Bối Đạo Nhi Trì
Chương 98 : Phiên ngoại 1 (1)
Ngồi trên chuyến bay trở về, Âu Dạng vẫn cảm thấy bồn chồn không yên. Trên thực tế, ngay thời điểm Hạng Ý cử hắn sang Châu Âu điều tra thị trường vào hai tháng trước, hắn đã có dự cảm không lành.
Việc kinh doanh của bọn họ tập trung chủ yếu ở Châu Á và Mỹ Latin, điều tra Châu Âu để làm gì? Coi như khai thác thị trường mới, nhưng như vậy là quá đột xuất, không phải sao?
Âu Dạng nhìn từng đám mây lớn ngoài cửa sổ, sự bất an trong lòng ngày càng lớn hơn.
Gần hai tháng nay, hắn không cách nào tập trung tinh thần để hoàn thành nhiệm vụ Hạng Ý giao cho được, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên nụ cười cuối cùng của Hạng Ý khi tiễn hắn rời đi. Người đàn ông đó vẫn luôn lạnh lùng âm trầm, dáng tươi cười kia thật quá mức bình thản và nhẹ nhõm, vừa nhớ lại đã cảm thấy xốn xao trong lòng.
Nhất định đã xảy ra chuyện, linh cảm nói cho hắn biết.
Nhưng mỗi lần gọi điện khéo léo thăm dò, Hạng Ý lúc nào cũng mỉm cười bảo hắn yên tâm, điệu cười của người đó càng khiến cho hắn cảm thấy bất an thêm, vất vả lắm mới vượt qua được hai tháng này, bây giờ hắn đang ngồi máy bay trở về, trong lòng chẳng những không thoải mái, mà càng lúc càng sốt ruột hơn.
Hắn tự nhủ mình phải bình tĩnh, tĩnh tâm ngẫm lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Việc Nhan Lập Khả chết Hạng Ý dặn hắn không được nói cho Hạng Lê, nhưng dù sao một người lớn như vậy lại mất tích, Hạng Lê tra hỏi nhiều nơi chắc chắn đã biết được. Bạn bè ở Tam Giác Vàng nói cho Âu Dạng biết, Hạng Lê không làm gì suốt cả ngày, không ăn không uống, không hoạt động, chỉ ẩn nấp trong bóng tối mà ngẩn người. Sau khi Hạng Ý biết tin, ngày hôm sau liền dẫn hắn theo về Tam Giác Vàng gặp Hạng Lê. Người nọ so với lời đồn thì càng trầm trọng hơn, đôi mắt phủ tơ máu, lếch thếch không ra hình người. Âu Dạng vốn nghĩ rằng Hạng Lê sẽ không phản ứng với ai khác, nhưng khi người nọ nghe thấy tiếng Hạng Ý gọi thì đột nhiên cử động, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy Hạng Ý thì ánh mắt mới dần dần lấy lại được tiêu cự.
Hạng Lê ôm Hạng Ý gào khóc, Hạng Ý chỉ yên lặng ôm lại y, vỗ nhẹ lưng y từng lần, chậm rãi siết chặt vòng tay.
Trong trí nhớ của Âu Dạng, quan hệ của hai anh em nhà này thực sự không tốt, nhưng sau tất cả một Hạng gia lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn đứng bên cạnh nhìn cũng hiểu rõ, cảm thấy đau xót trong lòng.
Hạng Lê muốn báo thù cho Nhan Lập Khả, Âu Dạng chẳng hề ngạc nhiên, nhưng lạ là đến Hạng Ý cũng muốn tham gia, điều này làm cho Âu Dạng hết sức bất ngờ.
Khi thiếu niên kia còn sống Hạng Ý căn bản không thèm để ý đến y. Tại sao bây giờ y chết rồi, nhưng có thể khiến cho Hạng Ý trở nên thất thường như thế? Âu Dạng vẫn còn nhớ, khoảng thời gian sau khi Nhan Lập Khả mới chết, Hạng Ý chợt lâm bệnh nặng, sốt cao không giảm, vết thương cũ tái phát nhiều lần, cả người hôn mê bất tỉnh, nói mê sảng không ngừng, quả thực… Tựa như lặp lại khoảng thời gian Mạc Bắc mất tích năm đó. Sau này khi được điều trị tỉnh lại, Hạng Ý chỉ ở trong phòng bệnh liên tục tua đi tua lại đoạn băng ghi hình kia, mỗi lần nghe đến câu “Tiểu Ý, tạm biệt,” là một lần đau đớn đến điên cuồng.
Âu Dạng không biết rốt cuộc Hạng Ý có yêu Nhan Lập Khả không, duy nhất có thể khẳng định, y và Hạng Lê sẽ cùng báo thù cho Nhan Lập Khả.
Hạng Ý rất ít khi mất bình tĩnh, nhưng hành động phái người đến ám sát Lăng Viêm lần đó của y thật sự quá bốc đồng. Nếu Hạng Lê không khống chế được thì còn có Hạng Ý ngăn cản, nhưng ngay cả Hạng Ý cũng phát điên theo, căn bản không ai ngăn lại được. Có điều, thất bại lần đó đã đem đến cho bọn họ một tin tức, tin đồn gần đây Lăng Viêm đang theo đuổi đội trưởng đội vệ sĩ của ông trùm Hợp Tung hóa ra là sự thật.
Gậy ông đập lưng ông, Âu Dạng biết Hạng Ý chắc chắn muốn làm như vậy.
Trước khi hành động, Hạng Lê đột nhiên gửi đến bản hợp đồng chuyển nhượng giao lại toàn bộ sản nghiệp Tam Giác Vàng lại cho Hạng Ý, hẳn là sẵn sàng liều chết để báo thù, Âu Dạng chợt cảm thấy bi thương thay cho người này.
Người đó thật sự yêu Nhan Lập Khả, yêu đến tận xương tủy, đến cả tính mạng cũng không tiếc.
Nhưng đứa nhóc ngây ngô từ nhỏ kia làm sao có thể là đối thủ của Lăng Viêm, chỉ càng chọc giận người đàn ông kia, Lăng Viêm đem theo một đoàn sát thủ tinh nhuệ bao vây giết hết toàn bộ Hạng gia, còn ngang nhiên dùng thủ đoạn uy hiếp để cướp Tam Giác Vàng về tay của mình.
Ngày đó Âu Dạng báo cáo tin này với Hạng Ý đang ở trước bia mộ, trong nháy mắt, hắn trông thấy ánh mắt Hạng Ý trống rỗng, sau đó vô thức đưa tay xoa nhẹ lên tấm bia mộ trước mặt, nụ cười mang theo chút cay đắng.
“Lần này thật sự, chỉ còn một mình em…”
Là âm thanh thì thào, giọng nói khàn khàn, Âu Dạng không biết có phải là hắn nghe nhầm hay không.
Tam Giác Vàng được nắm giữ trong tay bọn họ bắt đầu từ thế hệ ông ngoại của Hạng Ý trở về sau, Hạng Ý không có khả năng sẽ trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người ngoài như vậy. Âu Dạng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng y liều mạng đánh cược một lần, nhưng đến thời điểm đó người kia lại phái hắn sang Châu Âu điều tra thị trường, hắn không cảm thấy bất an mới là lạ.
Ngồi trong máy bay, Âu Dạng nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng như có một cây châm liên tiếp đâm vào, đau đến mức hắn phải siết chặt nắm đấm.
Máy bay hạ cánh, hắn vội vã chạy đến trang viên ở Monteria, mặc dù người nhà Hạng Ý đều ở Sao Paulo, nhưng hắn chắc chắn Hạng Ý đang ở trong trang viên đó, thậm chí, có thể là đứng trước ngôi thạch mộ.
Cuối cùng cũng đến được cổng trang viên, Âu Dạng còn chưa kịp chạy vào, chợt cảm thấy bầu không khí tràn ngập một thứ gì đó làm hắn lo lắng vô cùng.
Yên tĩnh, quá yên tĩnh.
Hắn hít sâu vào một hơi, nuốt ngụm nước miếng, đi dọc theo con đường đá cuội từng bước đi về phía ngôi mộ.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
Thạch mộ đã bị ai đó tàn phá, bên trong trống rỗng, xung quan toàn là mảnh vụn do thuốc nổ để lại, đương nhiên là bị người khác dùng thuốc nổ để phá.
Hắn còn nhớ Hạng Ý cũng từng điên cuồng muốn làm nổ ngôi mộ này, nhưng chỉ vừa cho nổ một phát nhẹ, chỉ là một chút cát bụi xám đen rơi ra, đã đủ khiến cho y đau lòng mà ôm chặt lấy bia mộ gào khóc thảm thiết thật lâu. Nhưng ngôi mộ trước mặt này, rõ ràng là bị cho nổ rất tàn bạo, không quan tâm, chắc chắn không phải do Hạng Ý làm.
Hắn bất động đứng đấy sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, bất an chồng chất suốt hai tháng bỗng nhiên dâng lên cùng lúc, hắn cuống quít gọi lớn Đại thiếu gia, vội vã tìm kiếm khắp cả trang viên, nhưng toàn bộ trang viên đều không có một bóng người, yên tĩnh đến nỗi khiến cho hắn ngạt thở.
Hắn nhớ lại nụ cười cuối cùng của Hạng Ý, như thể từ bỏ hết tất cả, nhàn nhạt, tươi cười đến trống rỗng.
Lúc đó y suy nghĩ gì? Rốt cuộc y đuổi hắn đi để làm gì? Tại sao nơi này… Lại trở nên trống vắng đến như thế…
Âu Dạng tìm kiếm ba ngày ba đêm, cổ họng gần như muốn tắc nghẽn, cuối cùng chỉ nhận được một tin tức, Tam Giác Bạc thuộc về Đằng Lăng, Lăng Viêm mua chuộc quan chức chính quyền địa phương, không ai đứng ra giải quyết tranh chấp bến cảng, toàn bộ sản nghiệp thương mại bến cảng của Hạng Ý tạm thời thuộc quyền sở hữu của Đằng Lăng, thương nhân lớn thứ hai Mỹ Latin.
Bang phái chiếm đoạt bang phái cũng không phải chuyện lần đầu Âu Dạng nhìn thấy, nhưng lần này vô cùng kỳ lạ, tại sao cả hai sản nghiệp ở Tam Giác Vàng và Bạc đều rơi vào tay của Đằng Lăng?
Không ai nói cho hắn biết đáp án, Hạng Ý giống như đã bốc hơi, bao gồm cả nhóm thuộc hạ của y, tất cả đều mất tích. Âu Dạng biết sau lưng Hạng Ý còn có một nhóm người Ám Bộ, trên phương diện kinh doanh chân chính y sẽ giao cho hắn quản lý, trong khi những người Ám Bộ không biết mặt kia sẽ ngấm ngầm thao túng đằng sau, mấy chuyện này Hạng Ý chưa bao giờ nói cho hắn biết, nhưng hắn hiểu rõ, Hạng Ý có thể có được địa vị như hôm nay, chính là nhờ vào nhóm người Ám Bộ kia gắng sức chống lưng cho y, không phải là hắn, cho dù thường ngày hắn có chăm sóc y thế nào, đau lòng cho y ra sao, vị trí quan trọng ở trong tâm của y, vĩnh viễn không có chỗ cho hắn.
Nếu đã đi hết, hắn cũng không còn tư cách ở bên cạnh người đàn ông kia.
Âu Dạng nhìn trang viên hoang tàn, trong lòng cũng trống trải. Cả nửa đời hắn đã giúp y quản lý địa phận này, nhưng đến cuối cùng, thật sự bị y dứt khoát đuổi đi như vậy sao…
Hắn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên nụ cười cuối cùng của Hạng Ý, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy người đàn ông đó cười như vậy, lần đầu thấy được, hóa ra cũng là lần cuối.
Bầu không khí phảng phất hương hoa hồng, hắn mơ hồ nghe được lời nói cuối cùng của Hạng Ý nói với hắn, mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng đến không chân thật.
“Âu Dạng, những năm qua, thật sự cảm ơn anh.”
Câu nói cảm ơn trịnh trọng như thế, thì ra, chính là một lời tạm biệt.
***
“Âu Dạng thúc thúc, chừng nào mẹ mới về?”
Âu Dạng vừa mới đến quỳ gối ôm lấy đứa nhỏ, xoa đầu của nó, “Tiểu Bắc ngoan, mẹ đi du lịch, sẽ về sớm thôi.”
Hạng Bắc cắn môi, đôi mắt đen óng nhìn chằm chằm vào Âu Dạng một lúc, sau đó mắt bỗng rưng rưng, giọng cũng nghẹn nấc, “Âu Dạng thúc thúc đừng gạt cháu, mẹ cũng không muốn cháu đúng không?”
Lòng Âu Dạng thoáng sa sầm, vội vàng đong đưa đứa nhỏ trong lòng, “Ai nói thế, mẹ sẽ nhanh chóng…”
Hạng Bắc bất chợt ôm lấy cổ Âu Dạng, cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn chảy ra, từng giọt rơi xuống trên cổ của Âu Dang, “Ba không muốn cháu, mẹ cũng không muốn cháu, Tiểu Bắc làm gì sai sao?”
Âu Dạng đau lòng, ôm lấy đứa nhỏ cả buổi không nói nên lời, cuối cùng đành phải khẽ thở dài một tiếng.
Đã qua ba năm, hắn tìm kiếm Hạng Ý khắp nơi nhưng không thấy, cuối cùng chỉ còn cách chạy đến Sao Paulo tìm người nhà của y mà ôm cây đợi thỏ. Nhưng ba năm qua Hạng Ý cũng không trở về nhà, hắn không biết có nên tiếp tục chờ đợi người đó hay không.
Người cần đợi thì không thấy, nhưng lại gặp phải một đống tin tức bừa bãi lộn xộn. Hạng Ý không chỉ đắc tội với Lăng Viêm, mà dường như còn chọc giận đến cả ông trùm của Hợp Tung – Dương Viễn Tu, người đó là một tên trùm môi giới, chuyên lợi dụng truyền thông để thổi phồng câu chuyện hoặc bôi nhọ ai đó. Hiện tại, tờ báo đang cầm trên tay là tin tức tiêu cực về Hạng Ý, gì mà giết cha giết em chiếm đoạt tài sản, tin tức bôi nhọ tràn lan khắp các mặt báo. Hình tượng lúc trước của Hạng Ý luôn được duy trì rất tốt, đột ngột bị những thứ này bôi nhọ nói xấu, những tiếng chửi rủa xôn xao khắp mọi nơi, đi đâu cũng có thể nhìn thấy các chủ đề tương tự được bàn tán. Một số chuyện làm ăn ngầm khi xưa của Hạng Ý cũng bị đem lên mặt báo, người muốn trả thù kiếm chuyện ngày càng nhiều, thậm chí còn làm loạn trước mặt vợ của y ở Sao Paulo. Âu Dạng không thể không suy nghĩ, may mà Hạng Ý đã mất tích, nếu không chắc chắn y sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Có điều, vợ của Hạng Ý, Tiền Thụy, cũng không phải là nhân vật đơn giản, cha của cô là ông trùm ở trung bộ Mỹ Latin. Từ sau khi kết hôn, Hạng Ý luôn thờ ơ không quan tâm gì đối với hai mẹ con cô, điều này khiến cho Tiền lão gia rất tức giận, nên khi việc này vừa mới bị phanh phui ra, Tiền lão gia càng thêm hối hận vì đã gã con gái cưng cho cái thứ đáng khinh như vậy. Vì vậy, lão tự quyết định, không cần đến trình tự đúng luật, bắt con gái của lão đơn phương ly hôn, cho đứa cháu trai ghẻ lạnh một khoản tài sản lớn rồi ném nó lại cho Âu Dạng, còn lão đem theo con gái vội vàng thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên xung quanh Sao Paulo.
Tiền Thụy ban đầu là thật sự ngưỡng mộ Hạng Ý, đánh bại nhiều người tài hoa cùng cạnh tranh như vậy khiến cô rất hưng phấn mà tự cao tự đại, nhưng sau khi kết hốt, sinh hoạt hôn nhân càng ngày càng khiến cho cô cảm thấy tuyệt vọng. Hạng Ý hoàn toàn không quan tâm đến cô, cũng mặc kệ chuyện kinh doanh, cả ngày chỉ ở Monteria đứng thẫn thờ trước ngôi thạch mộ, đến cả đặt tên cho con cũng cãi lời cha cô, chỉ đơn giản lấy một chữ “Bắc”, cô có ngu cũng biết người trong lòng chồng mình là ai. Nhìn thấy tuổi xuân của mình dần trôi qua, con càng lúc càng lớn, nhưng chồng hầu như không ở bên cạnh, ngay cả một chút thái độ cũng không thay đổi, lần này bị bôi xấu triền miên, người cũng không rõ tung tích, ngay cả sản nghiệp ở Tam Giác Bạc cũng bị người khác cướp mất, cô cân nhắc ngẫm nghĩ không ngừng, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn nghe theo lời cha, rời bỏ cái chốn Sao Paulo đau khổ này.
Trước đó Âu Dạng đã cố khuyên can cả buổi, nhưng vẫn không thể lay chuyển được hai cha con họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong biệt thự ở Sao Paulo càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn và Hạng Bắc, hai người một lớn một nhỏ.
Lúc này, hắn đang ôm lấy Hạng Bắc co rúm trên ghế sô pha, nhớ đến hình ảnh cuối cùng của người kia, ngây ngốc một lúc, cuối cùng hắn cho ra một quyết định, mang theo Hạng Bắc, trở về Monteria.
Trong trang viên rộng lớn, vẫn giống như ba năm trước, không một bóng người. Về sau Âu Dạng mới phát hiện Hạng Ý chuyển vào trong tài khoản của hắn một số tiền rất lớn, xem ra người kia đã sớm lường trước ngày hôm nay, đều sắp xếp ổn thỏa đường lui cho thuộc hạ của mình.
Âu Dạng thuê người quét dọn lại trang viên, xây dựng lại ngôi mộ đã bị phá hủy, trồng lại từng bông hoa hồng trong vườn, tu sửa toàn bộ trang viên bừa bãi ngổn ngang trở lại hình dáng ban đầu.
Trên đời này người hiểu Hạng Ý không nhiều lắm, nhưng hắn nghĩ, hắn miễn cưỡng coi như mình là một trong số đó đi, hắn khẳng định, người kia sẽ không vứt bỏ nơi này, người đàn ông tên Hạng Ý, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng hắn không hề cảm thấy buồn chán, tuy chuyện làm ăn ngầm của Hạng Ý bị đóng băng, nhưng những công ty kinh doanh chân chính đều không bị ảnh hưởng, một bên hắn cẩn thận dò tìm tin tức của Hạng Ý, bên khác lại tiếp tục thay người đàn ông đó quản lý công việc làm ăn này.
Hơn nữa hắn còn mang theo một đứa bé, cuộc sống mặc dù hơi đơn điệu, nhưng không hề cô đơn.
Từng ngày trôi qua, hắn biết được thêm một số thông tin khác. Lăng Diệc Phong cuối cùng cũng qua được giai đoạn nguy hiểm và tỉnh lại, người đàn ông tên Lâm Vũ Phi mà Hạng Ý muốn ám sát cũng được người nào đó cứu sống, năm nay Đằng Lăng chi ra một khối tiền khổng lồ để xây dựng một khu biệt thự cao cấp ven biển thành phố B, có điều đây là chuyện bí mật, rất ít lộ ra ngoài.
Hắn đoán khu biệt thự đó được khởi công xây dựng chắc hẳn là cho Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, hắn còn nhớ, ven biển thành phố B, đó chính là quê nhà của Mạc Lẫm.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, những công ty dưới tay hắn hoạt động càng ngày càng tốt lên, kinh doanh cũng ngày càng phát triển và tăng trưởng, mọi thứ dường như đều ổn định, nhưng hắn vẫn cảm thấy, trong lòng có thứ gì đó trống trải, khiến cho hắn không tài nào an tâm được.
Hắn còn đợi, mặc dù thời gian chờ đợi này, dường như không thể kết thúc.
***
“Âu Dạng thúc thúc!”
Một đứa bé xinh đẹp đứng ở cổng nhà trẻ chạy nhào về phía hắn, ôm chằm lấy cổ hắn.
Âu Dạng ôm đứa nhỏ hôn một cái, cười xoa đầu nó, “Ngày đầu tiên đến nhà trẻ thế nào? Bạn bè có dễ thương không?”
Hạng Bắc liếc mắt qua, bĩu môi, “Thật ngu ngốc!”
“Hả?”
Hạng Bắc ôm cổ Âu Dạng hừ hừ, “Bọn chúng sưng lên chừng đó sao? Ngốc mà nghĩ là tuyệt lắm!”
Âu Dạng cũng mặc kệ đứa nhỏ này nói bậy, bất ngờ một chút rồi đặt nó ngồi lên ghế lái phụ, còn hắn thì khởi động xe, “Ngốc như thế nào?”
“Hôm nay thầy Thiên nói chúng cháu mỗi người phải tham gia một lớp học mà mình yêu thích, có một nhỏ mập nói mẹ nó muốn nó tham gia lớp Tiếng Anh!”
“Ừ, vậy sao nữa?” Vẻ mặt đứa nhỏ cực kỳ nghiêm túc, Âu Dạng nhịn không được cũng đứng đắn theo.
“Cháu liền hỏi nó!” Nói xong, đứa nhỏ chống hông lên, hướng về bên trái, “Tiếng Trung cậu học xong rồi sao? Tham gia lớp học tiếng anh nữa? Rồi nó nói!” Bây giờ hướng về bên phải, “Cái này là mẹ tớ bắt tham gia đấy.” Lại hướng về trái, “Tôi nói yêu thích là yêu thích của cậu, không phải là của mẹ cậu, tiếng Trung còn chưa hiểu hết mà đòi tham gia lớp tiếng anh, mắc cười!”
Âu Dạng cố bụm miệng nín cười, bỗng nhiên nghe Hạng Bắc ở bên cạnh nghiêm túc nói tiếp, “Cái nhỏ mập sốt sắn nói… Nói nó rất thích tiếng anh, cháu liền hỏi nó, cậu thấy tiếng anh chưa mà thích cái rắm á… Ái,” cẩn thận xem xét Âu Dạng, quả nhiên thấy hắn trừng mắt một cái, vội vàng vả vào mồm, cắn môi dưới, “Ý cháu nói là, cậu thích cái gì mà thích! Rồi nó cũng đùa, nó nói nó biết chữ One!”
Âu Dạng hơi kéo căng mặt.
“Cháu hỏi nó, vậy sau one là gì? Nó nói là two, cháu hỏi sau two là gì! Nó nghẹn họng nhìn cháu cả buổi, không nói được, oa — — rồi khóc lên, khóc cái gì mà khóc, ngu ngốc!”
Âu Dạng thật sự nín không được nữa, nằm lên tay lái cười như được mùa, lau nước mắt vừa cười vừa lái xe, “Thế cháu biết sau two là gì hả?”
“Không biết.” Hạng Bắc nói như hiển nhiên, khinh bỉ nói khẽ, “Tiếng anh cũng không phải là sở thích của cháu!”
Âu Dạng vui cười toác mồm.
Bị Hạng Bắc chọc cho cười vang cả một đường, đến khi Âu Dạng đi vào gara đỗ xe đứa nhỏ bên cạnh vẫn còn ríu rít diễn lại sự bất mãn đối với chỉ số thông minh của lũ bạn cùng lứa. Âu Dạng cười lắng nghe, ôm nó lên đi bộ trong vườn hoa. Đứa nhỏ nằm trong lòng của Âu Dạng, cằm đặt lên vai của hắn rồi hào hứng nói không ngừng nghỉ, Âu Dạng bỗng dưng mơ màng nhớ đến Hạng Ý. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy y, Hạng Ý cũng nhỏ như vầy, khi ấy, Hạng Ý cũng ôm lấy Mạc Bắc giống như vậy, nằm trong lòng của người kia mà nói râm ran, nói mãi không ngừng, nhưng Mạc Bắc vẫn kiên nhẫn mà ôm chặt y lẳng lặng lắng nghe.
Hình ảnh đó tựa như một bức tranh phong phú, màu sắc sáng ngời đẹp đẽ, đến cả ánh mặt trời sau lưng hai người cũng tỏa lên một vầng hào quang sáng chói.
Nhưng con người cuối cùng vẫn đấu không lại với thời gian. Vài chục năm trôi qua, hình ảnh ấm áp ấy cũng phai dần trong trí nhớ, hiện tại chỉ nhớ lại như vậy đã cảm thấy giống như chuyện gì rất xa xôi, không còn cảm giác chân thật.
Ngây người nhớ đến, Âu Dạng không biết qua bao lâu, bầu trời tối sẩm. Hắn bình thường trở lại, nhìn đồng hồ trên tay, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng định về phòng nghỉ ngơi. Đột nhiên, tiếng nói chuyện rộn rã của đứa nhỏ đột ngột dừng lại, cả người nó đột nhiên cứng đờ.
Âu Dạng cảm thấy toàn thân mình cũng vô thức dừng lại, hình như linh cảm được gì đó, tim đập nhanh dữ dội.
Quả nhiên, hắn nghe thấy tiếng thì thào của đứa bé bên cạnh, có chút nghẹn ngào khẽ gọi.
“Ba…”
Tức khắc, hắn cứng ngắc ngây người.
Người đứng đằng sau bước từng bước đến gần, từ từ đến trước mặt hắn. Âu Dạng sững sờ nhìn y, tim đập loạn đến mức nảy lên không đều. Qua một lúc lâu hắn mới cố gắng bình tĩnh lại, vội vàng đặt đứa nhỏ xuống dưới đất, bối rối cúi người chào.
Một bàn tay đặt lên trên vai của hắn, sau đó hơi dùng sức, nhẹ nhàng nâng người hắn đứng thẳng lên.
“Âu Dạng,” Giọng nói đã rời đi mấy năm, giờ đây nghe thấy lại cảm thấy vô cùng êm dịu, “Tại sao còn ở đây?”
Giọng của Hạng Ý vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, âm điệu lành lạnh, hắn vẫn không thể nghe được tâm tình giấu kín bên trong.
“Không phải tôi đã chuyển cho anh một khoản tiền sao? Mấy công ty đó cũng là của anh quản lý, tại sao không rửa tiền lấy đi?”
Âu Dạng cảm thấy hô hấp hơi run rẩy, giọng cũng không ổn, “Công ty là của cậu, tôi chỉ là thuộc hạ đi theo cậu, tôi chỉ thay cậu quản lý những việc làm ăn đó thôi.”
Hạng Ý khẽ cười không rõ cảm xúc, “Tôi đã mất hết tất cả, anh cũng muốn đi theo tôi sao?”
Âu Dạng chạnh lòng, khẽ hít vào một hơi, chậm rãi đối mắt với y.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu vẫn là Đại thiếu gia của tôi, Âu Dạng tôi quyết trung thành với cậu cả đời.”
Hạng Ý nhìn hắn thật lâu, giống như chưa bao giờ nhìn hắn nhiều như vậy.
Âu Dạng nói xong liền cúi người theo thói quen, Hạng Ý im lặng một lúc, cuối cùng xoay người sang chỗ khác.
“Đi theo tôi.”
Âu Dạng không suy nghĩ gì liền bước theo sau, đứa bé vẫn luôn trốn phía sau hắn cũng vô thức bước ra một bước. Hạng Ý đột nhiên dừng lại, không quay người, chỉ cất giọng nói, “Đứa bé này là Hạng Bắc sao?”
Âu Dạng ngơ người, nhớ lại đúng là mấy năm nay Hạng Ý vẫn chưa gặp được con mình, đứa nhỏ vốn lớn hơn nhiều, lâu không gặp cũng đã biến đổi rất lớn, hắn tức thì gật đầu trả lời, “Vâng.”
Hạng Ý yên lặng, đứa bé Hạng Bắc đứng một bên nhìn chằm chằm vào tấm lưng của ba nó, muốn đi lên phía trước, nhưng không dám, chỉ nắm thật chặt ống quần của Âu Dạng, khẽ cắn môi nhìn vào Hạng Ý.
“Tiểu Bắc.”
Đứa nhỏ sững sờ, ngay tức khắc mừng rỡ, tay thoáng cái đã buông ra.
Hạng Ý xoay người lại, nhìn nó, ngồi quỳ xuống, vẫy tay hướng về nó.
Đứa nhỏ bỗng nhiên òa khóc, chạy nhào qua ôm lẩy cổ của Hạng Ý rồi gọi to một tiếng “Ba”. Hạng Ý xoa đầu nó, yên lặng một lúc rồi nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Bắc, có hận ba không?”
Đứa bé run lên, không trả lời.
Hạng Ý khẽ cười, chậm rãi ôm nó vào trong lòng, “Từng hận sao.”
“Không, không có…”
Hạng Ý cúi đầu nhìn nó, lấy tay lau đi nước mắt của nó, khẽ cười nói, “Người hận ba rất nhiều, hận thì hận, không sao cả.” Y ôm lấy con của mình, hôn lên má nó một cái, đôi mắt đen láy dần trở nên dịu dàng, “Nhưng về sau, đừng hận nữa.”
“Đừng hận bất kỳ ai, học cách yêu thương một người. Hứa với ba, phải sống thật vui vẻ, vô tư vô lo, được chứ?”
Hạng Bắc nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.
Hạng Ý mỉm cười, ôm lấy nó rồi quay đầu nhìn Âu Dạng đang ngẩn người ở bên cạnh, “Đi thôi, dẫn anh đi gặp vài người.”
Âu Dạng chợt lấy lại tinh thần, bước đi theo vài bước, thắc mắc hỏi, “Người nào?”
Hạng Ý vẫn bước đi, trầm giọng nói, “Người của Ám Bộ.”
Âu Dạng kinh ngạc, bất giác dừng chân, vui sướng dâng trào trong lòng, còn không kịp giấu đi.
Hạng Ý chịu mang hắn đến gặp người của Ám Bộ, vậy… Chứng tỏ cuối cùng y cũng tin tưởng mình rồi sao?
Hạng Ý cũng dừng lại theo hắn, nhìn cái người đang vô cùng hạnh phúc ở bên cạnh, y lặng yên một lúc, bỗng nhiên đưa tay vỗ vai Âu Dạng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bóng lưng của Hạng Ý được ánh trời chiều kéo dài trên nền đất, Âu Dạng cảm thấy Hạng Ý đã thay đổi, gương mặt hình như vui tươi hơn chút ít, ánh mắt cũng bớt âm trầm đi rất nhiều.
Nhưng bất luận thay đổi bao nhiêu, y vẫn là Hạng Ý, vẫn là người mà hắn ngưỡng mộ, sẵn sàng đi theo y cả đời.
Hắn chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được người này, hắn không quan tâm cần dùng bao nhiêu năm để xây dựng lại đỉnh cao, hắn biết ngày đó sẽ không xa, chỉ cần ở bên cạnh người này, giúp đỡ y, làm bạn với y, hắn liền tràn đầy hy vọng.
Hắn đuổi theo bước chân của Hạng Ý, bước từng bước một, đáy lòng trống trải dần được lấp đầy. Có lẽ cả đời này hắn không thể kề vai sát cánh bước đi bên cạnh người này, nhưng có thể đứng sau lưng nhìn y như vậy, đi theo y, bảo vệ cho y, với hắn mà nói, đã quá đủ rồi.
Y là ông chủ của hắn, chỉ có thể là ông chủ cả đời của hắn, hắn sớm biết điều này.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
76 chương
34 chương
36 chương
141 chương
113 chương
22 chương