Bối Đạo Nhi Trì
Chương 2 : 【 Mạc Bắc 】
“Ầm ầm!! Đoàng!! “
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên hòa lẫn với tiếng súng nổ không ngừng, bầu trời ngập tràn khói lửa, không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Nơi đây vốn dĩ là một thung lũng hẻo lánh ít ai lui tới, ngày thường luôn yên tĩnh quỷ dị, nhưng hiện giờ vô cùng ồn ào hỗn loạn, tiếng la khóc, tiếng kêu rên thảm thiết bao trùm khắp thung lũng, kèm theo âm thanh vang vọng, nghe thê thảm đến ghê người. Ánh lửa bao phủ ngút trời, dòng sông nhuốm một màu đỏ tươi của máu, tiếng nước chảy nghe chói tai kinh dị, nước chảy cuồng cuộng hòa với máu đỏ thẫm tràn đầy đến nỗi không thể nhìn thấy đáy.
Đây chắc chắn là một trận quyết đấu giữa hai tổ chức, nhưng mà lực lượng giữa hai bên cực kỳ chênh lệch, một bên giành thế áp đảo chiến thắng, nhóm người áo đen thân thủ nhanh nhẹn, thủ đoạn tàn độc, mà đối thủ của bọn họ không hề công kích lại, chỉ liên tiếp rút lui tránh né, vô số người đã thiệt mạng.
Bỗng nhiên có tiếng thét chói tai vang lên, một người đàn ông run rẩy gào khóc thảm thiết trong thung lũng.
“Buông tôi ra! Lam Lam! Lam… Mẹ nó các người buông tôi ra!!!”
“Lam tỷ đã… Hạng ca, anh bình tĩnh một chút, đi mau, nếu không sẽ không kịp… Lão Tam, đỡ anh ấy!”
“Không!!!” Người đàn ông khàn giọng khẽ quát, hốc mắt đỏ hoe, rồi lại không biết làm sao ngừng giãy dụa để người khác kéo đi ra xa. Phản chiếu trong mắt hắn là hình dáng một người phụ nữ xinh đẹp nằm vật trong vũng máu, sắc mặt trắng nhợt, khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhạt.
Tiếng giết chóc chấn động toàn bộ khu vực đến tận khi ánh nắng ban mai xuất hiện, tiếng kêu bi thảm vang vọng suốt cả đêm mới từ từ phai nhạt.
“Đã lục soát hết toàn bộ, không một ai còn sống.” Một người đàn ông khàn giọng lên tiếng.
“Cả bên trong biệt thự?”
“Vâng, đã chết hết.” Tên còn lại trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói “… Được, chúng ta đi.”
Tiếng bước chân của đám người xa dần, không ai chú ý đến đằng sau có một cơ thể nhỏ yếu ớt đang run rẩy cử động. Mặt trời dần ló dạng ở phía đông, ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ vùng đất thấm đẫm máu đỏ, nắng càng chiếu rõ, mọi thứ trước mắt càng hiện ra bi thảm. Một vùng tĩnh lặng, mặt đất ngổn ngang xác chết, đến ánh mặt trời cũng không thể xua tan bầu không khí chết chóc.
Đột nhiên, trong đống thi thể chồng chất bỗng run rẩy nhúc nhích, sau đó một thoáng —-
“A…”
Một âm thanh nhỏ phát ra, đống thi thể chất xếp đột nhiên bị đẩy ra, một thiếu niên toàn thân nhuốm máu run rẩy ngồi thẳng dậy, cố gắng đứng lên giữa đống xác chết, mùi máu tanh xung quanh xộc thẳng vào mũi làm cho cậu không thể không nhíu mày. Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn cảnh tưởng trước mắt giống như là địa ngục, toàn thân liền cứng đờ, đầu óc thoáng cái lập tức tỉnh táo.
Đây… là nơi nào?
Mọi thứ trước mặt thật sự rất kinh khủng, thung lũng hoang vắng, nước sông ngập tràn máu tươi, xác chết chồng chất như núi, và…
Một căn biệt thự đổ nát.
Thiếu niên đứng cứng ngắc một lúc, qua một hồi lâu mới lấy được tinh thần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có nhiều người chết đến như vậy…
Cậu nhíu chặt lông mày, cố gắng nhớ lại, nhưng bên tai bỗng nhiên ù ù dữ dội, cả người đau không chịu nổi, làm cho cậu suýt ngã khuỵu xuống. Đầu óc trống rỗng, cố gắng suy nghĩ sẽ khiến nó cực kỳ nhức lên, sau ót giống như bị ai đó đập vào, cậu đau đớn đưa tay sờ phía sau gáy, quả nhiên, bàn tay dính đầy máu. Thiếu niên gắng gượng hít thở, chịu đựng một trận đau nhức khủng khiếp, sau đó cẩn thẩn đứng vững bước một bước về phía trước.
Lòng bàn chân như bị cào rách, đi bộ cảm thấy rất đau, thiếu niên cắn răng kiên trì đi đến ngôi biệt thự trước mặt. Cửa ra vào và cửa sổ của căn biệt thự hầu như đã bị phá hủy, vách tường bong tróc ra từng mảng giống như thi thể bị giải phẫu. Đi vào bên trong tìm một góc dựa vào, cậu chậm rãi hít thở một cách đau đớn, lúc này mới giơ hai bàn tay của mình lên xem.
Bàn tay rất nhỏ, cánh tay và chân… cũng rất ngắn và nhỏ. Quả nhiên, hình dáng của mình là một đứa trẻ. Thiếu niên nhíu mày, cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào. Toàn bộ cơ thể này có cảm giác rất xa lạ.
Nơi bị thương sau ót lại bắt đầu phát đau, cậu cắn răng, chịu đựng choáng váng ngẩng đầu quan sát đồ đạc trong phòng. Đây là một căn biệt thự hai tầng rất lớn, tuy rằng đã bị phá hủy vô cùng thê thảm, nhưng nội thất bên trong được trang trí rất là xa hoa, chỉ cần nhìn bộ đèn chùm có thể nói như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo ở trên đỉnh đầu, chủ nhân ngôi biệt thự này, nhất định có thân phận không hề đơn giản.
Đây là nơi nào cậu cũng không hề biết, trên thực tế, cậu cảm thấy hiện tại suy nghĩ của mình hoàn toàn bị thụ động, vô thức phán đoán một chút, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch, nhớ không ra người nào, nhưng không hiểu tại sao lại có một số phản ứng tự nhiên. Đúng là một trạng thái kỳ lạ.
Thiếu niên ngẩn ngơ trong chốc lát, dựa vào vách tường nghỉ tạm một lúc, điều chỉnh nhịp tim dần ổn định trở lại. Cậu cảm thấy hoàn toàn mơ màng, hình ảnh máu tanh lúc mới tỉnh lại khiến trong lòng cậu không khỏi hốt hoảng.
Đầu ốc trống rỗng…
Thiếu niên nghĩ đến vết thương sau đầu, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ là do vết thương này, nên mình đã… mất trí nhớ?
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn lên chung quanh. Trên tầng hai và dưới đại sảnh đều giống nhau, trống vắng, đi vài bước lại đụng phải một vài thi thể, thiếu niên nhíu mày cẩn thận đi qua, không biết vì cái gì nhưng lại không có cảm giác sợ hãi, chỉ có cảm giác trong miệng và mũi toàn mùi người chết làm cho cậu cảm thấy hơi chút khó chịu mà thôi. Những thi thể nằm ngổn ngang trên sàn nhà, có một số chết còn chưa nhắm mắt, đôi mắt mở to giống như rất kinh ngạc, trừng mắt chăm chăm nhìn phía trước, thiếu niên suy nghĩ, đi đến bên cạnh những thi thể này, lần lượt đưa tay khép lại từng đôi mắt một, sau đó mới ngồi thẳng người dậy đi đến các cánh cửa phòng hai bên hành lang. Cậu cẩn thận mở lần lượt từng cửa phòng, cố gắng tìm một số đồ vật chứng minh thân phận của mình, nhưng trong phòng không còn gì cả. Đến tận khi đến được trước cửa của căn phòng cuối cùng trên lầu hai, cậu vẫn không thu hoạch được gì.
Thiếu niên đứng lại ở trước cửa phòng, cúi đầu nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, vẫn cảm thấy không được tự nhiên, đầu lại bắt đầu đau, cậu thở dài, được rồi, xem ra nếu muốn nhớ lại chút gì đó thì đầu sẽ rất đau.
Ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ duy nhất không bị tàn phá, cửa khóa, cậu do dự một lát, đi đến bên cạnh thi thể một người đàn ông áo đen nằm cách đó không xa, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt trắng nhách đầy máu của người đàn ông đó, trong lòng cậu cũng có chút khổ sở. Vươn tay cầm lấy cổ tay của người kia, dùng sức ấn vào một huyệt đạo trên đó, ngay tức khắc năm ngón tay cứng ngắc kia tự động buông lỏng ra, thiếu niên cầm lấy khẩu súng ngắn trong tay người đó, hơi dùng sức lấy nó ra. Cậu nhìn lại cánh tay cứng ngắc của thi thể, nghĩ nghĩ, liền đem cánh tay đó đặt lên ngực thi thể, khiến nó nhìn không quá mức chật vật.
Bận rộn đã xong, cậu đứng lên, tay trái nắm chặt khẩu súng, chậm rãi đi đến cánh cửa gỗ kia.
Tay trái nâng lên, tay phải thuần thục tháo chốt an toàn của khẩu súng, cậu dường như rất là quen thuộc với động tác này, ánh mắt căn bản không cần nhắm vào mục tiêu, cùng một nơi bắn vào, viên đạn bên trong khẩu súng ngắn chính xác bay thẳng đến cái ổ khóa bằng đồng nọ. Thiếu niên thu lại súng, cẩn thận đi đến trước cửa, đưa tai lại nghe ngóng, xác định bên trong không có tiếng động nào, cậu mới từ từ xoay nắm đấm cửa mở ra.
Đồ vật trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, lầu một và lầu hai khắp nơi đều cực kỳ lộn xộn, duy nhất chỉ có căn phòng này là giống như chưa từng có ai đặt chân đến. Thiếu niên ngẩng đầu quét mắt xem xét nội thất xung quanh, bỗng nhiên, đôi mắt đen bóng hơi nheo lại, cậu bất động, lặng lẽ giữ chặt khẩu súng trong tay, vô thức hít thở thật khẽ.
Ở góc tường có đặt một cái tủ quần áo cao ngang nửa thân người. Thiếu niên chăm chú nhìn thật kỹ vào tủ quần áo kia, nín thở, từng bước một, cẩn thận đi đến góc tường.
Một bước, hai bước,..
“Bang bang bang! “
Bến tai vang tiếng không khí bị mạnh mẽ rạch ngang, kèm với tiếng vang, đột nhiên một tia lửa bay soạt xượt qua tai. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, thân thể đã phản xạ theo bản năng, nhanh chóng chạy ra nấp sau cột đá cách phía sau ba thước.
Không khí xung quanh ngay lập tức đóng băng.
Trong tủ quần áo có người.
Cậu hơi nghiêng đầu một chút, con ngươi màu đen bỗng dưng nheo lại, sau đó chuyển đổi thân mình một cái, mạnh mẽ giơ súng lên nhắm về phía bốn đinh ốc ở bốn góc tủ quần áo bắn xuyên qua, súng nổ tàn phá mọi thứ, một làn khói thuốc súng bay trong không trung, cánh của tủ rơi thẳng xuống đất. Thiếu niên lập tức trở lại nấp đằng sau cột đá, nghiêng tai về phía sau nghe ngóng trong chốc lát. Bên trong cánh cửa tủ bị sụp xuống, một cái đầu cẩn thận ló ra ngoài.
Vừa mới nhìn thấy người đó, cậu đã ngay ngẩn cả người.
Là một đứa bé, so với cậu còn nhỏ hơn, đôi mắt đen láy mở to, trong lòng bàn tay nhỏ bé cầm chặt một khẩu súng, ánh mắt hung ác nhìn cậu chằm chằm. Ở giữa chỏm tóc nho nhỏ ngay trán của đứa bé kia, loáng thoáng lộ ra một cái bớt hình con rắn, đỏ sậm, nhìn rất bắt mắt.
Cậu ngây người, nhìn thấy đó là một cậu bé, lòng bàn tay liền vô thức thả khẩu súng xuống, nhưng đứa trẻ kia ngay khi nhìn thấy cậu, liền bất ngờ một chút, ánh mắt hung ác một giây sau lập tức biến mất. Thiếu niên còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã thấy đứa bé kia đột nhiên ném khẩu súng trên tay đi, chống đỡ cơ thể lảo đảo chạy về phía cậu, sau đó ôm cổ tay của cậu, giọng nói nhỏ bé yếu ớt vang lên bên tai.
“Mạc Bắc ca ca!”
Thiếu niên theo bản năng muốn đẩy cậu bé ra, nhưng cúi đầu lại nhìn thấy đứa bé đang ngước nhìn mình gắt gao, đôi tay mềm mại của cậu bé ôm lấy chân của cậu, giọng nói thủ thỉ, lại mang theo một chút run rẩy làm cho người nghe thoáng cái đã cảm thấy đau lòng.
“Ca ca… Mạc Bắc ca ca, em rất nhớ anh…”
Thiếu niên sửng sốt, hơi nhíu mày.
Mạc Bắc ca ca?
Cái ót lại bắt đầu đau nhói, trước mặt bỗng nhiên choáng váng.
“Tiểu Bắc, chạy mau…”
Trong đầu chợt vang lên một giọng nói xa lạ, cậu kinh ngạc, giọng nói này…
“Em không cần lo lắng cho anh, tìm cách chạy càng xa càng tốt”
“Không cần lo cho anh, Tiểu Bắc em mau đi đi! Đi!”
“Em đi nhanh đi! Mạc Bắc! Đi mau–! “
…
“Mạc Bắc ca ca…” giọng điệu khe khẽ của đứa trẻ lại vang lên trong đầu, cậu thoáng cái đã hiểu ra.
Mạc Bắc?
Đó là… tên của mình? Giọng nói kia là sao, đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói kỳ quái dần mờ đi, cậu lấy lại tinh thần, nhìn đứa trẻ đang nghiêng đầu, đôi mắt trong veo như nước mở to nhìn vào cậu.
Mạc Bắc…
Cái tên này, cậu vừa cảm thấy xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, cậu nhíu mày cẩn thận nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn là trống rỗng, cái ót lại đau đến muốn nổ tung. Thiếu niên đưa tay đè lại đầu của mình, cố chịu đựng đau đớn dịu đi. Mặc kệ như thế nào, có lẽ đứa bé này chính là manh mối mà mình cần tìm…
Thiếu niên ngồi quỳ xuống, vẻ mặt có chút thắc mắc mà nhìn vào nó, chầm chậm nói, “Em biết anh sao?”
Đứa nhỏ ngây người, hàng lông mày nhỏ nhướn lên, bộ dáng nghe không hiểu, “Ca ca?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, liền nghiêng đầu sang một xíu để cho nó nhìn thấy cái ót bị thương của mình, “Em thấy đấy, anh bị thương, vì vậy…”
Lời còn chưa nói hết, đứa bé đã trợn to mắt, bám lên vai thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ, “Sao lại có nhiều máu đến như vậy, đau không? Có đau không?”
Giọng nói khẩn thiết của đứa nhỏ làm cậu thấy bất ngờ, rõ ràng sự quan tâm và đau lòng xuất phát từ tận đáy lòng, huống chi vẻ mặt này lại là của một đứa trẻ ngây thơ, cậu im lặng nhìn đứa nhỏ, sự hoài nghi trong lòng chậm rãi biến mất.
Có lẽ bản thân cậu thật sự quen biết nó.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đứa bé, thiếu niên đưa tay đem thân thể nhỏ gầy ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói, “Anh không sao, đừng lo lắng.” Giọng nói của cậu mang theo một âm điệu mê người, âm giọng rõ ràng còn rất non nớt, nhưng lại có khả năng làm cho người ta cảm giác rất dễ chịu, ôn hòa dịu dàng, rất êm tai, “Có lẽ là vì bị thương chỗ này nên có một số chuyện anh không nhớ được, cố nhớ một chút sẽ rất đau.”
Đứa nhỏ mím môi, lo lắng nhìn cậu.
Thiếu niên cười, xoa bóp cái mũi nhỏ của nó, “Nào, vậy nên anh cần em giúp một chút, nói cho ca ca một số chuyện, được không nào?”
Đứa nhỏ chớp chớp mắt, nghiêng đầu giống như đang lý giải lời cậu nói, thiếu niên vừa định giải thích lại lần nữa, nhưng đứa nhỏ như tự mình đã hiểu được, ngoan ngoãn gật đầu, “Ca ca đau đầu, đã quên mất vài chuyện, muốn Tiểu Ý giúp nhớ lại một ít, đúng không?”
Thiếu niên hơi sững sờ, đứa nhỏ này, thật là thông minh.
Cậu xoa xoa tóc đứa nhỏ khích lệ, cười nói, “Ừ, em tên là Tiểu…”, suy nghĩ nửa ngày, cậu không dám khẳng định, nên dừng ngang câu nói.
Đứa nhỏ bỗng nhiên cong miệng, bất mãn trừng mắt nhìn cậu, “Ca ca quên Tiểu Ý!”
Giọng điệu lên án. Thiếu niên bật cười, đành phải xin lỗi nhận tội, “Thực xin lỗi, ca ca ngay cả mình là ai còn không nhớ… “
Đứa nhỏ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà chớp mắt, lông mày chụm lại một chỗ, vết bớt nơi thái dương cũng lay động. Một lát sau không biết nó suy nghĩ gì, liền rời khỏi vòng tay ôm ấp của thiếu niên, chạy xoành xoạch về phía sau cậu, tỉ mỉ nghiên cứu miệng vết thương kia một chút, sau đó cái miệng nhỏ nhắn liền dẹt đi, đôi mắt rưng rưng chạy về lại, gật đầu kiên định một cái rụp, “Ca ca anh đừng sợ, Tiểu Ý biết cái gì đều nói cho anh hết!”
Thiếu niên thích thú nhịn không được cười ra tiếng, giơ ra một ngón tay, quơ quơ trước mặt đứa nhỏ, “Tiểu, Nhất?”
“Tiểu Ý!” Đứa nhỏ nhướn mày, trừng to mắt, sửa lại cho đúng.
“Hả?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, cái miệng nhỏ mở toe toét, cười vui, “Tiểu, Ý, em, Tiểu, Ý. Bốn thanh!”
Thiếu niên liền hiểu được, “Tiểu Di?”
“Ừm!” nghe được thiếu niên kêu tên của mình, đứa nhỏ ngay lập tức trở nên vui vẻ, sau đó nghĩ đến cái gì, liền chạy đến cạnh một ngăn kéo, mở ra, lấy ra một cây bút, bắt lấy bàn tay ngay trước mặt của thiếu niên, đem bút viết xuống tạo nên một chữ viết nhỏ, sau đó ngiêng đầu tựa như rất hài lòng khi nhìn chữ viết của mình, cười hắc hắc.
Chữ này thật đúng là rất phức tạp, cậu nhìn hồi lâu mới nhận ra.
“Ý? Tiểu Ý? “
Đứa nhỏ gật đầu, bỗng nhiên trừng mắt nói, “Lần này không cho phép quên nữa, nếu không Tiểu Ý sẽ giận!”
Thiếu niên cười, gật đầu, đứa nhỏ lập tức cười rộ lên, đôi mắt cong cong mang theo tia sáng, nụ cười này đẹp kinh người, thiếu niên ngây dại, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Ha ha, Tư Mã Ý sao… không nên trêu vào đứa nhỏ này rồi.
Tự nhiên nghĩ đến, cậu cong miệng mím môi cười cười, “Vậy em họ gì?”
“Hà!”
…
Giọng nói của đứa nhỏ không rõ ràng cho lắm, âm thanh giống như đứa trẻ còn đang bị ngọng, cậu tốt tính mà ghé tai sát lại gần môi của cậu bé, “Cái gì?”
Đứa nhỏ lặp đi lặp lại nhiều lần cậu vẫn không nghe rõ, lo lắng gãi đầu, cậu đành phải nắm lấy tay đứa nhỏ, đặt cây bút vào, sau đó xòe bàn tay mình ra, cười nói, “Nào, viết lên đây.”
Đứa nhỏ lập tức chui vào trong lòng cậu, cậu vô thức vòng tay ôm lấy cơ thể nho nhỏ của nó, để cho đứa nhỏ tùy thích nắm lấy bàn tay mình chậm rãi viết xuống một chữ khác.
Trong lòng bàn tay trái, in sâu lên họ của đứa trẻ này.
Hạng.
Mỗi tay một chữ, họ tên của đứa bé này.
Đứa nhỏ ngẩng đầu, chờ thiếu niên mỉm cười khen thưởng, nhưng phản chiếu trong ánh mắt, lại là sự kinh ngạc sửng sốt của đối phương, biểu tình khó tin. Thiếu niên ngây người nhìn hai chữ trên bàn tay, ngây ngẩn hồi lâu cho đến khi cổ cứng lại, mới ngẩng đầu lên.
Trong con mắt hiện ra gương mặt xinh đẹp của một đứa bé, vết bớt màu hồng nơi thái dương trong giây lát như thoát ra ngoài, cậu cảm thấy nhịp tim của mình bỗng dưng ngừng đập một chút.
— Hạng, Ý—
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
76 chương
34 chương
36 chương
141 chương
113 chương
22 chương