trai, phương hướng đúng rồi, tất cả đều dễ truy tra như nước chảy thành sông vậy. Huy Châu, chỉ là cái thứ nhất. Song sự tình đơn giản này thôi, đã đủ cho hắn giải thích đến muốn nhảy sông rồi. Cho nên hắn thở dài, chậm rì rì ly khai, rất là lưu luyến không rời. Ra khỏi biệt viện của Trần Thập Thất, Hoài Chương để mặc ngựa tự chạy, tâm tình thật vất vả nâng lên một tý lại thẳng tắp chảy tụt xuống. Thật không muốn đi. Mười hai vạn phần không muốn đi. Nhưng hắn xuất cung rồi, không lượn một vòng qua chỗ nàng… sau này nàng biết nhất định sẽ lại om sòm. Cho nên Hoài Chương nặng chình chịch rẽ hướng phủ công chúa Nhu Nhiên. Nhìn dung nhan nàng tinh xảo tuyệt luân, xinh đẹp chói lọi… tận đáy lòng, thật sâu thật sâu mà thở dài một hơi. Hắn không dám hỏi Hồi tỷ nhi, thậm chí không dám xin khoan dung. Bởi vì nàng… Thật sự không nghiêm túc làm gì cả. Nếu Bồi Hồi quả thật muốn nhằm vào Nhu Nhiên, em gái hắn đã không còn hài cốt. Nhưng hắn biết, thực sự biết. Nhu Nhiên đã chết. Tại thời điểm mẫu hậu hắn phi thường thiếu lý trí ban chỉ và rượu độc, đứa em gái ruột của hắn – công chúa Nhu Nhiên, là người đã chết rồi. Mà sủng nịch Nhu Nhiên, mẫu hậu mất đi đứa con gái ruột so với mạng còn quan trọng hơn, cũng xem như đã chết. Hiện tại hắn thực sự rất khổ sở, phiền não, hơn nữa là bất lực. Bồi Hồi tựa như một đứa em gái khác của hắn, tâm tình hiện tại của hắn chính là hai đứa em gái thù địch lẫn nhau, không chết không ngừng. Hắn đã rất mất mặt cầu đứa em gái bị hại tha thứ, cũng bởi vì đứa em gái hại người mà hắn không qua nổi một ngón tay của người. (chỉ vào mặt) Thật sự không còn cách nào. Thái tử phi cuối cùng không chịu nổi, nói rõ nàng sẽ không thêm người vào phủ công chúa nữa. “Tuy là nô bộc, cũng có một nhà già trẻ, cũng biết đau thương khóc lóc.” Trước nay luôn nghiêm túc, Thái tử phi hiếm khi lộ ra biểu tình thương tâm, “Thiếp không thể phái người đến cho công chúa đánh chết được nữa.” Đây là nàng mười hai vạn phần thương tâm và oán giận, cái gọi là một góc nổi của tảng băng. Không có người của mình canh chừng bên trong, hoàn toàn không bị khống chế. Hắn thân là người kế vị Đại Yến, bận đến sứt đầu mẻ trán, đã làm hết khả năng. Kết quả đứa em gái khiến hắn bất đắc dĩ phiền lòng này, hoàn toàn không nắm được trọng điểm. Hỏi nó chuyện chính quan trọng thì mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết, nhưng nghe thấy hắn mới từ chỗ Trần Bồi Hồi qua đây, liền mặt mày vặn vẹo khóc náo, luôn mồm hỏi Thái tử ca ca có ý tứ gì. “Ý tứ gì?” Hoài Chương cười khổ, “Ý tứ chính là, ngươi phải sửa, ngươi nhất định phải sửa cho tốt! Đem tất cả cái tính nhõng nhẽo, đố kị người tài toàn bộ bỏ hết cho ta! Nếu không ngươi sẽ chết, đúng, ngươi sẽ chết! Ngươi an hưởng phú quý không tốt sao? Ai có thể ủy khuất ngươi? Là tự ngươi ủy khuất chính mình!” Nhưng nó vẫn làm loạn, giống như một đứa con nít ra sức đong đưa tay áo của hắn, hắn quả thực rất muốn tóm nó đến một phen ném lên vách tường. Làm ơn một chút đi, ngươi không phải đứa con nít a! Trước khi gả cho Như Trác còn tốt, sau khi Như Trác chết không minh bạch, nó liền càng trầm trọng hơn. Kỳ thực hắn biết đấy, chỉ là không có chứng cứ. Nhưng vẫn làm cho hắn sởn tóc gáy, khiếp sợ lặng người: “Muội muội của ta nào có ác độc như vậy”. Hắn thật sự muốn rống to với Nhu Nhiên: Ngươi muốn cái rắm?! Khóc la hét nhất định phải gả cho trạng nguyên lang năm nay vừa tròn mười tám, công tử như ngọc khí chất tốt nhất Đồng Văn quán. Làm sao vào tay ngươi không được một quý (3 tháng) liền ngủm rồi?! Ngươi thực sự là muội muội ta sao?! Ta mặc dù thường hô muốn chỉnh người đến ruột chảy ra, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm theo loại nhẫn tâm đó a! Nếu ngươi không sửa, thực sự chết chắc rồi. “Nếu huynh thật sự thương muội hơn Trần Bồi Hồi, là anh ruột của muội, thì đem Trần Tế Nguyệt đến cho muội đi!” Công chúa Nhu Nhiên lê hoa đái lệ làm nũng. Trần Tế Nguyệt? Tư đương Đại Lý Tự – Trần Tế Nguyệt? Hoài Chương Thái tử điện hạ hoa hoa lệ lệ phẫn nộ rồi. Ngươi, đường đường là đích công chúa của triều Đại Yến, phong hào Nhu Nhiên, hơn nữa đã có phò mã. Sau đó muốn Thái tử là ta đây, là Thái tử Hoài Chương, đi bắt cóc mệnh quan triều đình làm trai lơ cho ngươi chơi đùa ư? Ngươi có lầm hay không a ~~ Gắng gượng nén xuống xúc động muốn thổ huyết, Thái tử Hoài Chương phẩy tay áo bỏ đi, chỉ cảm thấy từng đợt biến thành màu đen, tức giận không nhẹ. Con mẹ nó có thể càng hoang đường một chút nữa được không? Hắn chỉ nghe qua hôn quân, chưa từng nghe qua hôn công chúa. Đây không phải là phát hoa si nữa, mà là phát điên rồi. “Người đâu! Nhanh đến Ngự y cục! Thỉnh viện thủ xem bệnh cho công chúa Nhu Nhiên!” Hoài Chương quyết định để cho dân chuyên nghiệp đến lo, mình kiên định hồi đông cung. Hắn rốt cục nhịn không nổi càu nhàu với Thái tử phi, “Ta thực sự muốn đổi em gái khác.” Đang giúp hắn dọn dẹp bàn sách, dung nhan thanh diễm của Thái tử phi vẫn lạnh băng như cũ, chỉ là nhàn nhạt bất đắc dĩ, “Điện hạ, đổi vợ so ra dễ hơn, đổi em ruột rất khó.” “Muốn chạy?” Hoài Chương cảnh giác hẳn lên, “Nghĩ rõ đẹp! Đừng quên chúng ta kết tóc rồi! Trong bụng nàng cũng đã có con ta, chạy cái gì mà chạy? Còn có thể chạy đi đâu.” Thái tử phi căn bản không thèm để ý đến hắn. Chỉ có ở trước mặt nàng, mới biết được, Thái tử điện hạ “Anh minh nhân thiện, nho nhã ít lời”… Trên thực tế là một người cực nói nhiều. Hình tượng quả thực sụp đổ nát be nát bét rồi.