Bối Đạo Nhi Trì

Chương 93 : 【 Tỉnh lại 】

Ngồi trên xe được Hạng Ý sắp xếp, Nhan Lập Khả lặng lẽ cắn môi. Người cậu vẫn còn run rẩy, nhắm mắt lại thì khuôn mặt méo mó giãy giụa của Lăng Diệc Thần lại hiện lên, một nhát dao cắt xuống, máu tươi phun trào ướt đẫm toàn thân, gắng sức chà sát đống máu trên lòng bàn tay, cố gắng quên đi tiếng hét chói tai cuối cùng đang quanh quẩn trong tai mình. “Nếu trong lễ mừng thọ của Lăng Diệc Thần xảy ra chuyện, chắc chắn hầu hết vệ sĩ sẽ đến bảo vệ hắn. Tiểu Khả, nhiệm vụ của em là nghĩ cách tiếp cận Lăng Diệc Thần, tìm cơ hội giết hắn, tôi sẽ cử vài người tạo cơ hội cho em. Về phần Lăng Diệc Phong và Mạc Lẫm, những người còn lại là đủ rồi.” Lời nói của Hạng Ý vang lên không ngừng, cậu ôm lấy vai mình, âm thanh kia cứ vang vọng lại từng lần từng lần trong đầu cậu, cậu cố gắng xóa đi gương mặt đau đớn và tiếng hét kinh hoàng của Lăng Diệc Thần. Cậu đã xuống tay. Cậu thật sự đã dùng đôi tay này cắt đứt cổ họng của người kia. Thật sự… Không, không đúng… Không sao cả, mình chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mình nằm vùng một năm nay, chính là chờ đến ngày này… Chính là ngày này… Ngay giây phút máu tươi phun trào, cậu lập tức hoảng loạn, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lăng Viêm khi biết tin này. Hắn nhất định sẽ hận mình… Chắc chắn… Căm hận mình…. Chỉ cần nghĩ đến đây, toàn thân chợt rét run lên, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Nhan Lập Khả cắn chặt răng ngồi ở ghế sau, suy nghĩ hoảng loạn trong đầu khiến tâm cậu đau như cắt. Cậu siết chặt bàn tay ép mình bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng nén xuống đau khổ trong đáy lòng. Không cần nghĩ nhiều như vậy, bình tĩnh lại, Nhan Lập Khả, bình tĩnh lại… … Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lùi xa, từ nội thành ra đến ngoài ngoại ô, dần dần đi đến một khu rừng. Bầu trời nhanh trở tối, mặt trời ngã về tây, mặt trăng lạnh buốt chậm rãi treo lên nền trời. Đau khổ trong lòng chợt ngưng lại, Nhan Lập Khả đột nhiên híp mắt, đôi mắt đen nhánh chăm chú quan sát cảnh tượng ở bên ngoài. “Chúng ta đang đi đâu?” Người phía trước không trả lời. Nhan Lập Khả âm thầm nghiến răng, chậm rãi đưa tay nắm chặt chỗ mở cửa xe, ngay lúc đó, đằng trước đột nhiên vang lên giọng cười khẩy, “Định làm gì? Nhảy xe à?” Nhan Lập Khả dừng tay, tay giữ chặt tay cầm cửa, nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, “Hả? Tại sao tôi phải nhảy xe?” Vừa dứt lời, xe đột ngột phanh lại, đà quán tính quá lớn khiến cho cậu bị nhào người đập mạnh vào ghế trước, bằng vận tốc ánh sáng, cậu lập tức nhìn thấy một họng súng chĩa thẳng bắn vào bàn tay của mình. Ngón tay đang cầm tay nắm cửa đau như muốn đứt lìa, nhưng cậu không có thời gian suy ngẫm, lập tức cúi thấp người ngay khi nhìn thấy họng súng, nhanh chóng né thoát được một đường đạn chết người. Một tiếng súng nổ lên đã đủ để cho cậu biết ý đồ của người này, hắn muốn lấy mạng của cậu! Không gian trong xe chậc hẹp, tên sát thủ thấy phát súng đầu bị né được liền bất ngờ mà ngừng một chút, thừa cơ hội này, Nhan Lập Khả nhanh chóng bắt lấy cổ tay của đối phương, sau đó dùng sức bẻ mạnh một cái, tên sát thủ bị đau liền buông lỏng bàn tay cầm súng ra, nhưng bàn tay kia tức khắp vội vàng đưa ra cầm lấy khẩu súng. Nhan Lập Khả lướt mắt một vòng, đôi mắt u tối chợt nhíu lại, đột ngột nhướn người về phía trước, một tay nhanh như chớp tóm lấy điếu thuốc ở trong xe, sau đó thẳng tay dúi mạnh đầu thuốc đang cháy đỏ vào mắt tên sát thủ. “AAA!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên sát thủ áo đen gào rống bịt lấy mắt, chỉ vài giây đã đủ, Nhan Lập Khả nhanh chóng vứt cây dao trên tay đi, hung hăng bẻ quặp cánh tay của hắn ra sau cổ, ngay lập tức có tiếng kêu đau đớn vang lên, cậu nhanh chóng bắt lấy khẩu súng bị rơi xuống, chĩa thẳng vào huyệt thái dương của hắn rồi mạnh mẽ bóp cò. “Đoàng Đoàng!!” Hai tiếng súng nổ, cơ thể đang run rẩy kia đột ngột cứng ngắc, sau đó ngã xuống bất động. Nhan Lập Khả thở hổn hển nhìn người đàn ông đang chảy máu ở phía dưới, cầm lấy súng, chậm rãi điều chỉnh nhịp tim đập nhanh hỗn loạn. Đầu óc rối loạn, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Run rẩy cầm chắc khẩu súng trong tay, cậu hít vào một hơi thật sâu, mở cửa xe bước ra ngoài. Trời đã tối hẳn, cậu gần như có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở gần đây. Nơi này… Loáng thoáng có cảm giác quen thuộc, cậu vô thức bước ra một bước, sau đó đứng lại. Phải rồi, đây là thung lũng đó… Ngẩng đầu lên, trời trong thoáng đãng, trên nền trời trải dài vô vàn ánh sao, nhưng đôi mắt vẫn luôn hướng tới ngôi sao Bắc Cực. Bên tai phảng phất một tiếng cười nói. ‘Tiểu Ý, đó là sao Bắc Cực…’ Nhan Lập Khả siết chặt súng, dùng sức cắn môi. Đột nhiên, Nhan Lập Khả rùng mình, tấm lưng dần dần thẳng lên. Sau lưng, có vài tiếng bước chân đang lặng lẽ đến gần. Cậu hít vào một hơi thật sâu, đưa tay gạt chốt an toàn của súng, ngón tay ôm lấy cò súng, chậm rãi xoay người lại. Đằng sau, khoảng bảy tám sát thủ áo đen bịt mặt đứng ở trước mặt cậu, đứng đầu là một người đàn ông tóc bạc, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi từ từ giơ súng lên. Bảy tám họng súng nhắm thẳng vào một mình cậu, bầu không khí lặng như tờ. Chính lúc đó, Nhan Lập Khả rốt cuộc cũng hiểu, trái tim này đau đớn khổ sở cuối cùng là vì cái gì. Tá ma giết lừa*, cậu thật sự vừa cùng y diễn một trò hay. *Tá ma giết lừa: sau khi để lừa xay cối xong thì giết, nghĩa như câu: qua cầu rút ván, qua sông dỡ cầu. Bỗng nhiên, muốn cười lên thật to. Đây đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, thứ cậu cho là liều mạng thì chỉ đơn giản là sự khinh thường trong mắt đối phương. ‘Tiểu Khả, tôi chờ em trở về.’ Ha ha… Mình thật sự… Quá ngây thơ rồi… “Hạng Ý cũng quá đề cao tôi rồi,” Nhan Lập Khả cười, đôi mắt cong lên thành một còng cung đẹp đẽ, “Nhiều người như vậy bắt một mình tôi, hưng sư động chúng*sao?” *Hưng sư động chúng: ý nói việc nhỏ nhặt này không cần phải gọi nhiều người như vậy. Sở Mặc quan sát ánh mắt đã tuyệt vọng nhưng vẫn còn mỉm cười của thiếu niên, bỗng nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, im lặng không nói gì. Nhan Lập Khả vẫn cười, đột nhiên thả lỏng thứ đang cầm trong tay ra, ném xuống đất. Ban đêm quá tối, Sở Mặc không nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ nghe được âm thanh kim loại bị va đập mà vang lên, hẳn là súng. Tiếng cười của thiếu niên như kim đâm, từng tiếng từng chữ rạch nát bầu trời đêm, “Nhiều người như vậy, tôi chống cự cũng vô ích, chỉ phiền các người trở về chuyển lời với Hạng Ý, chúc mừng anh, ván cờ này, thật sự thắng rất đẹp.” Cậu ngẩng đầu nhìn phương xa, khóe miệng nở lên một nụ cười mệt mỏi, “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, có lẽ y cũng không cần một quân cờ vô dụng nữa đâu nhỉ?” nói xong, cậu giang hai tay ra, hất cằm, “Nổ súng đi.” Sở Mặc quan sát cậu một lúc, cuối cùng không nói gì cả, yên lặng giơ cánh tay lên, nhắm ngay vào tim của thiếu niên. Không khí yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách ở sau lưng chậm rãi lướt qua tai. Đột ngột, thiếu niên đã buông tay chịu trói kia chợt khẽ cử động. Sở Mặc bất ngờ, đám người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trông thấy người nọ giơ cánh tay lên, giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng đạn bay thiêu cháy bầu không khí lao nhanh đến gần, Sở Mặc vội vã nghiêng người né sang một bên, chỉ không đến vài giây như vậy, hình dáng nhỏ gầy kia đã nhanh chóng chạy lẫn vào màn đêm rộng lớn. Sở Mặc kinh ngạc, vội vàng hô một tiếng đuổi theo, mấy người còn lại cũng sực tỉnh, nhanh chóng đuổi nhanh theo hướng mà thiếu niên kia đã biến mất. Nhưng không hiểu tại sao, Sở Mặc bỗng nhiên cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc. Loại ánh mắt tuy đã cùng đường nhưng vẫn bình tĩnh này, bóng lưng của người kia dù có rơi vào hoàn cảnh xấu đến thế nào vẫn có thể tìm đường thoát thân… Rất quen thuộc… Đây là… Rất nhiều năm về trước, đây là cảm giác mà hắn nhận được từ người đàn ông tên Mạc Bắc… Tại sao lại có ảo giác hoang đường tức cười đến như thế? “Mau đuổi theo!” Sở Mặc không có thời gian suy nghĩ, chạy nước rút đuổi theo bóng lưng của Nhan Lập Khả, nhưng thiếu niên chạy càng lúc càng vào sâu trong rừng, bảy ngõ tám lối khiến cho đám người truy đuổi bị tản ra. Sở Mặc tăng tốc, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng của Nhan Lập Khả, hắn không do dự mà ngay lập tức nổ súng. Mấy tên sát thủ theo sát bên hắn cũng liên tục bắn thẳng vào bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, Sở Mặc nhìn thấy Nhan Lập Khả hơi loạng choạng một chút, bước chân chậm lại, nhưng sau đó đột nhiên chạy càng nhanh hơn về phía trước. Bầu không khí chậm rãi bốc lên mùi máu tanh. Sở Mặc híp mắt, quan sát Nhan Lập Khả rồi tiếp tục nả thêm vài phát súng. Đám người dần dần chạy ra ngoài bìa rừng, bóng lưng Nhan Lập Khả càng ngày càng mờ nhạt, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy kề bên, bọn họ đã chạy đến vực thác của thung lũng, đột nhiên một tiếng “Ầm” vang lên, tiếp theo đó là tiếng nước chảy rào rạt, giống như vừa có vật gì đó ngã mạnh xuống vực núi. Sở Mặc từ từ chạy đến mép vực, nhìn xuống phía dưới, một hố sâu đen thẳm không thể nhìn đáy. “Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Sở Mặc nheo mắt nhìn một lát, nhớ đến dáng hình lảo đảo vừa rồi của Nhan Lập Khả cùng bầu không khí nồng nặc mùi máu tươi, hắn cúi đầu nhìn dòng nước sông chảy xiết ở phía dưới, âm trầm một lúc lâu rồi chuyển mắt về, “Rút thôi, nó cũng không sống được.” Mọi người nhìn xuống dòng sông lạnh lẽo tối đen ở phía dưới, nghĩ Nhan Lập Khả đúng thật bị thương không nhẹ, nhảy xuống sông càng khiến vết thương trầm trọng thêm, chắc chắc không sống nổi, vì vậy không nói thêm gì nữa, đi theo Sở Mặc rút ra khỏi thung lũng. Đêm khuya hoang vắng, tiếng nước sông chảy xiết càng thêm vang dội trong đêm đen, nước chảy cuồn cuộn về hạ lưu, hướng vào sâu trong thung lũng, càng chảy vào trong núi càng tối, đến cả ánh trăng cũng không thể len vào. *** Trời dần dần chuyển sáng, khu rừng an tĩnh cả một đêm chậm rãi trở nên rộn rạo, dưới hạ lưu thung lũng, trong thôn làng khói trắng từ từ bốc lên, tiếng gà gáy phá tan sự tĩnh lặng của rạng sáng. Theo thường lệ, trai tráng trong thôn thức dậy sớm để đi săn bắn, đây là một tập tục đã kéo dài hàng thập kỷ nay. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, đã trông thấy một người đàn ông cầm súng đi săn, vác theo một cái bao bố lớn, phấn khởi tiến vào trên thung lũng. Nhiều năm rèn luyện thành thói quen khiến hắn vô cùng nhạy cảm với mùi máu, vậy nên còn chưa đến được bờ sông hắn bỗng dưng dừng lại, cẩn thận hít hít cái mũi. Không sai, là mùi máu. Trong lòng liền vui vẻ, hắn phấn khích lấy bao bố xuống, mới sáng sớm mà đã gặp may, còn chưa đi săn mà con mồi đã tự động dâng tới cửa. Mùi máu nồng như vậy, chắc chắn ít nhất phải là một con hươu to chừng này, ha ha ha… Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn hơn, hắn hào hứng chạy ra đó, đến khi lại gần thì đột ngột cứng người. Trong vũng máu, một thiếu niên nằm sấp ở ven bờ sông, không cử động tựa như một xác chết. Hắn hoảng sợ liền la lên một tiếng, ngây người trong chốc lát rồi vội vàng chạy tới. “Này…” Cẩn thận ôm lấy người đó, hắn nhẹ nhàng lật người của thiếu niên lại, cái này không nhìn còn đỡ, nhìn thấy rõ rồi thì càng hoảng sợ thêm, giây tiếp theo liền choáng váng. Ay… Thật xinh đẹp… Ai vậy? Chẳng lẽ là thiên sứ? A… Thiên sứ đẫm máu hả… Gãi gãi đầu, hắn đưa tay kiểm tra dưới mũi của cậu, tốt quá, vẫn còn thở. Vội vàng ôm cậu lên, vác súng săn qua bên cạnh, ôm chặt cậu rồi nhanh chóng chạy về thôn mình. Biểu tình người bên trong hiện lên đau đớn, có lẽ là do hắn chạy loạn nên bị ép tỉnh lại, đôi mắt hơi hé ra một khe hở nhỏ. Người này vừa mở mắt càng khiến cho hắn mặt đỏ tim loạn, hoảng quá liền vội vàng cúi đầu xuống, càng lúc càng thấy nghẹn trong họng. Lúc nói ra được thì lại trở nên lắp bắp. “Cậu… Cậu, cậu chờ một chút ha ha,” Hắn nói nhanh, bước chân cũng không ngừng, “Tôi đưa cậu đến chỗ bác sĩ Ninh, thần y của thôn chúng tôi đó, đảm bảo chữa khỏi cho cậu, cậu cố chịu chút!” Thiếu niên chậm rãi mở to mắt, có điều ánh mắt vô cùng ngây ngốc trống rỗng, giống như rất mệt mỏi, ngơ ngác nhìn vô định về phía trước. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn dường như nhìn thấy cậu đang khóc, chỉ là mặc dù nước mắt chảy xuống, nhưng gương mặt của thiếu niên vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, nhìn vậy hắn rất khó chịu. Cho đến khi đến trước của nhà của bác sĩ Ninh, thiếu niên chợt giống như đã định hình lại, nhìn thẳng vào hắn, hắn bị cậu nhìn liền run lên, tức khắc mặt đỏ lên như đít khỉ, “Cậu… Đến rồi ha ha, cậu, cậu chờ một chút…” Thiếu niên nhìn hắn một cách khó tin, vẻ mặt giống như rất kinh ngạc, không chắc chắn mà mở miệng, âm giọng mặc dù rất yếu nhưng vô cùng êm tai, “Anh là…” Thiếu niên trợn lớn hai mắt, hơi thở như ngừng mất một nhịp, “Anh là Cố Phi?” Cố Phi bất ngờ, dừng bước chân, chớp mắt mấy cái, “A? Cậu biết tôi sao?” Ánh mắt đen láy của thiếu niên chợt rung chuyển thứ gì đó, giống như nói không ra lời, chỉ chăm chăm nhìn vào hắn. Cố Phi bị nhìn đến nổi mặt muốn nóng rần lên, vừa định nói vài câu để chuyển đề tài, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ở đằng xa, “Cố Phi hả? Không phải cậu đang đi săn sao?” Cố Phi ngẩng đầu lên, lập tức cười hớn hở, ôm chặt thiếu niên vội vàng chạy tới, “Ninh ca Ninh ca, mau mau cứu người, tôi mới phát hiện cậu ấy ở mép khe núi!” Ninh mưu cúi đầu nhìn thiếu niên nọ, thiếu niên đó cũng đang nhìn hắn một cách kinh ngạc, Ninh Mưu lờ mờ cảm thấy ánh mắt kia dường như hơi quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại nhớ không ra, có điều thương thế trên người của cậu nhóc này thật sự rất nặng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đẩy cửa ra, cũng không hỏi han về thân phận của cậu, nhanh chóng gật đầu để cho Cố Phi đưa người vào trong nhà. “Vào đi, để tôi xem cho cậu ta.” Cố Phi vui mừng đi vào trong nhà, cười hắc hắc nói, “Cậu yên tâm đi, y thuật của bác sĩ Ninh rất giỏi, chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu, đừng lo, hahaha…!” Nhưng thiếu niên vẫn im lặng không nói gì, vẻ mặt sững sờ lúc nãy cũng không còn, chỉ lặng lẽ nhìn vào bọn họ. Qua một lúc lâu, cho đến khi Ninh Mưu đi tới cởi quần áo dính máu cho cậu, cuối cùng thiếu niên mới khẽ động, đôi mắt đen láy cong lên, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt, “Cảm ơn hai người,” thiếu niên yếu ớt chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói, “Tôi là Lâm Mạch.” *** Đây là một thôn làng nhỏ, đã sinh sống ở dưới thung lũng mấy thập niên qua, người dân phần lớn là tự cung tự cấp, rất ít khi có người trẻ tuổi lên thành phố kiếm sống, cho nên nói theo một cách nào đó, nơi này tựa như là bồng lai tiên cảnh. Hầu hết người dân trong thôn đều rất nhiệt tình, đối với một người ngoài đột nhiên xuất hiện như cậu không những không phản đối mà còn vô cùng nhiệt tình đem đến cho cậu không ít phương thuốc gia truyền gì đó. Vậy nên gần một tháng ở trong ngôi làng này, thương tích trên người Nhan Lập Khả hầu như muốn khỏi hẳn. Ninh Mưu là một bác sĩ giỏi, mặc dù tính hơi trầm tĩnh, nhưng cũng may luôn có Cố Phi náo động bên cạnh, người hơn ba mươi tuổi mà lúc nào cũng phơi phới sáng sủa như lúc còn trẻ, thật đúng là một đứa con nít lớn xác. Nhan Lập Khả được hai người này hết lòng chăm sóc trong một tháng, cuối cùng hôm nay cũng có thể xuống giường đi lại một chút. Không khí ở hạ lưu thung lũng rất trong lành, ánh nắng ấm áp chan hòa, ngồi phơi nắng bên bờ sông vô cùng thoải mái. Nhan Lập Khả nằm giang rộng tay chân trên nền cỏ, lắng nghe tiếng nước chảy rì rầm bên cạnh, tâm trạng bình yên thanh thản, thân thể cũng trở nên lười nhác. Đương lúc thoải mái phơi nắng, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Cố Phi vang gần, “Lâm Mạch, Lâm Mạch, cậu ở đâu? Lâm Mạch, về ăn cơm!” Nhan Lập Khả ngồi lên phủi bụi, thò cái đầu ra khỏi bụi cỏ xanh mơn mởn cao hơn nửa người, “Ở đây ở đây.” Cố Phi vừa trông thấy, nhanh chóng phấn khích nhào qua, “Phơi nắng hả? Ha ha, xem ra cơ thể khỏe lên nhiều rồi nhỉ?” “Ừ, đúng vậy.” Nhan Lập Khả cười tươi, đứng dậy rồi nhìn ra phương xa, bỗng nhiên chỉ vào một phía rồi hỏi, “Cố Phi, tôi có chuyện này muốn hỏi anh.” “A, hỏi đi! Tôi không biết thì sẽ đi hỏi trưởng thôn!” Nhan Lập Khả khẽ cười, hơn mười năm rồi, người này dường như không hề lớn lên chút nào. Cậu nghiêng đầu nhìn phía khe núi xa xa ở phía cuối, giọng có chút mơ màng, “Tôi nghe nói, rất nhiều năm trước, phía trên kia có một gia đình sinh sống.” Cố Phi chợt cứng đờ, đôi mắt chớp chớp, “Cậu cậu cậu, sao biết được?” Nhan Lập Khả mỉm cười nhìn hắn, “Sau đó đều chết hết, có thật không?” Cố Phi nhìn cậu một lúc, ngập ngừng gãi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng, “Đúng vậy, lúc trước thật sự có một gia đình, nghe nói là tổ chức xã hội đen chuyên buôn lậu thuốc phiện,” nói xong, hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Nhan Lập Khả, “Sau đó toàn bộ gia đình bị ám sát, chỉ có hai đứa con là trốn thoát được… Cũng là do tôi cứu.” Nhan Lập Khả nhìn hắn, ánh mắt trôi về phương xa, sau nửa ngày mới cười nhẹ, nói, “Anh đúng là người tốt.” Cố Phi hơi ngại ngùng, vò đầu cười hắc hắc, “Thật ra ban đầu tôi cũng không biết hai đứa bé kia là con của gia đình đó… Ninh ca nói với tôi là chuyện đó rất kỳ lạ, thật lâu về sau mới nghe được tin nhà kia bị người khác giết sạch, tôi mới nhớ lại lúc ấy cả hai đứa nhỏ đều thương tích đầy mình, suy nghĩ trái phải một lúc mới biết được, thú thật, nếu biết trước như vậy, tôi thật không dám cứu đâu…” Cố Phi nói đến đây, bất chợt như nhớ đến gì đó mà nổi da gà, “Đứa bé nhỏ tuổi hơn trông rất hung hãn, dáng nhỏ nhưng khiến người khác phải khiếp sợ, bây giờ có lẽ đã rất lớn rồi, ha ha, nhất định là rất thành công.” Nhan Lập Khả im lặng một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Phi, mỉm cười nói, “Đúng vậy, rất thành công.” “Hả?” Cố Phi nghe không rõ, “Cậu nói cái gì?” Nhan Lập Khả lắc đầu, đứng lên, “Đi thôi, về ăn cơm, tôi đói rồi.” Cố Phi nhanh chóng gật đầu, đứng dậy định dìu cậu đi, “Nhưng mà Lâm Mạch, cậu cũng không nên đi lung tung, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút.” Nhan Lập Khả mỉm cười, để cho hắn dìu, gật đầu đồng tình. Vừa đến nhà của Ninh Mưu, đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, Nhan Lập Khả xoa bụng, nghe thấy mùi liền đói lên. Cố Phi đỡ cậu ngồi vào ghế, sau đó vội vàng giúp Ninh Mưu xới cơm bưng đồ ăn, cướp lấy việc làm, đẩy Ninh Mưu từ trong bếp ra bên ngoài. Ninh Mưu bất đắc dĩ ngưng làm, đành phải ngồi vào bàn ăn. Thiếu niên tên Lâm Mạch ở phía đối diện vừa nhìn thấy hắn tới, liền vội vàng muốn đứng lên, Ninh Mưu giữ vai của cậu lại, ngồi vào bên cạnh, “Cơ thể khỏe lên rồi hả? Hôm nay có thể tự đi được à?” Nhan Lập Khả gật đầu, “Hơn một tháng này, làm phiền mọi người rồi.” Ninh Mưu cười, đôi mắt lơ đễnh nhìn về phía Cố Phi đang loay hoay trong bếp, nói thêm, “Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, phiền hà gì.” nói xong, dường như hắn nhịn không được, lại đứng lên, “Cậu ngồi chờ ở đây một chút, thằng Cố Phi này, một chuyện đơn giản có thể biến thành mười.” Thở dài một hơi, hắn lại đi vào trong bếp, thuận tay bật TV ở bên cạnh lên, giống như sợ Lâm Mạch buồn chán, săn sóc một chút. Vừa lúc trên TV là chương trình thời sự, Nhan Lập Khả thuận mắt nhìn qua, đột nhiên cứng cả người, chậm rãi ngồi thẳng lên. “Vụ án giết người 913 cách đây một tháng gần đây có thông tin mới, những sát thủ bị tình nghi hiện đang ẩn nấp trong một căn cứ bí mật ở Colombia, nghe nói căn cứ này là nơi trú ngụ của rất nhiều sát thủ hàng đầu, có điều đa số thông tin này là lời đồn đại, đến nay vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực. Cựu chủ tịch của Đằng Lăng – Lăng Diệc Thần mặc dù đã được an táng, nhưng trước mắt Đằng Lăng cũng không định sẽ giải quyết vụ ám sát này bằng cách hòa bình thông thường, chủ tịch đương nhiệm Lăng Viêm đã nói, bằng bất cứ giá nào, nhất định phải tìm được hung thủ đứng đằng sau, để đòi lại công bằng cho người cha đang yên nghỉ ở nơi chín suối. Liên quan đến vụ ám sát này còn có một người bị hại khác là Lăng Diệc Phong, đến giờ vẫn chưa qua được cơn nguy kịch, nửa đêm hôm qua tiếp tục được đưa vào phòng cấp cứu…” Nhan Lập Khả nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi của Lăng Viêm đang trả lời phỏng vấn, trái tim dần dần co rút đau đớn. Lăng Viêm hình như đã lâu rồi không được ngủ ngon giấc, quầng thâm mắt đen xì, đôi mắt u ám hơn trước rất nhiều, ánh mắt lạnh lùng nhìn trực tiếp vào ống kính. “Xin hỏi, hiện tại Đằng Lăng đã xác định được hung thủ chưa? Có bất kỳ manh mối nào không?” Lăng Viêm nghiến răng, “Hung thủ vẫn chưa xác định rõ, có điều manh mối thì có một người.” Nói xong, hắn đột ngột nhìn thẳng vào ống kính, lạnh lùng gằng từng chữ, “Người kia tốt nhất nên trốn cả đời, đừng để cho tôi tìm được!” Nhan Lập Khả cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh như băng, ngón tay run rẩy. “Ai vậy? Vẫn chưa tìm được hung thủ à?” Bọn Cố Phi cuối cùng cũng tới, sắp xếp đồ ăn xong rồi ngồi vào bàn, “Đã thời đại nào rồi, thế mà vẫn còn chuyện ám sát, haiz, một người chết, một người bị thương chưa biết có cứu được hay không, thiệt là…” Nhan Lập Khả cụp mắt xuống, yên lặng ăn một chút cơm. Cố Phi bận rộn đưa đĩa rau cho cậu, vừa gắp vừa nói tiếp, “Còn gì mà sát thủ, căn cứ bí mật… Bọn họ đóng phim à?” Ninh Mưu gõ bàn vài cái, thấy hắn ồn ào nên ý bảo im lặng đi. Cố Phi lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm, không nhiều lời nữa. “Ăn thì ăn đi, đừng nói nhiều.” Nhàn nhạt nói một câu, nhìn qua Nhan Lập Khả, “Sao thế Tiểu Mạch? Không quen đồ ăn hả?” Nhan Lập Khả ngừng đũa, sau một lúc thì ngẩng đầu khẽ cười nói, “Không đâu, là do đói quá, ăn nhẹ trước một chút.” “À à, vậy ăn nhiều vào!” Cố Phi càng chịu khó gắp hơn, “Ăn nhiều vào mới có thể có được thân thể khỏe mạnh giống mấy tên sát thủ kia!” Ninh Mưu ho một tiếng, lại gõ cái bàn, Cố Phi lè lưỡi, cuối cùng yên lặng ngoan ngoãn ăn cơm. TV vẫn còn phát, tin tức trong nước phát xong liền đến thông tin ở nước ngoài, hiếm lắm mới không thấy mấy tin tức thù hận đang hot, đài truyền hình còn rất lãng mạn, dành hơn cả ba phút để đưa tin về một buổi tiệc đính hôn xa hoa. Nhan Lập Khả yên lặng xem TV, gắp đĩa rau một cái, bỗng nhiên nhếch miệng mỉm cười. Bên kia là giọng nói sang sảng của phóng viên, “Xin hỏi hai vị khi nào sẽ tổ chức lễ thành hôn?” Trên TV, một người đàn ông vui cười, trẻ tuổi anh tuấn, gương mặt hiếm khi không còn vẻ âm trầm như trước, đôi mắt cũng sáng ngời, “Tháng sau, chờ cha vợ sắp xếp ổn thỏa công việc hiện tại xong sẽ có thời gian đến Tam Giác Bạc, đến lúc đó chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, tiện thể hỏi ý cha đặt vài cái tên cho đứa nhỏ.” “A? Ha ha, Hạng tiên sinh, đây là phụng tử thành hôn* sao?” Phóng viên cười chớp chớp mắt vài cái. *Phụng tử thành hôn: có bầu rồi mới kết hôn. Người nọ mỉm cười nhìn vào máy ảnh, gương mặt rạng ngời không chê vào đâu, “Nào có, chỉ do em bé đến rất đúng lúc, vừa dịp chúng tôi dự định sẽ kết hôn mà thôi, hiện giờ mới được hai tháng, bụng vẫn chưa hiện rõ lắm.” Phóng viên ngưỡng mộ nhìn sang cô vợ ở bên cạnh, trêu đùa nói, “Có người chồng ưu tú tuyệt vời như vậy, tiếp theo còn có một bé con đáng yêu, Hạng phu nhân thật đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.” Người phụ nữ bên cạnh mỉm cười ôm lấy cánh tay người kia, tựa vào trong lòng của y, người kia dịu dàng ôm lấy, như thể tuyên bố với thế giới bọn họ đang rất “Hạnh Phúc”. Nhan Lập khả nhìn một chút, cảm giác rất muốn cười, tâm tình vui vẻ mà quét sạch bát cơm, xong lại còn làm thêm một bát nữa. Nhưng ăn xong hai bát cơm mà vẫn cảm thấy đói, cậu đặt đũa xuống suy ngẫm một chút, mới nhận ra đó là do đau dạ dày, bụng đã sớm no căng rồi. Tắt TV, rửa sạch bát đũa, Cố Phi lo lắng cho sức khỏe của cậu, đứng bên cạnh muốn giúp đỡ câu một chút, nhưng thiếu niên giống như rất sung sức, nhanh nhẹn rửa xong hết đống bát, còn muốn đảm nhận công việc dọn phòng. Cố Phi không thể nhìn được nữa, dứ khoát rinh cậu về giường, đắp kín chăn mền xong, chống hông ra lệnh bảo cậu ngủ. Nhan Lập Khả nhìn hắn một lát, đột nhiên lại mỉm cười, không chống đối nữa, chậm rãi co người nhắm mắt lại. Nhưng dạ dày vẫn còn rất đau, cho đến khi không còn người nào bên cạnh, sắc trời tối đen, xung quanh yên tĩnh vắng lặng, không hiểu sao bụng vẫn chưa hết đau, khiến cho cậu muốn ngủ cũng không được, chỉ có thể mở mắt ngẩn người. Cậu mở to hai mắt suy ngẫm suốt một đêm, dần dần cảm thấy cuộc sống an nhàn này vẫn không phù hợp với mình, hay nói cách khác, cuộc sống nhắm mắt giả vờ như bình yên này, cậu không thể tiếp tục được nữa. Cậu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cười một chút. Nghỉ ngơi đủ rồi, đúng thật, nên hoạt động thôi. Cậu còn có một số việc phải làm, nợ tình vẫn phải trả. Một lần âm thầm hưởng thụ khoảng thời gian thanh thản hiếm có này, mạng sống được trộm về này cũng coi như không lãng phí. Nghĩ vậy, dạ dày từ từ hết đau. Nhan Lập Khả nhắm mặt lại, mơ màng nhớ đến nhiều năm trước đây, cũng trong căn phòng này, đứa bé kia nằm yên trong lòng của mình, giữ lấy ngón tay của mình mà gặm đi gặm lại, mờ ảo như vậy, xa xôi đến mức khó tin, dường như là chuyện của kiếp trước. A, ha ha, chuyện của kiếp trước.