Bố Y Quan Đạo
Chương 105
Sau khi bề bộn xong mọi chuyện thì Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã là giữa trưa, hắn chợt nhớ hôm nay mình phải đến trường giúp cha lấy con dấu trong báo cáo về hưu. Sau khi Trương Đức Giang công tác trong giáo dục được hơn ba mươi năm thì cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi bảo dưỡng tuổi thọ.
Vì đây là chuyện riêng nên Trương Thanh Vân phải tự mình đi làm. Trương Đức Giang là thầy giáo của một trường tiểu học ở thành đông. Trường này cũng không lớn nhưng có rất nhiều học sinh. Ung Bình là một huyện nghèo, những trường ngoài rìa rất thích hợp cho con em nông dân, những gia đình có bề thế thì chen chúc nhau vào những trường điểm bên trong.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không phải học tập ở ngôi trường này. Khi hắn còn bé thì Trương Đức Giang chỉ là một thầy giáo vùng nông thôn, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không được đến học trong những ngôi trường bề thế. Trương Đức Giang làm việc chăm chỉ và siêng năng học hỏi, ông rất chú trọng vào công việc gõ đầu trẻ, vì vậy nên dạy được vài chục năm thì danh tiếng càng ngày càng tốt. Cuối cùng Trương Đức Giang cũng được lãnh đạo nhìn trúng, ông được điều đến làm việc ở nơi đây đã được tám năm.
Khi Trương Thanh Vân đi vào cổng trường thì gặp một người bảo vệ, người này là phụ nữ đã luống tuổi, bà rất khách khí chỉ đường cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân đi vào trong trường, hắn nhớ đến lời nói của bác gái vừa rồi mà thầm lắc đầu. Chỉ là một trường tiểu học mà bày vẽ ra rất nhiều thứ, nào là phòng làm việc của hiệu trưởng, hơn nữa trong văn phòng còn phân ra các chức vụ chủ nhiệm, phó chủ nhiệm...
Xem ra cơ cấu giáo dục cũng cần phải đơn giản hóa.
Từ cổng trường tiến vào bên trong là một con đường rợp bóng cây nối liền với văn phòng. Cũng không mất quá nhiều thời gian thì Trương Thanh Vân đã dựa theo những lời chỉ dẫn của bác gái bảo vệ đi lên lầu ba tìm được một căn phòng treo biển "phòng hiệu trưởng".
Văn phòng này khá lớn, bên trong là đầy đủ mọi thứ, hơn nữa còn có tám văn phòng nhỏ bên trong. Trương Thanh Vân đứng bên ngoài cửa nhìn thấy vài người đang nói chuyện rôm rả ở bên trong, hắn gõ cửa rồi dùng giọng khách khí nói:
- Xin hỏi hiệu trưởng Mã có ở đây không?
Một lúc lâu sau không có bất kỳ động tĩnh gì, những người bên trong vẫn liên tục tán gẫu. Trong đám người có một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình béo mập, mắt nhỏ, trên mặt là nụ cười mập mờ. Nửa ngày sau hắn mới nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi lên giọng:
- Không có, anh không biết hôm nay sở giáo dục xuống kiểm tra à?
Trương Thanh Vân khẽ nhướng mày, hắn thầm nghĩ không ngờ thầy cô giáo mà có điệu bộ thế này, vì vậy hắn cố gắng nhẫn nại nói:
- Xin hỏi thầy tôi có thể tìm hiệu trưởng ở đâu? Tôi có chuyện gấp muốn gặp ông ấy.
Giữa hai chân mày của gã mập lập tức bùng lên cái nhìn bực bội, hắn đứng khỏi ghế rồi nói:
- Anh có chuyện gì? Anh cứ nói thẳng ra, đừng dông dài, con của anh học lớp nào? Trong trường đã có quy định rõ ràng, phụ huynh học sinh bình thường không có chuyện sao chạy đến đây làm gì? Đi cửa sau cũng phải biết nhìn đường chứ?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, giọng điệu của người này khá hách dịch, lời nói cay độc, chẳng lẽ cũng là một trong các "vị" hiệu trưởng? Những lời như vậy mà cũng có thể nói ra được, người làm việc trên chiến tuyến giáo dục quả nhiên không biết ẩn nhẩn, đúng là người văn hóa có khác.
Những người trong văn phòng nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi thì tưởng rằng đang xấu hổ, một cô gái trung niên hơn ba mươi lập tức nói:
- Anh à, hiệu trưởng Mã Vân đúng là không có ở đây, nếu anh có chuyện cần thì nói chuyện với hiệu trưởng Ngô cũng được, hôm nay anh ấy đang trực ban. Hiệu trưởng Mã sắp được điều vào một ngôi trường trong thị trấn, sau này hiệu trưởng Ngô là người quản lý mọi việc.
Người này nói xong thì lập tức chỉ vào người đàn ông trung niên mập mạp.
Tên mập này rõ ràng rất biết cách hưởng thụ, vẻ mặt trở nên vui vẻ, hắn dùng ánh mắt thận trọng nhìn Trương Thanh Vân. Sau đó người này đi vào văn phòng ngồi xuống cực kỳ điệu bộ.
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn thầm nghĩ sở giáo dục đúng là đui mù, loại người thế này mà cũng được đưa lên làm hiệu trưởng sao?
- Cô giáo, cô có biết hiệu trưởng Mã và những người phòng giáo dục đang ở đâu không? Tôi muốn tìm ông ấy vì có chuyện cần bàn.
Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến tên mập kia, hắn trực tiếp nói chuyện với cô giáo trung niên.
Vẻ mặt cô giáo trung niên lộ ra chút khó xử, nàng nhìn tên mập, lúc này tên mập cũng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng rất bực bội vì "thái độ" của Trương Thanh Vân. Tên mập lập tức múa bút trên bàn làm việc, giả vờ như không quan tâm đến Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức tái nhợt, hắn trợn mắt há mồm rồi xoay người bỏ đi. Nhưng khi hắn vừa đi đến bậc cầu thang xuống lầu thì gặp một nhóm người tiến lên, đám người này đang chỉ chỉ trỏ trỏ rồi đảo mắt nhìn khắp bốn phía.
- Ủa? Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương, anh là chủ nhiệm Trương phải không?
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn lại, gọi hắn chính là một người đàn ông trung niên trên dưới năm mươi, vóc dáng cao gầy, cặp kính gọng vàng, bộ dạng rất nho nhã. Trương Thanh Vân sững sờ trong giây lát, lúc này hắn mới nhớ ra người này chính là Điền Lãng trưởng phòng giáo dục, vì vậy phải vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Hôm nay chủ nhiệm Trương đến trường học làm gì thế? Tôi nhớ rõ anh chưa có con mà?
Trương Thanh Vân và Điền Lãng bắt tay nhau, Điền Lãng lập tức dùng giọng khách khí nói, sau đó lão lập tức quay qua đám người bên cạnh nói:
- Hiệu trưởng Mã, lão Trần, lão Tiền, các anh đến đây làm quen, đây là chủ nhiệm Trương văn phòng huyện ủy...
Nhóm người lập tức tiến lên bắt tay với Trương Thanh Vân, thái độ của mọi người đều có chút thận trọng. Mọi người đều thấy thái độ của trưởng phòng Điền rất cung kính với người thanh niên này, hơn nữa người ta lại là lãnh đạo huyện ủy, kẻ nào dám xem thường?
Sau khi chào hỏi nhau thì Trương Thanh Vân mới nói ra nguyên nhân mình đến đây. Hiệu trưởng Mã nghe xong đầu đuôi, lão lại nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân thì lập tức hiểu rõ rất cả. Tên mập họ Ngô chính là đối thủ một mất một còn của lão, tên đó là người thế nào sao lão lại không biết?
Vẻ mặt Điền Lãng chợt biến đổi, tên mập họ Ngô chính là cháu trai của lão, bản tính của đứa cháu như thế nào đều biết rất rõ. Bình thường tên mập rất kiêu ngạo, không ai có thể chịu đựng được, Điền Lãng vừa tạo điều kiện cho đứa cháu chen chân vào đây thì không ngờ lại xảy ra chuyện, sợ rằng chính lão cũng sẽ bị liên quan.
Sự tích của Trương Thanh Vân ở huyện Ung Bình người người đều biết, Vũ Chí Cường còn bị hắn tát cho rụng răng đầy đất, một trưởng phòng giáo dục như Điền Lãng lão thì là quái quỷ gì?
- Chủ nhiệm Trương, cái này...
Đây là...
Nếu không có gì thì chúng ta lên lầu, hiệu trưởng Mã, anh lập tức thu xếp công việc cho chủ nhiệm Trương ngay.
Giọng điệu của Điền Lãng đã bắt đầu lắp bắp.
- Thôi khỏi, không cần làm phiền đến các anh, các anh có công tác thì cứ tiếp tục, tôi chỉ mượn hiệu trưởng Mã vài phút mà thôi. Hôm nay tôi đến đây muốn nhờ hiệu trưởng Mã cho xin con dấu vào báo cáo nghĩ hưu, cha tôi đi đứng cũng không còn được khỏe mạnh cho lắm.
Trương Thanh Vân cười nói, sau đó hắn gật đầu với hiệu trưởng Mã rồi cả hai cùng lên lầu.
Vẻ mặt Điền Lãng chợt biến đổi, Trương Thanh Vân càng khách khí thì trong lòng lão lại càng hoảng sợ. Khi thấy Trương Thanh Vân và hiệu trưởng Mã cùng nhau lên lầu thì Điền Lãng lập tức nháy mắt với đám người xung quanh, tất cả đều vội vàng đi theo.
Sau khi tiến vào văn phòng thì Mã Vân lập tức dùng giọng nhiệt tình mời Trương Thanh Vân ngồi, sau đó lại phân phó dâng trà, rất nhiệt tình. Khi thấy đám người trong văn phòng không hiểu đầu đuôi thế nào thì Mã Vân lập tức mở miệng mắng lớn, từ ngữ trong lời nói rất nghiêm khắc, nói bọn họ làm việc không có năng lực, tiếp khách không hiệu quả, làm ảnh hưởng đến danh dự của trường.
- Ôi dào, ta còn tưởng vì sao mà vênh váo như vậy, thì ra là người quen của hiệu trưởng Mã, không phải đến đây muốn bán than đá và dưa muối cho căn tin đấy chứ?
Tên mập dùng giọng nham hiểm nói, giọng nói khá cay nghiệt, thái độ kiêu ngạo, xem ra người này chẳng thèm coi Mã Vân ra gì. Trong mắt hắn thì Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, căn bản không còn nghĩ đến bất kỳ phương diện nào khác. Vẻ mặt Mã Vân trở nên rất khó coi, lão vẫn còn chút kiêng kỵ tên mập, vì vậy lúc này chỉ biết dùng ánh mắt thận trọng nhìn Trương Thanh Vân. Đúng lúc Mã Vân định mở miệng nói chuyện thì Điền Lãng từ ngoài cửa phóng vào với vẻ mặt kích động và xấu hổ. Lão tận mắt nhìn thấy đứa cháu không nên thân của mình nói chuyện bằng lời lẽ cay nghiệt và gian xảo với lãnh đạo huyện ủy, như vậy lão còn gì là thể diện?
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
85 chương
31 chương
63 chương
17 chương
7 chương